Miễn Cưỡng Kết Hôn - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4421


Miễn Cưỡng Kết Hôn


Phần 4


Sau khi tôi gửi bản demo bài phỏng vấn cho công ty Game của Duy để bọn họ duyệt nội dung, gần hai tuần sau công ty họ mới gửi lại những phần cần chỉnh sửa. Bạn nhân viên lễ tân tên Dung bảo tôi:

– Chị ơi sếp em không thích viết về sếp nhiều, nên anh ấy yêu cầu cắt bỏ phần giới thiệu về anh ấy ạ.
– À, vậy tức là bên bạn chỉ cần viết về công ty và game đang phát hành thôi đúng không?
– Vâng ạ.
– Ok, vậy để mình bỏ bớt phần đó đi rồi đăng bài nhé. Có link báo mình sẽ gửi cho bạn.
– Vâng ạ, em cảm ơn chị. Có dịp mời chị lại đến công ty em chơi nhé.
– Nhất định rồi, khi nào làm sự kiện game mới phát hành thì gọi tôi nhé. Tôi đến phỏng vấn.
– Vâng ạ.

Vừa cúp máy xong thì Hải từ đâu về, ngồi xuống bàn cái là lôi máy ảnh ra nhìn chằm chằm. Tôi tưởng có tin tức gì hot nên ngó sang, ai ngờ thấy ảnh Duy đang ngồi trong quán cafe với một cô gái nào đó da trắng muốt.

Tôi cau mày hỏi:

– Gì thế? Ảnh ai đây?
– Chị không biết à? Cái bà này là người mẫu mới lọt vào Top 50 của cuộc thi Siêu mẫu thế giới đấy.
– Thật á? Cái chương trình mà năm 2017 có Lê Thị Kim Huệ lọt top 20 ấy hả?
– Vâng. Bà này Top 50 thôi nhưng mà đẹp thật. Da trắng như trứng gà bóc, chân dài mét mốt luôn. Sắp nổi đình nổi đám, lấn sân vào showbiz rồi. Nghe nói được ông đại gia nào chống lưng mới có cửa để đi thi đấy. Nãy em qua quán cafe thì thấy bà đó đang ngồi với ông này. Không biết ông này có phải là đại gia bao nuôi không.
– Đại gia gì mà trẻ thế? Phải không đấy?
– Em cũng không rõ, nhưng thấy mặt ông này cũng non quá. Lẽ ra đại gia phải già già như chị nói chứ nhỉ?
– Còn ảnh nào khác không? Đưa chị xem.
– Có, còn mấy cái đây.

Tôi cầm máy ảnh của Hải xem đi xem lại mấy lượt, dù chụp hơi xa, lại vướng ánh sáng của cửa kính nhưng tôi có thể khẳng định chắc chắn đó là Duy. Vì cái vẻ mặt bị liệt của anh ta không thể lẫn đi đâu được.

Trong đầu tôi bắt đầu xâu chuỗi lại từ lần gặp anh ta ở bệnh viện, rồi cả mấy bức ảnh này, cuối cùng lờ mờ nhận ra hình như Duy có liên quan đến diễn viên Thanh Huệ, và chắc chắn cũng quen cô siêu mẫu này.

Chẳng lẽ anh ta là đại gia chuyên bao nuôi người đẹp?

Không phải thế chứ?

Không thể như thế được. Nói gì thì nói, dù có công ty Game nhưng anh ta còn quá trẻ, so với các đại gia thật sự thì vẫn còn thua xa, chưa đủ bản lĩnh để nuôi toàn nhân vật đình đám như thế.

– Này, chị Dương.

Nghe tiếng gọi của Hải, tôi giật mình khỏi đống câu hỏi đang quẩn quanh trong đầu, cau mày bảo:

– Gọi gì mà to thế?
– Em gọi chị mấy lần mà chị có thưa đâu. Sao thế? Có việc gì mà bà thần người ra thế?
– À… không có gì đâu. Mà mày có biết cái ông giám đốc công ty Game hồi bữa mày có lịch phỏng vấn nhưng chị đi thay không?
– Không, em có biết đâu. Chỉ biết mang máng tên Duy thôi, còn lại chả có thông tin gì cả.
– Ừ. Bên công ty đó vừa yêu cầu chị xóa cái phần giới thiệu ông ấy đi rồi mới được đăng bài, nên chị hơi tò mò.
– Ôi chắc là người ta không thích lộ danh tính ấy mà.
– Ừ, trả máy ảnh cho mày này.

Chắc do thói quen tò mò nghề nghiệp, với cả cũng muốn biết cái gã mà ông ngoại cứ muốn tôi kết hôn rút cuộc là ai, cho nên tôi bắt đầu lần mò đi tìm kiếm thông tin về Duy.

Nói chung thông tin của anh ta rất ít, cũng không phải nhân vật nổi đình nổi đám gì nên trên mạng chẳng có bài nào cả, tìm toét cả mắt mới thấy một bài báo của Mỹ từ năm 2015 viết về một người gốc Việt bán bản quyền game cho một công ty ở bên đó, ngoài ra chẳng có thêm thông tin gì khác. Mò tìm Facebook của anh ta từ nick của Amin Fanpage Nguyệt Long Kích cũng không thấy luôn. Như kiểu cái gã này mắc bệnh sợ đám đông vậy vậy.

Tôi tìm mấy ngày trời không có thêm gì thì thất vọng tràn trề, đang ngồi chống cằm thì bỗng nhiên thấy một âm thanh “Ting… ting” báo tin nhắn Facebook mới.

– Hello.

Tin nhắn này từ một người bạn của tôi, quen từ thời còn dùng Yahoo, sau khi không còn ai dùng Yahoo nữa thì mới chuyển qua kết bạn Facebook. Cậu ấy là người nói chuyện hợp với tôi nhất, nhưng lại vừa bận vừa ở xa, thành ra một tháng có khi chỉ nói chuyện với nhau được đôi ba lần, lần này lâu nhất, ba tháng rồi chưa chat với nhau.

Tôi chậm chạp gõ phím rep lại:

– Hello, tưởng cậu mất tích rồi chứ?
– Dạo này bận quá, không có thời gian online.
– Ừ.
– Thời gian này có thay đổi gì không? Cậu vẫn khỏe chứ?
– Ừ, vẫn khỏe như voi. Cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ sắp được mai mối lấy chồng thôi.

Nhắn xong câu này, tôi hồi hộp chờ người bên kia trả lời, chỉ thấy người ấy im lặng chừng một phút, sau đó gửi một icon mặt cười:

– Chúc mừng cậu.

Nỗi thất vọng tràn trề lại lan đến lòng tôi lần thứ hai. Đọc đến đây thì chắc các bạn cũng đoán ra tại sao tôi năm nay hai mươi sáu tuổi vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai rồi chứ?

Vì tôi thích cậu ấy. Dù không biết mặt, chưa từng gọi điện thoại, chưa từng video call, cậu ấy cũng không thích tôi, nhưng tôi lại cứ yêu đơn phương một người trên mạng.

Thằng Hải mà biết chắc cười cho tôi thối mũi!!!

Tôi nặng nề gõ phím:

– Cậu thì sao? Có gì mới không?
– Cũng không có gì mới, chỉ là công việc bắt đầu ổn định hơn thôi.
– Chúc mừng.

Đối phương không nhắn lại nữa, tôi cũng không biết nói gì, cả hai nick đang online nhưng chẳng ai chat nữa. Tôi cứ ngồi nhìn màn hình máy tính cho đến khi thấy đồng nghiệp lục đục đứng dậy tan làm, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài trời mới thấy trời tối rồi, tôi không chờ nữa, đành tắt máy đứng dậy đi về.

Vừa ra đến cửa thì ông ngoại lại gọi điện đến, hỏi tôi sắp đến nơi chưa. Lúc này tôi mới nhớ ra chiều nay ông có hẹn gia đình cô chú Tùng ăn cơm ở nhà hàng, dặn tôi làm tóc, trang điểm thật đẹp để đi gặp người ta mà tôi quên béng mất.

Tôi cuống cuồng trả lời:

– Con còn mười lăm phút nữa mới tan ca, đến đó chắc khoảng hơn 7 giờ, muộn tý có được không ông?
– Đấy, ông biết ngay kiểu gì cũng đến muộn mà. May ông hẹn nhà họ 7h rồi, con nhớ đến sớm nhé.
– Vâng, con biết rồi.

Cúp máy xong, tôi chạy như bay sang cửa hàng bên cạnh, mua tạm một cái váy đơn giản, nhờ phòng vệ sinh của họ để chải đầu với cả tô thêm ít son môi, sau đó lại vội vã bắt taxi đến nhà hàng, may sao vừa ngồi xuống thì kịp lúc cô chú Tùng cũng đến nơi.

Duy cũng đi cùng hai người họ, hôm nay anh ta chỉ mặc một chiếc áo pull đơn giản, quần bò màu xanh khỏe khoắn, được cái nước da anh ta rất trắng nên mặc kiểu quần áo gì cũng hợp, mặc đồ thoải mái thế này lại càng thêm trẻ trung và đẹp trai.

Ông tôi có vẻ hài lòng lắm, vừa thấy Duy là hai mắt đã sáng lên, cười tươi:

– Đến rồi đấy à? Ngồi đi ngồi đi.

Cô chú Tùng còn cẩn thận mang cho ông mấy hộp sâm với yến sào, Duy xách mấy hộp đồ bổ lễ phép đưa cho ông ngoại tôi, tiện còn hỏi thăm sức khỏe của ông đôi ba câu.

Kỳ lạ thật, tôi cứ có cảm giác như đối với bố mẹ anh ta, anh ta vẫn giữ một khoảng cách nhất định, nhưng đối với ông ngoại tôi thì hoàn toàn trái ngược, Duy có vẻ rất kính trọng và gần gũi với ông ngoại tôi.

Trong bữa ăn, ông ngoại cố tình hỏi anh ta:

– Dạo này công việc thế nào rồi? Đã ổn chưa?
– Cũng tạm ổn rồi ông ạ. Công việc dần dần vào guồng rồi.
– Thế thì tốt rồi. Thế đã thích cô nào chưa? Ba mươi tuổi rồi, cưới vợ đi thôi chứ.

Anh ta khẽ cười:

– Cháu vẫn chưa có ai.

Trong lòng tôi thầm nghĩ: Cặp kè với toàn người nổi tiếng, chưa có ai mới lạ đấy.

Ông ngoại tôi hài lòng mỉm cười:

– Nhà ông có con bé Dương, chúng mày xem có hợp nhau không thì tìm hiểu nhau quách đi. Tùng nhỉ?

Bố của Duy gật gật đầu:

– Vâng, đấy, hôm bữa vợ chồng cháu cũng nói rồi. Hai nhà mà làm thông gia thì vui phải biết chú nhỉ?
– Ừ đấy, chúng mày xem thế nào đi.

Duy không nói gì, chỉ cười, tôi cũng cười luôn cho qua chuyện. Cứ nghĩ mình giả vờ im lặng coi như đồng ý để các phụ huynh đỡ thúc ép, thế nhưng lúc ra về, hai nhà còn cố gán ghép bọn tôi đến nỗi ép Duy đưa tôi về.

Cô Thu bảo:

– Duy đưa cái Dương về đi con, bố mẹ đưa ông về, tiện nói chuyện với ông thêm lúc nữa.

Tôi định từ chối, nhưng còn chưa kịp nói ra miệng thì ông ngoại đã lườm tôi, thế là cuối cùng đành phải để anh ta đưa tôi về.

Trên suốt quãng đường về nhà, tôi với anh ta hầu như chẳng ai nói gì, mãi đến khi đi qua một đoạn đường có biển quảng cáo Game của anh ta, tôi mới buột miệng nói:

– Game của anh kìa.

Anh ta vẫn thản nhiên lái xe, hờ hững “Ừ” một tiếng. Trong hoàn cảnh này lẽ ra phải chủ động giới thiệu về Game của mình cho tôi nghe mới đúng, thế mà Duy lại chẳng buồn nói gì làm tôi mất hứng. Tôi chán nản không nói nữa, đang nghĩ thà nói chuyện với đầu gối còn hơn thì bỗng nhiên anh ta lại chủ động nói thêm câu thứ hai:

– Bài báo của cô bao giờ đăng?
– Tôi gửi kiểm duyệt rồi, chắc sẽ được đăng vào khung giờ 8h – 10h sáng ngày mai. Sếp tôi nói nếu có thêm phần hình ảnh của anh nữa thì số lượt đọc sẽ tăng nhiều hơn.
– Tôi không thích xuất hiện trên mặt báo.

Tôi biết ngay anh ta sẽ trả lời kiểu này mà, nhưng còn chưa kịp trả lời thì Duy đã nói thêm một câu:

– Cũng không thích mối quan hệ gượng ép kiểu này.

Thẳng thắn thật, tôi thích. Tôi cũng gật đầu:

– Tôi cũng không thích như thế. Dù không có khả năng tôi với anh thích nhau nhưng cứ giả vờ thử tìm hiểu cho người lớn vui cũng chẳng mất gì. Anh không thấy thế à?

Khi tôi nói xong câu này, sự chú ý của anh ta bỗng nhiên rời khỏi con đường phía trước mà quay sang nhìn tôi. Nhờ ánh đèn đường lướt qua, tôi thấy khóe môi Duy khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười lạnh nhạt:

– Tôi thì không mất gì, phụ nữ như cô mới thiệt thôi.
– Tôi tư tưởng thoáng lắm, anh yên tâm đi.
– Nếu cô thích thế thì tùy.

Vừa nói tới đó thì tôi nhìn thấy một quầy bánh sắn nướng ở ngay ven đường, lại buột miệng lần hai kêu lên: “Bánh sắn, bánh sắn”

Duy mặc dù hơi khó ưa một tý nhưng cũng rất đàn ông, thấy tôi nói thế thì lập tức tấp xe vào lề đường để tôi trèo xuống mua bánh sắn.

Mùa đông Hà Nội rất lạnh, nhưng không lạnh bằng sương giá ở trên Tây Bắc, bánh sắn Hà Nội cũng không có mùi vị giống bánh sắn mà mẹ tôi làm nhưng tôi vẫn rất thèm. Nhìn thấy là muốn ăn.

Tôi mua bốn cái bánh sắn mang lên xe, chia cho Duy một cái. Anh ta nhìn nhìn vài giây rồi bảo:

– Không ăn.
– Thế tôi ăn đây.

Nói xong, một mình tôi chén luôn bốn cái bánh sắn, cũng không có ý định yêu đương gì với cái gã lăng nhăng này nên cũng chẳng mất công giữ hình tượng làm gì. Mỗi tội bánh sắn ăn xong rất dễ bị nghẹn, tôi ăn mãi không sao, đến miếng cuối cùng thì lại bị nghẹn. Đang không biết làm thế nào thì bỗng nhiên có một chai nước đưa đến trước mặt tôi.

Duy lẩm bẩm nói:

– Ăn uống nhồm nhoàm.

Tôi cười hì hì đáp:

– Cảm ơn.

Uống xong nửa chai nước, tôi bắt đầu thấy có thiện cảm với anh ta hơn nên chủ động nói chuyện tiếp. Tôi bảo:

– Ông ngoại tôi nhiều tuổi rồi, bác sĩ bảo bị nhiều bệnh tuổi già. Thinh thoảng anh đến chơi được không?
– Để làm gì?
– Để ông tôi vui.

Tôi thành thật nói với Duy:

– Ông tôi thích anh, muốn tôi với anh quen nhau. Tôi biết công việc của anh bận, nhưng khi nào có thời gian rỗi thì đến chơi, coi như thăm ông được không?

Anh ta hơi nhăn mày suy nghĩ, im lặng chừng một phút hai phút gì đó, tôi cứ nghĩ với tính cách của Duy thì ít nhất cũng phải từ chối lấy lệ vài lần, nhưng không ngờ anh ta lại nói:

– Để tôi xem.
– Cảm ơn anh.

Tối hôm đó về nhà, tôi cứ lăn qua lộn mãi mà không ngủ được. Mở điện thoại vào Facebook cũng không thấy người kia nhắn tin đến, rõ ràng nick vẫn sáng đèn mà không thèm trả lời tôi.

Theo thói quen, tôi bấm vào trang cá nhân của cậu ấy xem thử, thấy dòng thời gian vẫn vậy, trống trơn đến mức ngay cả ảnh đại diện cũng không có. Từ hồi dùng Yahoo thì avatar đã chỉ là một cây xương rồng, giờ chuyển qua Facebook thì lại càng khiêm tốn hơn, chẳng có gì cả.

Nick cậu ấy tên là Maybe, tôi không biết tên thật, cũng chẳng biết tuổi, chỉ xưng cậu tớ thế thôi. Chớp mắt cái hai đứa cũng đã quen nhau gần 7 năm rồi, có chuyện gì buồn tôi cũng sẽ tâm sự với cậu ấy, cậu ấy lắng nghe và cho tôi những lời khuyên hữu dụng nhất, và cũng vì lý do này mà dần dần tôi đã thích cậu ấy. Thế mà nghe tin tôi sắp được mai mối lấy chồng, cậu ấy cũng chẳng buồn hỏi xem tôi có thích người kia không.

Tôi thở dài thườn thượt, điện thoại bỗng nhiên rung lên:

– Sao còn chưa ngủ?

Thấy nick Maybe nhắn, tim tôi bất giác đập loạn lên trong ngực, tâm trạng đang ảo não cũng ngay lập tức được vực dậy. Khóe miệng không nhịn được, tủm tỉm nhắn lại:

– Không có gì, tại hơi khó ngủ thôi.
– Xin lỗi, buổi chiều tớ có việc nên chưa trả lời lại được.
– Ừ, tớ hiểu mà. Không sao đâu.

Để chứng minh cho việc không sao đâu, tôi còn gửi một hình ^^. Maybe đọc xong lại bảo tôi:

– Ngủ sớm đi, ngủ muộn sẽ bớt xinh đấy.
– Ừ, cậu còn làm gì mà chưa ngủ?
– Bận quá, đến giờ vẫn chưa rời máy tính được.
– Vất vả quá. Chaiyo, cố lên, bác Hồ nói “có gian khổ mới thành công”.
– Thật à?
– Thật.
– Người cậu được mai mối thế nào? Ổn cả chứ?
– Ừ, cũng được.

Tôi không muốn tự làm khó mình, cũng không muốn thử phản ứng của cậu ấy nữa, sợ bản thân mình lại tiếp tục phải thất vọng. Cuối cùng, tôi đành tự tìm bậc thang đi xuống cho mình, chậm chạp nhắn thêm một câu:

– Nhưng tớ không thích người đó. Chắc là không có kết quả gì đâu.
– Sao thế?
– Tính cách không hợp. Tất cả không hợp. Cái tên đó cũng khó tính nữa. Nói chung gã ấy không phải gu của tớ.

Màn hình hiển thị ký tự …, biểu thị đối phương đang soạn tin nhắn, nhưng tầm sáu bảy phút sau mà tôi vẫn không thấy gửi sang. Mãi một lát sau mới thấy Maybe nhắn:

– Tớ biết rồi, ngủ đi, ngày mai tớ gọi cậu.
– Gọi cho tớ bằng cách nào?

Cậu ấy gửi icon mặt cười, kèm dòng chữ: Cậu đoán xem.

Tôi biết cậu ấy sẽ không gọi video cho tôi, cũng không có số điện thoại của tôi, nên sẽ chỉ nhắn tin. Kết quả là ngày mai cậu ấy nhắn tin đến thật, nội dung chỉ vẻn vẹn mỗi hai từ: Dậy thôi.

Chỉ với mỗi hai từ đó mà tôi vui vẻ suốt cả ngày, thằng cu Hải thấy tôi mới đến đã cười như hoa thì tròn xoe mắt hỏi:

– Hôm nay sao chổi vừa rơi xuống nhà chị hả? Tự nhiên cười như thị nở được mùa thế?
– Chị đấm cho mày rơi răng giờ. Làm việc đi.
– Ái ôi, cái đồ bạo lực. Bạo lực như bà còn lâu mới lấy được chồng.
– Mày cứ chờ đấy mà xem. Vài năm nữa là chị mày lên xe bông giờ đấy, chuẩn bị tiền mừng dần đi.
– Em chờ. Nhưng đừng lâu quá đấy nhé, em sợ con em còn lấy chồng trước chị.

Tôi phì cười, mắm môi mắm lợi lườm nó một cái rồi không thèm nói nữa, quay lại bàn làm việc.

Tối hôm đó tôi về nhà, trong lúc ăn cơm ông ngoại cứ liên tục hỏi hôm qua tôi đi về với Duy nói chuyện gì, hai đứa tiến triển thế nào. Tôi đành phải nói dối ông là hai đứa tôi hỏi nhau mấy câu về công việc, rồi linh tinh đủ thứ, ông nghe xong thì hài lòng gật đầu:

– Ừ đấy, cứ vun đắp dần dần là thích nhau ngay ấy mà. Thằng Duy là được nhất đấy, đẹp trai lại ngoan ngoãn lễ phép.

Thúy ngồi đối diện tôi, nghe xong mới bĩu môi bảo:

– Ui giời, thằng đó chỉ được cái đẹp mã chứ có cái gì đâu. Ông cứ phóng đại sự việc lên.
– Còn mày nữa, học xong ba bốn năm trời rồi, không xin nổi việc làm, cứ ở nhà ăn chơi mãi. Thế không định kiếm việc làm đi à?
– Đang còn trẻ mà ông cứ đòi lo việc. Sau con lấy chồng thì chồng con tự khắc lo những việc ấy, cần gì con động tay vào.
– Mày không có công ăn việc làm thì ai dám lấy mày. Mày nhìn chị mày xem, ra trường đi làm bao nhiêu năm rồi, có phải ngửa tay xin tiền bố mẹ như mày không?
– Đó là do số nó không gặp được thằng chồng tử tế. Nó lấy được thằng chồng giàu xem nó có phải đi làm kiếm tiền không. Mà ông ơi, thời đại này phụ nữ phải được nâng niu, đi làm kiếm tiền là việc của đàn ông, phụ nữ chỉ ở nhà sinh con, chăm con, hưởng thụ, tội gì mà phải khổ thế. Như mẹ con kia kìa, lấy được bố con tốt nên chỉ việc ở nhà thôi.

Tôi thấy Thúy chỉ là một đứa trẻ con, không biết trước biết sau, siêng ăn nhác làm, có lẽ sinh ra trong gia đình giàu có, không phải lo lắng gì nên tính tình cô ta mới tiểu thư như thế, tôi không chấp. Nhưng ông bị cao huyết áp, tôi sợ cô ta chọc ông giận rồi lại xảy ra chuyện, đang định lên tiếng giảng hòa thì đột nhiên cậu Dũng nói:

– Thúy nó đang còn nhỏ, để từ từ rồi nó đi làm bố ạ. Con gái con lứa, đi làm lung tung cũng vất vả, để con xem có việc gì ở công ty phù hợp rồi con sắp xếp cho nó.
– Anh cứ chiều con anh rồi xem nó có hư hỏng không. Nhà có mỗi một đứa, chiều vừa thôi, để nó còn nên người.

Lần này, mợ Hiên cất tiếng:

– Sắp có thêm đứa thứ hai rồi bố ạ.

Ông ngoại và tôi cùng nhíu mày quay sang nhìn mợ Hiên, tôi cũng lờ mờ đoán ra được câu tiếp theo bà ấy định nói gì rồi. Mợ ấy cười cười, tay xoa lên bụng mình như muốn khẳng định thêm lời mình vừa nói:

– Lần này làm thụ tinh trong ống nghiệm được rồi bố ạ. Con vừa đi bệnh viện kiểm tra xong. May quá, có bầu rồi ạ.

Nghe nói mợ Hiên lấy cậu tôi từ năm 17 tuổi, 18 tuổi đẻ Thúy, xong mãi không đẻ thêm được, làm thụ tinh trong ống nghiệm mấy lần không thành công, đến tận giờ 43 tuổi mới có bầu đứa thứ hai.

Ông ngoại tôi đang bực vì mấy lời Thúy nói, nghe xong câu này thì lập tức nguôi đi:

– Kiểm tra chắc chưa?
– Chắc rồi ạ. Bác sĩ bảo lần này phải nghỉ ngơi nhiều.
– Ừ, thế tốt rồi. Chịu khó nghỉ ngơi ăn uống tử tế vào. Lớn tuổi rồi, mang thai phải cẩn thận.
– Vâng. Con biết rồi bố ạ. Con sẽ cẩn thận ạ.

Mợ Hiên vừa nói, vừa đưa ánh mắt đầy ẩn ý đến chỗ tôi. Tôi nhìn thấy nhưng cố tình lờ đi, coi như chẳng buồn quan tâm.

Ăn uống xong, tôi đi lên phòng thì thấy mợ Hiên đang cầm bình hoa đứng trước cửa phòng mình. Tôi biết kiểu gì con mụ này cũng gây sự nên cố tình lờ đi, nhưng bà ta thì lại dai như đỉa, cố tình làm đổ nước trong bình hoa vào người tôi.

– Bà làm gì thế?
– Làm gì là làm gì? Mày không thấy nước đổ ra nhà à? Còn không lấy khăn lau nhà đi, định để tao bị trượt ngã đấy à?
– Bà làm đổ thì bà tự đi mà lau.
– Tao nói cho mày biết nhé, tao đang mang thai cháu đích tôn của nhà này. Con trong bụng tao mới là quan trọng nhất, mày va vào tao làm đổ nước ra sàn, lỡ tao trượt chân ngã thì mày tính sao? Mày có đền được không?

Tôi chán tận cổ với cái kiểu đổi trắng thay đen trắng trợn của người phụ nữ này lắm rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng không muốn chấp người đang mang thai nên không tranh cãi nữa, đành quay người định đi vào phòng. Vừa bước được hai bước, mợ Hiên đã kéo áo tôi:

– Mày còn trợn mắt với tao hả con kia? Mày có lau không, mày muốn hại mẹ con tao đúng không?
– Bà bị thần kinh à?
– Thần kinh á? Có con dân tộc như mày mới thần kinh thì có. Mày tưởng được ông chiều nên vênh váo với ai cũng được đúng không? Tao nói cho mày biết, lần này tao mà đẻ con trai thì mày chuẩn bi cuốn xéo ra đường đi là vừa.
– Thế đẻ con gái thì sao?
– Thì coi như bố thí cho loại con rơi con vãi như mày nhặt nhạnh được ít tài sản nhà này.
– Hóa ra bà đẻ con là để tranh tài sản à? Tôi thấy tội cho đứa bé trong bụng bà thế, còn chưa hình thành đã bị mẹ lợi dụng rồi.
– Mày…

Mụ ta trợn trừng mắt lườm tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:

– Đừng tưởng mày cố làm ra vẻ tốt đẹp để ông thương mày rồi đạp con Thúy xuống thì tài sản nhà này sẽ thuộc về mày hết. Mơ đi con ạ. Ông già rồi mới tin cái loại cáo giả nai như mày, nhà tao thì đừng có mơ. Mẹ con tao không dễ bắt nạt đâu.
– Bà có nhớ nhầm không? Từ khi tôi đến đây, không cho tôi ăn cơm cũng là bà, bắt tôi ăn cơm chó cũng là bà, bắt tôi làm việc nhà cũng là bà, bắt tôi quỳ dưới mưa vì ngủ quá sáu giờ sáng cũng là bà. Ai bắt nạt ai vậy?
– Mày… tao thích thế đấy, mày định làm gì tao? Có giỏi thì đụng vào tao đi.
– Tôi nói cho bà biết này, tôi không kể lại với ông không phải vì sợ bà. Tôi chỉ quan tâm đến cảm giác của ông, thế thôi. Mẹ con bà như thế nào tôi không cần biết. Bà có đẻ năm đứa, mười đứa thì cũng không liên quan đến tôi.
– A con ranh này, mày…
– Tránh ra.

Nói rồi, tôi lách qua bà ta rồi đi vào trong phòng, đóng cửa rầm một tiếng, con mụ kia tức nhưng không chửi được, chỉ có thể bực bội đá chân vào cửa phòng tôi rồi bỏ đi.

Tôi nằm trên giường, lại lặng lẽ mở ảnh hoa dã quỳ ra, bật một bài nhạc rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Thời gian cứ chậm chạp trôi đi, mợ Hiên từ khi có bầu thì càng lúc càng lộng hành hơn, toàn kiếm cớ gây sự với tôi, tôi bị chọc điên nhưng càng ức chế thì càng không làm gì được, đành phải nhịn.

Trong thời gian này, thỉnh thoảng gia đình cô chú Tùng và Duy cũng đến nhà tôi ăn cơm, hoặc cùng đi dã ngoại, hai nhà tích cực qua lại để tạo điều kiện cho tôi và Duy vun đắp tình cảm với nhau. Mỗi tội, mối quan hệ của tôi với Duy vẫn thế, trước mặt người lớn thì giả vờ nói nhiều hơn vài câu, sau lưng thì việc của ai nấy làm, chẳng khác gì người xa lạ. Cứ như thế cho đến một hôm, nửa đêm tôi đang chìm trong giấc ngủ thì nghe tiếng loảng xoảng ở dưới nhà.

Tôi giật mình, lồm cồm bò dậy xem có chuyện gì, không ngờ khi chạy xuống đến cầu thang thì thấy ông nằm sóng soài trên sàn nhà, bên cạnh là chiếc bình pha lê vỡ tan hoang.

Tim tôi đột nhiên nhói lên một cái, cảm giác giống hệt như khi chạy về nhà thấy bố mẹ tím tái nằm dưới đất năm xưa. Tôi hoảng quá, cầu thang ba bước chạy thành một bước, vừa chạy vừa gào lên:

– Ông ơi, ông ơi, ông làm sao thế? Ông tỉnh lại đi ông ơi..

Yêu thích: 4.6 / 5 từ (10 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN