Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc - Chương 64: Sự việc lớn lên là do hắn sai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc


Chương 64: Sự việc lớn lên là do hắn sai


Chương 64: Sự việc lớn lên là do hắn sai
Kiệt sức đành phải mang toàn bộ quần áo bỏ đi. Nhìn dưới thân toàn thân xích lõa, Viên Thiến toàn thân run rẩy…
Viên Thiến dục hỏa đốt người ngồi lại trên ghế salon có chút khó thở, căm phẫn nhìn kẻ ủ rũ đó. Anh ta có phải đàn ông không hay chỉ được cái mã bên ngoài?
“Vũ nhi…” Đột nhiên người nằm trên ghế salon rên một tiếng nỉ non.

Vũ nhi, Vũ nhi, lại là con tiện nhân kia. Viên Thiến vừa nghe lập tức ghen ghét dữ dội, đôi mắt ngoan độc đầy sự quyết tâm “Thẩm Tư Vũ, tao muốn mày sống không bằng chết”!

Trạc Thác mở mắt, cảm giác đau đầu làm anh cau mày lại, đang muốn đứng dậy thì đột nhiên phát hiện có một vật thể ấp áp đang ở trên người mình, sau đó nhìn tình cảnh càng làm anh như cảm thấy rơi vào vực thẳm.

Tại sao lại như vậy? Anh lập tức nhớ lại. Anh nhớ rõ hôm qua Viên Thiến mang theo rượu đến, sau đó những phiền muộn đó làm anh nhanh chóng uống hết. Sau khi uống chai thứ hai, thứ ba, anh nhìn thấy Vũ nhi xuất hiện trước mặt, do kích động nên anh đã cùng cô ấy thân mật…

Trời ạ, không phải mình đã đem Viên Thiến trở thành Vũ nhi chứ? Nếu để Vũ nhi biết được mình phản bội cô ấy, mình có dính mùi của những người phụ nữ khác, chắc chắn rằng cô ấy sẽ rất đau lòng, nhất định sẽ hận mình đến chết. Làm sao bây giờ, nên làm gì bây giờ? Trạc Thác trở nên hồ đồ. Không tự chủ được mà hất tay một cái, đẩy mạnh cơ thể đang xích lõa kia ra khỏi người mình.

“A…” Bỗng cảm thấy đau đớn làm cho Viên Thiến lập kêu lên sau đó mở to mắt. Khi cô nhận thức được chuyện gì đã xảy ra thì khuôn mặt hiện lên một chút tức giận, nhìn người đang ngồi trên ghế salon với vẻ mặt đầy trầm tư liền khôi phục lại bình tĩnh, ngượng ngùng gọi “Kevin!”

Nhìn thân thể cô trần truồng còn trên mặt anh biểu lộ ngượng ngùng, Trạc Thác vô cùng ảo não không biết phải làm sao.

“Kevin, lạ thật…”

“Sally, mặc kệ đêm qua xảy ra chuyện gì, tôi chỉ có thể nói đây không phải do tôi cố ý, thực xin lỗi!”

Viên Thiến cố gắng ngăn chặn oán hận trong lòng, cố rộng rãi nói “Thật ra, anh cũng không phải người đàn ông đầu tiên của tôi, nam nữ hoan ái không cần phải ngạc nhiên.” Cô ngồi xổm trước anh, ngẩng đầu nhìn “Không phải tạo gánh nặng cho mình được không?”

Trạc Thác vội vàng chải lại tóc “Sally, thực xin lỗi, đây không phải là nam nữ hoan ái, ngoại trừ Vũ nhi ra tôi không thể dùng từ khác trên người những người phụ nữ khác được.”

Viên Thiến vừa nghe sắc mặt lập tức ảm đạm, cô chậm rãi đứng dậy, mò lấy cái áo lót trên mặt đất, quần lót rồi từng thứ mặc lại lên người, cuối cùng là chiếc váy dài màu đỏ.

Trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, anh nhận thức được mình đã khiến cô ấy tổn thương, Trạc Thác cảm thấy áy náy “Sally…”

Viên Thiến đã ăn mặc chỉnh tề xong xuôi, cô cố gắng nặn ra nụ cười “Kevin, không có lừa dối anh, chuyện hôm qua tôi rất thích. Tuy có qua một số nam nhân rồi, nhưng họ không hề giống như anh, có thể khiến tôi rung động đến thế. Cho nên, mặc kệ trong lòng anh nghĩ thế nào, tôi cũng không hề hối hận!”

“Sally…”

“Anh cảm thấy buồn bực ư? Thật ra tôi đã sớm thích anh rồi, dù trong lòng anh chỉ có Tư Vũ nhưng tôi không khống chế được lòng mình. Sự hấp dẫn này không có trong phạm vi khống chế của tôi. Thẳng thắn mà nói, đêm qua có lẽ là do anh say rượu mất lý trí nhưng lúc đó tôi lại cực kỳ tỉnh táo. Tôi thích anh, thích sự tuấn mỹ của anh, thích anh có mùi dương cương, tất cả tôi đều thích. Dù biết sẽ là một đoạn nhân duyên không có điểm bắt đầu, nhưng không sao cả, tôi sẽ khiến nó trở thành một kỷ niệm đẹp.”

Trạc Thác sợ run người nhìn cô, trong lòng ngoại trừ đau lòng ra không có bất cứ tình cảm nào khác.

“Tôi đi trước nhé.” Viên Thiến sâu kín nói một câu, sau đó thong thỏ đi ra khỏi văn phòng.

Trạc Thác trở nên thất thần, đến khi bên người truyền đến một lãnh ý anh mới nhặt quần áo của mình trên mặt đất mà mặc vào người.

Vẫn là trên bãi cỏ đấy, nhưng hôm nay khí trời trở nên âm u hơn hẳn.

Tư Vũ ngồi trên chiếc ghê dài, đôi mắt yên tĩnh nhìn về phía xa xăm. Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, đôi mắt sáng ngời của cô lập tức trở nên ngây thơ.

Viên Thiến mặc một chiếc áo khoác lông với đôi giày đỏ giẫm nát đám cỏ, ánh mắt lộ ra hàn quang chăm chú nhìn về phía Tư Vũ “Hôm nay thời tiết thật kém.”

Thấy Tư Vũ vẫn một bộ dạng ngơ ngác như trước, lại nghĩ đến sáng sớm hôm qua Trạc Thác cười lạnh nói “Nếu như cô biết được chuyện này thì tôi nghĩ tâm tình của cô sẽ càng tồi tệ hơn. Tôi cùng tôi cùng hiểu được năm đó tại sao cô lại bỏ hết cả tôn nghiêm để liểu mạng yêu anh ấy. Bởi vì anh ấy đúng là người đàn ông cực kỳ lớn. Gương mặt vô cùng hoàn mỹ làm người ta khao khát thân hình đó, hơn nữa kỹ xảo ân ái không chỉ nói cô, mà cả tôi cũng không thể chchufbc được. mà theo sát anhh ấy.”

Cô dừng lại một chút, trên mặt dần hiện lên dư vị cùng hướng tới “Tôi đã từng ngủ với không ít đàn ông, nhưng chưa từng gặp ai như anh ấy, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác hoàn hảo đêm đó. Tôi đã cùng anh ấy ân ái, anh ấy cuồng nhiệt, mãnh liệt khiến tôi cực kỳ say mê, làm tôi dục tiên dục tử, anh ấy như một con ngựa hoang bị tuột dây cương, cứ thế mà rong ruổi trong cơ thể tôi. Lần đầu tiên tôi được nếm cái gì gọi là dục vọng điên cuồng.”

Khuôn mặt diễm lệ ấy dần hiện lên hận ý, giọng điệu của cô cũng đột nhiên trở nên bén nhọn “Có điều đáng giận là anh ấy ở trên người tôi nhưng trong miệng luôn gọi tên cô. Nhưng tôi cũng không ngại người đàn ông ưu tú như vậy, đương nhiên là đáng giá rồi. Tôi tin rằng không lâu sau trong miệng anh ấy nhất định sẽ gọi tên Viên Thiến tôi! Còn cô, Thẩm Tư Vũ, sắp biến mất hoàn toàn khỏi miệng anh ấy. Ha ha ha ha ha.” Cô ta cười đến toàn thân run rẩy, mọi thứ xung quanh dường như cũng chấn động theo.

Cô ta ngồi xổm trước mặt Tư Vũ, bình tĩnh nhìn cô với ánh mắt cười nhạo “Cô cứ an tâm đắm chìm vào thế giới của chính mình đi, Kevin cứ giao cho tôi, từ nay về sau tôi sẽ là thiên sứ, là tinh linh của anh ấy!”

Sau khi khoe khoang xong, Viên Thiến giẫm cao đôi giày cao gót rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

Khi cô ta thấy Lý Trọng Lân đang đứng sau mình thì chợt run lên một cái. Tên tiểu tử thúi này có phải người không vậy, lần nào xuất hiện cũng xuất quỷ nhập thần không ai hay biết. Nhìn biểu hiện của hắn có lẽ là đã nghe được những lời vừa nãy rồi. Nhưng cũng chẳng có gì phải sợ, dù sao giờ Trạc Thác đối với hắn cũng có phần áy náy, tên tiểu tử này cũng không thể làm gì được. Đi vượt qua hắn, cô miệt thị rồi cứ thế bước thẳng.

Biết thân hình đó đang chậm rãi biến mất, Lý Trọng Lân chạy đến chiếc ghế dài ngồi xuống cạnh Tư Vũ, lo lắng hỏi “Tư Vũ tỷ tỷ…”

Ánh mắt mê man khôi phục lại thần khí, khuôn mặt tràn đầy bi thương, Tư Vũ lúng túng hỏi “Trọng Lân, những lời cô ấy nói là thật sao? Tôi có nên tin tưởng không?”

Lý Trọng Lân không nói gì lẳng lặng nhìn cô, bởi anh cũng không tài nào khẳng định được những lời Viên Thiến nói thật hay giả.

“Tôi nên tin tưởng Thác phải không?” Đôi mắt Tư Vũ nhanh chóng dâng lên nỗi thống khổ “Nhưng, cô ấy nói rất thật, làm tôi vô cùng đố kỵ và nổi giận. Trọng Lân, tôi sai rồi sao? Giữ gìn tình cảm, bảo vệ bọn trẻ của tôi chẳng lẽ tất cả đều là sai lầm sao?”

“Chị Tư Vũ, nếu như những lời cô ấy nói là thật, vậy chị…sẽ làm sao? Chị sẽ tha thứ cho Tổng giám đốc Trạc sao?”

Những lời nói cuối cùng này như đánh trúng tâm tư cô. Đúng vậy, nếu như mọi chuyện đều như Viên Thiến nói thì dù cho Trạc Thác có khổ tâm gì thì mình vẫn sẽ tha thứ cho anh ấy sao? Anh ấy đã từng nói với mình rằng chỗ của anh vĩnh viễn thuộc về mình, mình là người duy nhất, nhưng hôm nay thì không đúng rồi, anh đã bị một người đàn bà khác dính lấy.

Mẫu hậu đã từng nói rằng tình yêu cần sự bao dung và tha thứ, chính mình lúc ấy còn đồng ý với bà, nhưng giờ mình mới phát hiện rằng làm được như vậy rất khó khăn.

Nhìn sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, Lý Trọng Lân càng trở nên lo lắng hơn nữa “Chị Tư Vũ không sao chứ, chị đừng suy nghĩ quá nhiều, tâm trạng không dễ gì khá lên được, đừng để phát bệnh trở lại…”

Đúng vậy, thật vất vả mới có thể tỉnh táo trở lại, tuyệt đối không để bị đánh ngã một lần nữa, cho dù không có anh thì vẫn còn bọn trẻ. Nhưng, nếu thật sự mất đi anh thì mình sống còn có ý nghĩa gì nữa?

“Chị Tư Vũ cứ khóc đi, khóc sẽ cảm thấy khá hơn một chút đó. Cõ lẽ cô gái đó chỉ lừa chị thôi, Tổng giám đốc Trạc cũng không có cùng cô ta làm cái chuyện kia, chị nghĩ tại sao người kia lại yêu chị như vậy mà lại phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác.”

“Oa ~ ~ ~ ~ ~” Tư Vũ không nhịn được mà nằm trên bờ vai Lý Trọng Lân khóc lóc thê thảm.

Lòng Lý Trọng Lân đau như dao cắt, ôm chặt cô “Tất cả sẽ ổn thôi, đừng sợ, tất cả sẽ ổn thôi.”

Không biết qua bao lâu Tư Vũ mới dừng khóc, nhưng cô vẫn không có ý định rời khỏi lồng ngực Lý Trọng Lân, cái lồng ngực này không phải rất cường tráng, không phải thật ấm áp nhưng lại làm cho cô cảm giác thoải mái rất khó hiểu.

Lý Trọng Lân cũng để cô tiếp tục dựa vào, lẳng lặng làm bạn cô.

“Lý Trọng Lân, tên tiểu tử này!” Đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng nói phẫn nộ, Lý Trọng Lân không phòng bị gì mà bổ nhào trên bãi cỏ.

Tư Vũ nhìn người mới tới có vẻ mê hoặc trong nháy mắt, nhưng lại nhớ được những lời vừa nghe lúc nãy cô nhấc tay giãy khỏi lồng ngực anh.

“Vũ nhi…” Trạc Thác đau lòng nhìn cô.

“Cút ngay!”

“Vũ nhi…”

“Trạc Thác, anh là tên hỗn đản, tên háo sắc, lập tức biến khỏi tầm mắt tôi đi.” Tư Vũ dùng hết sức đánh anh, đá mạnh vào người anh.

Trạc Thác không hề né tránh để cô tiếp tục đánh chửi, trong miệng gầm rú ra “Tại sao? Tại sao lần nào cũng muốn đẩy anh ra xa? Tại sao họ có thể đứng cạnh em còn anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn em. Vũ nhi, em thật sự điên rồi hay là giả vờ thế? Em làm vậy là có ý gì?”

Tư Vũ ngây người chất phác nhìn anh, đột nhiên cô muốn nói cho anh biết rằng bệnh của mình đã chuyển biến khá tốt, cô đột nhiên muốn hỏi anh có phải thật sự đã cùng Viên Thiến làm cái chuyện kia không. Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn được.

“Vũ nhi…” Cuối cùng cũng thấy cô bình tĩnh trở lại, trên mặt Trạc Thác hiện lên một tia hy vọng.

Đáng tiếc là Tư Vũ không hề trả lời, sắc mặt cô không hề thay đổi đi ngang qua anh hướng đến phòng bệnh bên cạnh.

“Đừng…” Trạc Thác vội vàng ngăn lại, chăm chú ôm chặt cô vào lòng “Vũ nhi, anh không thể nhẫn nhịn được em cứ đối xử với anh như vậy, đừng tra tấn anh nữa.”

Tư Vũ cố gắng giãy dụa nhưng dù gì sức lực của cô cũng không đủ lớn bằng anh.

Lý Trọng Lân lao đến, dùng sức tách Trạc Thác ra rồi phẫn nộ mắng “Anh không nhịn được…Không nhịn được nên đến xin lỗi cô ấy?”

“Cậu nói cái gì? Tên tiểu tử này, đó là chuyện của vợ chồng chúng tôi, liên quan gì đến cậu?”

“Hừ, nếu như anh không muốn để người khác biết trừ phi đừng có làm. Anh đã làm gì trong lòng anh là người hiểu rõ nhất.”

“Buông ra, đừng dùng đôi tay bẩn thỉu của anh chạm vào người chị Tư Vũ.”

Tay bẩn? Chẳng lẽ…? Trạc Thác dường như hiểu được, hai tay anh cũng buông rời tay.

Phản ứng của anh khiến Tư Vũ đau nhức! Hóa ra những lời Viên Thiến nói đều là sự thật, thật sự anh không thuộc về mình! Tin này giống như trái bom nổ trung trong đầu cô, lòng cô rất khó chịu, rất thống khổ, cô ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, điên cuồng chạy về phía trước trốn chạy.

Nhìn người đang chậm rãi rời xa, tinh thần Trạc Thác suy sụp, thấp giọng nỉ non “Làm sao bây giờ? Vũ nhi đã ghét tôi rồi, tôi nên nói sao đây?” Nói xong anh ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu thấp giọng nói.

“Kevin.” Triệu Đông Nghị đột nhiên xuất hiện, thấy anh không có phản ứng gì nên lại gọi thêm mấy tiếng.

Trạc Thác chậm rãi ngẩng đầu đứng thằng dậy, bất lực hô một câu “Đông Nghị!”

“Cậu… Không sao chứ?”

“Tớ đã phạm phải một sai lầm rất lớn, một sai lầm không thể nào bù đắp được, Vũ nhi đã không quan tâm tớ nữa rồi, cô ấy không bao giờ muốn gặp tớ nữa.” Trạc Thác lại bắt đầu thì thào tự nói.

Vẻ mặt Đông Nghị đầy ân cần và buồn bực “Kevin, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Tư Vũ lại như vậy? Cô ấy không phải bảo tớ đừng nói cho cậu sao?”

“Cái gì mà đừng nói cho tớ?” Trạc Thác vừa nghe thì tỉnh táo hơn một chút, anh lay cánh tay Đông Nghị “Có phải các người có chuyện gì giấu tớ không?”
“Kevin…”
“Đông Nghị, đồ đáng chết, rốt cuộc cậu có còn coi tôi là bạn nữa không, mọi người rốt cuộc đang làm cái gì?”
Nhìn anh không khống chế được giận dữ, Đông Nghị không nhịn được nói ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN