Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão - Chương 123: Lừa Em Thì Sẽ Là Mèo Con
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão


Chương 123: Lừa Em Thì Sẽ Là Mèo Con


Than thì than, oán thì oán, đợi đến ngày khai máy, Văn Tâm vẫn không nề hà nhanh chóng lên máy bay, nhưng vì có Nhóc con nên Kỳ Trưng đã điều động máy bay riêng đến.

Chuyện này được các nhân viên sân bay lan truyền, lại lên Hotsearch lần nữa.

Fans của những minh tinh khác nhìn mà hâm mộ, ganh tị, cả đám như ngâm trong hũ chanh.

Trên máy bay, Hạ Lệ đem đến một cái túi lớn.

Văn Tâm tò mò hỏi: “Đây là gì vậy chị Lệ?”
Hạ Lệ mở túi, lấy từng món một ra: “Bọn họ biết em phải đến sa mạc quay phim, vì đau lòng cho em em đã tặng em rất nhiều món.” Bọn họ đương nhiên là chỉ fans của Văn Tâm.

Vừa nghe vậy, tinh thần Văn Tâm lập tức tỉnh táo, cơn buồn ngủ biến mất tăm.

“Để em xem nào…!kem chống nắng, bình phun sương chống nắng, đồ bảo hộ,…!Sao toàn là đồ dùng chống nắng thế này?”
“Xem ra bọn họ rất sợ em bị phơi đen.”
“Không có đồ ăn vặt sao…” Văn Tâm nhìn một bàn toàn đồ chống nắng, khuôn mặt đáng thương.

Hạ Lệ phì cười, thuận tay nhéo nhéo mặt Văn Tâm: “Còn ăn? Hình tượng của Kiệu Nhất bị em ăn sạch luôn rồi.”
“Ai bảo anh ta không nói sớm thông báo vào đoàn đâu, em chẳng có thời gian phản ứng kịp…” Văn Tâm ấm ức gặm dưa chuột, mấy ngày sau chỉ có thể ăn cái này thôi.

Đột nhiên, mèo đen đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh đứng bật dậy.

“Nhóc con, con đi đâu vậy?”
Mèo đen quay đầu lại nhìn Văn Tâm một cái, dường như đang nói cô cứ yên tâm, rồi nó chạy lộc cộc quen đường đến chỗ nào đó.

Khi quay về, trong miệng mèo đen ngậm theo một gói snack khoai tây.

“Oa! Nhóc con! Yên con nhất!” Văn Tâm cảm động, lập tức nhào tới hôn tới tấp lên trán mèo đen.

Hạ Lệ: “…” Mèo nào mà thông minh dữ vậy? Hơn nữa…!snack khoai tây ở đâu ra vậy?
Cũng may ekip của Văn Tâm đã quen nhìn thấy mèo đen hiểu tiếng người rồi nên mọi người chỉ trêu chọc vài câu mà thôi.

Không hổ mà Nhóc con, đi một lát là lấy được một gói snack rồi.

Cười khen xong, từng người tiếp tục nghỉ ngơi hoặc làm việc.

Gói snack kia Văn Tâm chỉ ăn mấy miếng thôi, phần còn lại mọi người chia nhau.

Mèo đen cũng không thèm để ý, chỉ ngồi an tĩnh bên cạnh Văn Tâm, híp mắt không biết đang nghĩ gì.

Năm giờ chiều, máy bay hạ cánh, nhân viên đoàn phim đã đợi đón sẵn ở sân bay.

Ngồi xe đi thêm bốn mươi phút nữa, đoàn người mới đến địa điểm quay.

Theo lý thì qua quẵng đường tàu xe mệt nhọc, tất cả mọi người đều rất mỏi mệt mới đúng, nhưng khi bọn họ xuống xe, ngắm nhìn mặt trời như quả cam đỏ rực và sa mạc vô tận, ai nấy cũng chấn động vì cảnh quan thiên nhiên tráng lệ.

Lúc này Văn Tâm mới hiểu, sao đoàn phim lại kiên trì quay cảnh thật.

Vẻ đẹp này, không kỹ thuật CG nào có thể sánh được.

Đã đến thì cứ an tâm ở lại thôi.

Nếu Văn Tâm đã nhận nhân vật Kiều nhất này thì nhất định sẽ quay thật tốt.

Nhưng cô không thể ngờ được sắp tới sẽ phải chờ đón bao nhiêu gian khổ.

Cô càng không nghĩ đến mấy món đồ dùng chống nắng mà cô còn ghét bỏ trên máy bay lại là cọng rơm cứu mạng của mình.

“Anh không biết Cố Hạ biến thái đến bao nhiêu đâu.

Mặt trời ở đây độc bao nhiên, em có cảm giác mình sắp bị phơi thành cá muối rồi, còn là cái loại mà ngay cả mèo cũng không muốn ăn ấy! Muốn về nhà quá đi, nhớ điều hòa, nhớ đám mèo nữa…” Văn Tâm ôm iPad khóc oán với người đàn ông trong video.

Kỳ Trưng nhìn vết đỏ trên người cô, đau lòng hỏi: “Hay là…!về?”
“Không không không, phải làm chứ!” Văn Tâm lập tức lắc đầu như trống bỏi, ánh mắt kiên định.

Kỳ Trưng lại nói: “Vậy anh gọi điện cho Cố Hạ bảo cậu ta đừng làm quá mức.”
Văn Tâm lại lắc đầu nhanh hơn: “Không được không được! Không thể dùng đãi ngộ đặc biệt được!”
“Thế này không được, thế kia cũng không được, vậy em muốn anh làm sao bây giờ?” Kỳ Trưng bị chọc cười.

“Em chỉ than với anh một chút thôi.” Văn Tâm chớp mắt vô tội, rầu rầu: “Mấy ngày không gặp, hơi nhớ anh.”
Trong lòng Kỳ Trưng khẽ động.

Không ngờ Văn Tâm sẽ chủ động nói ra.

“Anh thì sao? Có nhớ em không?” Văn Tâm cố ý hỏi anh.

“Nhớ.” Giọng Kỳ Trưng trầm hơn.

“Vậy anh định khi nào đến thăm em?”
Văn Tâm chưa phát hiện ra, trong lời nói của mình đã mang theo giọng điệu làm nũng.

Cô đã đến đây được một tuần rồi.

Suốt mọt tuần, tuy ngày nào Kỳ Trưng cũng gọi video với cô, nhưng dù sao cũng chỉ là video mà thôi.

Từ khi hai người xác định quan hệ đến nay, ngoài trừ những lúc công việc không cho phép thì gần như ngày nào hai người cũng gặp mặt, mà Văn Tâm cũng đã sớm quen sự tồn tại của Kỳ Trưng.

Đột nhiên tách nhau ra như vậy, Văn Tâm không quen lắm.

Hơn nữa công việc quay hình vừa mệt vừa khổ, mỗi lần quay xong Văn Tâm đều nhớ những lúc hai người bên nhau.

Mấy ngày trước một phần ngại một phần sợ ảnh hưởng công việc của Kỳ Trưng, Văn Tâm luôn nhịn không nhắc đến.

Giờ cũng cuối tuần rồi, bay qua một chuyến chắc cũng không xa nhỉ?
Nhưng, lần đầu tiên Kỳ Trưng không thỏa mãn nguyện vọng của Văn Tâm.

Anh nói: “Đợi thêm mấy ngày đi, công ty đang có một dự án gấp.”
“À…!được rồi, công việc quan trọng mà.”
Kỳ Trưng nhìn vẻ mặt Văn Tâm, thiếu chút nữa đã không nhịn được bảo mình sẽ qua ngay, nhưng nghĩ đến chuyện mình sắp làm xong, anh lại tạm thời ấn xuống.

Anh vươn tay nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt cách trăm núi vạn biển trên màn hình: “Anh hứa xong việc sẽ qua ngay, ở lại với em mấy ngày.”
“Hứa rồi đó! Không được gạt em!”
“Lừa em thì sẽ là mèo con.”
Văn Tâm:???
Mặt Kỳ Trưng vững như bàn thạch, vô cùng đứng đắn.

Trước khi kết thúc cuộc gọi, Văn Tâm còn hờn dỗi với Kỳ Trưng nữa ngày.

Có thế nào Kỳ Trưng cũng nghĩ không ra mình đã chọc tới cô chỗ nào.

Nhưng cơn giận của Văn Tâm tới nhanh đi cũng nhanh, chỉ nửa ngày sau cô đã bắt đầu lại lên Wechat điên cuồng nhắn tin.

Kỳ Trưng vừa nghe Văn Tâm lải nhải kể lể, vừa liếc nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất xin tha.

Kỳ Thiên thấy rốt cuộc anh cũng để ý mình, hắn không màng vết thương lết về phía trước: “Anh, anh ơi, xin anh đấy, anh cứu em lần này đi, em không muốn ngồi tù, em thật sự không muốn ngồi tù đâu!”
“Cậu Kỳ Thiên, mời ngày cách xa Tổng giám đốc Kỳ một chút.” Đường Duệ đẩy mắt kính, lạnh lùng nói.

Kỳ Thiên cắn răng, môi hắn gần như bị cắn đổ máu, có nằm mơ hắn cũng không ngờ hắn lại có ngày khuất nhục như vậy.

Nhưng hắn đã cùng đường, Kỳ Dương bỏ rơi hắn rồi, nếu Kỳ Trưng không cứu hắn thì hắn sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Nghĩ đến Kỳ Dương, trong mắt Kỳ Thiên lóe lên sự tàn nhẫn.

“Anh, em biết ai là chủ mưu vụ tai nạn xe lần trước của anh, lần này anh giúp em đi, em có thể làm chứng trước mặt ông cho anh.”
“Không cần cậu nói.” Kỳ Trưng đặt điện thoại xuống, nói.

“Anh biết?”
“Không chỉ biết, tôi còn biết là ai ra mặt mua chuộc tài xế.”
Sắc mặt Kỳ Thiên trắng bệch.

Kỳ Trưng đứng dậy đi đến gần Kỳ Thiên, nhìn xuống hắn từ trên cao: “Cậu cho rằng cậu và Kỳ Dương làm việc rất gọn ghẽ không kẽ hở sao?”
Kỳ Thiên siết chặt tay, không nói nên lời.

“Nếu chỉ là giết tôi thì cũng thôi đi, dù sao các người cũng đã diệt khẩu tài xế rồi.” Sắc mặt Kỳ Trưng không đổi, chỉ là ánh mắt anh tối sầm lại: “Nhưng các người lại dám chạm vào thuốc phiện.”
Kỳ Thiên vừa nghe hai chữ ấy, cả người hắn run lên: “Em không cố ý, em chỉ…!chỉ là bị Kỳ Dương mê hoặc, là hắn ta kéo em xuống nước!
“Những lời này, cậu giữ lại nói với cảnh sát đi.”
Kỳ Thiên suýt ngất, hắn ôm chân Kỳ Trưng khóc lóc thảm thiết: “Anh ơi đừng bỏ rơi em! Em nguyện ý lấy công chuộc tội, em có thể nói cho anh biết Kỳ Dương ở đâu, em còn có thể làm chứng hết, chỉ cần anh đừng để em ngồi tù, cái gì em cũng làm…” Chưa nói hết, hai vệ sĩ đã kéo Kỳ Thiên đi.

Kỳ Trưng không thèm nhìn hắn, lập tức ra ngoài.

Đường Duệ đuổi kịp bước chân anh.

“Tổng giám đốc Kỳ, kế tiếp ngài định làm gì?” Đường Duệ do dự một hồi rồi vẫn mở miệng.

“Tôi đã liên hệ cục cảnh sát rồi.”
“Nhưng ngài thật sự không suy xét chuyện lấy tin của Kỳ Dương từ miệng hắn sao?” Đường Duệ hơi khó hiểu.

Kỳ Trưng quay đầu nhìn Đường Duệ một cái: “Lời hắn nói khong đáng tin.”
Ngẫm lại thì cũng đúng, từ nhỏ Kỳ Thiên là quỷ nói dối, ai biết lời hắn nói có mấy phần thật chứ.

“Vậy chuyện của cậu Kỳ Dương, chúng ta cứ giao cho cảnh sát xử lý.”
Kỳ Trưng lắc đầu: “Chúng ta cũng không thể thiếu cảnh giác, tên Kỳ Dương này tâm địa độc ác, lần trước hắn ta đã gây ra chuyện như vậy, lần này chó cùng rứt giậu không biết hắn ta sẽ làm ra chuyện gì.”
“Ý ngài là…” Đường Duệ nghiêm mặt.

“Việc Kỳ Thiên đến đây chắc chắn Kỳ Dương cũng nhận được tin tức, hắn ta biết tôi đang điều tra hắn ta.” Kỳ Trưng rất rõ, Kỳ Thiên chỉ là một con chó bị Kỳ Dương ném ra thử thái độ của anh thôi.

Chết sống của con chó thí mạng, Kỳ Dương khong quan tâm, đều hắn ta để ý là Kỳ Trưng có hứng thú với đồ trên tay hắn ta không thôi.

“Chuẩn bị sẵn sàng, Kỳ Dương sẽ nhanh chóng có hành động tiếp theo thôi.” Kỳ Trưng chắc chắn.

Đường Duệ nghiêm mặt gật đầu: “Tổng giám đốc Kỳ yên tâm, từ vụ tai nạn xe kia tôi vẫn luôn trong tư thế chuẩn bị.”
Vụ tai nạn xe kia như đường phân cách mọi chuyện.

Nếu không phải có Văn Tâm và thế chất đặc biệt của mình, ắt hẳn Kỳ Trưng đã chết.

Có lẽ Kỳ Dương có nằm mơ cũng không nghĩ đến Kỳ Trưng có thể tỉnh lại sau vụ tai nạn nghiêm trọng như vậy.

Không những thế, sau khi tỉnh lại Kỳ Trưng còn ẩn mình, ngược lại để Kỳ Dương có thời gian lơi lỏng cảnh giác, bắt được nhược điểm và chứng cứ phạm tội của hắn ta.

Bây giờ, thời cơ đã chín muồi.

Kỳ Trưng nắm giữ trên tay chứng cứ hoàn toàn có thể khiến Kỳ Dương vĩnh viễn không thể xoay người được.

Nhưng điều duy nhất Kỳ Trưng lo lắng là nếu Kỳ Dương bị đẩy vào đường cùng sẽ bất chấp làm mọi chuyện.

Mí mắt Kỳ Trưng giật giật, anh nghĩ đến một người..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN