Minh Tinh Đại Tiểu Thư - 1. Mở đầu câu chuyện máu chó.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Minh Tinh Đại Tiểu Thư


1. Mở đầu câu chuyện máu chó.


Tôi, Thẩm Mạn, theo lý thì chính là một cô gái nông thôn, ngoại hình có chút xinh xắn, hết. Mọi chuyện thay đổi khi tôi lên 4, ba mẹ tôi đã li hôn, tôi theo mẹ về Bắc Kinh Dương gia sống. Tôi mới biết mẹ mình từng là thiên kim của gia tộc lớn, dại trai nên bỏ nhà, vâng, theo tôi thì đúng là dại trai. Có lẽ Tiểu Mạn tôi nên mừng vì xưa mẹ tôi – Dương Nhu bỏ nhà theo trai, bỏ theo cái người gọi mà tôi gọi là ba kia, nếu không thì làm sao tôi xuất hiện trên thế giới này được chứ? Thôi nào, chúng ta nên nói tiếp đến cuộc sống sau này của tôi ở Dương gia….

—–Tiểu Mạn 4 tuổi —–

“Mẹ, chúng ta về nhà ông bà ngoại sao? Thế papa sẽ sống với ai chứ?” tôi ngước mắt lên nhìn mẹ, đáng thương hỏi.

Dương Nhu phiền chán đáp : “Tiểu Mạn, từ giờ con không còn người cha nào tên Cố Nhất Lâm nữa, sau này hắn sẽ có gia đình mới, mẹ cũng vậy, nhưng mẹ vẫn là mẹ con còn hắn thì không”.

Tôi cúi đầu không nói gì, bàn tay nắm chặt lại, nói như thế, có phải sau này mình sẽ là điều thừa thãi khi cả ba và mẹ có gia đình mới, họ sẽ có những đứa con khác, mình…. mình sẽ sống với ai chứ?

—–Dương gia —–

Sau khi về nhà họ Dương, mẹ tôi vẫn là thiên kim tiểu thư, tôi cũng được gọi là cô chủ nhỏ, có điều ông bà ngoại đã lạnh nhạt hẳn với đứa con gái mà họ từng rất mực cưng chìu này, nhưng họ lại rất thích tôi, như kiểu bao nhiêu yêu thương của mẹ cứ thế được chuyển sang cho tôi vậy. Mẹ tôi thấy thế lại an tâm, bà ấy sợ tôi bị cả Dương gia ghẻ lạnh, sau này có liên hôn với gia tộc khác lại không thể mang tôi theo, tôi hiểu mà….

Dù sao Dương gia là một đại gia tộc, liên hôn giữa các gia tộc không phải là chuyện rất bình thường sao? Mẹ tôi tuy đã có một đời chồng, nhưng bây giờ mới 25 cũng li hôn rồi, còn đem con gái riêng về đây, mấy trưởng lão nhất định không để yên.Ông ngoại tôi dù muốn giúp cũng chẳng được. Đúng như dự đoán, 2 năm sau đó, Dương Nhu kết hôn với Thẩm Nhiêu – người vừa kế thừa Thẩm gia, phải chăng cưới bà cũng chỉ vì mục đích chính trị thôi.

Không hiểu sao Thẩm Nhiêu lại muốn mẹ tôi đem theo tôi về Thẩm gia, mặc cho Thẩm gia và Dương gia phản đối. Mãi sau này tôi mới biết ông ấy từng thầm yêu mẹ tôi rất lâu, chẳng phải các cụ có câu yêu ai yêu cả đường đi lối về đó sao, có lẽ vì thế mà tôi thơm lây cũng nên. Haiz, kể ra thì đúng là có chút máu chó…. Cơ mà không sao, tôi không phải xa mẹ, đó cũng là cái hay.

Cuộc sống của tôi vẫn êm ả, cho đến khi tôi lớn, tôi gặp anh và yêu anh…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN