Thư Đường: Đắt lắm đó, phải 80 xu một quả đấy!
Cô xốc màn lên thì thấy sáng nay trời đã ngớt mưa, nhưng khó mà trong xanh được.
Thư Đường ôm chăn ra ngoài phơi, kèm luôn cả cái giường kia của người cá, bận bịu xong xuôi, cô cầm cá tươi tản bộ đến căn tin, tìm dì nấu ăn hỗ trợ dì làm bữa trưa.
Còn về việc vì sao đêm qua người cá lại xuất hiện trong đêm mưa, lại giấu mình trong tối, không muốn để cô phát hiện ra người đó là ‘hắn’.
Thư Đường: Chắc là tính cách nhạy cảm hướng nội, lòng tự trọng cao rồi.
Từ nhỏ Thư Đường đã quen không ít Omega, tuyến lệ của họ rất phát triển, mẫn cảm thì thôi rồi, còn dễ bị kích động nữa.
Vì thế Thư Đường quyết định tạm không chọc phá chuyện này, chờ đến khi về lại vùng 01 hẵng nói.
Thế là Thư Đường bấm giờ làm việc, đến phòng trà nước hỏi thăm một chút về chuyện phòng Ký túc xá dành cho một người.
Đàn anh A: “Chuyện này phải báo cáo xin phép, chậm lắm.”
Thư Đường nghĩ ngợi, quyết định chiều nay viết thư xin.
Nhưng Thư Đường trăm vạn lần không nghĩ đến, rất nhanh sau đó cô nhận được một tin dữ: Vì điện lực đã khôi phục lại như bình thường, nhóm thực tập sinh phải về trực đêm.
Điều đó cũng có nghĩa là ban đêm cô sẽ không về Ký túc xá được, chỉ có thể ngủ qua đêm ở phòng trực ban.
Thần hồn Thư Đường đã sớm lên tiên: Vậy đêm nay, hoa hồng nhỏ phải làm sao?
Ăn xong cơm chiều, Thư Đường đến phòng nhân viên ngủ bù, mãi đến 10 giờ đêm mới tỉnh dậy. Những thực tập sinh khác cũng lục tục thức dậy, ngáp dài, oán giận quản lý Chu không còn là con người nữa, các đàn anh đàn chị đều sủi cả đám.
Đầu Thư Đường như váng vất, còn chưa tỉnh ngủ, mãi đến khi nghe tiếng loa thông báo của bệnh viện về dự báo thời tiết:
“Tối nay luồng không khí lạnh đột ngột ập đến, ban đêm sẽ có mưa to, nhiệt độ từ 1 đến 2 độ, mong mọi người chú ý thêm thuốc, đề phòng cảm mạo.”
Bấy giờ Thư Đường mới tỉnh táo, đến bên cửa sổ, bị gió lạnh bên ngoài thổi phát run.
Tô Nhân đứng bên cạnh cô, không kìm được tiếng thở dài: “Sau khi ô nhiễm buông xuống, thời tiết ngày một kỳ quái.”
Thư Đường thầm nghĩ: Ban đêm cô trực, không ở Ký túc xá, người cá lại không biết, nếu đêm nay hắn tìm đến mà không thấy cô thì phải làm sao? Đêm nay còn lạnh phát khiếp ra.
Thư Đường nhìn đồng hồ, mới bảo:
“Nhân Nhân, cậu xin nghỉ cho tớ một tiếng nhé. Tớ có chút việc cần xử lý.”
Tô Nhân khẽ nói: “Cậu làm gì vậy?”
“Phải biết là bây giờ đang giờ giới nghiêm của viện điều dưỡng, không cho chúng mình đi bậy. Cậu không sợ ra ngoài sẽ gặp….”
Thư Đường quay đầu: “Mưa rồi, tớ đi cất chăn.”
Tô Nhân: “….”
Tô Nhân: Thôi được rồi, chưa cất chăn, đúng là rất nghiêm trọng.
Vừa dứt câu Thư Đường đã chạy mất dạng, còn ỷ mình không quá cao thân lùn tịt, liền trốn ngay dưới mí mắt quản lý Chu.
Vì gần đây xảy ra nhiều chuyện lạ ban đêm, ai nấy đều tuân thủ chặt chẽ quy định của cấp trên, đóng kín cửa sổ,
Toàn bộ viện điều dưỡng về đêm như một tòa thành bỏ hoang quỷ dị, yên tĩnh đến đáng sợ.
Người cá vẫn đi như thường, nửa đêm đi đến dưới lầu Ký túc xá.
Chỉ là lúc này đây trong tay ‘hắn’ còn có thêm một chiếc ô.
Nhưng khi bóng đen cao lớn của người cá thong thả đi đến gần cửa lớn Ký túc xá, người cá đột nhiên dừng lại, ‘hắn’ chậm chạp quay đầu.
Thư Đường đang cầm ô, đứng dưới ánh đèn đường duy nhất nơi xa xa nhìn về hướng ‘hắn’.
Cô đang chờ người.
Thân ảnh người cá chậm rãi lui ra phía sau, chậm rãi đi vào lại màn mưa, ẩn mình trong bóng đen.
Thư Đường vốn không nhìn thấy người cá, nhưng khi cô ngửi thấy một mùi thơm lừng làm tim cô đập như trống bỏi, Thư Đường lập tức để ý đến một bóng đen đang khuất dần cách đó không xa.
Thư Đường lập tức thăm dò.
Bóng đen biến mất không tăm hơi.
Cứ như là bị đèn đường ăn luôn rồi vậy.
Thư Đường phát hiện dấu tích, do dự một chập, cô không còn dừng bước như hôm qua nữa mà đuổi theo.
Cuối cùng, đuổi tới một căn phòng chứa đồ ở cuối dãy của Ký túc xá. Thư Đường mới ngừng lại.
Bóng đen giấu mình trong bóng tối đang lặng lẽ nhìn chăm chú Thư Đường, vì không biết bung ô, trên người người cá toàn là nước mưa, mái tóc trắng bạc nhỏ nước lách tách, lướt qua bờ môi nhợt nhạt đương mím chặt.
Thư Đường có thể mơ hồ cảm giác được trong đêm có người đang nhìn mình.
Bên trong căn phòng tạp vụ cách đó không xa.
Giờ phút này, Thư Đường mới ý thức được chuyện bản thân làm có chút mạo hiểm. Tuy rằng vì mùi thơm lừng này mà Thư Đường nắm chắc 90% rằng đó là hoa hồng nhỏ, nhưng cũng có khả năng thứ hai—đối phương là một tồn tại nguy hiểm gì đó không thể diễn tả được.
Sau khi ý thức được điều này, cảm giác nguy hiểm đến muộn, phía sau cánh cửa vang tiếng kẽo kẹt rồi đóng lại.
Thư Đường lập tức có loại ảo giác đang bước vào khu vực nguy hiểm nào đấy.
Thân hình người cá trong đêm cao lớn, đôi mắt dã thú cũng nguy hiểm chú mục vào cô, nhìn kỹ cô, lực tinh thần cường đại bốn phương tám hướng vây chặt lấy căn phòng tạp vụ nhỏ hẹp này, biến nơi này thành một khu đi săn đầy hiểm ác.
‘Hắn’ không muốn dọa đến cô, vậy nên mới lựa chọn ẩn nấp, chỉ là cô cứ bám mãi không tha, siêng năng đuổi theo bước chạy của ‘hắn’, nhất định phải muốn ‘hắn’ hiện thân.
Vì vậy, loài thú khủng bố này quyết tâm phải dọa bé mèo một xíu, nói với cô: Đừng có mà tìm tòi nghiên cứu, tò mò ‘hắn’ là ai.
Cũng đừng có ý định thay đổi hiện trạng.
Thư Đường bấy giờ có thể cảm nhận được rõ ràng thân hình cao lớn kia ở đằng sau cô, phảng phất còn nghe thấy tiếng hít thở âm trầm của ‘hắn’.
Cô xoay người muốn nhìn thấy rõ dáng vẻ hắn, nhưng mà, giây tiếp theo—
Đột đôi tay lạnh băng che kín đôi mắt cô, độ ẩm rất thấp, còn mang theo hơi lạnh của màn mưa bên ngoài.
Đôi mắt cô bị che kín, không thấy gì cả.
Sau khi tầm nhìn bị đoạt lấy, cảm quan lại càng trở nên rõ rệt.
Cô cảm nhận được bàn tay hắn lạnh đến lạ, như thể đã ngấm mưa lâu thật lâu, động tác chạm vào cô của ‘hắn’ rất nhẹ, cứng đờ lỏng lẻo bịt mắt cô lại, không cho cô nhìn thấy dáng ‘hắn’.
Dù là thế, thì chênh lệch hình thể quá khác biệt, nên khi người cá thong thả đến gần Thư Đường vẫn mang lại cảm giác áp chế tuyệt đối, như là dù người cá chỉ bịt mắt cô thôi nhưng vẫn khiến cô không có đường trốn thoát.
Người cá vẫn duy trì tư thế bịt mắt cô, rồi như để uy hiếp, hắn nhẹ nâng cằm cô lên, chậm rãi tiến đến gần cô, hô hấp lạnh như băng ngay lập tức phà lên cần cổ cô khơi dậy một trận run rẩy.
Cổ là cửa sống chết—thế nhưng đồ tể biển sâu có thể dễ như trở bàn tay mà cắn nát cổ cô.
(*) theo thiết lập của ABO, Cả Omega và Alpha đề có tuyến thể ở sau gáy để tỏa ra một mùi hương, còn gọi là (pheromone). Nếu bị cắn nát tuyến thể thì sẽ bị giảm tuổi thọ, bệnh tật hay nguy hiểm hơn là chết vv….
Quả nhiên, mèo nhỏ nọ lập tức cứng đờ người, thậm chí hô hấp cũng chậm đi nửa nhịp.
Ước chừng qua hai ba phút sau, có lẽ là thấy đủ lực uy hiếp rồi, người cá mới chậm rãi thả lỏng cái bịt mắt.
‘Hắn’ lặng lẽ biểu đạt ý tứ của mình: Dừng ở đây thôi.
Cô đừng mãi đuổi theo ‘hắn’, tìm ra chân tướng cô sẽ sợ hãi.
Người cá chuẩn bị buông cô ra lùi về sau màn đêm đen.
Nhưng vào khoảnh khắc ngay khi cánh tay che mắt cô hạ xuống—-
Thư Đường đột nhiên vươn tay lên mau chóng bắt được bàn tay của người cá.
Đối với người cá mà nói, sức lực này căn bản không có tác dụng ngăn cản gì sất, nhưng trong bóng đêm, người cá cao lớn buông mi, dừng động tác đứng lùi ra sau, hai mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào động tác của cô.
Thư Đường không nhìn thấy gì cả, chỉ theo bàn tay đang che mắt cô lại của người cá, đặng chầm chậm sờ soạng lên trên.
Thư Đường sờ đến mái tóc dài ẩm nước của người cá, rồi đến đôi môi với đường nét đẹp tuyệt vời nhưng đầy lạnh lẽo.
Ngón tay ấm áp dừng lại bên môi người cá trong chốc lát, hệt như động tác của những bé cá sâu trong lòng biển, nhè nhẹ chạm khẽ vào ‘hắn’ cái một.
Thú dữ trong đêm chầm chậm nghiêng đầu, đôi môi lạnh băng hệt như thể lưu luyến độ ẩm nơi lòng bàn tay cô, mà cò cọ chút chút.
Thư Đường lập tức rụt tay về.
Thư Đường đã phát hiện cả người người cá đẫm nước, mái tóc còn nhỏ nước, dưới nhiệt độ không khí sắp về 0, lạnh như một miếng băng.
Cô thầm thở dài một hơi.
Cô lại lần tìm vị trí, tiếp tục đi xuống, cuối cùng cũng tìm thấy được một bàn tay khác của người cá.
Thư Đường thở phào nhẹ nhõm, thế là nhét quả táo trị giá 80 đồng vào tay người cá.
Sắc mặt nhợt nhạt của người cá từ từ cúi đầu, nhìn quả táo đỏ rực trong tay.
Cô không quay đầu lại, chỉ xoay lưng về phía người ta rồi nói với con quái vật cao lớn trong đêm:
“Hôm nay mưa lớn thế này,”
“Đi theo tôi, nhé?”
Một hồi lâu sau.
Lâu đến nỗi Thư Đường gần như cho rằng đối phương sẽ không có một hồi đáp nào khác.
Đằng sau, người cá chầm chậm lui ra sau, thả lỏng người cô ra, chìm vào trong bóng đêm, không phát ra bất cứ một âm thanh nào khác nữa.
Thư Đường thử thăm dò đi lên trước hai bước, đẩy cửa phòng tạp vụ ra, đi vào giữa màn mưa to.
Rất mau sau, trong tiếng mưa tí ta tí tách, phía sau cô còn truyền đến tiếng bước chân.
Thư Đường đi, ‘hắn’ cũng đi.
Thư Đường dừng, ‘hắn’ cũng dừng.
Cứ như đang lặng lẽ mà trả lời cô.
Đi theo tôi, nhé?
“Được.”