Minh Tinh Đại Tiểu Thư - 8. Lệ Chân công chúa.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Minh Tinh Đại Tiểu Thư


8. Lệ Chân công chúa.


“Em vượt cấp tốt nghiệp cấp 3 để nhận học bổng toàn phần lên Đế Đô? Không nghĩ em lại là học bá.”

Tôi ngạc nhiên nhìn Cố Cầm, sinh ra và lớn lên nơi thôn quê vượt cấp đã là kì tích, đằng này con bé còn trực tiếp dành học bổng Đại học Đế Đô, tài năng này tuyệt đối không thua kém bất kì thiên kim tiểu thư nào.

Cố Cầm đỏ mặt, lí nhí nói : “Cảm ơn chị bao nhiêu năm nay âm thầm cấp phí cho em đi học.”

Aaaaa, ôi thần linh ơi, con bé đáng iu chết mất. Khoan đã?? Trọng điểm là con bé biết tôi trợ cấp tiền học phí cho nó? Tôi hoang mang nhìn Cố Cầm, không biết nên nói gì, sợ con bé hiểu nhầm thành thương hại thì tình cảm chị em của chúng tôi đến đây là đứt mất.

“Phốc” Cố Cầm bật cười “Chị không cần phải nói gì, có nhiều chuyện mà bây giờ em mới ngộ ra. Kiếp trước gây cho chị thật nhiều phiền phức, hãy để kiếp này em gái bảo vệ chị.”

Tôi im lặng nghe em ấy thổ lộ, giọng nói cũng thật êm tai a, ai như Hàn thiếu, giọng khàn khàn lãnh lãnh như vịt đực. Ơ, cljt, tại sao tôi lại nghĩ tới anh ta chứ??? ( vì ảnh là nam 9 đó :’> ).

Tôi hồi thần, nhìn Cố Cầm, con bé thật không giống với đứa trẻ 15 tuổi thông thường, quả nhiên học bá không ai bình thường mà. ( nữ chính của chúng ta tốt nghiệp Đại học Đế Đô năm 16 tuổi không biết nên gọi là học bá hay quái thai lai quái vật =))? ).

“Thế hiện tại em vào Showbiz vì ước mơ hay thiếu học phí? Nếu cần chị vẫn có thể trợ giúp em, sau khi em đi làm có thể trả sau. Không cần phải bôn ba, vất vả trong ngành này.”

“Em là thật tâm muốn làm minh tinh màn bạc, em muốn mau giàu có để đưa chị chu du 4 bể a.” Đôi mắt Cố Cầm lấp lánh nhìn tôi. Trời má, con bé cũng quá dễ thương rồi, tiểu tâm can tôi cũng muốn lôi hết ra a!! Mau truyền thái y ~~~.

“Hmm, nhưng tuyệt đối đừng qua lại dây dưa với mấy đại gia mập ú đó để bán thân. Chị của em tuyệt đối giàu hơn họ, mau đến ôm bắp đùi chị a ~~~”.

“Hahaha, em ôm nha, sau này đừng hối hận đó”.

“Ò, mau ôm coi”

Cuộc gặp gỡ lần đầu của hai chị em chúng tôi coi như thuận lợi.

———

Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi hậm hực bò từ ghế sofa ra. Người đến là Kim Sách? Hắn đến giờ này làm gì cơ chứ?

Cạch, tôi mở cửa.

“Sách ca đến tìm tôi?”

Kim Sách bước vào, liếc mắt hừ lạnh : “Cô bảo sáng đến tìm tôi thảo luận chuyện kịch bản mà có thấy mặt đâu. Tôi đành đại giá quang lâm đến phòng cô chứ sao.”

Tôi ngượng ngùng sờ mũi, hắng giọng nói : “Tôi quên mất, không phải bây giờ anh đến đây rồi sao. Chúng ta bàn chuyện kịch bản.”

“Hừ, làm như tôi muốn đến”

“Anh có thể về”

“…” Kim Sách đỡ trán, mắt trân trối nhìn tôi.

Cạch, Cố Cầm từ trong bếp mang ra một đĩa hoa quả đặt lên bàn : “Chị và biên kịch Kim ăn đi. Hai người vừa ăn vừa bàn chuyện.”

“Cô xem, diễn viên cùng phòng còn hiểu chuyện hơn cô…”

“Ăn xong thì cút đi.”

“…” Kim Sách không để ý tôi nữa, quay sang nhìn Cố Cầm.

“Cô là cái gì Cố nhỉ, hình như đóng vai Lệ Chân công chúa? Tôi khá ấn tượng về cô.”

“Tôi là Cố Cầm, Lệ Chân công chúa đúng là vai của tôi.”

Kim Sách nghiêm túc nói : “Vai diễn này rất có chiều sâu, buổi thử vai tôi đã thấy cô diễn qua một phân đoạn. Cảm giác mà cô mang lại rất sát với tính cách nhân vật. Có phải, cô đã từng nhận qua vai diễn gì?”

“…..” Cố Cầm trầm mặc không nói gì. Tôi thấy tay con bé hơi run lên, liền cau mày quay sang hống Kim Sách : “Anh hỏi vớ vẩn gì vậy? Còn không mau bàn chuyện kịch bản. Anh làm con bé sợ rồi kìa.”

“Vâng, vâng. Chúng ta nói về nhân vật Vương Uyển trước.” Kim Sách lúng túng nói.

———

Mọi người nghĩ sao về Tiểu Cầm?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN