Hai người chỉ ôm nhau một chút, hôn nhau phơn phớt mà thôi, vẫn có chừng mực. Khương Uyển Phồn hắng giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Tiểu Vũ muốn biểu diễn cầu thăng bằng, anh rể, anh có muốn ra xem thử không?”
Trác Dụ đáp: “Được thôi, biểu diễn tốt anh sẽ quẹt cho anh ta một cái du thuyền lớn.”
Khương Uyển Phồn lặng lẽ nhéo cánh tay anh một cái: “Anh mấy tuổi rồi hả.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Những tưởng chỉ là lời nói đùa, ngờ đâu đi ra ngoài nhìn mới thấy chàng trai kia thật sự đang biểu diễn. Dường như anh ta cực kỳ thích biểu diễn, đi đến đâu cũng là sân khấu lớn. Kỳ Sương cũng ra ngoài sân xem náo nhiệt, cười hớn ha hớn hở khiến người áo len xanh kia càng hăng say hơn: “Hêy da! Bà nội Thất, cháu biểu diễn tiết mục lộn ngược cho bà xem nhé.”
Lúc này điện thoại chợt phát ra tiếng, Kỳ Sương thuần thục mở lên, sau khi thấy rõ mới kêu lên: “Nhiều tiền quá vậy!”
Trác Dụ: “Bà nội, lì xì năm mới cho bà đấy ạ.”
Kỳ Sương đi chầm chậm vào nhà, suốt đường đi cứ khoe khoang mãi: “Xem cháu rể của tôi lì xì bao nhiêu tiền này, cháu rể tốt quá.”
Tiết mục biểu diễn lộn ngược không còn hấp dẫn nữa.
Khương Uyển Phồn liếc về phía Trác Dụ, ông trẻ này chắc cùng lắm chỉ mới ba tuổi rưỡi.
Ngày hôm sau khi thức dậy, chỗ bên cạnh Khương Uyển Phống trống trơn, đi ra ngoài xem thử, trong phòng vẫn yên tĩnh. Hướng Giản Đan đang ép nước chanh trong bếp, hỏi cô: “Rửa mặt chưa? Nhân lúc còn nóng mau uống đi.”
“Mọi người đâu rồi ạ?”
“Dậy từ lúc năm giờ hơn rồi.”
Khương Uyển Phồn nhướn mày: “Đi ngắm mặt trời mọc hả mẹ?”
“Lên núi hái ngải tây đấy.” Hướng Giản Đan bảo: “Tối hôm qua bà nội con có nói con thích ăn ngải tây, thế là Trác Dụ hỏi thăm cẩn thận, từ sáng sớm đã kêu thêm Khương Dực và Hiểu Hiểu đi hái cho con rồi.”
Bánh ngải tây là một món ăn vặt đặc sản tại thị trấn Lâm Tước, nhà nhà đều biết làm món này. Nhưng vào mùa đông cực ít ngải tây, thời tiết phải nóng một chút nó mới phát triển nhiều. Khương Vinh Diệu đang luyện thái cực quyền ngoài sân: “Về rồi à? Ồ! Là ngải tây thật này.”
Trác Dụ mang ủng đế cao su màu đen, trên áo khoác lông cũ toàn là bụi đất, trên đầu thì đội nón rơm. Trác Di Hiểu và Khương Dực cầm cuốc và thùng nhựa, giống hệt như mới đi làm ruộng về vậy.
Khương Uyển Phồn nhìn chiếc túi chiến lợi phẩm nhỏ kia, vừa cảm động vừa buồn cười: “Lúc leo núi không bị thương chứ?”
“Không sao chị ạ.” Trên đầu Trác Di Hiểu đang đeo một chiếc vòng cỏ xanh do Khương Dực đan cho cô bé.
Kỳ Sương vui vẻ hào hứng vào bếp chuẩn bị làm bánh ngải tây, vừa kể những điểm tốt của cháu rể vừa lẩm bẩm: “Hơi ít, không làm được nhiều.”
Trác Dụ đứng bên cạnh rửa tay: “Cho thêm ít gan heo đi bà nội.”
Khương Uyển Phồn:?
Lá ngải tây, gan heo, bột mì, món ăn hắc ám gì đây.
Trác Dụ cười cười: “Ăn tốt cho mắt của em.”
“Em xin cảm ơn lòng tốt của anh ha.” Khương Uyển Phồn nhượng bộ đối phương, bỏ chạy như một làn khói.
Kỳ Sương thở dài than vãn: “Đúng là khiến người ta phiền.”
“Bà nội, cháu không phiền ạ, cháu cam tâm tình nguyện.” Trác Dụ khoe khoang.
Sau khi làm bánh ngải tây xong, Trác Dụ nếm thử một miếng. Lá ngải tây có mùi thơm thực vật đặc thù, Trác Dụ vừa ăn một miếng thì vẻ mặt nhăn nhó đau khổ, chịu đựng cảm giác khó chịu nuốt xuống.
Khương Uyển Phồn lấy phần còn dư từ tay anh: “Đừng miễn cưỡng.” Sau đó cô thản nhiên nhét nửa cái bánh anh ăn dở vào miệng.
Khương Dực ở bên cạnh chơi điện thoại hơi ngước mắt lên.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Điện thoại của Trác Dụ chợt rung lên, anh lấy ra xem thử.
Khương Dực: “Chị em thích sạch sẽ, trước đây chưa bao giờ đụng vào đồ người khác đã ăn rồi.”
Khương Dực: “Chị ấy thích anh thật đấy.”
Sau khi ăn xong, Trác Dụ tự giác lau dọn bàn. Hướng Giản Đan đi vào bếp thấy thế thì kinh ngạc giậm chân: “Sao lại để con dọn thế này?”
“Không sao mẹ, con làm mau lắm.”
“Nhắc đến mau.” Hướng Giản Đan treo giẻ lau lên, cười tít mắt hỏi: “Vậy các con có định sinh em bé mau mau không?”
…
Hai người dành trọn dịp tết ở Lâm Tước, đến ngày nghỉ cuối cùng mới lên đường trở về.
Trên đường đi, lúc này Trác Dụ mới nói lại ý của Hướng Giản Đan cho Khương Uyển Phồn nghe.
Khương Uyển Phồn đang uống nước, nghe vậy thì suýt nghẹn họng, bị sặc hồi lâu mới quyết định nói: “Hôm nào tìm chút việc cho họ làm đi, rảnh rỗi phát hoảng rồi.”
“Sinh em bé cho ba mẹ trông?”
“Anh im miệng được rồi, hừ.”
Trác Di Hiểu ngồi ghế sau cong môi, cười ngây ngô nhìn họ.
Sau đó xe tiến vào khu phục vụ, Khương Uyển Phồn vào nhà vệ sinh. Trác Dụ ung dung hỏi: “Vừa nãy em cười cái gì, em phải giúp anh trai mới đúng chứ.”
“Em không cười anh.” Trác Di Hiểu thật lòng nói: “Em chỉ đang cảm thấy vui vẻ thôi.”
Trác Dụ quay đầu nhìn em gái mình.
“Đây là dịp tết vui vẻ nhất của em đấy, trước kia luôn cảm thấy thời gian trôi qua chậm quá, thậm chí em còn ghét cả việc được nghỉ. Nhưng năm nay em chỉ muốn ngày nào cũng ăn tết thôi.” Trác Di Hiểu lấy điện thoại ra mở lịch lên xem: “Bốn ngày nữa là tết nguyên tiêu, 49 ngày nữa là quốc tế phụ nữ, 108 ngày nữa là lễ lao động 1-5.”
Trác Dụ bị cô bé chọc cười, tuy môi cười nhưng trong lòng anh lại phần nào chua chát.
Trác Di Hiểu chợt nói: “Với cả anh này, anh cũng hơi khác với anh của trước đây rồi.”
…
Kết thúc kỳ nghỉ Tết, Khương Uyển Phồn còn bận rộn hơn cả Trác Dụ. Cô cắm trại trong tiệm, bàn bạc quyết định các chi tiết với bên ekip của Tề Nhã. Cô in hơn 200 trăm tấm ảnh của Tề Nhã, phân chia các ký hiệu xong xuôi.
Ảnh đi thảm đỏ, ảnh trong phim cổ trang và hiện đại, ảnh chụp trên đường phố, ảnh do người đi đường chụp lại. Khương Uyển Phồn đã quan sát đặc điểm của các nghệ sinh ở nhiều trạng thái khác nhau nên cũng hiểu đại khái về khí chất và ưu khuyết điểm tổng thể của cô ấy. Sau đó tiếp tục tra cứu các tài liệu về phim quốc tế, tìm hết tất cả các video, tìm tòi từng chút từng chút chi tiết một, hiểu được sự thay đổi của các phong cách.
Chỉ hai quá trinh này đã tốn gần một tháng của Khương Uyển Phồn. Tiếp đó là vẽ bản thảo thiết kế, thảo luận nội bộ với nhóm Lữ Lữ, thay đổi quyết định hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô chọn được ba bản và gửi nó cho ekip của Tề Nhã. Bên ekip cũng hồi âm rất nhanh, chọn ra hai bản thảo và hẹn thời gian để gặp mặt trao đổi.
Đây không phải lần đầu tiên Khương Uyển Phồn gặp ngôi sao nổi tiếng nhưng vẫn choáng ngợp trước Tề Nhã.
Sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thần rung động lòng người, những câu từ miêu tả này không hề xa cách gì với cô ấy.
Quá trình trao đổi trực tiếp vô cùng suôn sẻ, thoải mái và thân thiết. Tề Nhã không hề lên mặt kiêu ngạo, nói chuyện khách quan, bày tỏ yêu cầu hợp lý và kiên nhẫn lắng nghe ý kiến. Quyết định tạm thời cuối cùng là chỉnh sửa trên bản thiết kế lễ phục kiểu sườn xám cơ bản.
Lúc đo kích thước, Tề Nhã đột nhiên hỏi: “Cô Khương là người ở vùng Z sao?”
Khương Uyển Phồn ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, quê tôi ở Lâm Tước. Sao cô biết vậy?”
“Tôi phát hiện lúc cô nói chuyện, giọng cô quen thuộc lắm, rất giọng kiểu phát âm ở vùng Z.” Tề Nhã mỉm cười xinh đẹp nói: “Tôi cũng là người vùng Z, thị trấn Liên Hà, gần với Lâm Tước lắm.”
Khương Uyển Phồn cười cười: “Liên Hà phát triển tốt hơn chỗ chúng tôi nhiều, nghe nói đang có kế hoạch xây dựng ga tàu ca tốc. Cô giơ cánh tay cao một chút, được rồi, vòng tay —-“
Sau khi xong việc, Tề Nhã muốn cho tài xế đưa cô về.
Khương Uyển Phồn luôn miệng nói cảm ơn: “Tôi lái xe đến.”
Trước lúc đi, Tề Nhã đột nhiên hỏi: “Cô biết Yến Tu Thành không?”
Khương Uyển Phồn dừng bước: “Tôi biết.”
Tề Nhã cười bảo: “Không có gì, lái xe chậm thôi nhé.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Công việc tạm thời kết thúc ở đây, một màn cân não sóng to gió lớn này đã hành Khương Uyển Phồn thê thảm. Lúc trở về, cô giao xe cho Lữ Lữ lái, cô ấy mới lấy bằng nên còn nhát gan, Khương Uyển Phồn vừa xoa cổ vừa nhắm mắt nói: “Sợ gì chứ, có bảo hiểm.”
Lữ Lữ căng thẳng vô cùng, tốc độ xe giữ vững ở mức 30km/h.
Khương Uyển Phồn chỉ về bên phải: “Tối nay mời em ăn, đến trung tâm thương mại đi.”
“Đừng đừng đừng, bên đó đông xe lắm, còn không có chỗ đậu, em sẵn sàng không ăn.” Lữ Lữ xin tha.
Họ đang nói chuyện thì điện thoại chợt đổ chuông, người gọi đến là Trác Mẫn Mẫn. Bà ta bảo đã mua hải sản và tự mình xuống bếp, gọi Khương Uyển Phồn đến nhà ăn cơm.
Tối hôm qua Trác Dụ đã sang thành phố bên cạnh công tác, phải ngày mai mới về.
Khương Uyển Phồn thuận đường đưa Lữ Lữ về nhà trước rồi mới lái xe đến nhà họ Lâm. Xe vừa đậu ngay ngắn thì có hai tiếng còi ngắn vang lên, một chiếc Euro màu trắng chậm rãi dừng lại bên cạnh xe cô. Lâm Diên bước xuống, giơ tay chào hỏi: “Chào chị dâu.”
Khương Uyển Phồn khóa xe: “Trùng hợp quá, hôm nay cậu tan làm sớm nhỉ.”
“Thật ra là có tiệc xã giao nhưng nghe mẹ em bảo chị đến nhà ăn cơm tối, chuyện quan trọng mấy em cũng phải dời lại chứ.” Sắc mặt Lâm Diên rất khoa trương, nịnh hót, vừa nghe đã biết lời này không thật lòng rồi.
Khương Uyển Phồn cười gật đầu: “Khéo quá. Chị cũng nghe cô bảo cậu sẽ về nhà ăn cơm nên chị mới chạy nửa vòng thành phố đến đây. Lát nữa hai chúng ta cùng ăn ba chén cơm ha.”
Lời nói nhẹ nhàng, cô mượn lực đánh trả, không hề mất tự nhiên chút nào.
Lâm Diên cười ngượng ngùng, sóng vai cô đi đến cửa nhà. Anh ta liếc Khương Uyển Phồn, ở khoảng cách gần như vậy, bất kể là góc độ nào cũng không thể chê bai xoi mói được. Đẹp hơn hẳn những cô hotgirl mạng mà anh ta đã từng gặp.
Bảo sao Trác Dụ kiên quyết muốn kết hôn với cô.
“Chị dâu, chị có thể suy xét việc đến công ty nhà em.” Lâm Diên trêu: “Chị với anh cả làm chung, vợ chồng đồng lòng.”
Khương Uyển Phồn mỉm cười rạng rỡ, trừng mắt nhìn Lâm Diên: “Đều đi làm thuê ở công ty cậu à?”
“Người nhà sao lại gọi là làm thuê được, chắc chắn sẽ vào nhóm quản lý.” Lâm Diên đút tay trong túi, cố gắng thuyết phục cô: “Chị xem anh em đi, mấy năm qua đều thuận buồm xuôi gió cả.”
“Vậy cậu định để chị làm ở bộ phận nào?” Khương Uyển Phồn cười tít mắt hỏi.
“Bộ phận thiết kế.”
“Vậy sao.” Khương Uyển Phồn nói: “Thật ra cũng không cần phiền phức như thế. Không phải là thiết kế sản phẩm sao, chị có mở tiệm riêng, nếu cậu có nhu cầu thì đến tiệm chị tham quan một vòng nhé? Chúng ta là người một nhà, chắc chắn chị sẽ giảm giá cho cậu.”
Sắc mặt Lâm Diên có phần lúng túng.
Khương Uyển Phồn cười tít mắt hỏi: “Quan tâm việc làm ăn của chị dâu chút nha.”
Quãng đường đi chỉ cách vài bước mà Lâm Diên không thoải mái tẹo nào, anh ta bước nhanh vượt qua bên cạnh cô vào nhà trước.
Khương Uyển Phồn nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta, sắc mặt tức khắc trở nên lạnh lẽo. Cô thờ ơ hướng mắt ra xa, ngắm nhìn hoa cỏ đôi chút mới thoải mái phần nào.
Bữa cơm tối rất phong phú, tay nghề chế biến hải sản của Trác Mẫn Mẫn quả thật tốt vô cùng, nào là tôm hùm nhỏ ướp lạnh, cua biển hấp muối, còn có cả tôm phô mai, Khương Uyển Phồn ăn được kha khá. Lúc từ phòng vệ sinh quay lại, cô nghe Trác Mẫn Mẫn nói chuyện điện thoại: “Cô chỉ gọi con bé đến ăn bữa cơm thôi, đã lâu không gặp con bé, con còn không yên tâm về cô à? Được rồi, con bé quay lại rồi, con nói chuyện với con bé đi.”
Khương Uyển Phồn kinh ngạc, nhận lấy nhìn lên màn hình thì thấy tên Trác Dụ.
“Sao em không nghe điện thoại?”
“À, em mới đi rửa tay, điện thoại để trong túi xách.”
Người ở đầu bên kia nhẹ nhõm thở hắt ra: “Được rồi, em về đến nhà rồi nhắn anh. Còn nữa, lúc về đừng lái xe, anh bảo tài xế đến đón em, 10 phút nữa là đến nơi.”
Anh vẫn luôn nhớ bệnh mắt của cô, không để cô lái xe vào ban đêm.
Trong lòng Khương Uyển Phồn ấm áp vô cùng, tựa như có một ông mặt trời nhỏ sưởi ấm cả người cô.
Sau khi về đến Bốn Mùa Genting, cô ngoan ngoãn báo cáo với anh: “Sếp Dụ, bà xã của anh đã bình an về đến nhà rồi.”
Trác Dụ vui vẻ, hỏi: “Cô nói gì với em vậy?”
“Không có gì.” Khương Uyển Phồn nằm lên giường, day ấn đường, thư thả đáp: “Thì là có vài người thân muốn đến mua quần áo, dặn em lúc họ tới tiệm thì quan tâm họ chút.”
Trác Dụ “ừ” một tiếng: “Không cần băn khoăn, cũng không cần giảm giá, tiền nên kiếm thì phải kiếm.”
“Anh nghĩ gì thế.” Khương Uyển Phồn cạn lời: “Sao có thể giảm giá được, em còn muốn tăng giá đấy.”
Trác Dụ cười thành tiếng: “Được rồi. Tối nay Lâm Diên cũng ở nhà, cậu ta có làm khó em không?”
“Em lạnh lùng lắm nha, cậu ta không dám đâu.” Khương Uyển Phồn đáp với giọng điệu qua loa rồi chuyển chủ đề: “Anh thì sao, đi công tác có thuận lợi không? Khi nào mới về?”
“Em muốn anh về lúc nào?”
Khương Uyển Phồn trở mình, nhìn chằm chằm trần nhà cao cao, nhìn lâu khiến mắt hơi mỏi. Cô nhắm mắt lắc đầu một cái để xoa dịu sự khó chịu, rồi bật thốt lên: “Muốn anh về bây giờ.”
Bên kia mãi một lúc lâu không có tiếng động gì.
Khương Uyển Phồn lấy điện thoại ra khỏi tai xem thử, tưởng tín hiệu không được tốt.
Bỗng ngoài phòng khách có tiếng “tích—-“ vang lên, là tiếng mở khóa điện thoại.
Khương Uyển Phồn rợn hết tóc gáy, trong lòng hoảng loạn, vội tìm đồ phòng thân theo bản năng. Giây tiếp theo, cô trông thấy Trác Dụ xuất hiện ở cửa phòng ngủ, trên người mặc một chiếc áo khoác len dáng dài màu đen thẳng thớm, tay cầm điện thoại chơi chơi, nghiêng người dựa vào cửa nhìn cô cười cười.
Cô há miệng, rồi lại dụi mắt hỏi: “Sao anh, anh về rồi?”
Trác Dụ nhướn mày: “Dù sao anh cũng phải thực hiện mong muốn của em chứ.”
Khương Uyển Phồn trèo lên giường, để chân trần nhảy vụt lên người anh. Trác Dụ bị cô đụng lùi lại liên tục vài bước, sau đó một tiếng “rầm” vang lên, lưng va chạm đau vô cùng. Anh nhe răng hít mạnh một hơi, tiếp đó lại kéo chân Khương Uyển Phồn quấn chặt mông mình: “Eo anh bị thương, tối nay em không dùng được rồi.”
Khương Uyển Phồn hiểu ý, ôm chặt cổ anh, vùi đầu vào hõm vai anh cười bảo: “Ai thèm dùng eo của anh.”
“Cũng đúng, vẫn có thể dùng miệng.”
“…”
Ngày hôm sau, Khương Uyển Phồn bị tin nhắn Wechat của Lữ Lữ đánh thức. Trong phòng tắm phát ra tiếng nước chảy rì rào, hơi nóng mong mỏng tỏa ra từ khe cửa. Hiện tại chỉ mới 7 giờ 10 phút, sau khi kết hôn cô mới biết Trác Dụ có thói quen tắm vào buổi sáng.
Tối hôm qua ngủ không ngon, cứ như lái máy đào đất cả đêm vậy, tiền công thì kiếm chả được xu nào mà còn bị chủ thầu vặt lông suốt một đêm. Khương Uyển Phồn xoa xoa thái dương, chậm chạp mở điện thoại lên.
Lữ Lữ: “Bà chủ ơi, phòng làm việc của Tề Nhã đăng Weibo rồi.”
Ảnh chụp:
【Phòng làm việc của Tề Nhã: Hành trình sắp tới, tranh thủ sớm chiều. PS: Thuận tiện tiết lộ chút trứng màu nhỏ ^_^】
Weibo của phòng làm việc đăng một tấm hình. Cách chụp rất đẹp, một góc của bản thảo thiết kế, vừa khéo khoe ra dáng váy.
Dưới bình luận cũng có người đoán được: Chiến bào dự thảm đỏ điện ảnh quốc tế sao! Đúng là dụng tâm quá! Hừng hực hừng hực hừng hực!
Lữ Lữ kích động vô cùng: “Thu hút đột hot trước sao, tiệm chúng ta có thể tăng danh tiếng rồi.”
Khương Uyển Phồn rất bình tĩnh, không thể nói là vui vẻ hào hứng gì được. Bản thảo chỉ lộ ra một góc, phần thiết kế cũng được xử lý trở nên mờ mờ, chỉ có thể thấy sơ sơ đường nét của nó, rõ ràng hơn chút là chữ ký đơn giản của cô.
Nói một cách cẩn thận thì điều này không liên quan đến việc vi phạm hợp đồng. Thoạt nhìn thì đúng là cô được lợi nhiều hơn. Nhưng Khương Uyển Phồn không thể nói rõ chỗ nào không đúng, trực giác mách bảo, cô cứ cảm thấy là lạ.
Sự thật chứng minh, trực giác của cô không hề sai, không có lửa làm sao có khói.
Giờ ăn trưa, cơm hộp gọi bên ngoài vừa giao đến thì Lữ Lữ đột nhiên tức giận hét lên: “Chuyện gì đây! Họ nói bậy bạ quá!”
“Sao vậy?” Khương Uyển Phồn cau mày.
Lữ Lữ căm phẫn đến mức khéo mắt giật giật: “Trên mạng nói đấy chị Uyển Phồn, họ bảo bản thảo tay của chị có độ giống lớn với tác phẩm của người khác.”
Điều khiến tin tức bùng nổ chính là những tài khoản blogger của giới giải trí, họ đưa ra bằng chứng là một bảng so sánh chi tiết. Hình ảnh đã qua xử lý, tương đối rõ ràng hơn bức ảnh phòng làm việc của Tề Nhã đăng. Sự so sánh về ảnh tác phẩm, năm, nguồn gốc, mọi thứ được viết vô cùng hoàn chỉnh.
“Người nào vậy chứ? Tác phẩm tốt nghiệp đại học năm trước? Yêu ma quỷ quái từ chỗ nào chui ra thế hả trời?” Lữ Lữ tức giận vô cùng, thẳng thắn nói muốn tìm người xóa bài này đi.
Khương Uyển Phồn im lặng giữ bình tĩnh, lướt xem kỹ những bức ảnh so sánh này.
Không thể phủ nhận các tấm ảnh so sánh này tấm nào cũng được làm vô cùng cụ thể và tỉ mỉ, từ đường viền cổ áo đến hoa văn, nút áo, độ cao đường xẻ, từ những chi tiết nhỏ đến những chi tiết to. Thật sự là một chứng cứ hoàn hảo.
Chuyện xảy ra ở ngành khác nhưng vì liên quan đến Tề Nhã nên độ hot không hề sụt giảm. Đúng lúc lại đang vào giờ cao điểm buổi trưa, đám blogger giới giải trí như thể đã thương lượng thống nhất việc đưa tin, có thể thấy rõ thông qua việc nó nhanh chóng nhảy lên bảng hotsearch.
Các nhân viên học nghề trong tiệm cũng cuống cuồng: “Chị Uyển Phồn, chuyện này phải làm sao đây?”
Khương Uyển Phồn tắt điện thoại, vẫn bình thản như thường. Cô cười động viên họ: “Không sao, mấy đứa ăn cơm trước đi, chị sẽ xử lý.”
Cô đi vào phòng trong, cầm điện thoại lướt Weibo liên tục, độ hot không giảm mà trái lại còn tăng không ngừng, thậm chí các cư dân mạng vô danh còn dựa vào chữ ký trên bản thảo tìm ra “Giản Yên”.
“Là chủ tiệm này, dì nhỏ của tôi từng đặt may quần áo ở chỗ cô ta nữa. Đúng là xui xẻo!”
“Ký tên kiểu gì đấy? Bùa ma quỷ à?”
“Khương Uyển Phồn, ăn cắp không biết cảm ơn.”
Bên trong căn phòng tĩnh lặng như tờ, chỉ có âm thanh tích tắc của đồng hồ treo tường va chạm các dây thần kinh. Khương Uyển Phồn nâng hai tay chống trán, nhắm nghiền mặt, không tìm ra được dấu vết gì. Nhưng vào lúc này, Lữ Lữ quanh quẩn ở cửa vài lần kìm lòng chẳng đặng lên tiếng: “Bà chủ.”
“Hửm?” Khương Uyển Phồn quay đầu, chợt phát hiện đôi mắt cô ấy đỏ hoe.
Lữ Lữ nức nở nói: “Có hai khách hàng gọi tới bảo muốn hủy đơn.”
Khương Uyển Phồn nghẹn họng, hồi lâu sau mới đáp: “Biết rồi.”
Sau khi trấn an bảo cô ấy đi, cô luồn mười ngón tay vào mái tóc dài, ấn mạnh da đầu, thậm chí ngón tay còn cảm nhận được những mạch máu đang giật giật.
Điện thoại đột nhiên rung lên, thong thả xoay vòng trên bàn. Khương Uyển Phồn chết lặng ngẩng đầu lên nhìn thử, Trác Dụ gọi đến.
Cô khàn giọng chẳng nói nên câu, chần chừ nhấn nút nghe.
Trác Dụ lời ít ý nhiều nói: “Em đừng hoảng, anh tin em.”
Khoảnh khắc ấy, hốc mắt Khương Uyển Phồn đã ướt nước.
Trác Dụ: “Ảnh đó đã bị photoshop, anh có nhờ đàn chị bên khoa thiết kế xem thử, đã xác nhận 100%. Bây giờ em có hai việc phải làm, đầu tiên là mở hộp mail và tài liệu gửi bên trong. Sau đó em chỉnh sửa câu chữ làm sáng tỏ trong đó lại.”
Sau khi biết chuyện này, Trác Dụ đã tiện tay giải quyết luôn, giản lược bước an ủi cô.
Khương Uyển Phồn lau khô nước mắt, sắp xếp suy nghĩ lại lần nữa, làm theo một cách mạch lạc rõ ràng. Ảnh Trác Dụ gửi cho cô là bằng chứng chứng minh dấu vết có photoshop. Khương Uyển Phồn xem không hiểu lắm nhưng bố cục câu chữ thống nhất, từ ngữ chuyên nghiệp và rõ ràng, đây là khuôn mẫu tiêu chuẩn để đảo ngược tình hình.
Chuyện sau đó thì dễ giải quyết hơn, Khương Uyển Phồn gọi cho Thịnh Lê Thư. Tài nguyên ở phương diện truyền thông của cô ấy thì khỏi phải nói rồi. Trong vòng hai tiếng từ khi sự việc xảy ra, văn bản lật ngược cáo buộc chỉ trích cô sao chép tác phẩm của người khác đã lan truyền khắp mạng xã hội.
Thật ra sau khi chuyện này được làm rõ, những bức ảnh gọi là so sánh kia có dấu vết photoshop quá rõ ràng và vụng về, những gì liên quan đến ngành nghề của mình thì không khó để phân tích ra. Nửa tiếng sau, Khương Uyển Phồn lướt xem bình luận lần nữa, phần lớn là những người đang hóng hớt ăn dưa nhưng xen lẫn trong đó là một số lời bình luận như:
Cư dân mạng A: “Nhà thiết kế lậu gì đây, rất khó để không nghi ngờ đang tự dựng chuyện nhé.”
Cư dân mạng B: “Tự dựng chuyển đến mức sập tiệm.”
Cư dân mạng C: “Sao Tề Nhã lại tìm cái ngữ làm màu nay may lễ phục?? Nữ thần à, chị tỉnh táo lại đi!!”
Sẩm tối, mọi việc đã lắng xuống, cô vốn dĩ không phải là người nổi tiếng, thành thử cũng nhanh chóng không còn gợn sóng gì nữa. Lữ Lữ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, chỉ xem đây là khúc nhạc dạo nhỏ.
Nhưng điện thoại của Khương Uyển Phồn lại đổ chuông một lần nữa.
Lần này là bộ phận pháp vụ của Tề Nhã: “… Dư luận lần này đúng là bịa đặt hoàn toàn, vô cùng hoang đường. Nhưng đúng là đã gây ra ảnh hưởng xấu cho lần hợp tác này. Hoạt động thảm đỏ điện ảnh quốc tế lớn trang trọng như vậy cũng đại diện cho hình tượng ngành phim ảnh ở nước ta. Sau khi cân nhắc, cô Khương, chúng tôi rất tiếc phải đưa ra quyết định sẽ chấm dứt lần hợp tác này.”
Trái tim Khương Uyển Phồn như ngừng đập, không phải vì thất vọng mà chẳng hiểu sao cô lại nghĩ đến hai chữ: Trùng hợp.
Gần như cùng lúc đó, Lữ Lữ hốt hoảng luống cuống chạy tới trước mặt cô: “… Một phút trước phòng làm việc của Tề Nhã đã đăng Weibo.”
Khương Uyển Phồn quay đầu nhìn cô ấy, ánh mắt bình tĩnh: “Đăng cái gì?”
“Thông báo đối tác mới.” Khóe môi Lữ Lữ trề xuống, một cái tên rít ra từ răng môi cô ấy một cách bất lực: “Điển Phong.”
Chuông điện thoại chợt vang lên như thể canh đúng thời gian, Diêm Vương gõ cửa.
Khương Uyển Phồn cụp mắt nhìn màn hình, ánh mắt như cháy thành tro tàn. Cô bấm nút nghe máy.
Đầu bên kia điện thoại, giọng Yến Tu Thành chậm rãi dịu dàng: “—– Khương Uyển Phồn, em chịu thua chưa?”
Lời editor: Á á á á tức quá, nhà em chưa có nam8 nào mà nó tồi như này mọi người ạ TvT