Miền Tây Kinh Dị Ký
Phần 20
Đã từng nhập ngũ vài năm , nên chú Hảo cũng được tôi luyện ý chí và kỹ năng khá tốt . Chú không ngần ngại lặn xuống kênh , nhưng chú hỏi cô gái vì thắc mắc một điều :
– Tại sao ngón tay của cô lại ở dưới đó ? Với lại nước chảy như vầy thì chắc gì nó còn ở đây ?
Cô gái nói :
– Lúc chiếc xe văng xuống , lực nước làm kiếng vỡ , xe bị cong nên chắc một miếng kiếng hay sắt nó cứa đứt ngón tay tui . Mà anh yên tâm , tui còn ở đây chứng tỏ ngón tay của tui chỉ ở quanh quẩn đâu đây thôi .
Chú Hảo nghe vậy cũng bỏ cái balo xuống , cô gái ghẹo :
– Có tui ở đây , không con ma nào dám chôm đồ của anh đâu .
“Phải rồi , có nguyên con quỷ ở đây thì con ma nào dám chôm ” – Chú Hảo nghĩ thầm . Rồi chú từ từ lần mò xuống làn nước đen ngòm . Quần thảo ngụp lặn nhưng mò không thấy cái gì , rồi tay chú mò được cái gì đó cứng cứng . Thì ra là nguyên trái lựu đạn cà na bị lép rớt xuống đây . Chú lấy hơi rồi tiếp tục lặn , ở trên bờ , cô gái tỏ vẻ mặt sốt ruột . Tìm một cái ngón tay dưới cái kênh đen thui này không khác gì mò kim đáy bể . Chú mò đến kiệt sức mà vẫn không sao tìm được , bí quá chú phải lên bờ nghỉ một chút . Cô gái nói :
– Anh ráng lên , không phải muốn tìm là tìm được đâu , phải có duyên nữa . Tui tin rằng chúng ta có duyên với nhau . Bao người gặp tui đều sợ , chỉ có một mình anh là chủ động kiếm tui .
Chú Hảo lại xuống dưới ngụp lặn , lần này thì chú mò trúng một đám rêu hay tảo gì đó . Lần lần mò mò thấy nhớt nhớt , rồi chú thấy có một cái gì đó hình trụ mềm mềm đang bị quấn trong đó . Chú giật mạnh rồi ngoi lên bờ nhìn , đó là một cái ngón tay đã trương sình , thối hoắc . Cô gái nói :
– Chúng ta đúng là có duyên mà … Anh hãy đưa cái ngón tay đó cho tui .
Chú Hảo bước lên bờ không trả lời , rồi chú móc trong cái balo ra một cái hủ nhựa , vặn nắp ra bỏ cái ngón tay đó vào . Cô gái thét lên :
– Anh làm cái gì vậy ? mau đưa nó cho tui .
Chú Hảo thở hồng hộc , mỉm cười :
– Cô sẽ có nó khi chúng ta về đến nhà tôi .
Cô gái tỏ vẻ tức giận nhưng không dám làm căng , có lẽ cái ngón tay đó rất quan trọng đối với cô ta thì phải . Trên đường về , cứ gặp cái miếu nào là cô gái cũng phải thu mình vào túi balo của chú Hảo . Cô ta sợ bị thổ công nhìn thấy thì sẽ rắc rối …
*****
Ở xóm thì vong hồn của cậu Đời quậy phá rất dữ , cẩu tạo nên một cơn dịch bệnh khiến cho tất cả mọi người đều không dám đụng tới nguồn nước . Muốn có nước phải đi thật xa , nên nước chỉ để uống chứ tắm rửa thì xa xỉ quá . Đêm tới thì cậu Đời sai khiến các vong hồn trong đồng mả lao vào hòn đá trấn cô Tư . Cậu Đời muốn phá chú ngôn của ông đạo để hấp thụ thêm âm khí của cô Tư . Những vong hồn bị đánh bật ra khóc than vang động khu rừng . Người dân trong xóm nghe thấy thì kinh sợ lắm , họ đã tính tới nước bỏ đi xứ khác luôn cho yên thân . Vậy rồi từng nhà từng nhà đều bỏ đi . Những nhà có người thân bị dính lời nguyền thần vòng thì không thể đi được . Họ đang chờ một tia hy vọng đến từ những đạo hữu , các sư huynh đệ của ông đạo , nhưng mãi vẫn chưa thấy hồi âm . Đã mấy lần ông đạo tính ra ăn thua đủ với cậu Đời , tuy nhiên sức khỏe của ông đã bị suy giảm thảm hại sau khi sử dụng Ngũ hành âm dương trận không thành công .
Thế rồi có mấy người trong những kẻ bỏ đi quay lại , họ đều trở về trong trạng thái hoảng loạn :
– Xóm mình chết chắc rồi , tụi tui đi hoài , đi hoài mà không ra khỏi đây được . Sương mù nhiều lắm , giữa trưa mà vẫn có sương mù … Anh Đức , Anh Tánh … họ mất tích hết rồi …
Vậy là không còn ai dám cả gan bỏ đi nữa , tất cả đều trong môt tình trạng hết sức tuyệt vọng , vào được chứ không thể nào ra được . Cậu Đời ra sức tra tấn tinh thần của người dân , tối đến là cẩu bay từ nhà này qua nhà kia , ném đá phá đồ đạc khiến cho không ai ngủ yên . Những lá bùa của ông đạo hầu như là dán để cho vui chứ không làm gì được .
*****
Chú Hảo đã về tới một cánh đồng lớn , chỉ cần đi hết cánh đồng này là tới khu xóm đồng mả . Nhưng khi vừa đi được vào cánh đồng chừng mấy bước thì khói mù ở đâu vây kín làm Chú Hảo không nhìn thấy đường đi . Cô gái mới nói :
– Là thằng súc sanh đó giở trò , coi bộ nó mạnh lắm rồi …
Chú Hảo hỏi :
– Vậy cô có đánh lại nó không ?
Cô gái trả lời với giọng thiếu tự tin :
– Chưa gặp thì chưa biết được , chỉ sợ nó có nhiều âm binh theo phò trợ thì một mình tui khó lòng đánh lại .
Nói rồi cô thổi một hơi làm khói mù tan biến hết , để lộ ra giữa cánh đồng là mấy cái xác chết bị khô quắt đi . Đó là những người bị lạc trong làn mê cung sương khói khi đang tìm cách rời đi . Nhận ra những người cùng xóm , chú Hảo đau khổ chạy đến ôm họ khóc thương . Lúc này thì tự nhiên có một đám người mặc áo bà ba xông ra đánh . Chú Hảo bị bất ngờ nên trúng đòn rồi văng ra một bên . Một người trong số đó nói :
– Ông là người mà sao lại đi luyện quỷ để hại bà con ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!