Mèo A Thì Cũng Là A Vậy! - Chương 11: Ột thế giới khác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Mèo A Thì Cũng Là A Vậy!


Chương 11: Ột thế giới khác


Đêm mưa, cả hai một trước một sau đi về phía khoa cấp cứu.

Nhưng không biết tại vì sao, Thư Đường cứ thấy mưa ngày một lớn hơn thì phải.

Ban đầu Thư Đường còn chưa ý thức được chỗ nào sai sai—

Cho đến khi Thư Đường ngẩng đầu lên mới phát hiện chung quanh cô đang là ‘mưa vừa’, còn trên ngay đỉnh đầu cô thì là ‘mưa to’.

Thư Đường:?

Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, lại muốn quay đầu lia một xíu xem rốt cuộc là như thế nào.

Nhưng Thư Đường vừa mới lén lút quay một chút xíu đã bị thân hình cao lớn đằng sau phát hiện ra, ngay lập tức bị người mang ô xách cổ lên.

‘Hắn’ cúi đầu, trầm mặc xoay đầu Thư Đường về một hướng, rồi mới thả cô về lại mặt đất.

Thư Đường còn chưa nhìn lén được gì sất, hậm hực đi về trước, thầm nghĩ: Cái gì mà cô chưa từng thấy qua, thậm chí là cái cảnh tượng hắn kéo con cá mập lớn đi cũng xem cả, cớ gì bây giờ nhìn một tí thôi mà khó thế chứ. Uầy, sớm biết lúc ấy bắt cơ hội nhìn thêm mấy lần nữa rồi.

Thư Đường cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ vô cùng phức tạp: người cá không cho cô biết hắn là ai, mà Thư Đường biết người cá không muốn cô biết, nên đang làm bộ không biết.

Có chút kiểu: Bồ đoán xem là tôi có biết rằng bồ không biết tôi biết không.

Thư Đường suy nghĩ miên man, cái vụ án trận mưa ly kỳ trên đầu cô mau chóng được phá, bởi vì Thư Đường nhìn thấy được thông qua chiếc bóng in dưới đất, trên đỉnh đầu cô đang tiến hành một trận ‘mưa nhân tạo’.

— bóng đen đi đằng sau cô, cầm ô chỉ đơn giản bung ra đẩy ra trước.

Thư Đường: “….”

Cuối cùng cô cũng đã hiểu ra cớ gì người cá có cầm dù nhưng cả người vẫn ướt nhẹp.

Thế là Thư Đường thả chậm bước chân, giơ cao ô lên làm mẫu cho người cá, muốn để hắn thấy phải che ô lên trên đỉnh đầu mình mới là đúng.

Người cá chỉ không hiểu vì chưa thấy qua thôi, chứ thật ra rất thông minh, ‘hắn’ an tĩnh nhìn chăm chú Thư Đường khoa tay múa chân một hồi, rồi mau chóng, đỉnh đầu Thư Đường không còn cơn mưa nhân tạo nữa, người cá đã học xong cách bung ô đúng đắn.

Cuối cùng cũng đến khoa cấp cứu.

Về những chuyện lạ có thật ùn ùn kéo đến trong khoảng thời gian này làm viện điều dưỡng đóng cửa, viện điều dưỡng ‘đấu tranh bác bỏ phái chủ nghĩa duy tâm’ chỉ còn lại vẻn vẹn mấy người, phần lớn đều trở thành ‘đàn em phái tin tức’.

Không ít chuyên gia trị liệu lén nghe được một vài tin tức thì biết được sự thật đằng sau:

Số 001 của vùng cấm thức tỉnh, hơn nữa có vẻ như người ở ngoài vùng cấm không có cách nào hạn chế ‘hắn’, vào nửa đêm ‘hắn’ sẽ xuất hiện ở bất cứ ngóc ngách nào của viện điều dưỡng.

Viện điều dưỡng Hải Giác đánh số rất khoa học, nói thế thì cấp bậc bảo mật càng cao thì tính nguy hiểm sẽ càng lớn, số đánh càng nhỏ. Mà trình độ khủng bố của 001, với suy đoán của nhiều ngời, đại khái có thể so sánh với một Vật Ô Nhiễm có khả năng phá hủy một thành phố lớn.

Nếu ngay từ đầu chuyện chỉ là quỷ quậy, mọi người còn có thể thoải mái đùa giỡn với nhau, còn bây giờ thì hoàn toàn khác.

Giống như một câu chuyện hài kinh điển:

Nếu bồ có 1 tỷ thì có bằng lòng quyên góp không? Bằng lòng.

Nếu bồ có một con trâu, bồ có bằng lòng quyên góp không? Không, vì tui có một con trâu thật.

Tất cả những ai biết được sự thật đều ngậm mồm không nói, bầu không khí cũng trở nên áp lực hẳn.

Nhưng Thư Đường lại chả biết gì sất. Cô và Tô Nhân thuộc ‘phái thực tập sinh không phải người’, mà trong nhóm ‘thực tập sinh không phải người’ này, Thư Đường cứ như là lạc vào cõi thần tiên toàn nhân tài kiệt xuất, trên cơ bản là mặc kệ các tình huống ngoại lai xảy ra.

Nếu có một ngày viện điều dưỡng Hải Giác bị Vật Ô Nhiễm xâm lấn, toàn bộ người trong bệnh viện chết sạch, có khi vào sáng sớm Thư Đường đi làm mới bị chấn động mà hỏi: đồng nghiệp của tui đâu hết rồi?

Sau khi Thư Đường mở cửa phòng trực ban, rất biết tự giác mà quay đầu úp mặt vào tường: “Anh vào đi, tôi không nhìn anh đâu.”

Cô đứng phạt hồi lâu, cuối cùng đằng sau cũng truyền đến tiếng động, trên mặt đất lại xuất hiện vệt nước dầm dề.

Phòng trực ban chứa một Thư Đường vốn rất rộng rãi, nhưng sau khi người cá cao lớn đi vào, cứ như là lập tức bị lấp đầy, không gian trở nên nhỏ hẹp chật chội hẳn.

Không khí như cũng chen nhau.

Phòng trực ban có một chiếc giường, một cái bàn, ở giữa có một mành ngăn màu lam, bóng đen cao lớn ở sau mành.

Tuy nhìn qua người cá cứ như đang ‘giấu mình’, nhưng trên thực tế, cả phòng trực ban đều bị hơi thở của ‘hắn’ bọc lấy.

Nhưng mà, hung thú biển sâu lại hoàn toàn xa lạ với toàn bộ mọi thứ chung quanh, còn có một chút nôn nóng khó hiểu.

Như mãnh hổ rừng già trong núi sâu, bỗng một ngày xuất hiện trên đường cái ngựa xe như nước, cứng đờ và nôn nóng.

Đồ tể biển sâu bấy giờ lại hết sức xa lạ với văn minh hiện đại, nhưng hơi thở ấm áp của Thư Đường lại rất thơm, chầm chậm trấn an những xao động của hung thú, làm ‘hắn’ dần dà bình tĩnh lại.

Vốn dĩ, nếu hoàn toàn xem nhẹ hết thảy mọi thứ chung quanh, chỉ chuyên chú vào mỗi mình Thư Đường quen thuộc, sẽ khiến cho con thú dữ này bình tĩnh trở lại.

Ngặt một nỗi, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh của y tá Tiểu Điền:

“Chuyên gia trị liệu ơi, cô mau đến xem có phải là dụng cụ bị hỏng rồi hay không vậy?”

Thư Đường không thể không đi, cô nói với người cá:

“Tôi ra ngoài một chập, sẽ về ngay thôi.”

Người cá trầm mặc.

Thư Đường có chút không an tâm khi để người cá ở đây một mình, trước khi rời đi còn thật cẩn thận khóa cửa lại, kéo cửa sổ lên, nói với người cá rằng chỉ mười phút thôi là cô sẽ về ngay.

Người cá nghe tiếng bước chân Thư Đường dần đi xa.

Nhưng trên thực tế, người cá không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Trước đây, tuy rằng hàng đêm người cá sẽ tìm được Thư Đường, ngồi bên cạnh với cô suốt cả một đêm, nhưng khi ấy lúc ‘hắn’ xuất hiện, sẽ biến thế giới văn minh này quay về lại bãi săn bắn trong khu rừng nguyên thủy—tất cả mọi người đều tuần hoàn theo quy luật sinh tồn của rừng nguyên thủy là cá lớn nuốt cá bé.

Nơi này có vô số mùi hương hỗn loạn, vô vàn tạp âm ồn ào.

Người cá không thể hiểu được cái thứ thổi gió nóng vù vù trên đầu là gì, chỉ biết tiếng ong ong không ngừng phóng đại bên vành tai ‘hắn’.

Người cá cũng không thể hiểu được bao người không ngừng đi ngang qua ở bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ tò mò nhìn vào bên trong.

Hết thảy những điều này đều khiến cho hung thú vừa mới đặt chân vào thế giới loài người trở nên bất an và nôn nóng, gần như ngay lập tức muốn đi tìm cho ra Thư Đường, dẫn cô về lại ‘sào huyệt’ của chính mình.

Nhưng chờ một hồi lâu, Thư Đường vẫn chưa về nữa.

Dần dà, sự kiên nhẫn mà con thú dữ duy trì cũng trở nên khô kiệt.

‘Hắn’ rít lên mấy tiếng với chiếc điều hòa đang ong ong, nhưng điều hòa hiển nhiên không thể bị uy hiếp—

Vẫn rất siêng năng phun khí nóng lên mặt người cá, phát ra tạp âm.

Đồ tể biển sâu sẽ xé nát những tồn tại chọc giận ‘hắn’, nhưng nơi này lại là một ‘sào huyệt’ khác của Thư Đường, người cá không muốn phá hư ‘sào huyệt’ của cô.

Ý thức lãnh địa cực mạnh của người cá khiến hắn nôn nóng không thôi, hai mắt đen nhánh băn khoăn nhìn gian phòng nhỏ hẹp này, ý muốn hủy hoại nó khó chịu ngày một tăng mạnh.

Đột nhiên, người cá nghe thấy âm thanh từ ngoài cửa truyền đến.

Hai chữ ‘Thư Đường’ làm cho người cá chú ý, làm con hung thú này an tĩnh lại, hai mắt đen nhánh nhìn chằm chằm ngoài cửa, nghe tiếng động ở bên ngoài.

Các y tá đang trò chuyện phiếm bên ngoài:

“Cô bác sĩ không phải lần trước ai đã thấy cô ấy đi xem đối tượng xứng đôi à? Bảo sao quản lý Chu lại chua vậy, sắp xếp cho cô ấy làm ca đêm nhiều nhất, tôi nghe đâu đối tượng se duyên với cô bác sĩ họ Chúc đó!”

“Gần đây viện điều dưỡng của chúng ta cảnh giác, Trung tá Chúc của căn cứ Nam Đảo chính là người phụ trách áp giải vật tư đến đây, đối tượng kết duyên của Thư Đường chính là con ông ấy.”

“Chúc nào, là Chúc kia của Công Huân chúng ta ấy à?!”

Trong nhất thời chỉ toàn tiếng la kinh ngạc của các y tá.

Có y tá cố đè thấp giọng:

“Gì chứ, Công Huân chúng ta là cô nhi, cũng không có đời sau, nhà Chúc này không có một mống quan hệ gì với Công Huân cả.”

“Cả nhà Trung tá Chúc ở căn cứ Nam Đảo, vốn dĩ ở không mang họ này, sau Trung tá Chúc lợi dụng sơ hở lúc đăng ký mà sửa lại họ tên của mình, dùng cách thức đục nước béo cò này trà trộn vào giai cấp thượng lưu của căn cứ Nam Đảo, trở thành quan hậu cần.”

—- Vì họ Chúc khá hiếm, rất dễ liên tưởng đến Đại Thủ lĩnh, vậy nên vũng nước đục này đúng thật là do họ tạo thành.

“Đương nhiên, đây đã là câu chuyện xưa cũ, Công Huân cũng lui về ở ẩn mười năm, cũng không lo mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này nữa rồi.”

Mọi người sôi nổi gật đầu.

“Dù sao với chúng ta mà nói, nhà Chúc lậu này cũng vẫn là nhân vật lớn đó.”

“Bảo sao quản lý Chu cứ nói bác sĩ mãi, muốn vào cửa nhà họ Chúc ắt hẳn sẽ không dễ dàng gì cho cam.”

Trong bóng đêm, người cá an tĩnh lắng nghe.

Mãi cho đến khi nghe thấy hai chữ ‘Công Huân’, người cá mới chậm chạp nghiêng đầu.

Phát âm của hai chữ này, khiến ‘hắn’ cảm thấy có chút quen thuộc

Nhưng vì người cá thậm chí còn chẳng nhớ được bản thân là ai, thì sao có thể biết được một cách gọi khác cơ chứ?

Thế là lực chú ý của người cá lại mau chóng được dời đi.

‘Hắn’ đang cố lý giải đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ—

Mỗi một phát âm đều là lạ và xa xôi, nhưng khi ghép lại với nhau thì hỗn loạn điên đầu.

Mà ‘Thư Đường’ lại là phát âm thường xuyên xuất hiện trong miệng người khác nhất, và gắn liền với một vài từ ngữ xa lạ tối nghĩa. Điều này làm người cá sinh ra một loại ảo giác: Phảng phất như Thư Đường đến từ một thế giới khác vậy.

Người cá thong thả nâng mắt lên, nhìn ra bên ngoài cửa—

Đó là một nơi khác hoàn toàn với sào huyệt của người cá, thế giới biển rộng.

Một thế giới kỳ quái mà ‘hắn’ hoàn toàn không thể lý giải.

Thư Đường vừa mới bị gọi đi, vì toàn bộ dụng cụ đo lường lực tinh thần trong tòa nhà bị hỏng cả rồi: Không biết tại sao mà các trị số trên từng loại dụng cụ đều nhảy như bão táp, làm cho y tá sợ hãi không thôi.

Thư Đường chạy vội đến thì dụng cụ lại yên tĩnh, vì trị số kiểm tra đo lường lên đến đỉnh, không ngừng tăng cao. Lúc ấy mọi người ở đây không khỏi nhớ đến một vài lời đồn, mặt cắt không còn giọt máu. Dù sao thì đã đến giờ giới nghiêm mà viện trưởng đưa ra, nên ai cũng không khỏi nghĩ đến sự tồn tại đáng sợ kia.

Chỉ có Thư Đường là lập tức bày tỏ ý kiến: cô chỉ biết rằng các thực tập sinh ở viện điều dưỡng đều đang tăng ca không công, nhưng cô thậm chí còn không thể ngờ rằng bản thân còn phải bỏ tiền túi ra đặng mua máy dò rẻ tiền.

Sau khi phát hiện không có liên quan gì nữa đến thực tập sinh, Thư Đường lặng lẽ chuồn khỏi sự chú ý của mọi người.

Sở dĩ là về bị trễ hơn là vì Thư Đường phải đến phòng kho cầm hai tấm chăn sạch sẽ đi.

Cô về đến phòng trực ban, phát hiện người cá hãy còn đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thư Đường hỏi: “Anh biết lau tóc không?”

Bóng đen sau tấm mành trầm mặc nhìn Thư Đường chằm chằm, mái tóc dài còn tích nước, sau tai còn có một lớp vây cá hiện lên trong bóng đêm có chút quỷ dị, cứ như một loài sinh vật cổ xưa nào đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, so với khoa cấp cứu đèn đuốc sáng trưng, so với phòng trực ban ấm áp này, không hợp nhau chút nào.

Thư Đường nghĩ ngợi, “Vậy, tôi nhắm mắt lại không nhìn anh thì được không?”

Thư Đường nhắm hai mắt lại, xốc mành lên, sờ đến vị trí của người cá.

Thư Đường sờ lên mái tóc dài của hắn, lành lạnh, như một mảnh tơ lụa đắt đỏ nhất.

Người cá không từ chối.

Thư Đường chưa từng lau tóc cho ai, nhưng vào năm cấp ba lúc đến cửa hàng thú cưng làm việc hè, từng có lau tóc cho cún, Thư Đường thầm nghĩ cũng xem như là công việc quen thuộc, người cá và Samoyed cũng không khác nhau là mấy.

Nhưng khi cô đến gần người cá hơn, cô đột nhiên nhận ra được sự khác nhau long trời lở đất giữa hai bên—-

Cô nghe được tiếng hít thở trầm nặng của ‘hắn’. Rõ ràng hắn khác với người bình thường, dù cho không thấy gì, nhưng cảm giác chần chờ khi đến gần một sự tồn tại mang tính xâm lược vẫn hiển hiện ngay đó, gần như không thể nào hòa làm một với loài thú cưng dễ bảo kia.

Dù cho vào lúc này, người cá ngồi, cô thì đứng.

Ngón tay Thư Đường khựng lại trong chốc lát, cứ có ảo giác đang rút lông mao trên đầu thú dữ.

Người cá tóc trắng ngẩng đầu, an tĩnh nhìn cô, mái tóc dài tự nhiên xõa xuống, mặt mày vô cảm không nhìn ra được bất cứ một cảm xúc nào.

Nhưng mà, vào lúc Thư Đường cúi đầu bắt đầu lau tóc cho hắn.

Bỗng chốc, bàn tay to thon dài đầy lực của người cá khe khẽ đặt lên eo cô, kéo về trước một xíu.

—- Như thể đang kéo vào trong thế giới của ‘hắn’.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN