Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão
Chương 115: Dạy Tôi Mấy Kinh Nghiệm Yêu Đương Đi
Edit: Tiệm Bánh Sò
Đường Vi chính là thiên kim tiểu thư nhà giàu hàng thật giá thật.
Gia đình cô ba đời kinh doanh, đến thế hệ của cha cô đã tích lũy được tài lực tương đối hùng hậu.
Thân là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ Đường Vi đã được tiếp nhận nền giáo dục rất xuất chúng.
Thế nên khi cô nhìn thấy Liên Văn Bách diện một thân phong cách hip-hop đi về phía mình, gương mặt với biểu cảm hoàn mỹ lập tức nứt gãy.
“Cậu Liên?”
“Xin chào, cô Đường.”
Liên Văn Bách đưa tay phải ra với Đường Vi, hai má lúm như ẩn như hiện trên gương mặt non nớt.
Đường Vi lễ phép bắt tay với Liên Văn Bách.
Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với nụ cười của Liên Văn Bách, trái tim đại tiểu thư không tự chủ được nhảy thình thịch, chút dị nghị với phong cách quần áo của Liên Văn Bách lập tức tiêu tán sạch.
Mặt Đường Vi đỏ ửng: “Không ngờ con trau của chú Liên lại là anh.”
Cô ấy cũng là người trẻ, tất nhiên nhận ra thân phận Liên Văn Bách.
Huống chi sức hấp dẫn của Liên Văn Bách vượt xa tưởng tượng của cô, dù là những người bạn trong giới giải trí của cô cũng có không ít người bị Liên Văn Bách mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
“Bình thường cha không hay nhắc đến tôi.” Liên Văn Bách ha ha cười ngây ngô hai tiếng.
Ban đầu cậu ta chẳng ôm hy vọng gì với máy chuyện xem mắt thế này, nhưng hôm nay vừa gặp đã thấy chị gái này trùng hợp nằm trong phạm vi thẩm mỹ của cậu ta, ngọt ngào đáng yêu, lại mang chút khí thế cao quý ưu nhã.
Đường Vi cũng âm thầm đánh giá Liên Văn Bách, chút gợn sóng nhộn nhạo trong lòng cũng dần bình phục.
Tuy cô còn nhỏ tuổi, nhưng từ nhỏ dưới sự dạy dỗ mưa dầm thấm đất của cha mẹ, cô đã sớm thành thục ổn trọng hơn nhiều so với tuổi.
Lần xem mắt này, tuy nói là ý của cha, nhưng trong lòng cô cũng đã có tính toán từ sớm.
Nhà họ Liên là ngôi sao mới nổi trong thời gian gần đây.
Là công ty đầu tàu ngành công nghiệp giải trí Internet, gần đây bọn họ còn có ý định tiến quân vào ngành địa ốc.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ nhà họ Liên không liên quan gì đến nhà họ Đường, nhưng Đường Vi hiểu rõ, gia nghiệp nhà họ Đường lập nghiệp theo truyền thống rất cần phải chuyển mình, mà mấu chốt trong sự nghiệp này là phải hợp tác với nhà họ Liên.
Thế nhưng cả nhà họ Đường, bao gồm cả Đường Vi đều không hiểu, người thừa kế duy nhất của nhà họ Liên lại là thần tượng nổi tiếng khắp giới giải trí – Liên Văn Bách.
Đường Vi bưng ly cà phê, nhấp môi, như lơ đãng hỏi: “Cậu Liên vừa quay hình xong rồi đến đây à?”
“Đúng vậy.” Liên Văn Bách chẳng nghĩ nhiều, vui vẻ huyên thuyên với Đường Vi: “Chương trình Cố lên! Chàng trai! đang hot gần đây đó, cô Đường có quan tâm không?”
Đường Vi xấu hổ lắc lắc đầu.
Cô gần như không quan tâm đến chuyện trong giới giải trí, càng đừng nói đến mấy chương trình tuyển chọn đầy không khí hồng phấn này.
Liên Văn Bách hơi mất mát, nhưng cậu ta cũng nhanh chóng điều chỉnh lại, cười tủm tỉm nhìn Đường Vi: “Không sao, chương trình vẫn đang trong quá trình quay mà, nếu sau này cô Đường có hứng thú thì có thể đến hỏi tôi, tôi là PD[1] của chương trình.”
“Ừm…!Được.”
Liên Văn Bách cười, tim Đường Vi lại đập loạn.
Mới đầu cô còn không rõ vì sao thiếu niên trước mặt lại được nhiều thiếu nữ điên cuồng yêu mến như vậy, giờ vừa gặp đã tâm phục khẩu phục.
Nhưng trong lòng Đường Vi cũng rõ, nếu đã ngồi ở đây, người cô cần không phải một cậu em ngoan ngoãn với vẻ ngoài anh tuấn, mà là một người đàn ông có thể đứng trước mặt che mưa chắn gió cho cô.
Liên Văn Bách đủ đẹp, cũng đủ để thỏa mãn lòng hư vinh thiếu nữ của cô.
Nhưng những gì Đường Vi muốn không chỉ có vậy.
Nửa giờ sau, Liên Văn Bách mãi thao thao bất tuyệt cuối cùng cũng nhận ra, cô Đường Vi ngồi đối diện hình như chẳng hứng thú gì với những đề tài cậu ta nói.
Mà những vấn đề về thị trường chứng khoán, tài chính, mấy vấn đề sở hữu đất này nọ cũng chẳng hấp dẫn Liên Văn Bách.
Trải qua nửa giờ, hai người đều phát hiện cả hai không hợp nhau.
Trong mắt Đường Vi có sự thất vọng, mà ngọn lửa hừng hực cháy lên trong lòng Liên Văn Bách khi nhìn thấy chị gái Đường Vi cũng dần tắt.
Ban đêm, trong biệt thự nhà Văn Tâm.
Bé mèo chân ngắn Trà sữa trước giờ lúc nào cũng hồn nhiên vui tươi giờ lại đang ỉu xìu mở to mắt, u buồn nhìn ra cửa sổ.
Tuy bộ dạng âu sầu này của nó trông cũng rất ngốc, nhưng đám mèo lại nhận ra có gì đó không đúng.
Mèo Ragdoll đi tới quan tâm hỏi: “Trà sữa, có tâm sự gì à?”
Trà sữa tủi thân xoay người lại: “Chị Tịch Tịch, em cũng muốn yêu đương.”
Ragdoll: “???”
Liên Văn Bách! Cậu tỉnh táo lại đi! Cậu là thần tượng đó! Cậu đòi yêu đương rồi không sợ fans chạy hết hả?!
Cứ như máy hát bị bật, Trà sữa lôi kéo Ragdoll nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể: “Hôm nay em đi xem mắt, đối phương là một chị gái đáng yêu, nhưng chị ấy không thích em hu hu…!Có phải là em kém cỏi lắm không, thế nên mới không được ai thích hết…”
Ragdoll đang ngơ ngác, nghe xong liền hiểu ngay nhóc này ấm ức chuyện gì.
Không nhịn được, nó vỗ vỗ đầu Trà sữa cổ vũ: “Đồ ngốc quá đi, sao không có ai thích cậu chứ, có nhiều fans thích cậu như vậy mà.”
Trà sữa nước mắt lưng tròng: “Nhưng mà…!bọn họ chỉ là fans thôi.”
Giọng điệu Ragdoll chắc nịch: “Nếu cậu nói muốn yêu đương với các cô ấy, không chừng bọn họ nằm mơ cũng cười tỉnh.”
“Cái này…” Trà sữa hơi khựng, lúc lâu sau lại ngượng ngùng ngập ngừng: “Em còn có đạo đức nghề nghiệp đó, không thể liên hệ riêng với fans được.”
Ragdoll: “…” Giờ mới nhớ tới đạo đức nghề nghiệp? Lúc nói muốn yêu đương sao không thấy mi nhớ tới hả?!
Lúc này, trùng hợp mèo đen đi ngang qua.
Hai mắt Trà sữa sáng rực, nó lập tức chạy như điên đến trước mặt anh mèo đen.
“Anh mèo đen, truyền thụ một ít kinh nghiệm yêu đương cho em đi!”
Vừa dứt lời, cả đám mèo trong nhà tụ họp lại.
Ai mà chẳng biết gần đây mèo đen đang yêu đương với Tâm Tâm chứ.
Lúc tin này được công bố, kỳ thật đám mèo không bất ngờ lắm, chuyện này bọn chúng còn biết sớm hơn đương sự nữa.
Nhưng khi nhìn thấy tấm hình, bọn chúng vẫn đóng băng một hồi lâu.
Nói theo lời của Ragdoll là: “Cải trắng khổ cực bảo vệ bấy lâu nay đột nhiên bị người trong nhà trộm…!Có muốn nổi giận cũng không được.”
“Không có kinh nghiệm gì hết.” Đối mặt với sát khí của đám mèo, mèo đen bình tĩnh lạ thường.
Trà sữa là thành viên đầu tiên nhảy ra phản bác: “Không thể nào, không có kinh nghiệm thì sao có thể theo đuổi được Tâm Tâm, lần trước tôi còn nhìn thấy anh với Tâm Tâm hôn nhau nữa.”
“…” Mặt mèo đen hơi nóng.
Ragdoll hét lên một tiếng: “Cái gì?!”
Mèo rừng hung tợn trừng mắt nhìn mèo đen: “Biết ngay cái tên Nhóc đen này không phải thứ gì tốt mà.”
Chỉ có mèo quýt hứng thú bừng bừng chạy đến hỏi Trà sữa: “Hôn thế nào vậy, kể chi tiết được không?”
Trà sữa đang định mở miệng liền cảm nhận được ánh mắt rét lạnh sau lưng.
Nó run lập cập, yếu đuối núp sau tấm lưng khổng lồ (không phải đâu!) của Ragdoll.
Mèo đen bình tĩnh nhìn mèo rừng đang xoa tay hầm hè, nói: “Nếu muốn thì lần sau cứ tự đi hỏi cô ấy.”
Đám mèo: “!!!” Úi mẹ ơi khoe khoang trần trụi kìa! Đáng đánh!
Ragdoll là con mèo phản ứng lại đầu tiên, nó cười lạnh một tiếng: “Nếu đã vậy, tối nay ta phải ngủ chung với Tâm Tâm để hỏi cô ấy thật kỹ mới được.”
Mèo đen: “Hử?”
Mèo rừng cũng theo góp vui, cố ý nói: “Còn không phải chỉ là hôn thôi sao, làm như không ai được vậy, hôm qua Tâm Tâm còn hôn ta nè!”
Bé Tư mèo quýt cũng không ngại chuyện chưa đủ lớn: “Em cũng muốn hôn hôn với Tâm Tâm, mọi người phải công bằng.”
“…” Đôi mắt mèo đen lập tức tối sầm lại.
Trong không khí tràn ngập hơi thở chiến đấu.
Tuy đã áp dụng chiến thuật bốn chọi một, nhưng mèo quýt và Trà sữa bẩm sinh nhỏ nhắn, nhiều lắm chỉ được tính như một nửa, hơn nữa Ragdoll và mèo rừng kết hợp cũng chỉ có thể khó nhọc đấu hòa với mèo đen.
Cuối cùng vẫn nhờ mèo quýt thông minh chạy đi gọi Văn Tâm đến.
Văn Tâm tách đám mèo ra, nhẹ giọng dạy dỗ mèo đen và bốn con mèo bên ngoài một trận.
Rồi nào ăn ngon, rồi lại vuốt lông, rồi lại thơm thơm lỗ tai nhỏ, bấy giờ mới dỗ ngoan được bốn con mèo kia.
Trông thì thấy như là mèo đen lỗ nặng rồi, chỉ có Trà sữa mới biết, trong màn đêm dài, khi các anh chị đều ngủ cả, nó lén nghe thấy anh mèo đen dùng hình người gọi điện thoại cho Tâm Tâm, dùng giọng điệu trước giờ chưa từng nghe thấy, nói: “Hôn một cái đi, không hôn thì không được ngắt điện thoại.”
…!Mẹ nó! Lại bị nhét một nắm thức ăn cho chó lớn rồi!
Trà sữa càng lúc càng buồn bực, đặc biệt là gần đây nó còn thoáng phát hiện chị Ragdoll hơi gần gũi mới anh mèo rừng, lần trước hai người còn hẹn nhau đi xem phim nữa.
Huu, sao chị gái Đường Vi lại không thích cậu ta chứ? Vì cạu ta không tốt sao?!
Mấy ngày sau, Liên Văn Bách đang quay hình nhận được lời từ chối uyển chuyển của Đường Vi.
Nói rất khéo, nhưng cậu ta vẫn hiểu.
Cha mẹ hai bên gặp mặt nhau thiết lập mối quan hệ, nhưng sau khi Đường Vi tìm hiểu về Liên Văn Bách đã từ chối.
Cô nhắn tin hy vọng Liên Văn Bách có thể nói rõ với cha mẹ.
Liên Văn Bách thở dài, cậu ta dựa vào lan can bên cạnh sân khấu, suy nghĩ phải tìm từ nói với mẹ thế nào.
Trên sân khấu, một nhóm thực tập sinh đang hứng khởi luyện tập cho bài kiểm tra tiếp theo.
Trên mặt bọn họ đầy sức sống thanh xuân, cho dù phải huấn luyện gian khổ không màng ngày đêm, chỉ cần có thể thực hiện ước mơ đứng trên sân khấu, đối với bọn họ, tất cả đều đáng giá.
Bọn họ…!đã từng rất giống mình….
Vai Liên Văn Bách đột nhiên bị vỗ nhẹ, cậu ta còn chưa quay đầu đã biết là ai: “Tâm Tâm?”
“Đoán chuẩn vậy à?” Văn Tâm kinh ngạc.
“Tùy tiện đoán được thôi.”
Liên Văn Bách ngượng ngùng cười cười, cậu ta đâu thể nói cho Văn Tâm là kỳ thật sau khi cậu ta biến thành mèo thì khứu giác vô cùng nhạy bén, đừng nói Văn Tâm, dù có là người khác cậu ta cũng có thể nhận ra.
Văn Tâm cũng không để ý, cô biết mèo nhà cô có rất nhiều bản lĩnh.
Nhưng gần đây rõ ràng trạng thái Trà sữa không tốt lắm, thân hình tròn xoe gầy hơn không ít, chuyện này khiến Văn Tâm hơi lo lắng.
Cô hỏi thử: “Gần đây cậu có chuyện gì phiền não sao?”
Liên Văn Bách sửng sốt, không ngờ Văn Tâm lại đột nhiên quan tâm mình: “Tôi biểu hiện rõ lắm sao?”
Văn Tâm gãi gãi đầu: “Hôm qua lúc xem Weibo tôi đột nhiên phát hiện, hình như cậu sắp hai mươi tuổi rồi.
Tôi còn nhớ lúc trước cậu từng nói là trước hai mươi tuổi phải kết hôn, vì chuyện này sao?”
Liên Văn Bách: “Hu hu…”
Không hổ là Tâm Tâm, đoán quá chuẩn.
Hôm qua mẹ đã ra tối hậu thư cho cậu ta rồi, nói là nếu chuyện với Đường Vi không thành thì bọn họ sẽ cưỡng ép cậu ta về nhà kế thừa gia nghiệp.
Nhưng mà, cậu ta thực sự không có hứng thú với việc kinh doanh mà!
_____________________
[1] PD: tên viết tắt của Program Director hoặc Producer, phụ trách mọi việc từ lập kế hoạch, sản xuất, đạo diễn và phát sóng các chương trình trên TV..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!