Cô vẫn đang giả vờ ngủ, nhưng chờ quá lâu, Thư Đường mơ mơ màng màng sắp ngủ đến nơi rồi.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng tí tách.
Là tiếng nước nhỏ xuống từ mái tóc dài tích quá nhiều nước khi ngấm mưa đã lâu.
Thư Đường lập tức tỉnh táo lại ngay.
Đoạn, cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần, theo bản năng mà ngừng thở. Cô cảm nhận được có người vẫn đang nhìn cô chăm chú trong màn đêm, nhưng thần kỳ thay, ánh nhìn này không hề khiến cô có cảm giác sợ hãi.
Cô điều chỉnh nhịp thở, không cho hắn phát hiện mình còn thức.
Thư Đường lặng lẽ lắng nghe động tĩnh của ‘hắn’, có chút tò mò ‘hắn’ muốn làm gì?
Thật mau, Thư Đường cảm giác được hơi lành lạnh của cơn mưa bên ngoài, chiếc giường nhỏ khẽ lay, phảng phất như có một con thú lớn nào đó đang dùng đuôi bọc vây cô vào trong chiếc giường nhỏ này. Dù đối phương chưa làm gì, nhưng vẫn mang đến cảm giác áp bách rất lớn. Không gian nhỏ hẹp ngay lập tức trở nên chật chội, như thể thậm chí không khí cũng dần khan hiếm.
Khoảng cách gần thế này khiến Thư Đường gần như có thể nghe được nhịp thở của đối phương.
Lạnh băng, đều đều, vững vàng.
Nhưng sau đó không còn xảy ra chuyện gì nữa, mọi thứ lần nữa quay về lại sự yên tĩnh, tựa như con thú dữ này chỉ đội mưa to tìm đến cô trong màn mưa đêm, cũng chỉ để đến gần cô, vây cô lại.
Thực tế thì đúng là thế. Hệt như hai ngày này, người cá chỉ vây Thư Đường trong chiếc giường nhỏ mà thôi.
Sức phá hoại của người cá rất lớn, một khi không cẩn thận chút là có thể bóp nát được giường cô, hoặc là các đồ dùng khác.
Lần trước ‘hắn’ đã để lại một dấu tay rất mạnh trên khung giường cô, lúc này đây ‘hắn’ đã cẩn thận hơn nhiều, thậm chí là động tác vẫy đuôi cá cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Vì cô không từ chối thiện ý của ‘hắn’, thú dữ liền chậm rãi thu lại sự táo bạo của mình, học cách thu hồi nanh vuốt, an tĩnh tựa vào bên cô đi vào giấc ngủ.
Tối nay vốn dĩ cũng là thế. Nhưng tiếng hít thở ngụy trang của Thư Đường, trước mặt con thú đi săn mồi quả thật không được tính là cao minh, người cá vừa mới nhắm mắt lập tức mở bừng hai mắt đen nhánh ra nhìn thẳng vào Thư Đường.
Mọi lần trước kia, ‘hắn’ đều sẽ rời đi trước khi cô tỉnh giấc, đây là lần đầu tiên Thư Đường tỉnh dậy giữa chừng. Người cá có thể dễ dàng chọc thủng lớp ngụy trang của cô, sau đó bắt cô đi.
Thế nhưng, hung thú chỉ trầm mặc trong chốc lát.
Tựa như mọi loài sinh vật yếu ớt ngoài kia, cô sợ hãi người cá đến gần, nếu không cũng sẽ không mặc đồ phòng hộ vào ngày hôm qua.
Tuy rằng hôm qua vì sự mất mát và phẫn nộ khó hiểu mà người cá đã cảnh cáo cô, nhưng, ‘hắn’ không muốn dọa cô chạy.
Hung thú nhìn chằm chằm cô hồi lâu.
‘Hắn’ đứng lên, không để lại bất cứ âm thanh nào, lặng lẽ giấu mình vào trong bóng đêm.
Thư Đường vờ ngủ lúc này còn đang giao chiến, cô không biết bản thân nên tỉnh dậy hay vờ ngủ tiếp—
Cuối cùng Thư Đường cũng biết những dấu vết trên tấm rèm, trên mặt đất từ đâu mà thành.
Cô chỉ biết ‘hắn’ cho cô cá, nào có biết ‘hắn’ sẽ nép mình trong góc giường cô ngủ cả một đêm.
Thư Đường không sợ hãi, thật ra ngẫm lại thì đơn giản thôi: Với người cá mất trí nhớ mà nói, thế giới bên ngoài hoàn toàn xa lạ, ‘hắn’ không thể hiểu được thời đại văn minh, tìm thấy người quen duy nhất thì việc dựa dẫm cô đi vào giấc ngủ cũng không phải là điều khó hiểu.
Thư Đường: ‘Hắn’ lớn như thế, Ký túc xá của cô lại nhỏ, chẳng nhẽ ‘hắn’ ngủ ngồi? Trên mặt đất còn cực kỳ lạnh. Thư Đường không biết tại sao người cá lại không gọi cô dậy.
Theo lý thuyết, những chuyện hôm nay hẳn sẽ dọa cô sợ choáng váng, nhưng trên thực tế, tâm tình Thư Đường rất phức tạp.
Cô không thấy người cá đáng sợ đến mức ấy.
Ngược lại còn phát hiện ra được vào một ngày mưa, có một chú mèo lớn cuộn mình bên cạnh con người ngủ ngon say.
Nghĩ đến hai đêm vừa rồi ‘hắn’ chỉ ngủ trên mặt đất, Thư Đường thở dài một tiếng.
Thư Đường nghĩ ngợi, cô có chìa khóa của phòng trực ban riêng, gần đây đang sửa điện nên phòng vẫn luôn bỏ trống, đệm chăn ga đều có đủ, hẳn là đỡ lạnh lẽo hơn so với ngủ cả đêm cạnh cô.
Vì thế, Thư Đường mở mắt, định bụng gọi người cá dậy, dẫn người cá đi đến phòng trực ban mà ngủ.
Nhưng sau khi Thư Đường ngồi dậy mới phát hiện, bên mép giường của cô đã trống không.
Thư Đường:? Cá tui đâu?
Cô đứng dậy mở đèn, trên mặt đất của Ký túc xá có vệt nước ẩm ướt, nhưng Thư Đường đã không còn thấy bóng người đâu nữa.
Thư Đường nói với vào không khí: “Anh ở đây không?”
Không có một đáp án nào.
Thư Đường nghĩ ngợi, mặc áo khoác vào đi ra ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy trên mặt đất là một vệt nước dài thật dài.
Cô dọc theo vệt nước đi đến một ngã rẽ thì dừng chân.
—- Cô biết ‘hắn’ đang trốn ở nơi đó.
Thư Đường chợt nhận ra, có vẻ người cá không muốn để cô biết.
Tuy không biết là vì sao, nhưng Thư Đường nghĩ ngợi, vẫn quyết định không chọc thủng chuyện ‘mèo con’ đến nằm ngủ bên cạnh người cô.
— Dù sao thì nếu cô mà tiến tới vạch trần chuyện này, đoán chừng người cá sẽ bỏ đi, không bao giờ quay lại.
Thư Đường cũng không muốn đuổi ‘hắn’ đi, bên ngoài trời mưa lớn đến thế, nhiệt độ trong không khí cũng rất thấp, dầm mưa trong tiết trời như thế này đi về khu 01 thì không ổn chút nào.
Cô xoay người về lại Ký túc xá.
Sau mặt tường ngay ngã rẽ, người cá cao lớn mím đôi môi tái nhợt, gương mặt vô cảm chìm trong bóng đêm.
Bước chân Thư Đường chậm chạp đến gần, rồi không biết tại sao mà cô không đi tiếp nữa, rồi lại một lát sau, tiếng bước chân dần đi xa.
Cả quá trình ấy người cá không phát ra một chút âm thanh dư thừa nào, hệt như một tảng đá bị người đời vứt bỏ vào trong một góc u ám nhất.
Mãi cho đến khi đèn hành lang chợt tắt, lại thêm một lúc lâu sau, người cá mới cứng đờ động đậy.
Sau khi Thư Đường quay về thì cầm ô đi ra đặt ngay ngoài cửa. Nghĩ đoạn, cô lục lọi ngăn tủ, tìm tấm chăn mình mua từ trước đó đặt lên trên thảm.
Thư Đường quay đầu nhìn Tô Nhân ngủ say bất tỉnh nhân sự, nói gì thì cô ấy không biết chuyện này cũng tốt, nhưng sau khi biết chuyện đến đêm người cá sẽ tìm đến mép giường cô, vì không để dọa đến bạn cùng phòng, cô cần nghĩ cách dọn ra ngoài thì hơn.
— Dù sao thì Hoa hồng nhỏ màu lam cũng là một loài to lớn.
Cô nghĩ thế, tắt đèn, lại nằm về giường.
Quả nhiên, một lúc lâu sau, Thư Đường lại lần nữa nghe thấy tiếng động vang lên ở bên mép giường.
Thư Đường mơ mơ màng màng nghĩ: Này mới đúng là mèo con đó!
Thư Đường vốn định chờ cho người cá ngủ xong mình sẽ dậy xem, nhưng hai mí mắt cô buồn ngủ như muốn đánh nhau, người cá bên cạnh thơm phưng phức, trong tiếng mưa rơi bên ngoài ô cửa, cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Người cá cao lớn trầm mặc bọc cô lại trong chiếc giường nhỏ, vô cảm nhìn nhan sắc sau ngủ của cô đến chăm chú.
— Trừ giấu mình đi, bản tính hung tàn của người cá làm ‘hắn’ không biết nên tiếp cận cô như thế nào mới phải, mới khiến cô không sợ hãi.
Như con rồng khổng lồ không có cách nào với món vật quý báu của nó vậy.
Nhưng cũng có lẽ là vì khi cảm giác đuôi cá vẫy xuống mặt đất đã không còn sự lạnh băng như mới đầu, nên lúc này người cá mới chậm chạp chú ý đến, một góc của ‘hắn’, một mảnh đệm nho nhỏ đã được thay đổi thành một tấm thảm kích cỡ vừa đủ lớn, còn trải chăn lên, nhìn qua trông hệt như một cái ‘ổ nhỏ’ vậy.
Người cá từ từ nghiêng đầu sang, ngửi mùi hương của cô đượm trong đấy: Ấm áp khô ráo, thơm ơi là thơm.
Người cá không biết chăn để làm gì, chỉ nhận ra là đặt đuôi cá lên là vừa đủ chỗ.
‘Hắn’ dùng đuôi cá ướm thử cảm xúc mềm mại, có xíu mềm, rất giống với cảm xúc vào cái đêm mà Thư Đường đã nằm dựa vào sào huyệt của người cá khi ngủ.
‘Hắn’ lắc lắc đuôi cá, thích thú với cái ‘sào huyệt mới’ này.
Trong bóng đêm hung thú chợt cứng đờ quay đầu, hậu tri hậu giác ý thức được rằng: Đây là quà đáp lễ của cô.
Người cá thong thả kề sát Thư Đường, nhìn cô phát ra âm thanh của sự vui sướng, muốn dùng đuôi cá cọ cọ cô, nhưng người cá không khống chế được sức lực của mình, do dự một lát, đổi thành cọ cọ chăn cô.
Thật ra người cá cũng có chú ý đến quả táo và viên thuốc Thư Đường đặt trên bàn, nhưng người cá lại không hề biết những thứ đó là gì, tự động xem những thứ đó cũng giống như giường Thư Đường, bàn Thư Đường, một đồ dùng của Thư Đường, ‘hắn’ làm lơ hết.
Mưa đêm tí ta tí tách, người cá nhắm mắt lại.
Sáng sớm, trước khi đi, người cá theo thường lệ để lại một con cá ngừ mới, nhưng ‘hắn’ không thấy cái chén nào trên bàn cả.
Thư Đường đặt chén cạnh một góc cửa.
Trên chén vẫn là tờ giấy vẽ một cái mũi tên nho nhỏ, mũi tên chỉ vào chiếc ô màu lam trùng với màu trên đuôi cá của người cá.
Người cá thong dong nghiêng đầu.
Có vẻ như sợ ‘hắn’ không biết cách dùng ô, Thư Đường vẽ một bản hướng dẫn đơn giản.
Mái tóc trắng dài rũ xuống, ngón tay thon dài hơi không thuần thục cầm lấy chiếc ô lam.
Dù rằng động tác của người cá vô cùng cẩn thận, nhưng trên cán ô vẫn để lại một dấu tay, song tốt xấu gì cũng không có bóp gãy ô, chiếc ô cứ thế được bung lên một cách cẩn thận.
Hiển nhiên, người cá vừa mới thức tỉnh không thể hiểu được nhân loại chế tạo ra chiếc ô này đặng che mưa, nhưng người cá lại biết, đây là ‘quà’.
— Trong đêm tối cô tặng cho quái vật một món quà.
— Cô đón nhận lòng thành của quái vật, đã thế còn đáp lại ‘hắn’, thì không được hối hận.
Sáng hôm nay, mọi người trong khu 01 vẫn căng thẳng như hai ngày vừa qua.
Hai ngày này, kết quả thương thảo khẩn cấp của Trần Sinh và Viện trưởng Khâu là: Tạm thời phong tỏa viện điều dưỡng Hải Giác.
Bọn họ không biết 001 muốn làm gì, nếu tùy tiện chọc giận hắn, khiến hắn rời khỏi viện điều dưỡng Hải Giác thì phải làm sao?
Phải biết rằng bên ngoài là cả thành phố Nam Đảo, một khi 001 rời đi, mọi chuyện thật không dám tưởng tượng.
Không một ai có thể hiểu rõ được điều đó hơn thư ký bên cạnh Công Huân nhiều năm là Trần Sinh, lực sát thương của ‘hắn’ rốt cuộc là mạnh đến nhường nào.
Nhưng lo lắng đề phòng hai ngày, bọn họ lại phát hiện mọi chuyện không be bét như tưởng tượng:
Người cá mỗi đêm đều sẽ rời đi, nhưng đến hừng đông là lại quay về, không hề có ý định sẽ rời khỏi viện điều dưỡng Hải Giác.
Cứ thế, mỗi sáng Trần Sinh và viện trưởng vẫn phải treo trạng thái tinh thần căng như dây đàn, đợi đến khi 001 quay về lại vùng cấm mới có thể thả lỏng được một chút.
May thay, ai nấy đương căng thẳng cuối cùng cũng trông thấy bóng người cao lớn xuất hiện tại khu 01.
Nhưng ai nấy cũng đều phát hiện—
Trong tay người cá nhiều thêm một chiếc ô màu lam.
Khi người cá đi vào đại sảnh cầm ô, đi vào thang máy cũng cầm ô.
Thật ra với cái tạo hình này so với bình thường càng thêm kinh hãi, nhất là vào nhà mà bung ô, thật tình là quái dị đến level max, trông như đúc đồ tể đêm mưa.
Người cá luôn cầm theo ô về đến sào huyệt của mình, chống quà tặng mà cô tặng ‘hắn’ lên lồng sắt.
— Thư Đường chỉ dạy ‘hắn’ cách bung ô, không dạy ‘hắn’ cách gập ô.
Người cá từng thấy Thư Đường dùng món này, trong lần đầu tiên gặp, Thư Đường đã đặt ô lên đỉnh đầu ‘hắn’.
Nhưng người cá không biết thứ này có ích lợi gì.
Vừa trên đường về, mưa như trút nước.
Người cá vươn ô ra đằng trước, thế là mưa tí tách nhỏ trên màn ô, rồi xối cả thảy hết lên đầu ‘hắn’.
Min nhiều chuyện:
Ý ở đây là lần đầu tiên Thư Đường gặp người cá, cô đã vươn ô ra trước người mình đặng che cho người cá ở đối diện, vậy nên người cá cứ nghĩ cách dùng ô là sẽ phải vươn ra trước chứ không phải là giơ lên đầu á, thương gì đâu luôn