Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão - Chương 35: Thế nào hả?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão


Chương 35: Thế nào hả?


Edit: Tiệm Bánh Sò

“Ông nội…” Kỳ Trưng câm nín nói không nên lời.

Người khác có lẽ không biết nhưng anh lại vô cùng thấu rõ. Kỳ lão gia tử sát phạt quyết đoán trêи thương trường từ trước đến nay ít nói ít cười, dù đối diện với người thừa kế là Kỳ Trưng cũng chưa từng ôn nhu hiền từ. Cũng vì vậy mà dưới sự bồi dưỡng của Kỳ lão gia tử, Kỳ Trưng đã sớm trở thành một nhà lãnh đạo hoàn hảo. Nhưng giờ, người ông như vậy lại nhìn tấm ảnh hình mèo của anh mà… Thế giới này còn tồn tại không vậy?

Kỳ lão gia tử gần như xem đến mê mẩn, không chỉ xem mà còn dùng ngón tay phóng lớn hình, trầm trồ: “Mèo đen lông dài, đôi mắt vàng kim, còn có hình thể này nữa, không sai, đúng là con mèo mà ta đã từng gặp rồi.”

“Ông từng gặp rồi?” Câu này của Kỳ lão gia tử rốt cuộc cũng kéo Kỳ Trưng chìm trong tưởng tượng về.

“Ừm.” Kỳ lão gia tử thả điện thoại xuống, vẻ mặt dần dần nghiêm túc lên, lại khôi phục thành bộ dạng mà Kỳ Trưng quen thuộc: “Cũng đã lâu lắm rồi, lúc ấy ta mới bảy tuổi, sống nương tựa cùng bà cố của con, có một ngày ta lên núi nhặt củi, trêи đường về nhà thì gặp con mèo này bên bờ sông.”

Kỳ lão gia tử năm nay bảy mươi tám tuổi, cũng chính là ước chừng bảy mươi năm trước. Lúc đó Kỳ gia không được gia tài bạc triệu như ngày nay, bản thân Kỳ lão gia tử cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường trong thôn núi mà thôi. Nhưng thế sự thay đổi, cuộc sống cũng trải qua nhiều thăng trầm khác nhau. Trải qua bảy mươi năm tích lũy, hiện giờ Kỳ gia chỉ luận tài sản thôi cũng đã cơ hồ không ai có thể địch nổi.

Kỳ lão gia tử híp nửa mắt, giọng điệu mang đầy hoài niệm nhắc đến đoạn hồi ức này: “Khi đó trong núi còn chưa giống bây giờ, nước rất trong, cá cũng rất khôn ranh, vậy mà mèo đen chỉ cần nhảy vào sông xoẹt xoẹt mấy cái đã bắt được rất nhiều cá vừa to vừa mập. Nó nhìn thấy ta cũng không sợ chạy mà ngược lại còn chia cá cho ta nữa, trong nhà chỉ dựa vào mấy con cá đó đã đủ nộp học phí cho ta rồi.”

“Nói vậy, nó là cứu tinh của gia tộc chúng ta sao?” Kỳ Trưng ngạc nhiên.

“Nói như vậy cũng không sai.” Kỳ lão gia tử dừng một chút: “Nhưng sau đó ta không còn gặp lại nó nữa, lại nói chuyện này cũng quá kỳ lạ, chủng loại mèo như vậy sao lại xuất hiện ở thôn nhỏ của ta năm đó chứ?”

“Cũng đúng…”

Ánh mắt Kỳ lão gia tử tối lại: “Chuyện này ta sẽ cho người điều tra, nói tóm lại, cháu cứ về đây trước đi, để con mèo này ở chỗ người khác, ta không yên tâm.”

“Chuyện này…” Không biết vì sao, Kỳ Trưng hơi xấu hổ: “Cháu muốn ở lại đó.”

“Cái gì?” Kỳ lão gia tử nhướng nửa mày. Những người quen thuộc với ông đều biết đây là điềm báo ông sắp nổi giận rồi.

Kỳ trung lập tức giải thích: “Vì con phát hiện chỉ ở lại đó con mới có thể từ từ khôi phục, bắt đầu từ lúc chỉ có mấy giây, giờ đã có thể tự do hoạt động được một giờ rồi.”

“Vậy…”

Kỳ lão gia tử nhìn Kỳ Trưng một cái, sau đó kéo ảnh về giao diện trang chủ Weibo của Văn Tâm. Cô nhóc này hình như rất thích cháu trai mình. Rõ ràng là một minh tinh có mấy trăm vạn fans nhưng ảnh avatar lại là cháu trai mình. Không chỉ vậy, nội dung Weibo của cô nhóc này hầu hết đều liên quan đến cháu trai mình. Ăn gì, chơi gì, mua ổ mèo thế nào, có thể nói, chỉ xem Weibo đã biết sinh hoạt của cô nhóc này gần như vây quanh Kỳ Trưng. Đương nhiên, Kỳ lão gia tử đã bật chế độ tự động bỏ qua mấy con mèo khác. Ông lại vuốt chòm râu hoa râm, suy tư một hồi như đang cân nhắc gì, cuối cùng, ông nhượng bộ nói: “Muốn ở lại đó cũng được, nhưng ta phải đích thân đi xem một lần đã.”

“… Vâng.”

Trong lòng Kỳ Trưng vang lên tiếng lộp bộp, có chút lo lắng. Nhưng anh vẫn đồng ý, không phản bác lời đề nghị của Kỳ lão gia tử.

____________________

Hôm sau, Văn Tâm tiếp tục trở lại đoàn phim “Khí phi”. Tuy phần diễn của cô nhiều, nhưng vì tiến độ diễn nhanh nên mỗi lần quay đều rất thuận lợi. Thái độ của đạo diễn Hứa Thiên Hợp với cô cũng chuyển từ như có như không thành khen ngợi không ngừng.

Như bây giờ, Văn Tâm lại hoàn thành cảnh phim dài mười phú chỉ trong một lần quay. Mặc kệ là từ góc độ nào, từ lời thoại đến vị trí góc quay, ngoại dáng, thậm chỉ cả biểu cảm trêи mặt cũng không thể bắt bẻ. Kết thúc cảnh quay, Hứa Thiên Hợp lại bắt đầu khen không dứt miệng: “Quá hoàn mỹ, không hề có một chút sai sót nào, mấy người xem mà học tập đi, đây mới là kiểu diễn viên mà đạo diễn ưa thích nhất. Tuy hiện tại Văn Tâm còn chưa nổi tiếng, nhưng tôi tin, chỉ cần có kịch bản tốt thì nhất định những người xem mắt không mù có thường thức sẽ thích cô ấy cho xem.”

Văn Tâm được khen đến đỏ mặt, mau chóng khiêm tốn khoát tay: “Đều là nhờ đạo diễn chỉ dẫn tốt, huống chi nếu không phải đạo diễn Hứa cho tôi cơ hội thì giờ tôi không biết còn đang quay còn trong đoàn phim hạng ba nào đâu.”

Vẻ mặt của những người trong đoàn làm phim đều không đồng nhất. Có người hâm mộ Văn Tâm, hơn nữa còn công nhận thực lực của Văn Tâm.

“Trước kia còn tưởng rằng Văn Tâm chỉ là một cái bình hoa vào đoàn bằng cửa sau, không nghĩ đến kỹ thuật diễn lại tốt như vậy, đi cửa sau thì thế nào chứ, cô ấy đáng được nhân vật này.”

Nhưng cũng có vài người không vừa mắt Văn Tâm.

Phó Lăng Huyên nhìn mọi người xoay quanh Văn Tâm, lạnh lùng cười: “Ha, xem ra cô ta thật sự cho rằng mình có thể nổi tiếng kìa? Nếu không phải ôm được cái đùi Kỳ Thị thì cô ta cho rằng mình là cái gì chứ?”

“Chị Huyên, chị thật sự cảm thấy cô ta với được Kỳ Thị sao?” Nguyễn Thu đứng cạnh Phó Lăng Huyên đã sớm ganh tị đến đỏ mắt.

Phó Lăng Huyên nhướng mày, giận điên: “Bằng không thì sao! Trong giới đều đồn hết cả rồi, cô ta hủy hợp đồng với Lợi Thiên, hiện giờ đang là Nhất tỷ của Kỳ Thị, chỉ chờ công bố thôi!”

Bản thân Phó Lăng Huyên là một tiểu hoa đán đang lên, công ty sau lưng cũng có bối cảnh hùng hậu, nhưng so với Kỳ Thị thì cũng kém cạnh nhiều. Trước kia Phó Lăng Huyên cũng từng có ý định ký hợp đồng với Kỳ Thị, từng nhờ người xem đi hỏi thăm thử. Nhưng đều không ngoại lệ, bên kia đều đáp lại là tạm thời không suy xét đến việc ký kết quản lý nghệ sĩ. Giờ lại tự vả mặt rồi! Rõ ràng là có quan hệ với vị Đại thiếu gia Kỳ gia kia mà!

Nguyễn Thu lại cười khẽ: “Chị Huyên, chị còn chưa biết rồi, gần đây em cũng biết thiếu gia Kỳ gia, anh ấy nói lúc trước Tổng giám đốc Kỳ đã gặp tai nạn xe, giờ đang còn bất tỉnh nhân sự, tuyệt đối không thể coi trọng Văn Tâm được.”

“Em lúc nào thì biết thiếu gia Kỳ gia…” Phó Lăng Huyên ngẩn người, cảm thấy có chút kỳ quái. Cô và Nguyễn Thu có quan hệ tốt như vậy, gần như không có gì giấu nhau cả. Nguyễn Thu biết toàn bộ bí mật của mình, nhưng cô ta lại chưa từng nghe nguyễn Thu nói qua vị thiếu gia của Kỳ gia này.

Nguyễn Thu gần như không nghe thấy vấn đề của Phó Lăng Huyên, chỉ lo tự nói: “Em nói chuyện Văn Tâm ký hợp đồng với Giải trí Kỳ Thị nói cho anh ấy, vừa hay chiều nay anh ấy có việc đến đoàn phim tìm em, phải để quý cô không biết trời cao đất dày này bị vả mặt một trận mới được. Chị Huyên, chúng ta cứ chờ xem kịch vui đi!”

Buổi chiều, quả nhiên vị thiếu gia Kỳ gia kia tới rồi. Hắn lái một chiếc Lamborghini sặc sỡ đến, tay còn ôm một bó hoa hồng lớn đỏ rực, đi thẳng về hướng Nguyễn Thu.

Trong đoàn lập tức có người nhận ra vị thiếu gia này. Vì trong gia tộc họ Kỳ luôn điệu thấp thì Kỳ Thiên có thể nói là đặc biệt phô trương. Không chỉ vì hắn thường xuyên lên Hotsearch vì khoe khoang sự giàu sang của mình mà còn đặc biệt thích tạo mối quan hệ với các nữ minh tinh. Nữ minh tinh bên cạnh hắn thay đổi xoành xoạch, người nào cũng là tiểu yêu tinh ngực to eo nhỏ cả. Không biết Nguyễn Thu với diện mạo thanh thuần sử dụng thủ đoạn gì mà có thể câu được hắn. Mọi người bắt đầu nói nhỏ:

“Nguyễn Thu lợi hại thật, lúc trước không thấy còn tưởng cô ấy đơn thuần lắm nữa.”

“Đã ở trong giới này thì hỏi ai mà đơn thuần chứ, tôi thấy dã tâm của Nguyễn Thu tuyệt đối không nhỏ, cả ngày nịnh bợ Phó Lăng Huyên không phải cũng vì muốn kiếm lợi sao.”

“Đáng tiếc, không biết cô ta có thể ở cạnh Kỳ Thiên bao lâu, tôi nhớ người có thời gian ngắn nhất hình như chỉ có ba ngày thì phải?”

Nguyễn Thu không để ý đến những lời đàm tiếu nhảm nhí đó, thần thái tự nhiên bước lên nghênh đón Kỳ Thiên, cũng trưng ra vẻ mặt kinh ngạc cảm động. Kỳ Thiên lập tức thâm mật với cô ta một phen, cảnh tượng cay mắt vô cùng, mọi người đều sôi nổi chụp hình lưu niệm. Không ngoài dự kiến thì đầu đề tối nay sẽ là Nguyễn Thu thân mật cùng Kỳ Thiên.

Còn chưa hết.

Kỳ Thiên ôm Nguyễn Thu, cười hì hì hỏi thăm đoàn phim: “Ai là Văn Tâm?”

Nghe thấy tên mình, Văn Tâm đang xem kịch bản mờ mịt ngẩng đầu lên: “Là tôi?”

Kỳ Thiên sửng sốt, không nghĩ đến Văn Tâm lại xinh đẹp như vậy, so với cô minh tinh bên cạnh mình càng ngon lành hơn, vì thế lập tức đổi giọng, đem chuyện đã đồng ý với Nguyễn Thu vứt lên chín tầng mây: “Nghe nói cô biết anh cả của tôi? Tôi cũng muốn làm quen với cô.”

Nguyễn Thu tái mặt. Cô không thể ngờ được Kỳ Thiên lại coi trọng Văn Tâm, hơn nữa còn làm trò mất mặt cô ta trước nhiều người như vậy.

Lúc này Văn Tâm mới phản ứng lại, người đàn ông này là con cháu Kỳ gia. Nhưng ánh mắt của hắn đánh giá mình quá tùy tiện, Văn Tâm không thích tí nào, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không rõ lắm.”

Kỳ Thiên vẫn cười hì hì, muốn đến gần Văn Tâm. Ngay vào lúc này, một con mèo đen ngăn lại trước mặt hắn, xù lông công kϊƈɦ nhìn chằm chằm hắn.

“Mèo ở đâu ra vậy?” Ý cười của Kỳ Thiên biến mất, ánh mắt hóa lạnh.

Văn Tâm ôm mèo đen, sờ sờ đầu nó: “Của tôi.”

Mèo đen cương người lên, vô cùng không chào đón Kỳ Thiên, không chỉ như thế, mèo rừng không biết từ nơi nào vụt ra chắn trước mặt Văn Tâm như mèo đen.

Kỳ Thiên bị cảnh tượng trước mặt chọc đến bật cười: “Haha, hai con mèo bọn mi muốn làm gì, bảo vệ nữ chủ nhân của mi sao?”

Hai con mèo không kêu tiếng nào, chỉ chặt chẽ bảo vệ Văn Tâm một tấc không rời.

“Ngại quá, nếu bọn mi không xông ra thì tao còn không có hứng thú nhiều với nữ chủ nhân của bọn mi, nhưng nếu bọn mi một mực khiến tao chú ý thì tao đành phải…”

“Đành phải thế nào?”

Có một giọng nói cắt ngang lời Kỳ Thiên. Sắc mặt Kỳ thiên cứng đờ, không thể tin vào lỗ tai mình. Không thể nào đâu, lão gia tử đang ở nhà chính mà, sao có thể xuất hiện ở một cái đoàn phim thấp hèn này? Nhất định là ảo giác, chỉ là giọng nói rất giống lão gia tử thôi.

“Liên quan gì đến… Ông…” Kỳ Thiên quay đầu, đang muốn mắng ngược lại, kết quả vừa nhìn thấy người phía sau đã hoàn toàn há hốc mồm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN