Miễn Cưỡng Kết Hôn
Phần 27
Tiếng gọi của Duy có lẽ cũng làm Phong tỉnh dậy ngay lúc đó. Cậu ấy mở mắt ra nhìn tôi, thấy sắc mặt tôi xanh mét như tàu lá như vậy mới cuống lên hỏi:
– Em… sao thế?
– Tại sao cậu lại ở đây? Cậu vào đây bằng cách nào?
– Em quên rồi à?
Tôi lại há hốc miệng thêm lần nữa, nghe Phong trả lời như vậy thì lại càng không thể nhớ nổi những chuyện gì đã xảy ra. Nhưng bây giờ tôi thật sự không có thời gian để dùng dằng thêm và cũng giống như một người làm việc xấu sắp bị phát hiện, tôi muốn bảo Phong tìm chỗ nào trốn đi.
Nhưng… đúng lúc đó thì Duy mở cửa bước vào.
Có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của anh khi đó, một ánh mắt chất chứa bao nhiêu sự kinh ngạc, bất ngờ, thất vọng và lạnh đến tột cùng, một ánh mắt như một mũi dao xé ruột xé gan tôi.
Tôi sợ hãi nói:
– Không phải như anh nghĩ đâu. Em không biết sao lại ra như thế này, em không biết sao cậu ấy lại ở đây, anh nghe em nói đã…
– …
– Mình từ từ nói chuyện được không? Anh ơi… em không làm gì cả.
Phong ngồi dậy, quay sang bảo tôi:
– Dương, không phải sợ.
– Cậu im đi.
Duy liếc Phong đang cởi ngồi ở bên cạnh tôi bằng một ánh nhìn sắc như dao, vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác nổi da gà. Tôi thấy khi ấy bàn tay anh siết chặt lại thành quyền, siết rất chặt, giống như đang phải kiềm chế đến mức cực hạn để không phải đánh chúng tôi.
Một lúc sau, anh mới cất lời, giọng nói không nén được phẫn nộ nên khàn khàn:
– Mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.
Sau đó không chờ tôi trả lời đã xoay người đi thẳng, không quên đóng cửa lại “rầm” một tiếng rất mạnh.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh, bỗng nhiên lại cảm thấy chồng tôi khi ấy đúng là đàn ông thật. Ngay cả giờ phút chứng kiến vợ mình ngủ với một gã đàn ông khác trên giường của mình, chứng kiến tôi phản bội anh, vậy mà vẫn không hề đánh tôi, không hề mắng tôi, còn đóng cửa lại cho tôi mặc quần áo.
Sức chịu đựng của anh phải lớn đến bao nhiêu mới có thể làm được những việc đó? Tôi không biết… nhưng tôi lại rất hiểu một điều rằng: thứ lớn nhất của đàn ông chính là sĩ diện, hôm nay anh quay đi như vậy chắc hẳn cũng đã khánh kiệt kiêu hãnh cả một đời vì tôi…
Tôi vội vàng quơ chăn vào người rồi bò dậy mặc quần áo, lúc ấy Phong cũng trèo xuống giường nhặt từng thứ mặc vào người. Cậu ấy nói:
– Cậu đừng sợ, tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu.
– Cậu câm đi. Cậu đã giở trò gì để được vào nhà tôi hả? Hôm nay cậu không giải thích cho rõ ràng trước mặt anh ấy thì tôi giết cậu.
– Nhà của cậu sao tớ vào được? Cậu gọi tớ đến đây, tự cậu bảo ở một mình sợ nên gọi tớ đến, sao giờ cậu lại nói thế?
– Tôi gọi cậu? Tôi không bị điên.
– Tớ không biết là cậu không nhớ thật hay đang hoảng nên không nhớ, nhưng tớ không tự đến đây. Cậu kiểm tra lại tin nhắn của cậu thử xem, tớ không nói dối.
– …
– Nhưng cậu có thế nào thì tớ cũng không hối hận đâu, tớ sẽ có trách nhiệm với cậu. Cậu không cần phải sợ anh kia, tớ bảo vệ cậu.
– Tôi không cần cậu bảo vệ.
Tôi gào lên với Phong rồi mở cửa chạy ra ngoài, lúc ấy mặc dù trí nhớ mơ hồ nhưng tự thâm tâm tôi cũng hiểu rõ mình sẽ không bao giờ gọi Phong đến nhà như vậy mà chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra ở đây.
Nhưng dù là chuyện gì gì đi nữa thì tôi cũng đang trong hoàn cảnh tình ngay lý gian thế này, có giải thích thì Duy cũng không bao giờ tin tôi…
Lúc tôi ra phòng khách thì anh đã ngồi trên ghế sofa đợi sẵn, sắc mặt khi ấy tôi cũng không biết phải diễn tả như thế nào. Giống như vô cảm nhưng lại giống như đang sắp nổi trận lôi đình. Tôi sợ anh sẽ không kiên nhẫn nghe tôi vòng vo giải thích nên nói thẳng luôn vào vấn đề cho anh hiểu:
– Em về nhà, uống xong một cốc nước rồi tự nhiên buồn ngủ, giống như bị bỏ thuốc ấy. Mãi đến lúc anh gọi em mới tỉnh dậy. Em biết chuyện này khó tin nhưng đấy là sự thật, em thề, em không gọi Phong đến, em cũng không làm gì với cậu ấy cả.
– Nếu ngay cả bản thân cũng thấy khó tin thì tốt nhất đừng nên kể một câu chuyện làm người ta phải buồn cười như thế.
– Em không biết phải làm gì để anh tin em, nhưng em không phản bội anh. Chắc là có chuyện gì đó ở đây thôi. Nước trong nhà mình có vấn đề nên em uống xong mới buồn ngủ như thế. Anh có thể cho em một ít thời gian để em kiểm tra lại xem tại sao lại thế được không?
– Thời gian để cắm thêm cho tôi một cái sừng nữa cho đủ hai bên phải không?
– Không phải. Con người em lâu nay sống như thế nào, chẳng lẽ không đủ để anh tin một lần? Em không phản bội anh.
Anh nhìn cốc nước trên bàn rồi lại nhìn tôi, nói một câu:
– Tôi vừa uống nước này, chẳng có cảm giác gì cả. Cô bịa chuyện cũng đừng kiếm câu chuyện vô lý như thế để lừa tôi.
– Em không biết sao lại thế, nhưng mà em…
Còn chưa nói hết câu thì Phong đột nhiên kéo tay tôi về, cậu ta không có một tý ăn năn nào mà vẫn nói:
– Em không phải sợ ông ấy. Không thích thì ly dị đi, chẳng tội gì mà phải như thế cả. Anh đã bảo anh lấy em.
– Buông tôi ra.
– Dương, đi theo anh đi. Ông kia có tiền, anh cũng có tiền, anh đủ sức lo cho em được cuộc sống tử tế hơn bây giờ. Sao em cứ phải ép mình ở bên một người như…
Lần này đến lượt Phong chưa nói xong đã có tiếng “Bộp” rất mạnh vang lên, Duy lạnh lùng vung tay một quyền làm Phong lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, khóe miệng bật máu ngay tức thì.
Hai mắt anh đỏ ngầu gườm gườm nhìn cậu ấy, khinh miệt nhấn mạnh từng từ:
– Mày biết trên đời này tao ghét nhất là loại người như nào không?
– Mày…
– Là loại hèn hạ như mày đấy.
Phong nhổ ra một ngụm máu rồi xông lại tóm lấy cổ áo chồng tôi, gào lên:
– Còn mày thì sao? Mày có mang nổi hạnh phúc cho Dương không mà mày cứ giữ khư khư Dương hả? Mày tưởng mày cặp kè với ai Dương không biết à? Chẳng qua là cô ấy thương ông ngoại nên mới chịu nhịn mày thôi. Mày tưởng mày là ai?
– Tao là ai à?
Anh giơ tay đấm thêm một cái nữa vào má bên kia của Phong, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Tao là chồng của cô ấy, mày rõ chưa hả?
– Chồng? Tao thấy đêm qua bọn tao mới là vợ chồng. Bọn tao ngủ trên giường mày, làm tình trên giường mày, lúc sung sướng Dương gọi tên tao chứ không phải tên mày. Haha.
– Mày…
Dứt lời hai người liền điên cuồng xông vào đánh nhau, tôi nghe Phong nói cũng giận đến thấu tim thấu gan nhưng chứng kiến bọn họ đánh nhau như thế này cũng không nên chút nào. Tôi đứng bên cạnh gào thét can ngăn, van xin rát cả cổ mà không ai chịu ngừng. Bụng tôi thế này không dám lao lại kéo bọn họ ra được, chỉ có thể hét lên:
– Các anh thôi đi, đừng đánh nhau nữa. Thôi đi. Đứng đánh nữa.
– …
– Hai người định giết nhau à? Tôi nói các người không nghe à? Đừng đánh nhau nữa, đủ rồi, đủ rồi…
– …
– Các người cố đánh chết mới thôi đúng không? Thế thì cứ đánh đi. Tôi đi đây, các người muốn đánh nhau thế nào thì tùy.
Tôi gào đến khản cả giọng mà không ai chịu thôi, cuối cùng tôi ấm ức quá không làm gì được nên bỏ đi. Tôi định xuống sảnh kêu bảo vệ chung cư lên giải quyết hai người bọn họ, nhưng còn chưa đi được bao xa thì Phong đã chạy theo kéo tay tôi về:
– Em đi đâu?
– Buông tay tôi ra. Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn đụng vào người tôi thì tôi sẽ giết cậu, nhớ chưa? Tôi sẽ giết cậu.
Khi đó tôi giống như một con nhím, vì đã chịu quá nhiều đả kích và tổn thương nên dựng xù lông lên, sẵn sàng tấn công tất cả những người động vào mình. Phong thấy tôi thế cũng đành phải thả tay tôi ra, nhưng cậu ta vẫn lẽo đẽo bám theo tôi, vừa đi vừa nói:
– Em đi theo anh được không? Về nhà anh đi. Lạnh thế này em mặc thế thì em định đi đâu?
– Cút.
– Bây giờ mọi chuyện thế này rồi anh ta không cần em nữa đâu. Em từ chối anh cũng được, nhưng ít nhất để anh chăm sóc cho em vài ngày đã, đợi đến khi ổn ổn rồi thì tìm chỗ ở mới được không? Giờ nhà đó em cũng không thể về nữa.
Đúng. Bây giờ ngay cả ngôi nhà duy nhất của mình, tôi cũng không thể về đó nữa. Anh không tha thứ cho tôi thì không có gì đáng ngạc nhiên cả, nhưng nếu anh tha thứ cho tôi thì cứ mỗi lần nhìn thấy chiếc giường kia sẽ nhớ lại mọi thứ của ngày hôm nay, nhớ lại khi chứng kiến vợ mình trần truồng cùng một gã đàn ông khác. Cho nên có thế nào thì chúng tôi cũng không thể nào hàn gắn lại nguyên vẹn như lúc đầu nữa.
Trên hết, tôi cũng không cầu mong sự tha thứ từ anh vào giờ phút này. Nhưng tôi vẫn phải nói cho Phong biết một điều:
– Dù anh ấy không cần tôi nữa, tôi cũng sẽ không đến với cậu. Tôi đã nói với cậu rất rõ ràng rồi, tôi không yêu cậu. Cậu có thể tránh xa khỏi cuộc đời tôi được không? Tôi ghét cậu lắm. Tôi ghét cậu nhất trên đời cậu có biết không? Sao cậu lại làm thế này với tôi? Tôi làm gì sai với cậu mà cậu làm thế này với tôi? Cậu cút đi, cút đi.
– Dương…
– Tránh xa tôi ra đi, đi đi, đừng đụng đến tôi nữa.
Phong nhìn tôi một cách đầy khốn khổ, tôi không rõ trong chuyện này rút cuộc chỉ có tôi là người bị hại hay cậu ấy cũng là người bị hại. Nhưng như thế đã đủ mỏi mệt rồi, không muốn tranh cãi nữa.
Cậu ấy mím môi im lặng một lúc rồi nói:
– Được rồi, cậu đang mất bình tĩnh nên giờ tớ sẽ đi. Đợi đến khi cậu ổn lại thì mình nói chuyện được không?
Tôi không nói gì, lẳng lặng quay đầu rẽ sang hướng khác, cứ thế lang thang bước mà chẳng định hình được mình sẽ đi về đâu.
Tháng giêng ngoài trời rất lạnh, ban nãy tôi chỉ khoác đúng một manh áo mỏng vào người nên đi ngoài trời thế này da thịt gần như muốn đông cứng cả lại, buốt quá nên nước mũi chảy ra ròng ròng. Nhưng tôi còn chỗ nào để đi nữa? Tôi không còn nhà để về, không còn mặt mũi nhìn thấy một người. Lòng rất đau, tim cũng đau nữa mà không biết phải làm sao..
Tôi vừa lạnh vừa đau, không thể bước đi nổi nữa nên đành kiếm một ghế đá dưới sảnh chung cư, vừa định ngồi xuống thì bỗng nhiên có một bàn tay túm lấy cổ tay tôi rồi kéo tôi đi. Đột nhiên thấy Duy xuất hiện ở đây, trong lòng tôi giống như được thắp lên một tia hy vọng nhỏ nhoi. Không phải hy vọng anh tha thứ mà là hy vọng anh có thể nghe tôi giải thích mấy lời, tôi run rẩy nói:
– Anh ơi, anh phải tin em.
– …
– Anh xem, em có ngu đến mức gọi người ta đến nhà ngủ trong khi biết anh về đâu. Em không làm thế.
– Cô biết hôm nay là thứ mấy không?
– Thứ bảy.
– Không.
Anh vẫn nắm chặt không buông tay tôi ra, cười lạnh lùng:
– Thứ sáu.
Tim tôi nhói lên một cái, cảm giác như tia hy vọng vừa thắp lên kia phút chốc sụp đổ. Không biết giải thích gì, không biết phải nói làm sao cho anh tin, cuối cùng đành mím thật chặt môi để ngăn mình không rơi nước mắt.
Tôi sợ anh nghĩ tôi lấy nước mắt để anh phải thương hại, cho nên khi ấy ngay cả lệ cũng không dám rơi. Chỉ có thể chịu đựng đau lòng một mình thôi.
Duy kéo tay tôi lên nhà rồi đẩy tôi ngồi xuống ghế sofa, anh bảo:
– Cô không cần đi đâu. Để tôi đi.
– Đừng. Anh đừng đi.
Anh lại cười, nhưng cười rất nhạt, cười đến khinh miệt và châm chọc:
– Mọi chuyện ra thế này, tôi nghĩ điều tối thiểu cô có thể làm được bây giờ là tôn trọng cảm xúc của tôi. Tạm thời tôi không muốn nhìn mặt tôi nữa.
– Em biết…
Tôi run run đan hai bàn tay vào nhau, cúi gằm mặt gật đầu. Tôi hiểu bây giờ tất cả đều đang mất bình tĩnh, nhìn thấy mặt nhau chỉ thêm khó chịu hơn, cho nên tạm thời cứ tách nhau ra là đúng rồi. Chỉ là đây là nhà của anh, không phải nhà của tôi, tôi mới là người phải đi.
– Anh để em đi. Đây là nhà của anh.
– Đằng nào nhà bên kia cô cũng không thể về, thế nên tốt nhất để ông cô không lo lắng rồi tìm đến tôi, cô cứ ở đây đi.
– Nhưng mà…
– Tôi không muốn nghe.
Nói rồi, Duy lạnh lùng quay người bỏ đi, chẳng mang theo thứ gì mà chỉ rảo bước nhanh chóng rời khỏi đó, giống như rời khỏi một thứ bẩn thỉu làm anh bực mình.
Khi chỉ còn mình tôi ngồi trong nhà, bên dưới sàn bừa bộn đầy những mảnh vỡ vì hai người mới đánh nhau ban nãy, cuối cùng tôi mới dám khóc. Úp mặt vào lòng bàn tay khóc không thành tiếng, đau đớn giống như nước mắt, cứ thế tuôn ra.
Tôi không biết sự việc tại sao lại xảy ra như thế, không rõ ai đã bày mưu tính kế hại tôi, tại sao lại có thể vào nhà tôi rồi đưa tôi lên giường như thế được. Tôi bệnh tật khi mang thai thế này đã đủ khổ rồi, tại sao còn chất thêm đau khổ lên vai của tôi nữa? Tại sao vậy?
Tôi khóc tu tu một lúc rồi lại gạt nước mắt đứng dậy, dù thực sự vẫn muốn khóc đi cho nhẹ lòng nhưng trong bụng tôi còn con tôi nữa, tôi không thể vì sai lầm của mình mà làm ảnh hưởng đến bé con được. Đời này đã đủ mỏi mệt rồi.
Tôi hít sâu vào mấy hơi cho bình tâm lại, sau đó dọn dẹp đồ đạc hư hỏng trong nhà, nhặt bình hoa đào đã bị vỡ tan hoang lên, cắm tạm vào một chiếc bình nhỏ khác, tiếp theo nấu cái gì ăn cho con tôi được ăn.
Ngồi ở bàn ăn, tôi nhai cơm mà giống như bò nhai rơm, chẳng có bất kỳ cảm giác gì cả nhưng vì con tôi vẫn phải cố nuốt hết hai bát. Xong xuôi tôi mới rót ra một chai nước rồi cầm theo nó đến viện sức khỏe nghề nghiệp và môi trường, nhờ một người quen kiểm tra giúp xem có thành phần thuốc mê không nhưng kết quả lại chẳng có thứ gì cả.
Tôi cười buồn, cảm ơn người bạn đó rồi lại cầm theo chai nước quay về.
Về tới nhà, có thời gian bình tâm trở lại tôi mới xâu chuỗi lại mọi chuyện, từ việc uống cốc nước kia xong thì thiếp đi, sau đó là Phong ở trong nhà tôi. Nếu như tôi không nhầm thì chiếc chìa khóa tôi làm mất ngày trước là cậu ấy lấy, chính cậu ấy đã lẻn vào nhà tôi bỏ thuốc mê vào nước rồi chờ tôi ngủ say mới bế tôi lên giường, tiếp theo …
Tiếp theo dù có chối bỏ thế nào thì thể xác tôi cũng đã phản bội anh rồi. Phản bội một cách bẩn thỉu và đê tiện nhất.
Suy luận đến đây, tôi chậm chạp nhắm mắt, một giọt nước trong veo lại lặng lẽ lăn dài…
Suốt mấy ngày hôm sau Duy không trở về nhà, rất lâu rồi anh mới không trở về nhà vào buổi đêm như thế này. Tôi thì biết rõ ràng rằng mình chẳng còn tư cách nào để trông ngóng, gặp nhau cũng không biết nói gì với nhau bây giờ cả, nhưng cứ mỗi đêm về tôi đều thao thức chờ anh giống như một thói quen vậy.
Tôi có nhắn tin hỏi anh Minh thì anh ấy bảo Duy vẫn bình thường, tâm trạng không tốt tý thôi chứ không sao cả. Nghe thế thì tôi cũng thấy lòng đỡ sốt ruột nhiều rồi, ít ra thì anh không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi vì chuyện của tôi, vẫn làm việc tốt là được rồi…
Không nhắn tin với anh Minh nữa, tôi lại chậm chạp ấn số điện thoại của Nhạn, rủ nó đi mua một ít đồ dùng với tôi. Con bé đang ở phòng khám, nghe thế mới bảo:
– Sao tự nhiên bà lại nổi hứng rủ em đi mua đồ thế? Mà đồ gì?
– Mì tôm, tự nhiên chị thèm ăn mì tôm mày ạ.
– Ối giời sao đúng ý em thế. Em cũng đang thèm đây. Mùa mì về nhà chị ăn hả?
– Ừ. Giờ chị qua rồi mình đi nhé, mua hộp mì tôm chanh ấy.
– Loại đó thì phải qua siêu thị Vinmart ở ngay đầu đường nhà em ấy, ở đó mới có. Các nơi không có mì tôm chanh hộp vuông thế đâu.
– Ừ, giờ chị qua, mày ra đầu ngõ đi. Ở vinmart đầu ngõ nhà mày chứ gì?
– Vâng.
Thực ra tự nhiên tôi thèm mì tôm là bởi vì mấy hôm nữa tiếp nhận điều trị sẽ không được ăn nữa, vả lại, tôi cũng muốn mấy ngày còn lại ở Hà Nội được ăn với Nhạn một bữa, chúng tôi đều thích mì tôm chanh.
Và ở Nga có lẽ cũng không có loại mì ấy…
Phải rồi, tôi đã suy nghĩ đủ rồi. Ban đầu tôi đã rất đắn đo không muốn Duy biết tôi bệnh tật, bây giờ xảy ra chuyện thế này tôi càng không muốn nói cho anh biết, sợ anh lại vì thương hại tôi mà phải miễn cưỡng ở bên tôi.
Tôi muốn âm thầm điều trị, tôi muốn còn sống trở về, và trên hết, tôi muốn tất cả những người xung quanh tôi được nhẹ lòng. Một mình tôi chịu giày vò là đủ rồi, không cần thiết phải để mọi người nhìn thấy đầu tôi cạo trọc lóc hay đau đớn vật lộn vì truyền hóa trị vào người.
Cho nên bao đau khổ cứ để mình tôi chống chọi thôi. Một ngày nào đó tóc tôi mọc lại, tôi khỏe mạnh hơn thì tôi sẽ quay về…
Tôi sụt sịt lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười với chính mình trong gương rồi đứng dậy thay đồ, đi taxi đến chỗ hẹn với Nhạn. Nó thấy tôi thì vẫy tay tít mù:
– Chị Dương, chị Dương, em ở đây.
– Đứng đợi lâu chưa?
– Em căn thời gian chuẩn lắm. Vừa mới ra mà.
– Ừ đi, đi mua mì tôm chanh rồi mày chở chị bằng xe mày về nhà chị nhé.
– Vâng.
Chúng tôi vào siêu thị mua bốn hộp mì tôm chanh liền, mua cả mấy gói kẹo thạch dẻo của trẻ con nữa, tôi với Nhạn đều có sở thích ăn mấy thứ linh tinh như vậy nên lần nào đi siêu thị cũng mua.
Chỉ là lúc định đi ra quầy tính tiền thì bỗng nhiên lại va vào một người, tôi cúi xuống nhặt hộp bao cao su rơi dưới đất lên rồi đưa cho người đó, không ngờ lúc ngẩng lên lại thấy ánh mắt người đó hơi quen quen.
À, bịt mặt đội mũ thật kỹ thế này chỉ có thể là diễn viên Thanh Huệ thôi, cô ta cũng dám ra siêu thị đi mua bao cao su à?
– Ơ chị.
– Huệ à?
– Vâng. Chị đi mua gì thế?
– Tôi đi mua mấy hộp mì tôm chanh.
Cô ta cười cười, sau đó bẽn lẽn giấu hộp bao cao su ra sau lưng rồi ngượng ngập bảo tôi:
– Chị xong chưa, để em thanh toán luôn cho chị nhé.
– Không cần đâu, tôi đi với đứa em, mua cả đồ cho nó nữa.
– Sao phải khách sáo với em, em thanh toán cả cũng được chứ sao.
– Cảm ơn, không cần đâu.
– Vâng. À mà Phong dạo này có khỏe không chị? Ổn hẳn chưa?
– Lâu nay tôi không gặp, nhưng chắc là ổn rồi.
– Vâng, thế tốt rồi chị nhỉ? Giờ chị về luôn chưa?
– Ừ, tôi về đây. Huệ cũng về luôn hả?
– Vâng, em có hẹn với anh Duy nên giờ cũng về luôn đây. Đi thôi chị.
Mua bao cao su và có hẹn với chồng tôi, có dùng đầu ngón chân cũng biết hai người bọn họ sắp làm gì. Lâu rồi không thấy Huệ có động tĩnh gì, cũng không thấy tai tiếng của chồng tôi với cô ấy nữa, tôi cứ nghĩ đã sóng yên biển lặng rồi cơ, hóa ra anh dù có ở bên cạnh ai rồi cũng sẽ về với cô ấy mà thôi.
Như một thói quen khó bỏ vậy…
Tệ thật, lại thấy lòng đau hơn một ít rồi.
Tôi cố tỏ ra bình thường, cười cười:
– Ừ, đi thôi.
***
Lời tác giả: Chỉ còn một đoạn nữa thôi là kết truyện rồi, mọi người đã đặt chỗ trong nhóm ngoại truyện chưa đấy? Nếu có ý định đọc tiếp thì vào sớm để khỏi tắc đường nha, đợi tới tối mai là tắc đường thật đó.
Ngày mai là thứ 7 nhưng vẫn sẽ có truyện, 21h15 có đoạn kết và 22h05 có ngoại truyện trong nhóm kín. Lại sắp phải chia tay một bộ truyện rồi, truyện này tớ thấy mình đã khai thác đủ khác khía cạnh và đủ các cảm xúc của nhân vật, cho nên không thấy tiếc nuối gì về truyện mà chỉ hơi buồn vì sắp phải tạm biệt nhân vật thôi.
Mọi người có thấy thế không? Hẹn cả nhà vào ngày mai nhé.
À mà đừng quên công ty MAY-T đang sale mỹ phẩm đợt cuối cùng của năm 2020 nha!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!