Thư Đường không thể không gọi điện thoại cho Trần Sinh, dò hỏi chuyện sửa lại điện lực chỗ này, mới biết được một tin vô cùng xấu:
Hệ thống cấp điện cho vùng cấm nằm trên một trạm cấp điện ngoài biển, đã bị bỏ hoang mười năm trước. Vậy nên, nếu muốn khôi phục lại nguồn điện, thì nhất định phải đến cái trạm cấp điện ngoài biển bị bỏ hoang kia khởi động lại nguồn điện.
Thư Đường vốn định thi xong rồi mới đi, nhưng cô nghĩ lại, nửa tháng này cô bị người cá kích thích, không muốn bị người cá vượt tốc độ học tập nên học hành đến là siêng năng tích cực, nhờ thế mà hiệu suất cao chưa từng có.
Có cái hiệu ứng gọi là Hiệu ứng cá da trơn—-hiện tại đây Thư Đường rất bằng lòng đổi nó thành hiệu ứng cá trê.
(*)Hiệu ứng cá da trơn trong xí nghiệp. Các công ty, xí nghiệp liên tục tuyển dụng những nhân viên mới để “điều động” và kích thích năng lực của nhân viên cũ. Trên thực tế, mối quan hệ tin cậy và lâu dài giữa người với người không phải là giao lưu tương tác đơn giản, mà là có tác động của hiệu ứng cá da trơn.
Cô nhìn thoáng qua số tài liệu cần học chỉ còn một nửa, bèn muốn cùng người cá đi ra ngoài, giảm tải áp lực về thi cử.
Thư Đường mở bản đồ mà Trần Sinh gửi qua máy truyền tin lên, rướn người lại gần hỏi người cá: “Hoa hồng nhỏ này, anh có biết trạm cung cấp điện này không?”
Cô khoa tay múa chân nửa ngày. Nói đúng ra, khu vực chung quanh đây hệt như một bãi đi săn khổng lồ của riêng mình người cá, vậy nên đương nhiên sẽ biết đến nơi đó.
Người cá rít rít với cô.
Khoảng cách xa như vậy với người cá mà nói không si nhê gì—chỉ là Thư Đường thì rất dễ chết.
Nhớ đến ngày đầu tiên gặp phải đám người trên chiến hạm thăm dò. Thế là người cá trực tiếp xách Thư Đường lên đi đến nhà kho ngầm, bên trong nhà kho hiện ra một chiếc thuyền cứu nạn bám đầy bụi.
Vì quãng đường khá xa, Thư Đường nghĩ bụng nếu người cá bơi mệt thì còn có thể leo lên nghỉ một lát nhỉ.
Chỉ là thuyền cứu nạn này trông cũng không nhỏ.
Cô tìm dây thừng buộc lên thuyền, rồi thả thỏng xuống dưới đất.
Người cá nhìn một chập, mới đầu còn cho là Thư Đường đang nghịch, nhưng lại nghe Thư Đường nói gì mà ‘dùng chút sức trang bị’.
Rốt cuộc cũng hiểu ra Thư Đường muốn làm gì.
Thế là duỗi tay ra, tay trái xách Thư Đường lên, tay phải kéo lấy đầu thuyền, di chuyển.
Thư Đường:?
Mãi đến khi người cá dùng một tay kéo thuyền cứu nạn vào biển, Thư Đường vẫn đực người ra.
Thư Đường chui vào nhìn nhìn, thân thuyền hoàn hảo, cô ấn thử hệ thống điều khiển tự động, còn tưởng là dòng thứ này ắt hẳn vô dụng, nào ngờ có thể khởi động được.
Cô không hề hay, kích cỡ này là quân dụng của Liên Bang, tuy rằng nó là sản vật từ mười năm trước, nhưng cũng là sản phẩm tiên tiến nhất thời đó. Tình huống vùng ô nhiễm thiên biến vạn hóa, chiếc thuyền cứu nạn này có yêu cầu cực cao, đừng nói là mười năm, hai mươi năm đi nữa vẫn có thể khởi động được.
Thế là Thư Đường trữ một ít đồ ăn vặt và nước ngọt đủ dùng trong ba ngày, cùng người cá bước chân lên con đường đi đến trạm cấp điện.
Thư Đường đứng trên thuyền hô to: “Hoa hồng nhỏ ơi, anh lên thuyền mau nào, tôi tra thử rồi, tốc độ của chiếc thuyền cứu nạn này mau lắm, anh bơi lại chậm, một lát là tôi bỏ xa anh rồi!”
Kết quả người cá đứng trong biển nhìn cô.
Thư Đường: Ánh mắt gì thế này!
Thế rồi người cá vung cái đuôi, thân ảnh mạnh mẽ biến mất dạng trong làn biển rộng.
Thế rồi Thư Đường phát hiện ra tốc độ của chiếc thuyền cứu nạn, so với người cá ấy à, tương đương cái chiếc xe già cỗi.
Thư Đường: =o=
Dọc đường đi sóng yên biển lặng.
Thư Đường bắt đầu học bài tiếp, thỉnh thoảng mệt mỏi liền hớp ngụm nước.
Lúc nghỉ ngơi sẽ thay áo tắm ra lên boong tàu nằm phơi nắng, cô còn chuẩn bị cả một chiếc kính râm.
Người cá bắt được lan can, ngửa đầu nhìn cô rồi rít rít lên với cô.
Ý bảo mèo lười kia mau mau đi xuống dưới hoạt động thân thể một tí.
Thư Đường đeo kính râm xua xua tay: “Anh bơi phần anh đi.”
Cô uống một ngụm nước có gas, nghĩ bụng: Học tập đã sắp sửa ép khô cô rồi, hắn là một con cá nhỏ không cần thi cử, nào hiểu được cơn mệt từ thể xác đến tinh thần này chứ.
Cô phải hưởng thụ đủ đầy ánh nắng mới được.
Người cá nghiêng nghiêng đầu.
Thư Đường lúc ấy còn chưa biết dụng tâm hiểm ác của đối phương.
Cho đến lúc người cá sực bắt được chân Thư Đường.
Túm lấy cô kéo thẳng về phía mình.
Thư Đường lập tức giãy dụa ngay, la to ‘cứu mạng!’
Sau đó bị người cá ôm chầm vào trong lòng, kéo vào biển cả.
Người cá bật ra một tiếng cười từ lồng ngực, khàn khàn êm tai.
Kéo cô vào biển rồi mau chóng lặn xuống, lại ngoi lên.
Đuôi cá vung lên liền bơi ra xa trăm thước.
Mới đầu cô còn thét chói tai.
Nhưng Thư Đường đã mau chóng tìm được thú vui.
Nhất là mỗi khi người cá gia tốc, cả hải dương như thể đang lùi dần ra sau họ.
Lực cản to lớn đã bị người cá đón nhận, thế là cô chỉ có mỗi cảm giác như được bay lượn trên bầu trời tự do.
Người cá dừng lại để cô được giảm xóc một chút, Thư Đường bơi chó trong nước một hồi, cho đến khi người cá ngoi lên mới vỗ vỗ vai hắn ý bảo hắn mau mau lên.
Người cá lắc lư đầu thó đến gần nhìn cô chăm chú, bật ra tiếng cười nghèn nghẹn.
Sau đó đuôi cá chìm xuống, cô liền được mang ra khỏi vùng biển.
Thư Đường nhô đầu ra, liền trông thấy một cái quái vật khổng lồ trên mặt biển cách đó không xa hiện lên—một con cá nhà táng siêu bự trồi lên mặt nước để thở.
Tiếng cá voi gầm lớn vang vọng khắp bầu trời.
Kỳ ảo và linh hoạt, xa xăm lại trống trải.
Mang đến cho người ta một cảm giác chấn động không thôi.
Thư Đường ngắm nhìn hồi lâu.
Thấy cá voi sắp đi, Thư Đường vô cùng sốt ruột: “Cá voi kìa cá voi kìa, hoa hồng nhỏ, mau đuổi theo!”
Người cá nhìn cô.
Chậm rề rề đuổi theo đuôi cá voi nọ.
Bọn họ bơi phía sau, nhưng cá nhà táng kia ở đằng trước lại chạy như thể bị ma đuổi đến nơi.
Thư Đường càng thêm sốt ruột ló đầu đến gần nhìn.
Voi huynh bơi càng thêm nhanh.
Thư Đường nghi hoặc quay đầu lại nhìn nhìn người cá.
Thi thoảng người cá cũng sẽ buông tay ra, đặng cho Thư Đường tự mình bơi. Nhưng hắn vẫn sẽ bơi theo sau cô với một tốc độ không nhanh không chậm, khi cô gần gặp nguy hiểm sẽ duỗi tay ngay vớt cô về lại; nếu thấy chân tay cô nhũn ra sẽ vớt cô vào trong lòng.
Cứ chơi thế cả đoạn đường, người cá mới mang cô về lại chiếc thuyền cứu nạn kia.
Cô ngả người trên thuyền rồi nói với người cá: “Vậy là chúng ta bơi suông một hai dặm rồi đó!”
Người cá túm mạn thuyền, cả thân hắn như một chiếc mũi tên, lao vào trong biển rộng bơi.
Chỉ với ba bốn phút đã bơi đi được hai ba dặm xa.
Thư Đường hạn hán lời.
Cảm phiền ngài để tâm đến tôi, nó chậm rề đây.
Thư Đường biếng nhác ngồi trên ghế dùng khăn lông lau khô mình.
Đôi lúc đuôi cá sẽ hất vẩy nước lên người cô, Thư Đường sẽ lớn tiếng nói: “Hoa hồng nhỏ, tố chất anh đi đâu rồi!”
Sau đó cô sẽ dùng bát vốc nước lên hất sang người cá, chơi trò trả đũa.
Thế là một trận sóng nước ập đến đây.
Tố chất, tố chất đi rong cả rồi.
Thư Đường phát hiện từ sau khi cả hai làm hòa, người cá ở cùng cô càng tự nhiên hơn nhiều, tự nhiên đến độ hai người hất nước còn có thể hất được nguyên cả buổi sáng.
Thư Đường phát hiện, kỹ năng bơi lội của mình dưới sự huấn luyện của người cá đã tiến bộ vượt bậc.
Cô trầm tư, cho là bản thân cũng đã xảy ra biến dị:
Từ một con mèo đất chính cống, biến thành một con mèo lưỡng cư.
Căn cứ vào dự báo thời tiết, họ lựa chọn một ngày tiết trời không tệ để ra biển.
Cả sáng sóng êm biển lặng.
Chỉ là sắp đến giữa trưa, mặt trời biến mất.
Mây đen tụ lại.
Thư Đường vừa thấy: “Tôi bảo dự báo thời tiết không chuẩn mà.”
Sau đó liền ôm sách trốn vào trong khoang thuyền.
Nhưng Thư Đường vừa mới viết được non nửa đề thi đã cảm nhận được thân tàu hơi chấn động.
Cô lập tức mở cửa sổ ra thăm dò, muốn hỏi bị sao thế.
Người cá dừng lại, gương mặt lập tức âm trầm giữa biển rộng, bóng dáng còn co chút hung ác và nham hiểm.
‘Hắn’ nhìn siết lấy mặt biển.
Trong nháy mắt ấy, Thư Đường phát hiện ra khí chất trên người người cá đã biến hóa.
Vây cá sau tai ‘hắn’ dựng lên đầy sắc bén, khép rồi mở, hơi thở nặng nề như loài dã thú, như thể một con quái vật lớn bị đánh thức và sắp sửa tiến vào trạng thái chiến đấu
Người cá quay đầu lại, hai mắt đen nhánh nhìn thoáng qua cô.
Như thể một ánh mắt mệnh lệnh.
Cái liếc nhìn này làm cho Thư Đường cảm thấy quá đỗi xa lạ. Thư Đường bỗng cảm nhận ra được trên người người cá có một loại uy nghiêm không thể xâm lấn, một khí thế khác hoàn toàn với hắn lúc bình thường.
Nhưng thần kỳ thay cô lại ngay lập tức hiểu ra được ý của ‘hắn’.
Cô vội chui vào khoang thuyền, đóng thật chặt cửa khoang.
Đoạn sau, cô nhận ra được thuyền cứu nạn dần ‘gia tốc’.
Nếu nói tốc độ vừa rồi đang vững vàng, thì tốc độ của hiện tại khiến cho Thư Đường cảm thấy có hơi choáng váng.
Nhưng cô không buông lời oán giận, chỉ là giữ chặt lấy bàn, xuất phát từ một loại bản năng nào đó mà cô có thể cảm giác được chuyện gì đang say ra, vì dự cảm nguy hiểm này mà trái tim cô nảy lên đập kịch liệt.
Đợi thêm chốc nữa, Thư Đường đi đến gần cửa sổ, lặng lẽ xốc cửa lên nhìn thoáng qua—-
Một cảnh tượng cả đời khó mà quên.
Vì thể tinh thần không thích hợp để chiến đấu, lại thêm cả đời này cô đều thành thật ngoan ngoãn sống ở khu an toàn, như mọi người bình thường, sống cuộc sống tạm ổn như của thế kỷ 21.
Thế nhưng thế giới này lại chẳng hề hòa bình như thế kỷ 21, mà là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Sự sinh tồn của loài người đã chịu ảnh hưởng rất lớn, vùng ô nhiễm chiếm 70% diện tích địa cầu, khu vực hải dương cũng là khu chịu ảnh hưởng nặng nề hơn hết.
Thư Đường chỉ từng thấy qua trên các chương trình được chiếu trên TV, chứ chưa từng chân chính gặp được Vật Ô Nhiễm.
Phần lớn Vật Ô Nhiễm đều là quái vậy ký sinh. Chúng có thể ký sinh trên sinh vật biển, trên một con thỏ, trên một con chó nhỏ, thậm chí nó còn có thể ký sinh trên cơ thể của con người.
Chúng nó không có hình thái cố định, và chỉ có những chiến sĩ Alpha có thể tinh thần mạnh mẽ mới có thể giết chết chúng được.
Chỉ là trên những con sóng biển dập dềnh, cô trông thấy những cái xác cá nối nhau trôi nổi trên biển.
Và nước biển một màu đen.
Vì là Vật Ô Nhiễm tụ lại quá đông đúc rậm rạp, mới biến nước biển thành một màu đen giả tạo.
Cô rụt vội về trong, ngón tay run lẩy bẩy.
Thư Đường sốt ruột muốn gọi với ra kêu hoa hồng nhỏ về lại, nhưng cô nhận ra được những thiết bị phòng hộ thi thố của chiếc thuyền cứu nạn này đều đã báo hỏng, thế là cô lập tức bò đến bên chiếc túi nằm trong một góc của mình, bàn tay run lên lấy máy truyền tin ra chuẩn bị cho cầu cứu.
Bỗng, Thư Đường cảm nhận được thân thuyền rung động kịch liệt, ngay sau đó đáy khoang thuyền bắt đầu xuất hiện những tiếng va đập đáng sợ!
Cô nhanh chóng lướt đến số điện thoại của Trần Sinh, nhưng trên màn hình hiển thị không một cột sóng.
Ngay lúc một số lượng khổng lồ Vật Ô Nhiễm sắp sửa đâm đến đáy thuyền.
Thư Đường nghe thấy âm thanh loài dã thú rít gào.
Không, so với loài dã thú, thì nó càng giống như một Tà Thần trong thần thoại xa xưa hơn.
Người cá không ca hát, cũng rất ít khi nói chuyện to tiếng, chỉ vừa mới đây thôi mới học được một vài mặt chữ, có thể nghe hiểu phần lớn những gì mà Thư Đường nói, nhưng ‘hắn’ chưa từng mở miệng nói chuyện. Thư Đường mơ hồ ý thức được trên người người cá có thể biến dị xảy ra ở dây thanh quản, mới khiến cho những âm thanh mà ‘hắn’ phát ra trở nên khác với người thường, vậy nên mới không có cách nào để bật ra những âm tiếng như người bình thường.
Nhưng vào lúc này, cô mới nhận ra: Âm thanh của người cá, biến thành một loại vũ khí.
Trong tích tắc nghe thấy, cô cảm nhận được một cảm giác chấn động mãnh liệt.
Bất luận là kẻ nào nghe được âm thanh tựa như tiếng gầm đầy nguy hiểm của Tà Thần, đều sẽ không thể nhầm lẫn ‘hắn’ thành nhân loại.
Tiếng động từ đáy khoang thuyền biến mất, thân tàu cũng khôi phục lại bình thường.
Nhưng cơn gió lốc trên biển thì hẵng còn.
Giữa không trung bắt đầu cơn mưa, những hạt mưa vỗ đôm đốp lên trên cửa sổ. Thư Đường mau chóng gói ghém máy truyền tin của mình vào trong túi chống thấm nước, ôm chặt vào trong lòng.
Bọn họ nhanh chóng đến được trạm phát điện nằm ngoài khơi.
Tuy nhiên, bên dưới trạm phát điện bị bỏ hoang mười năm này lại trở thành ổ tụ tập của các Vật Ô Nhiễm. Từng lớp nước biển ở đây ngoài màu đen chỉ có màu đen, gần như đã lan tràn đến tận đường chân trời.
Một con mực đen khổng lồ cố thủ trên mặt biển, loài mực này thuộc bộ Mười chân và bộ Mực nang, con lớn nhất của loài chúng nó có thể dài đến hơn 80 mét, và chúng là kẻ thù duy nhất của Cá nhà táng.
(*) bộ Mười chân và bộ Mực nang: tên khoa học là Decapodiformes và Sepiida
Nhưng lúc này đây con vua mực này đã bị Vật Ô Nhiễm ký sinh, thể tích bành trướng lên gấp bội. Những xúc tu rất lớn đang siết chặt lấy con cá nhà táng mà Thư Đường bắt gặp được vào ban sáng kia.
Nỗi sợ hãi to lớn này khiến đầu óc cô tạm thời rỗng toác. Những chuyện xảy ra sau đó trong ký ức trở nên mơ hồ, cô chỉ biết người cá bỏ chiếc thuyền cứu nạn kia đi, ôm lấy eo cô siết chặt cô bảo vệ trước ngực.
Cả người cô lạnh như băng, miễn cưỡng dán sát vào thân thể của người cá mới có thể hấp thu được một loại cảm giác an toàn.
Người cá ôm cô đi đến trạm cấp điện kia, Thư Đường nhũn chân song vẫn liều mạng duy trì sự bình tĩnh, cô bám được mép thang thì bò lên trên. Nhưng sau khi cô bò được lên trên rồi quay lại, muốn vươn tay ra kéo người cá lên thì người cá lại bóp nát chiếc thang cuốn, ý bảo cô mau tránh vào chỗ khác.
Cô ngây ngẩn cả người.
Đôi ngươi đen nhánh của người cá nhìn cô chăm chú.
Bọn họ nhìn nhau trong chốc lát.
Thư Đường bị gió thổi đến giật mình.
Cô trông thấy giữa màn mưa to, ‘hắn’ xoay người, ánh mắt cũng trở nên đáng sợ thấy rõ, vây sau tai khép lại rồi mở ra đến một độ cung bén nhọn. Mái tóc dài rũ xuống, lúc này hãy còn nhỏ nước.
Nhưng vào lúc này, trên người ‘hắn’ đã không còn chút cảm giác yếu ớt nào.
Mà như một vị thần của biến cả, một đấu sĩ chân chính.
‘Hắn’ tiến vào trong nước biển, rồi sau đó như một luồng ánh sáng xanh lam bơi vào trong biển rộng!
Cô nghe được tiếng Vật Ô Nhiễm gầm lên.
Rồi cô còn nghe thấy tiếng rít vang vọng khắp hải vực, ở nơi xa xa truyền đến, trông còn chấn động lòng người hơn cả tiếng cá voi khi hét to.
Dưới trục điện đã không còn là thế giới văn minh của nhân loại nữa rồi, mà là một rừng cây nguyên thủy tàn bạo đầy máu, đang diễn ra một hồi chém giết vô cũng lạnh lẽo.
Mọi thứ xảy đến quá nhanh.
Thư Đường ngồi trên mặt đất trong chốc lát, nhớp nháp từ nước biển do gió biển thổi tới, làm tóc tai dính bết lên mặt.
Mãi cho đến khi nước mưa rơi xuống làm ướt bả vai cô, cô mới dần lấy lại tinh thần sau khi ý thức bị đánh cho một cú thật kêu, cô siết thật chặt lấy túi chống thấm nước của mình, tay run rẩy cầm máy truyền tin lên vọt vào cổng lớn.
Trạm cấp điện là một cái giếng điện được xây dựng trên biển.
Nơi này trừ các loại dụng cụ phức tạp để cung cấp điện ra, thì mỗi một tầng đều được xây dựng như phòng ở dành cho nhóm công nhân sử dụng.
Nhưng mười năm trôi qua, nơi này đã bị nước biển làm cho gỉ sét loang lổ.
Cô tìm được cầu thang, bò lên trên chỗ cao nhất, mỗi một bước đi đều vang tiếng thật lớn.
Thư Đường biết tín hiệu giữa biển rất kém, nhưng cách đây không xa chính là căn cứ Nam Đảo, đó là một trong tám căn cứ lớn của Liên Bang, thường xuyên dùng phi cơ tuần tra các phiến hải vực quanh đây, lên đến trạm cao thì có thể phát ra ít tín hiệu chăng!
Cô không gọi cho Trần Sinh, mà trực tiếp gọi điện thoại cấp cứu khẩn cấp, nhưng vừa mới nhấn gọi đi thôi tín hiệu đã bị cắt mất.
Thư Đường gọi đi gọi lại, ngón tay dần run lên.
Cô lại đổi sang gọi cho Trần Sinh, lão Ngô, Viện trưởng Khâu, thậm chí là cả Tô Nhân.
Nhưng không có cuộc nào có thể kết nối được.
Thư Đường bỗng nhận ra được một sự thật đáng sợ.
Cô chợt nghĩ: Bị Vật Ô Nhiễm ký sinh, sẽ có một biểu hiện đáng sợ.
—Hai mắt đen tối.
Loài người sau khi bị ký sinh sẽ nhanh chóng phát điên, qua một hai tháng bị Vật Ô Nhiễm đào rỗng, chết đi.
Nhưng cũng có ngoại lệ, nếu ý chí đủ mạnh, lực tinh thần cũng ở mức cực đại, thì không phải là không có khả năng chiến thắng Vật Ô Nhiễm.
Thư Đường từng nghe thầy cô nói qua, hiện tượng như vậy chỉ có thể xảy ra trong điều kiện lý tưởng.
Nhưng Thư Đường rất chắc chắn rằng, người cá mà cô biết được tuyệt đối không phải là con rối bị Vật Ô Nhiễm thao tác.
Cô không biết thân phận trước đó của người cá, song lại mơ hồ đoán ra được một phần sự thật:
Có lẽ vào rất nhiều năm về trước, hoa hồng nhỏ đã từng bị Vật Ô Nhiễm ký sinh, nhưng đã dựa vào ý chí cường đại mà chiến thắng Vật Ô Nhiễm.
Sau rồi trên người xuất hiện một vài biến dị, sau khi phát sinh bạo loạn lực tinh thần, trạng thái của ‘hắn’ lâm vào tình trạng nguy hiểm càng cao.
Ngón tay cô run lên, đột nhiên vào ngay khoảnh khắc này hiểu rõ tất cả những kiêng kị, đề phòng.
Nếu bây giờ cô mà cầu cứu, căn cứ Nam Đảo, viện điều dưỡng thành phố Nam Đảo thật sự sẽ phải người đến cứu ư?
Cô ngơ ngác đứng đực ra trong chốc lát.
Sau đó vẫn chưa từ bỏ ý định mà gọi tiếp.
Cô vừa cầu cứu trong nôn nóng, vừa ghé sát vào lan can cửa sổ, liều mạng muốn nhìn thấy cho thật rõ tình hình bên dưới.
Những lo lắng này của cô, nếu lọt vào mắt người trong cuộc, không thể nghi ngờ chính là sự buồn cười.
Cứ như một con kiến bé nhỏ lo lắng trời sẽ sập xuống—đó chính là Top 1 Tư Lệnh của quân đoàn Liên Bang, một người mà sức sát thương có thể so sánh với “Vũ khí hạt nhân hình người”.
Giống như Thư Đường có thể hiểu được khái niệm chục triệu, hay trăm triệu cũng có thể lý giải được, nhưng khi giá trị lên đến trăm tỷ, nghìn tỷ rồi, thì cô rất khó tưởng tượng ra được đó là một khái niệm như thế nào.
Tương tự, Thư Đường có một nhận thức rất mơ hồ về sức chiến đấu của người cá.
Ngay khi nhận ra trên mặt biển hoàn toàn không trông thấy thân ảnh ấy, cô chợt cảm giác được tim đập nhanh đến mãnh liệt, cô ghé đầu lên cửa sổ nhìn chung quanh, mãi cho đến khi gió biển lạnh băng thổi đến, cô mới bất giác cảm nhận được trên mặt mình đã vươn đầy nước mắt.
Cô không biết người cá là quái vật dao chẻ súng bắn không được, nước lửa không xâm trong mắt người đời.
Cô chỉ biết đó là bé cá trong thùng cá thủy tinh mà mình nuôi.
Mỗi sáng sớm sẽ cùng cô ngồi trong bếp nghe radio dự báo thời tiết, sẽ cùng cô nói chúc ngủ ngon, và rồi họ sẽ gối đầu nhau cùng đi vào giấc ngủ, có thể là hắn có mạnh đấy, nhưng hắn có thể mạnh được đến mức nào chứ?
Ngay khi trên mặt biển đã không còn ánh sáng xanh lam kia, khoảng đen vô tận mang đến cho cô khủng hoảng cực đại.
Cô thử thả ra thể tinh thần của mình.
Thật ra hiện tại đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa thể tinh thần của cô căn bản không phải thuộc hệ chiến đấu, chỉ là cô vô cùng muốn xác nhận sự an toàn của ‘hắn’.
Nhưng vào lúc thể tinh thần của cô đi ra ngoài, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh trạm cấp điện, lại thấy một số lượng lớn Vật Ô Nhiễm vượt ngoài sức tưởng tượng. Chúng nó kẻ trước ngã kẻ sau tiến lên cứ như lũ kền kền ngửi được mùi máu.
Cô vẫn luôn rất thích thể tinh thần mèo mướp của mình.
Màu sắc và hoa văn thật xinh đẹp, thân thủ thì mạnh mẽ, chạy trốn siêu mau.
Nhưng lần đầu tiên cô tự hỏi:
Tại sao cô lại là một con mèo, mà không phải là một con Hổ Đông Bắc chân chính cơ chứ?
Vào nửa tiếng trước, một dự báo đã được chèn vào bản tin trưa của thành phố Nam Đảo.
Âm thanh bình tĩnh và nhanh chóng của phát thanh viên vang lên:
“Vật Ô Nhiễm có mức độ nguy hiểm cao đã được phát hiện tại vùng biển trung tâm Nam Đảo, hãy bước vào các tàu chiến thăm dò số 15, 16, thuyền đánh cá mau chóng rút lui!”
“Hãy bước vào số….”
“Báo động trước sóng thần, báo động trước sóng thần….”
Người đi đường sôi nổi ngẩng đầu nhìn tin tức xuất hiện trên màn hình lớn; người đi xe buýt châu đầu ghé tai nhau nghe đài, cảm thán thành phố Nam Đảo đã lâu quá rồi chưa từng xuất hiện Vật Ô Nhiễm cấp độ cao như thế.
Mọi người vội vội vàng vàng biến mất khỏi làn mưa to, rời đi.
Tình hình trên biển lại không được lạc quan đến thế.
Lúc sóng thần ập đến, trạm cấp điện này đã minh chứng cho sự kiên cố không gì phá vỡ nỗi của nền văn minh nhân loại; mười năm bị quên lãng cũng không thể khiến cho chiếc lính gác bằng sắt thép này bị ăn mòn đến đổ nát, vẫn sừng sững trước sau như một giữa sóng biển ầm ầm.
Cả thế giới chìm trong tối đen, phảng phất như thể chỉ còn lại mỗi cơn sóng thần này là tồn tại.
Khi mưa gió dần dần buông xuống mặt biển, bên dưới trạm cấp điện xuất hiện một bóng người cao lớn nhợt nhạt.
Trên người ‘hắn’ dính đầy nước mưa màu đen, phần bụng có một vết rách thật lớn, đang không ngừng thấm máu lam.
Nhưng người cá cũng chỉ nhíu mày, gương mặt tái nhợt vô cảm, hồn nhiên không màng đến miệng vết thương, cầm lấy cột sắt khổng lồ của trụ điện đi lên mặt đất.
Máu lam nhỏ tí tách trên đất.
Phát ra âm thanh ‘tách tách’.
Bỗng, một đoạn ký ức vô cùng hỗn loạn xuất hiện trong não.
Người cá dừng bước.
Trong ký ức, cũng vào môt đêm mưa to thế này.
Có người gọi cái tên ‘Chúc Diên’ xa lạ.
Hắn đứng ở một góc u ám, ngón tay tái nhợt bịt kín miệng vết thương đang thấm máu, khi hắn xé đi lớp lót của bộ quân trang màu trắng tuyết ấy, hắn nghe thấy âm thanh vọng từ bên ngoài.
“Bác sĩ! Tổng Tư lệnh của chúng tôi có năng lực tự lành rất mạnh, vết thương chỉ trong ba tiếng đã có thể khép lại.”
“Vật tư khu ô nhiễm khan hiếm, mà người bệnh của chúng ta lại quá nhiều, nếu không có thuốc thang, bọn họ sẽ không chống đỡ được đến lúc toàn quân rút lui, trước tiên cứ đem thuốc đặc trị khan hiếm này và băng gạt đến cho bệnh nhân khác đi!”
Thế là, người đàn ông cao lớn trong góc nào đó dừng lại chốc lát.
Lại tiếp tục xé rách miếng vải bọc lấy bụng miệng vết thương nhưng có vẻ như vẫn không thể cầm được máu, thế là nhíu nhíu mi, nhìn thấy cuộn băng lớn bên cạnh, vươn tay lên. Xé một đường, cuộn băng quấn mấy vòng quanh miếng gạt, cuối cùng đã thôi rỉ máu.
Người đàn ông ấy, mệt mỏi nhắm mắt.
Những hình ảnh xa lạ như thế cứ đột ngột mà xuất hiện.
Thế là người cá ngơi bước chân.
‘Hắn’ nghiêng đầu.
Từ vũng nước đọng trên mặt đất, hắn trông thấy một con quái vật đáng sợ, vì vừa mới kết thúc một trận chiến mà càng thêm vẻ dữ tợn. Nhất là vết thương bị xé từ phần eo bụng kia, càng làm tăng thêm tính công kích của con hung thú này đến mãnh liệt.
Động tác vốn định đi lên tìm Thư Đường cũng dừng lại.
Người cá không muốn dọa đến cô.
‘Hắn’ cúi đầu nhìn eo mình.
Ra là ba tiếng sau nó sẽ tự lành.
Trước khi gặp được Thư Đường, ý thức của người cá rất mơ màng và hồ đồ, vì thế cũng không nhớ rõ chuyện bản thân đã từng trải qua tổn thương, vì cơn đau buốt của thần kinh, nên chưa từng quan sát đến chuyện miệng vết thương khép lại thế nào. Vì thế cũng không nhận ra được chuyện này.
Người cá bèn trốn trong một góc của tầng một, vốn định dựa theo đoạn ký ức kỳ quái đột ngột xuất hiện kia mà băng bó qua loa, nhưng những mảnh vải chung quanh đều phủ bụi và hôi hám, nghĩ về từ ‘nhiễm trùng’ mà Thư Đường từng nói, thế là ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, yên tĩnh chờ cho miệng vết thương dữ tợn kia thôi chảy máu, khép lại.
Mãi cho đến khi người cá nghe thấy được một âm thanh nức nở thật khẽ.
Rất nhỏ, rất nhẹ.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy lại làm rung động trái tim băng giá chỉ thích giết chóc của con quái vật ấy.
Vây cá của ‘hắn’ lập tức đóng mở.
Người cá cho rằng có Vật Ô Nhiễm sắp sửa bò lên, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm thấy rõ.
Chỉ là khi mà người cá nương theo âm thanh đi đến một góc, mới nhận ra chung quanh không có dấu vết Vật Ô Nhiễm nào xuất hiện cả.
Trên người cô không có vết thương, lại không biết tại sao mà ngồi trong một góc, đưa lưng về phía ‘hắn’ nhỏ giọng thút thít.
Trong bóng đêm, bước chân người cá chững lại.
Chần chờ trong chốc lát.
Lần đầu tiên trong đời, con quái vật hung hãn ấy cảm nhận được cảm giác không biết phải làm sao.
Thậm chí ‘hắn’ còn không suy nghĩ đủ đầy được rằng cô vì ‘hắn’ mà khóc.
Càng thêm không thể lý giải được cảm xúc ‘lo lắng’ này đây.
Có chăng là mơ hồ cảm nhận được, song lại không thể đặt từ ấy bên cạnh bản thân để kiếm tìm mối liên quan. Dường như nó đã ăn sâu và bén rễ, và tồn tại từ lâu đời trong tiềm thức nhận biết của người cá.
Dẫu gì, một con quái vật cường đại như thế, nào có ai sẽ cảm thấy lo lắng cho ‘hắn’ đâu chứ.
Giống như băng gạt và thuốc thang không cần phải cung cấp cho một con quái vật có năng lực tự lành đáng sợ, một vũ khí hạt nhân hình người dũng mãnh; há chăng là chuyện rất dư thừa.
Quái vật mím chặt đôi môi nhợt nhạt.
Nhìn bóng hình cô không biết nên làm sao.
Lúc bên ngoài xảy ra sóng thần, Thư Đường đã tìm được một căn phòng kín gió, trốn cả buổi chiều.
Cô chỉ là một người thường, lại luôn giữ mình cẩn thận nên chưa từng thấy nhiều Vật Ô Nhiễm đến vậy, thậm chí là bão táp cuồng phong, hay cả sóng thần cũng chỉ từng thấy qua TV.
Trong thế giới của cô, chỉ một cơn sóng thần đã có thể lấy đi vô số mạng người; một Vật Ô Nhiễm bình thường đã có thể hủy diệt cả một khu phố. Cộng hai thứ vào, thì chính là ngày tận thế.
Thậm chí cô còn không thể tưởng tượng nổi bên dưới đang xảy ra chuyện gì, là người cá bị vô số Vật Ô Nhiễm tấn công, hay là bị Vật Ô Nhiễm kéo vào trong biển đâm vào mạch đá ngầm?
Cô trốn ở nơi này, mãi cho đến khi bên ngoài sóng yên biển lặng, cô mới dám bật mở một khe hở nhỏ trong gian phòng kín mít.
Khi ấy, chung quanh mặt biển đã khôi phục an tĩnh, nước biển phẳng lặng như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô không rõ đây là kết thúc, hay đại diện cho một tin dữ nào đó.
Cô lo lắng sóng thần sẽ khiến người cá không tìm thấy đường về.
Vì thế, tay cô run rẩy mở túi chống thấm nước lấy ra chiếc đèn pin, đứng giữa sóng to gió lớn mở đèn pin ra chiếu ra ngoài mặt biển.
Nhưng khi chùm sáng rực rỡ kia rọi đến biển cả, nó như thể bị vực thẳm nuốt chửng và biến mất ngay tức khắc.
Cái nơi như giếng điện ngoài khơi này, chung quanh trừ biển chỉ có biển, mang đến cho người ta một cảm giác như thể bản thân sắp biến mất trong đại dương mênh mông, hoàn toàn bị màn đêm đen cắn nuốt.
Nhưng sau khi cô nhìn thấy những hạt bụi li ti phát ra dưới cột sáng ấy rồi, vẫn cứ bướng bỉnh tạo một chiếc cột đèn trên biển.
Cô tìm một sợi dây thép ở trong hốc cuốn lấy đèn pin, treo đèn pin lên trước cửa sổ chắn gió.
Gió lập tức thổi đèn pin lay lắt muốn rớt.
Cô cứ cố chấp cho rằng chút sáng ấy có thể giúp cho người cá tìm được phương hướng giữa cơn bão táp.
Sau khi làm xong hết mọi chuyện.
Cô liền ngồi trong góc ôm máy truyền tin, trốn sau một chiếc hộp gỗ, nhín nước mưa hắt vào song sắt. Cô ngồi lâu thật lâu, nước mắt tuôn trên mặt lúc nào chẳng hay, chỉ là sau khi làn da bị gió biển tạt vào thấm chút đau.
Mỗi ngày cùng nhau nghe dự báo thời tiết, con người đần độn khó mà phát hiện ra trái tim mình, cô chỉ theo bản năng thích ở bên cạnh người cá, ngày qua ngày cùng hắn phơi nắng, ngắm mưa.
Nếu cuộc sống cứ thế không thay đổi, có lẽ phải thật lâu thật lâu sau này cô mới phát hiện ra, thật ra cô đã để ý đến cá kia rồi. Sự hảo cảm mông lung ấy, như một hộp kẹo bị lãng quên, cai thật lâu, cho đến khi trong miệng cảm nhận được vị đắng mới phát hiện ra là kẹo đã hỏng tự lâu.
Trong bóng đêm, cô tuyệt vọng nghĩ đến hình ảnh bản thân một mình nghe dự báo thời tiết, một mình ngắm Vịnh Nước mắt.
Tuyệt vọng nghĩ đến hình ảnh bản thân trơ trọi đốt vàng mã trong tòa Bastille—Gió biển thổi mạnh không sao thắp được lửa, một xấp tiền giấy trị giá trăm triệu đốt cả đêm cũng đốt không xong; phải câu cá tế lễ, song một con cũng chẳng câu được, đáng thương không thôi ăn tạm mấy con sò biển chỉ đủ nhét kẽ răng.
Cô thấy sao mà đau lòng quá thể.
Đau lòng đến nỗi như một bé mèo bị cướp mất bộ đồ hộp.
Rồi bỗng.
Trước mắt xuất hiện một bàn tay tái nhợt.
Vụng về và chần chờ đưa sang một chiếc vảy sáng lấp lánh, phát sáng.