Minh Tinh Đại Tiểu Thư - 2. Dọn ra ngoài.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Minh Tinh Đại Tiểu Thư


2. Dọn ra ngoài.


Cuộc sống của tôi ở Thẩm gia tốt, rất tốt, vô cùng tốt, phải nói là có chút xa xỉ. Có món ngon nào mà tôi chưa nếm qua, có bộ trang sức đắt tiền nào mà tôi không mua được, có lễ phục nào của tôi không phải do chuyên gia may mặc hàng đầu thiết kế?

Thẩm papa còn đặc biệt mời 4 vị danh sư về dạy tôi cầm kì thi họa, những sở thích rảnh rỗi của tôi như piano, dương cầm, trà đạo, bắn súng, múa kiếm, cưỡi ngựa, đua xe… đều là do Thẩm papa tự tay dạy dỗ. Mọi người đều nói Thẩm đại tiểu thư là hòn ngọc quý trên tay Thẩm gia chủ, đúng kiểu “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa”, còn được yêu thương hơn Thẩm nhị thiếu – Thẩm Tiêu Niên.

—————-

Thẩm gia.

“Ba mẹ, con muốn dọn ra ngoài!!!”.

“Không được!” Ba mẹ Thẩm đồng thanh.

Tôi thở dài, nói nhẹ : “Con sẽ về thăm hai người thường xuyên mà”.

“Con là đang chê Thẩm gia không đủ tiền nuôi con hay lão già này làm con ngứa mắt?” Thẩm papa nhìn tôi với đôi mắt đầy uất ức.

Tôi đành quay sang cầu cứu mẹ mình, mẹ tôi lại hừ lạnh quay mặt đi.

Haiz, tôi bất lực thở dài.

“Con đã vượt cấp tốt nghiệp đại học rồi, cầm kì thi họa cũng đã học xong, bây giờ con có thể ra ngoài xã hội kiếm tiền rồi ba mẹ, hai người không thể nhốt con ở nhà mãi được.” tôi cố gắng khuyên nhủ họ.

Thấy ba mẹ lại định mở miệng giáo huấn, tôi vội nói : “Ở nhà lâu con sẽ chết, bị cẩu lương của hai người rải đến chết. Nên hãy để con dọn ra ngoài đi”.

Thẩm papa : “…”

Thẩm mama : “…”

Ha, lí do này có vẻ hợp lý.

Cái này cũng không phải tôi nói ngoa, ba mẹ tôi dính lấy nhau như sam, hại tôi sáng ra đã ăn cẩu lương, trưa ăn cẩu lương, tối cũng ăn cẩu lương, Thẩm Mạn tôi thật sự không chịu nổi kích thích a.

Mẹ tôi da mặt mỏng, bị tôi nói thế cũng có chút ngượng ngùng, đành cho tôi dọn ra ngoài : “Khụ, nếu con gái đã muốn như thế thì mama đành chấp thuận con.”

“Yeahhh, madam!!!”

Thẩm papa lại có chút ai oán nhìn tôi.

———–

1 tuần sau.

Tôi dọn ra ở một phòng trọ nhỏ, với chút tiền xin từ ba mẹ, tôi quyết định mau kiếm việc làm để trả lại số tiền đó.

Có lẽ do họ nhúng tay mà tôi đi xin việc ở đâu cũng vô cùng thuận lợi, có nơi khoa trương còn trải thảm cho tôi, CEO trực tiếp phỏng vấn, có nơi lại hứa hẹn cho tôi làm Giám đốc luôn, haha, ba mẹ làm như kiểu tôi là con nít không bằng.

Không dừng lại ở đó, đi đường tôi cũng nhặt được cộp tiền, đi siêu thị mua quần áo cũng đúng lúc shop giảm giá 99%, vâng, đúng 99% đó ạ.

———

Thẩm gia.

“Nhu Nhu, em nói xem, con gái cưng chúng ta sống ngoài đấy có khổ không? Không biết có bị thằng khốn nạn nào bắt nạt không, ôi ôi, có nên phái vệ sĩ cho nó không??? Không biết nó ăn có ngon miệng không, giường nó ngủ chắc không thoải mái lắm,….” Thẩm papa không ngừng lải nhải.

Thẩm mama mấy ngày nay ăn không vô ngủ không yên, nghe chồng nói vậy cũng muốn phát cáu.

Tiểu Niên cười hì hì nói : “Ba mẹ, con cũng muốn dọn ra ngoài”

“Ừ, đi đi” Ba mẹ Thẩm đồng thanh.

Tiểu Niên : “…” Cuộc sống mà.

“Tinggg”

“Nhu Nhu, con gái gửi tin nhắn a” Ba mẹ Thẩm vội vàng xem .

Tiểu Niên : “…” nếu cậu nhớ không nhầm thì tin nhắn 3 tháng trước của cậu papa vẫn chưa seen. Người ngoài nhìn vào còn tưởng Thẩm Tiêu Niên cậu là con ghẻ đây…

Tin nhắn gửi đến chỉ vẻn vẹn một câu : “Con ổn”. Vậy mà ba mẹ Thẩm vui vẻ nguyên ngày hôm đấy. Tiểu Niên cảm thấy mình thật sự là con ghẻ nhà họ Thẩm mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN