Miền Tây Kinh Dị Ký
Phần 5
Chuyện kể rằng , cái hồi mà ông Ba Phương độ ba mấy gần bốn chục tuổi . Lúc đó còn loạn lạc nên người chết phải nói là như rạ . Cũng vì vậy mà ma quỷ nó lộng hành , tác yêu tác quái ghê lắm . Riêng vùng này thì lúc đó còn hoang sơ , dân mới vừa phá rừng làm rẫy nên còn thưa người lắm . Xóm ông ba chỉ có chừng hơn chục hộ . Tuy nhà xa xa nhau nhưng họ rất là đoàn kết . Thường giúp đỡ nhau lúc tối lửa tắt đèn . Mé trên độ chừng chục cây số có một cái chợ . Người ở trển không dám vô đây khai hoang bởi vì họ là dân thổ địa , biết rõ phía trong có gì nên cứ tập trung sinh sống tuwf chỗ cái chợ đổ ra . Cho nên mới có chuyện là cách nhau không xa mà nơi thì nhà sát rạt , nơi thì hẻo lánh hoang vu . Mấy lần lên chợ , ông Ba Phương cùng mọi người trong xóm đều bị hỏi dồn :
– Mấy anh ở trong cái xẻo đó có thấy gì lạ hông ?
Ông Ba ngạc nhiên :
– Tụi tui có thấy gì đâu ? Mà sao anh hỏi vậy .
Người đàn bà bán bánh tiêu ngồi trên cái sạp nói :
– Nói hổng giấu gì anh ba , ở trỏng hồi đó là đồn trú của quân Việt Minh . Mà hổng may bị Pháp nó bố , bắt giết hết tại chỗ .
Người đàn bà béo mập , nước da bánh ít ngừng lại một chút rồi nói :
– Họ chết linh dữ lắm …
– Nhiêu vậy chị ?
– Dạ ba cắc … Dạ cảm ơn .
Người đàn bà nọ thối tiền cho khách rồi tiếp . Người khách nghe chuyện có vẻ cũng hay ho nên nấn ná lại nghe ké . Người đàn bà tiếp :
– Trong số đó có một người mà dân ở đây gọi là cô Tư , con gái cưng của ông Hương hào Biểu . Nhà ổng nuôi giấu Việt Minh nên cũng bị tụi Mã Tà nó xử . Mà thời buổi đó , tụi nó ác dữ lắm . Nghe nói … – Bà ta ngập ngừng rồi nhỏ giọng
– Nghe nói nó hiếp cổ , còn thọc cây vô chỗ đó làm cổ chết luôn , rồi chôn xác ở gốc cây bạch đàn , gần khu mộ nhà ông Hương hào .
Ba Phương hỏi :
– Đám mả đó thì tui thấy , mà sao ổng là Hương hào mà ổng vô rừng sống vậy chị ba ?
Người đàn bà tỏ ra hiểu chuyện :
– Ổng nói là theo phong thuỷ gì đó , nên chôn tổ tiên trong đó , thật ra ổng hổng phải sống ở trỏng . Mà ổng xây một cái nhà mát , lâu lâu ra chơi thôi . Thật ra là ổng làm để chứa Việt Minh …
Đang nói dở dang thì có tiếng vang lên :
– Bà này là em gái của bác ba Phi , anh hơi đâu mà nghe bả nói .
Người đàn bà chửi :
– Thằng quỷ Út , mày nói ai em gái bác ba Phi mậy .
Người đàn ông nhe hàm răng sún ra cười :
– Giỡn xíu mà nóng vậy chị ba , nghe chị kể hay gần chết , đang ăn hủ tiếu phả chạy qua nghe ké đây nè .
Thấy bà ta còn bực dọc , người đàn ông gọi là Út nói :
– Kể đi xíu tui mua ủng hộ cho .
– Thiệt nghe !
Rồi bà kể tiếp :
– Chuyện đổ bể là do ổng tin lời thằng hội đồng quá . Sau cái vụ đó , tụi Pháp cho nó lên làm Hương quản luôn . Vì cái công gọi là ” Giúp đỡ nhà nước bảo hộ trong việc tìm bắt tụi phản loạn ” .
Bà ta chắc lưỡi một cái rồi tiếp :
– Kể từ đó là không ai dám vô cái khu rừng đó nữa . Trước người ta hay vô đó săn thú , hay đôi lúc là vô đó đào coi ông Hương hào có chôn giấu của chìm , của nổi gì không . Riết tụi tây nó thấy ghét nó vô dở căn nhà mát đó luôn .
Ba Phương thắc mắc :
– Vậy có gì đâu mà ghê hả chị ?
Bà ta nói :
– Chưa , sau đó không lâu , mấy thằng lính tham gia trong vụ giết gia đình hương hào bữa đó đều tự tử chết mà không hiểu tại sao . Còn mấy thằng dở nhà đó hả … tụi nó về kể lại , tụi nó thấy bóng cô tư ẩn hiện chỗ cây bạch đàn . Rồi cổ cởi áo , lộ ngực . Một thằng thấy vậy liền chạy tới rồi dẫn cổ ra sau cái cây …
Lúc tụi còn lại chạy tới coi thì .. Thằng mã tà có máu dê đó chết cứng ngắt . Thấy ghê hôn .
Người đàn bà nghe chuyện hỏi :
– Vậy cổ tha cho mấy đứa kia hả chị ?
Người đàn bà nói :
– Đâu có , tụi nó về rồi phát bệnh điên hết luôn .
Rồi bà chồm ra khỏi sạp , chỉ tay vào một ông ăn mày ngồi ở gần đó :
– Thằng chả là một trong mấy người hôm đó đó .
Người ta nhìn theo người đàn ông ngơ ngẩn , lâu lâu đưa tay ra cười hề hề trong vô thức xin bố thí . Có người tội nghiệp cho ổng cái bánh bò nữa . Người đàn bà tiếp :
– Sau đó còn nhiều vụ nữa , người ta mới hết dám vô đó khai khẩn đất làm ruộng . Mà sau này đa phần ai cũng chết hết . Hình như riết rồi cổ giết người riết rồi ghiền hay sao đó . Không còn phân biệt ai hiền ai ác nữa .
ANH CHỄ !!!!
Tiếng ai đó kêu biệt danh Ba Phương từ xa . Ba Phương nói vọng ra :
– Gì đó Tú ?
Thấy Ba Phương chần chừ , Tú chạy lại thở hồng hộc :
– Có con heo rừng nó vô nhà anh phá lung tung beng rồi kìa .
Ba Phương nghe vậy lật đật chạy về . Đường thời đó tuy nói là chục cây số , nhưng chỉ độc một đường thẳng , chứ không có hẻm hóc như bây giờ . Với lại dân người ta đi bộ quen nên thấy cũng bình thường .
Mấy bữa sau , đang ngồi sửa lại mấy cái dàn trồng rau mà heo rừng nó vô phá . Thì có người ngoài ngõ nhìn vô :
– Ê , đang làm gì đó ?
Ba Phương ngước lên nhìn :
– Ủa , anh Út , xuống đây chơi hả ?
Anh Út há miệng ra cười , lộ mấy cái răng sún . Ảnh giơ tay lên có mấy con cúm núm :
– Buồn buồn xuống kiếm anh nhậu chơi , được hôn ?
Nhà Ba Phương cũng có ít rượu nên cả hai cùng nhâm nhi . Được một lúc thì anh Út vô đề :
– Tui tính , làm miếng đất để mần ăn . Mướn đất tụi chủ hoài , tiền đất nó ăn hết tiền lúa . Riết không còn hột lúa gieo giống nữa …
Ba Phương vỗ vai anh Út :
– Tưởng gì . Bà con ở đây biết anh về chắc người ta mừng lắm . Có một ông thầy thuốc kế bên mà … Hâhhhaa
Thế là ít bữa sau , Ba Phương phụ anh Út đốt rừng lấy đất . Họ đốn trước hàng cây bên trong làm định mức rồi cứ thế mà khai vô . Hàng xóm cũng toàn người tốt bụng , nên rảnh rỗi cũng mỗi người phụ một tay . Chẳng bao lâu , căn nhà lá và mấy công đất đã hiện ra tại nơi mà trước đây là tán rừng xanh tốt . Anh Út lập một cái bàn cúng , đốt mấy cây nhang khấn vái :
– Hỡi thổ địa , thánh thần , các bậc khuất mặt , khuất mày , hồn thiêng sông núi . Các bậc siêu …. nhân ( đùa thôi :)) )
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!