Có người bản địa ắt có giang hồ, dù có là vùng cấm cũng không ngoại lệ, nơi này mọi người về cơ bản sẽ chia làm hai phe phái:
Một phe là chuyên gia trị liệu, họ biết nội tình không quá nhiều, phụ trách chủ yếu dựa theo chỉ thị của Viện trưởng Khâu để tiến hành trị liệu và cãi nhau, rất cảnh giác với sự uy hiếp của 001;
Một phe có Trần Sinh là đại diện cánh Alpha, phần lớn trong số họ là binh lính ngày xưa của Chúc Diên được điều đến đây, mồm miệng kín như bưng, vô cùng bảo vệ số 001.
Hai bên rất thường xuyên nảy sinh xung đột mồm miệng hay tứ chi ở những nơi như căn tin, phòng trà nước, phòng chờ WC. Nhưng đối với lĩnh vực hai bên phụ trách, thì vẫn nước sông không phạm nước giếng.
Sự cân bằng vi diệu này, đã bị đánh vỡ sau khi Thư Đường xuất hiện. Vì Thư Đường là người đầu tiên được Trần Sinh điều vào giữa đội ngũ chuyên gia trị liệu, tương đương với việc nhúng tay vào phe phái bên này, thế nên cô lập xảy ra cũng là chuyện tự nhiên.
Đặc biệt Thư Đường còn mới chỉ là một thực tập sinh, mọi người đều cho rằng cô là thân thích của Trần Sinh, mà số liệu cô có được hoàn toàn là vì Thượng tá Trần dùng món vũ khí bí mật tối cao nào đó tiếp cận số 001, trao công lao này cho cô đặng lót đường.
Nhưng mà, buổi hội nghị lần hai bắt đầu, 17 con sò biển ấp ủ vô số các kỹ xảo PUA cao siêu gì đó, xoa tay hầm hè chờ con nhỏ thực tập sinh kia xuất hiện, căn phòng hội nghị ngập tràn âm thanh xì xầm ồn ã.
Cửa lớn mở ra, một bóng dáng cao quen thuộc lớn xuất hiện.
Sở dĩ nói là quen thuộc bởi vì nó rất hay thường ghé thăm những cơn ác mộng của mấy chuyên gia trị liệu này.
Hiện trường tĩnh mịch một vùng.
Sau đó Thư Đường mới hỏi dò: Mọi người sao không cười, là vì trời sinh không yêu cười ư?
Mọi người: “….”
Thư Đường thuận lợi có được cơ hội lên tiếng. Hơn nữa hôm nay cô ở đây, là dùng hành động để phản bác những luận điểm ngày đó của bọn họ.
—-Không phải mấy người trên bàn hội nghị đã nói ‘hắn’ ba đầu sáu tay, quái vật vô nhân tính ư? Vậy cô liền xuất hiện cùng quái vật, nói cho họ hay, ‘hắn’ không hề ba đầu sáu tay, không hề dã man như họ tưởng tượng, thậm chí còn áo mũ chỉn tề như các chuyên gia trị liệu ở đây ngồi an tĩnh trong phòng họp.
Những nỗi niềm mất mát, không có cách nào phản bác lại được cũng hoàn toàn biến mất khỏi cõi lòng cô.
Hai người họ ngồi trong một góc, thế là tất cả mọi người đều không dám nhìn về hướng người cá.
Thư Đường bèn lặng lẽ nói cho người cá nghe, cái này gọi là ỷ thế hiếp người, cáo mượn oai hùm.
Nhưng người cá thì lại cảm thấy—-
Lúc cô cười rộ lên đôi mắt sáng lấp lánh.
Bé mèo này khi kiêu căng ngạo mạn mặt mày hớn hở sẽ rất có hồn, cũng rất đáng yêu.
Hai người mỹ mãn mà rời đi.
Lại không hề hay, họ vừa đi, 17 con sò biển xụi lơ trên ghế anh nhìn tui tui nhòm anh.
Vì quá trình khơi thông rất ư là ‘thuận lợi’, đêm hôm đó Thư Đường liền nhận được thuốc đặc trị và phương án điều trị mới. Viện trưởng Khâu nói, nếu như hiện tại có thể duy trì trạng thái ở mức ổn định như bây giờ trong hai tháng, không còn xuất hiện tình huống bạo loạn lực tinh thần nữa, thì viện nghiên cứu sẽ tiến hành trị liệu ở bước tiếp theo.
Vì cái câu ‘có hy vọng chữa khỏi cho hắn’, khiến tâm tình Thư Đường càng tốt thêm đôi tí.
Đêm nay, Thư Đường lén lút thả trộm thể tinh thần đùi gà bự của cô ra, bò lên trên người quái vật khổng lồ kia, bắt đầu tiến hành khơi thông lực tinh thần.
Viện trưởng Khâu đã nói cô và người cá có độ phù hợp cao, nếu lực tinh thần từ chỗ cô thì hiệu quả sẽ vượt xa người thường.
Vì vậy nên Thư Đường quyết định dựa theo phương án trị liệu mới, mỗi đêm sẽ thả thể tinh thần ra đi tìm thể tinh thần người cá.
Mới đêm đầu tiên người cá đã phát hiện ra đùi gà bự của bé mèo mờ mờ ám ám đến gần thể tinh thần của mình, nhưng không hành động thiếu suy nghĩ gì.
Thể tinh thần khổng lồ đó bắt đầu có hứng thú đứng quan sát.
Thấy bé mèo kia cứ hễ mỗi đêm là lại bò lên trên người mình, phóng ra luồng dao động nhu hòa. Dao động đó rất kỳ diệu, như một bài hát ru quái vật vào giấc ngủ, vì thế thể tinh thần khổng lồ và dữ tợn ấy theo bản năng cũng trở nên tĩnh lặng và bình yên.
Những lúc ấy, người cá sẽ rất tự nhiên dùng thể tinh thần khổng lồ màu xanh lam của mình bao bọc lấy cả người cô. Nhưng vì thể tinh thần của mình quá đỗi to lớn, cũng vô cùng dữ tợn, nên chỉ có thể chờ cho sau khi bé mèo nọ say ngủ, thứ bự con kia mới hứng thù phừng phừng mà dán sát vào cô.
Thể tinh thần màu lam chạm vào chóp mũi bé mèo, sờ sờ lên sợi râu mèo cho nó run lên.
Thỉnh thoảng cô lại giờ móng vuốt lên.
Trong lúc ngủ còn nghĩ: Ấy chà chà chà, thật sự không có ý thức ranh giới mà.
Nhưng chuyện càng không có ranh giới hơn đã xảy ra.
Đoán chừng là vì yêu thích quá đỗi không muốn buông tay, đã thế bé mèo còn tỏa ra mùi hương quá dễ chịu, oắt bự con màu lam thi thoảng sẽ dùng thể tinh thần của mình để ‘nuốt’ toàn bộ bé mèo này vào trong thân thể trong suốt khổng lồ của mình.
Mèo mộng say bắt đầu giãy dụa: Có phải có chó không thế!
Mấy ngày liên tiếp đều nằm mơ thấy có chó nuốt não của cô vào, đến khi Thư Đường tỉnh dậy sẽ thi thoảng sờ đầu theo bản năng, nhận thấy đầu còn ở đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thư Đường cũng từng có hoài nghi phải chăng là cá ta bên cạnh mình.
Nhưng mà mỗi lần quái vật khổng lồ đó đến gần cô rồi là đứng im như tượng, cứ như là vì để ý đến bộ dáng của cô.
Đã thế mỗi khi cô dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cá ta, mặt người cá sẽ không bộc lộ ra chút biểu cảm nào, trông qua vô cùng cao ngạo kiêu căng.
Thư Đường đành phải quy hết mọi kết quả này là từ ác mộng mà thành.
Thật ra quái vật khổng lồ vẫn luôn tỏ vẻ không biết, ban ngày cũng không nhắc đến nó, chủ yếu là vì thể tinh thần của người cá khá dọa người;
Mà Thư Đường lại không chủ động nhắc đến, đùi gà bự cũng sợ chuyện bản thân thỉnh thoảng lại lén lút gặm trộm oắt bự con kia bị bại lộ. Thế là vào ban ngày, cả hai đều rất ăn ý không nhắc đến vụ này—-
Chỉ là vào lúc ngủ say xong, đôi bên đều chén lấy thể tinh thần lẫn nhau.
Mèo ta mập mờ mập mịt, chén trộm hai miếng.
Cá ta tỏ vẻ không thèm để ý, cũng chờ cho người kia ngủ say, mới chén đầy cả mồm.
Sau khi chuyện trị liệu đi vào quỹ đạo, trừ việc ngày ngày có ảo giác não bị nuốt hết ra thì Thư Đường cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp. Cũng là lúc cô cần phải đối mặt với một chuyện to lớn của đời người.
Thư Đường chỉ còn một tháng nữa để chuẩn bị cho cuộc thi, nếu cố mà kiên trì chăm chỉ thì vẫn có thể qua môn.
Nhất là sau khi nghe lời đồn đãi rằng phần đông trong nhóm khoa cấp cứu, các thực tập sinh đang thành lập nên một nhóm nhỏ để luyện thi, ngay cả cá mặn cô cũng bị cuốn vào làm cho phải cố gắng đứng lên.
Người cá cũng không có khái niệm gì với cái gọi là ‘thi thố’.
Nhưng Thư Đường đã thay đổi.
Cô không còn ngủ nướng đến khi mặt trời lên tới mông mới dậy, mà chỉ cần người cá vừa bật đài dự báo thời tiết lên liền bò dậy ngay;
Cô bắt đầu ôm sách lặp đi lặp lại mãi một đoạn, có đôi khi chỉ có một đoạn mà lặp cả nửa tiếng trời;
Cô còn hay cầm một cây gậy gỗ nho nhỏ xẹt xẹt trên giấy, đôi khi lại nhíu mày suy nghĩ chỉ vì một hàng chữ;
Thỉnh thoảng ra ngoài vọc cát, chơi được nửa đường là lại bày ra biểu cảm áy náy tự ngẫm, nói rằng bản thân không thể sa đọa phải về làm đề ngay thôi.
Người cá không biết chải đuôi cá, cũng không hiểu đề là cái chi chi, nhưng vẫn cầm lấy lược lên đưa qua.
Thư Đường: “….”
Cứ giằng co như vậy hai ngày.
Người cá đoán là ‘thi thố’ tương đương ‘trúng tà’.
Có lẽ là vì hay làm đề đến muộn, thế là đến đêm giữa giấc lại dậy ăn khuya lấp bụng trước khi quay lại giấc ngủ.
Nhưng đêm nay, một chiếc bánh quy cũng chẳng còn thừa.
Cô đứng quay quay trong phòng bếp, thở dài một tiếng, quyết định uống nước quên đói.
Kết quả vừa quay đầu đã thấy người cá đang nhìn mình.
Thư Đường ôn tập đến cuống cuồng, mỗi ngày đều mơ mơ màng màng ngụp lặn trong đề thi, vừa ngẩng đầu trông thấy người cá đã có cảm giác như thể ‘lâu rồi không gặp’ vậy.
Cô hoảng hốt chào hỏi, bụng liền biểu tình cái rột.
‘Hắn’ dời mắt đi, chậm rề rề nhìn cô, không nói một lời dẫn cô đi kiếm ăn.
Bước chân trầm ổn.
Bấy giờ Thư Đường mới nhận ra bờ biển vào rạng sáng trống hoác, còn yên tĩnh đến lạ.
Người cá đi về phía bãi đá ngầm, nghe cô lầm bà lầm bầm than ôi trời tối, còn không mang theo đèn pin nữa.
Thế là người cá lại vòng một đường về lấy đồ đến cho cô, đoạn mang cô đến Vịnh nước mắt lam.
Thư Đường ngồi trên đá ngầm nhìn người cá vung đuôi liền biến mất trong biển.
Bỗng nhiên, đáy lòng nổi lên bong bóng vui vẻ, điều ấy khiến khóe môi cô không kìm được mà cong cong.
Chờ đến khi người cá quay lại, cô đã trải thảm, đèn bàn, dao nĩa và chén dĩa ra.
“Hoa hồng nhỏ ơi, có khi nào anh cảm thấy tôi ôn tập rồi ngó lơ anh không?”
Thật ra rất nhiều lần cô cảm nhận được đuôi cá như có như chăng chạm vào cô khe khẽ, còn có cảm giác được đến đêm người cá sẽ ra chiều muốn nói rồi thôi, chỉ là người cá sẽ chỉ trầm mặc nhìn cô chăm chú trong chốc lát, rồi an tĩnh ngồi bên cạnh cô.
Cô thở dài.
Người cá lại nghiêng nghiêng đầu, xách bé mèo trúng tà đến trước cá ngừ đại dương, rũ mi bắt tay thong thả ung dung giúp cô xẻo thịt cá.
—Thật ra thì có chút chút.
Chỉ là không nói cô hay mà thôi.
Cô vừa ăn cá vừa chống cằm ngắm nhìn biển rộng.
Rõ ràng biển rộng đẹp ngần ấy, sống biển cuồn cuộn một màu xanh lam, thế nhưng ánh mắt cô lại không hề bị biển cả hấp dẫn thần chí, mà cô vụng trộm ngắm nhìn đường cằm sắc bén của người cá, đôi ngươi hơi nheo lại, đôi lúc quay đầu lại nhìn cô, đôi ngươi đen nhánh ấy sẽ phản chiếu sao trời in lên biển lam.
Nhìn rồi nhìn, cô không nhịn được mà đến gần.
Dựa đầu lên vai người cá.
Thần biển sửng sốt rõ ra, quay đầu nhìn cô.
—Quyết định tha thứ cho chút thất thần nho nhỏ của cô trong khoảng thời gian này đó.
Lắng nghe nhịp tim đôi người.
Nhìn nước mắt lam ngập đầy trời sao.
….
Khi ấy cô còn không biết đó là gì.
Còn nghĩ lầm là tình hữu nghị thiên trường địa cửu.
Sau ngày hôm đó, Thư Đường rốt cuộc cũng rút ra được chút ít tâm thần từ việc điên cuồng học đề.
Cô bắt đầu chủ động ngồi bên cạnh đuôi cá người cá khi làm đề, lúc người cá đi săn sẽ ôm sách ngồi trên đá ngầm ngóng chờ người cá quay về.
Thi thoảng mỏi mệt, cô sẽ nhìn ra biển cả, nhìn chăm chú người cá mạnh mẽ và xuất sắc như thế nào mỗi khi gặp biển.
Thư Đường đã nhận ra từ lâu, rằng vừa vào trong biển, dã tính thuộc về loài hung thú của người cá không thèm che giấu, nhưng cố tình thay lại thêm phần mỹ lệ, mang đến một sức hút mâu thuẫn.
Đến chiều hôm nay, khi Thư Đường ngồi trên đá làm đề.
Hôm qua vừa đọc ‘Mã Đông Mai’ đến hôm nay liền biến thành ‘Mã cái gì cái gì Mai’ đó, cô đang phân vân giữa A và C,
Đột nhiên, một cái đuôi cá chỉ chỉ vào D.
Thư Đường trấn an sờ sờ đuôi người cá, đoán là chắc mình đã nửa tiếng rồi không có sờ đuôi cá đây mà.
Cô vẫn chọn A.
Câu tiếp theo.
Thư Đường chọn C, đuôi cá lại chọc chọc B.
Thư Đường phản bác ngay tức thì: “Sao thế được, hôm qua tôi mới học xong!”
Kết quả Thư Đường so đáp án.
Thư Đường: “…”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy người cá biếng nhác nhìn cô, ý bảo cô mau mau chọn B đi.
Cô không tin, thầm nghĩ: Chắc chắn là trùng hợp thôi.
Kết quả, Thư Đường thử thêm một vài câu nữa.
Cô mới khiếp sợ phát hiện, thế mà người cá lại nhận mặt được vài con chữ.
Chẳng là vì Thư Đường thường hay lặp đi lặp lại một đoạn, người cá ngồi bên cạnh nghe mà lỗ tai muốn đóng cả kén. Hơn nữa cô nhìn chỗ nào người cá cũng sẽ nhìn chỗ ấy, vậy là Thư Đường lặp mười mấy lần, người cá theo đó cũng nhớ kỹ từng phát âm một.
Lại thêm Thư Đường phải đọc giải thích không ít các danh từ nên những từ xa lạ ấy người cá cũng hiểu cả.
Thế là, sau một tuần Thư Đường ôn tập—-
Người cá đã có thể làm được mấy câu hỏi đơn giản.
Thư Đường: “…..”
Giữa hai người họ, Thư Đường luôn cho rằng mình mới là bên tương đối thông minh, vậy nên mới tự phong quân sư, còn cho rằng người cá là bên đảm nhiệm vị trí vũ lực vùng cấm, và mình thì là quân sư cho quân đội vùng cấm.
Hiện tại, quân sư đang chịu đả kích rất ư là lớn.
Vì chuyện này, mỗi đêm Thư Đường sẽ giảng cho người cá nghe <>, <> có vẻ khá lỗi thời.
Thư Đường vẫn luôn cho rằng mỗi đêm bản thân đang tự mở cánh cửa thông minh cho người cá, còn thường xuyên ảo tưởng người cá nhìn mình bằng một ánh mắt tràn ngập sùng bái và tín nhiệm.
Mãi cho đến đêm nay, lúc Thư Đường chuẩn bị kể chuyện cổ tích, lại chạm phải ánh mắt chất đầy cổ vũ kia của người cá.
Nói sao nhỉ, cứ như là ánh mắt Thư Đường đầy cổ vũ mỗi khi trông cháu trai ba tuổi của mình cầm đũa lên chập chững ăn cơm ấy.
Đối phương còn lắc lư đuôi cá về phía cô, giả bộ như chiều rất ư là hứng thú.
Thư Đường:”….”
Mèo quân sư tức giận, bắt đầu động não.
Cô chọn đi chọn lại trong âm thầm, cuối cùng mới chọn cuốn <>.
Bé mèo nham hiểm này lựa chọn một câu chuyện xưa lắc xưa lơ.
Quả nhiên lúc này đây, cô lại lần nữa bắt gặp được nét mặt để lộ ra biểu cảm hoang mang của người cá.
Đến sáng hôm sau, hai người họ lại đi tìm trữ củi.
Không biết cớ làm sao, người cá lại dừng bước.
Đột nhiên bứt một cái cây lớn lên.
Thư Đường: Anh làm gì đấy?
Người cá nghiêng nghiêng đầu nhìn Thư Đường.
Thư Đường sực nhớ tới: Đêm qua cô đã kể chuyện Lỗ Trí Thâm bứng nguyên cây liễu.
Thư Đường: “…”
Chuyện kế tiếp vốn là sẽ kể về Võ Tòng đánh hổ.
Nhưng Thư Đường lại nhớ ra người cá kéo về biết bao nhiêu là cá mập.
Hậm hực từ bỏ.
Thư Đường ngồi trên Thư Đường, bị người cá kéo cả cây lẫn người đi.
Cô thấy là, cái <> này rất thích hợp cho thế giới diệu kỳ này.
Nhưng cũng có ngoại lệ—-
Chiều hôm nay.
Thư Đường đứng dưới lầu kêu to: “Hoa hồng nhỏ, anh ném bài thi xuống cho tôi với!”
Bên cửa sổ đá lầu hai xuất hiện một bóng hình.
Dưới ánh mắt trời lấp ló bóng hình hoa hồng nhỏ màu lam, người cá đứng bên cửa sổ trông từ xa hệt như một vị thần của biển với mái tóc dài đẹp tuyệt trần.
Cô nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Người cá quay đầu, ngay cả từng sợi tóc cũng như thể được ánh mặt trời săn sóc, mặt mày vô cảm mang đến nét đẹp gần như là một vị thần.
Thần Siren chầm chậm quay người.
(*)Siren (: Σειρήν Seirēn/Σειρῆνες Seirênes) là nhân vật trong , họ là sinh vật nửa người nửa chim và nguy hiểm vì có vẻ thu hút các thủy thủ cùng với du dương và giọng nói mê hoặc của mình để làm những người thủy thủ này say đắm từ đó mất cảnh giác, làm đắm tàu, và phải trôi dạt trên bờ biển lạc vào những hòn đảo của họ. Siren thực sự được mô tả là những sinh vật có vẻ đẹp quyến rũ như báu vật và năng lực rộng lớn như biển khơi. Giọng hát của họ khiến cho các thủy thủ gặp nạn. Cũng có khi những cơn sóng mang giọng hát của họ tới các con tàu để dự báo về những hiện tượng thời tiết xấu sắp diễn ra.
Cuối cùng cũng tìm được bài thi, ném xuống cho cô.
Thư Đường bỗng thấy cái cảnh này khá là quen mắt:
Có hơi giống Kim Liên và họ Mèo Tây Môn.
Mèo Tây Môn ngồi trên bờ cát, suy tư thật lâu, cứ thấy so sánh này không thỏa đáng chút nào.
Thế là quyết định đổi sang cách so sánh khác.
Vậy có cái so sánh nào mà một cặp nam nữ kèm cái ban công không?
Đương nhiên là có.
—Romeo và Juliet ấy à.
Vậy bé mèo mày, là Romeo, hay là Juliet?
Cô không hiểu nổi quay đầu lại trừng mắt nhìn cá ta trên lầu.
Người cá không hiểu sao nhưng vẫn cúi đầu nhìn cô.
Hai người càng thêm không hiểu chi chi mà nhìn nhau một chập.
Ánh mặt trời lóa mắt.
Bỗng, chẳng ai dời mắt trước được nữa.
Tình yêu nảy sinh cần có một ít chất xúc tác.
Như Romeo và Juliet, là vì ngăn trở thật nhiều nên tình mới rực cháy;
Nhưng nếu như Romeo và Juliet mỗi ngày cứ ngồi cạnh nhau cùng nghe radio, thảo luận về thời tiết và mở đài âm nhạc; mỗi ngày Juliet nhìn Romeo làm <> mà nói—
Tình yêu rực cháy, là khi cá Juliet kéo bó củi ướt lộc cộc về nhóm lên, vừa mồi lửa vừa chậm chạp bật lửa đốt lên, cũng chẳng thể hay biết năm nào tháng nọ mới bốc cháy được.
Cũng có thể là khi Mèo Romeo nấu cháo chưa chín, thong thả nổi bọt ùng ục ùng ục ùng ục, sau đó trong lúc không ai đề phòng nó chảy hết cả bọt gạo ra ngoài.
Nói nhanh, thì là một ngày nào đó vào năm sau; bảo chậm, chỉ có chăng là trước khi cả hai cùng xuống mồ.
Mèo Romeo: Ổ? Sao tôi lại cùng anh ta trải qua cả đời người thế?
Mèo Romeo trước khi xuống mồ tỉnh cả người: Ồ, ra đây là tình yêu đó sao.
Khoảnh khắc cùng nhau tay nắm tay bước vào quan tài, mèo Romeo bỗng gập bụng, nói cho Cá Juliet hay: Đấy là tình yêu.
Cá Juliet: Hất đuôi cá, tán đồng.
Sau đó cả hai nối lại lương duyên hẹn em kiếp sau.
Được lắm.
Hợp táng chung mộ còn chưa kịp sửa lại: Tình hữu nghị thiên trường địa cửu.
May thay, trời mưa gió thất thường, nên chưa đến nỗi xảy ra thảm kịch như thế.
Món cháo Mèo Romeo nấu chưa chín đã kịp sủi bọt xèo xèo xèo.