Minh Tinh Đại Tiểu Thư - 11. Họp báo.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Minh Tinh Đại Tiểu Thư


11. Họp báo.


Tôi bất lực thở dài nhìn hắn, con hàng này cũng thật khó chơi, không bằng đổi cách khác. Nghĩ vậy tôi liền túm lấy cà vạt Hàn Kiêu kéo hắn lại tà mị nói khẽ :

“Ah, không biết vị kim chủ như anh đem lại lợi ích gì?”.

Hàn Kiêu cong cong khoé môi nói : “Cô nghĩ sao về người bạn giường đẹp trai như tôi?”.

“Thành giao”. Tôi thoải mái đáp.

“…”.

Sau khi phản ứng trước lời nói của tôi cả người Hàn Kiêu đều lạnh lẽo, tức giận nói :

“Với ai em cũng sẽ đáp ứng như vầy?”

“Đúng a” Anh dám bao dưỡng minh tinh sau lưng Thẩm Mạn tôi thì sao tôi không dám tìm kim chủ cắm sừng anh, hừ.

“Ha, em giỏi!”

“Quá khen, quá khen” tôi tươi cười đáp.

Hắn hất tay tôi ra, bước xuống xe, đi một mạch về phía nhà hàng, cả đoạn đường hắn liền coi tôi thành không khí mà đối đãi. Bước vào cửa nhà hàng, vẫn như vừa nãy mọi ánh mắt tiếp tục đổ về phía chúng tôi nhưng lần này là sự hả hê, vui sướng khi người gặp hoạ, bởi cái mặt của con hàng lúc này cũng quá doạ người rồi. Họ nghĩ tôi đắc tội Hàn Kiêu? Phải a, nhưng tôi đếch sợ, dăm ba tên đàn ông, Thẩm Mạn tôi mới không thèm sợ. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, thấy Cố Cầm và Kim Sách tôi liền bước tới đó ngồi xuống mặc kệ mọi ánh nhìn. Ngồi một lúc, bàn tôi liền thêm người.

Thiên a, hắn, hắn cũng quá đẹp trai rồi!!! Mỹ nam không để ý đến cái nhìn của tôi, nhã nhặn nói :

“Tôi là Vân Mặc, không biết có thể ngồi ở đây được không?”

“Được, được, cứ tự nhiên!” Tôi gật đầu lia lịa, hưởng ứng nói.

Chúng tôi rất nhanh quen biết nhau, nói chuyện rất hoà hợp. Cố Cầm và Kim Sách cũng rất thích hắn.

“Nhà hàng bật điều hoà sao? Lạnh thế!!?”

“Quả thật có chút lãnh…”

Mọi người bắt đầu kiến nghị.

Tôi không quan tâm lắm, tiếp tục ăn tôm do Vân Mạc bóc.

———-

Ở một góc nào đó.

“Lâm đạo, ông có thấy lạnh không?” một nhà đầu tư nói nhỏ.

Lâm đạo diễn gật đầu đáp : “Có lẽ sắp chuyển mùa”.

Ngồi một bên Hàn Kiêu : “…”

Vệ Lâm : “…” Tất cả là tại cái cô Dương gì gì đó, hại hắn ngồi cạnh ông chủ cũng muốn đông thành hóa thạch a. *đau đớn*

———

Ngày hôm sau.

Hội trường phỏng vấn.

Phòng hóa trang số 1.

Bạch Chỉ lười biếng ngồi một bên để nhân viên trang điểm đánh son.

“Xong rồi. Thật xinh đẹp. Chị mau nhìn vào gương a!”

Nhân viên trang điểm bắt đầu khen ngợi Bạch Chỉ. Trợ lý một bên quạt gió, một bên bưng nước cũng phụ hoạ liên tục. Bạch Chỉ khẽ mở mắt, nhìn vào gương, hài lòng gật đầu.

Cạch, cửa mở ra, nhân viên trang phục bước vào.

“Cô Dương, đây là phục sức của cô. 15′ nữa phóng viên sẽ tới. Cô mau chuẩn bị đi ạ”.

Bạch Chỉ cười mỉm nói khẽ : “Tôi hơi mệt nên lát nữa sẽ thay, các cô vất vả rồi”.

Nhân viên trang phục nhìn nhau gật đầu đặt phục sức lên giá, lui ra ngoài.

Cốc cốc, cửa phòng lại vang lên.

Trợ lý cau mày hỏi : “Ai đang ở ngoài đấy?”

“Em, em là Triệu Yến, em đóng vai Cát Tần. Nhưng, nhưng các phòng hóa trang khác đã kín người. Không còn cách nào khác em đành phải đến nương nhờ chị.” Giọng nói lí nhí truyền từ ngoài cửa vào.

Trợ lý vừa sửa tóc cho Bạch Chỉ vừa cười khẩy : “Cô có biết đây là phòng hóa trang đặc quyền dành cho nữ chính không? Thật không biết điều, đừng…”

Bạch Chỉ nhắm mắt dưỡng thần liền cau mày cắt ngang :

“Tiểu Ca, không được vô lễ như thế! Tiểu Nhã, gọi con bé vào đây.”

Trợ lý tên Tiểu Nhã gật đầu ra mở cửa. Triệu Yến sợ sệt nhìn ngó xung quanh, chậm chạp bước vào. Bạch Chỉ cười khẽ, chỉ vào cái ghế bên cạnh. Cô liền ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Lam Lam, mau trang điểm cho cô bé này” Bạch Chỉ khép hờ mắt, nói nhẹ với người bên cạnh.

————-

Phòng hóa trang số 2.

“15′ nữa buổi họp báo ra mắt phim sẽ bắt đầu, các cô chuẩn bị nhanh lên. Sau khi họp báo kết thúc, nam nữ diễn viên chính, nam nữ diễn viên phụ 2 sẽ đi chụp post quảng cáo. Lịch như vậy, các cô đã rõ?” Phó đạo diễn đứng ở cửa hô to.

“Vâng” Các diễn viên bắt đầu phấn chấn tinh thần, lục đục đi ra ngoài.

Nhân viên trang phục bây giờ mới mang phục sức cho tôi. Tôi đứng lên để mặc họ thay y phục.

Loay hoay một lúc cuối cùng cũng mặc xong. Tôi nhìn mình trong gương ngạc nhiên hỏi :

“Đây là triều phục Hoàng Hậu mà! Tôi tưởng hôm nay mặc trang phục lúc Vương Uyển còn là tiểu thư Thừa tướng chứ?”

Nhân viên khẽ cười giải thích : “Thường phục của Vương Uyển là màu đỏ nhưng chúng tôi chưa lấy được, tạm thời vẫn đang trên đường vận chuyển. Còn triều phục của Vương Phi đang bị lỗi, chúng tôi không kịp sửa nên Biên kịch Kim bảo mang phục sức Hoàng Hậu đến cho cô.”

Tôi gật đầu, nhìn trang phục từ trên xuống dưới một lượt, thấy mọi thứ đều ổn thoả mới đi tìm Cố Cầm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN