Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc - Chương 65: Đại kết cục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc


Chương 65: Đại kết cục


Chương 65: Đại kết cục
Trạc Thác sau khi nghe xong liền không nói được lời nào. Cùng lúc đó, anh vừa vui mừng về chuyện Vũ nhi đã khôi phục nhưng lại cảm thấy khổ sở vì cô ấy giấu diếm mà cảm thấy thương tâm. Cái gì mà giữa vợ chồng với nhau phải thẳng thắn, hóa ra mọi người điều biết nhưng duy chỉ có anh là chẳng hay biết gì.

Như vậy, mỗi lần cô ấy mắng chửi mình đều là phát ra từ nội tâm? Hay chỉ là diễn trò? Đồ đàn bà đáng giận, thật khiến anh vừa tức lại vừa yêu. Anh muốn trừng phạt cô ấy nhưng lại không nỡ, nhưng nếu như không trừng phạt cô ấy thì oán hận trong lòng này không thể biến mất được.

“Đúng rồi, Kevin, cậu vừa phạm phải chuyện gì tày đình thế?” Nhìn những biểu hiện thiên biến vạn hóa trên khuôn mặt anh, Đông Nghị nghi ngờ hỏi.

“À…” Anh ta nhắc tới Trạc Thác lại bắt đầu đau đầu. Thảm rồi, nếu như Vũ nhi đã sớm khôi phục lại bình thường thì…như vậy theo Lý Trọng Lân nói thì chắc chắn cô ấy đã biết chuyện mình và Viên Thiến…Trời ạ!

Nhưng nghĩ lại thì tất cả mọi việc đều do Viên Thiến sắp đặt…Đêm hôm đó có đúng là thật sự không có việc gì không?

Anh cố gắng tập trung tinh thần để suy nghĩ. Lúc đó đúng là anh có hôn cô ta, còn có ngực, nhưng bờ ngực không tỏa ra sự ngọt ngào mong muốn nên liền khẳng định đây không phải Vũ nhi, sau đó anh…A, không nhớ nữa! Mấu chốt là ở chỗ này!

Hương vị quen thuộc của Vũ nhi anh đã quá quen rồi, đối với những người phụ nữ khác cơ bản là không có hứng thú. Cho nên anh dám khẳng định rằng cho dù có trong tình huống say rượu cũng không thể cùng người phụ nữ kia ooxx được. Say rượu mất đi lý trí căn bản là không có khả năng phát sinh trên người mình và đối tượng không phải là Vũ nhi.

“Kevin, Kevin…” Đông Nghị kéo anh trở lại với hiện tại.

Trạc Thác ngửa mặt lên nghi ngờ.

“Cậu tính thế nào? Đúng rồi, có muốn thương lượng với Tư Vũ một chút không?”

“Đừng!” Trạc Thác vội ngăn cản “Vũ nhi đã muốn làm như vậy là có nguyên nhân của cô ấy, cậu cứ tiếp tục phối hợp với cô ấy đi. Còn nữa, cô ấy chưa biết tớ đã biết hết mọi chuyện nên cậu nhất định phải thông báo tình hình của cô ấy cho tớ biết.”

“Được rồi.”

“Rrrrrr” Trạc Thác cầm lấy điện thoại nhìn dãy số lạ lẫm, tâm trạng trở nên càng buồn bực hơn, số điện thoại này rất ít người biết, anh chần chờ mãi mới bắt máy.

“Viên tiểu thư sao?” Bên kia truyền đến một giọng nói đàn ông lạ lẫm.

Trạc Thác kinh ngạc, anh bịt mũi hạ giọng nói “Cô ấy không có ở đây, có chuyện gì sao?”

Bên kia trầm mặc xuống sau đó dập máy.

Trạc Thác vô cùng nghi ngờ, tại sao người gọi cuộc điện thoại này lại tìm Viên Thiến? Còn nữa, người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Anh đột nhiên phát hiện Viên Thiến tràn ngập sự bí ẩn khó hiểu. Không được, anh nhất định phải làm rõ chuyện này, không thể để chuyện này phá hoại hạnh phúc của mình và Vũ nhi được. “Đông Nghị, tớ về công ty trước, có chuyện gì nhớ gọi cho tớ… Đúng rồi, từ giờ đừng gọi số này nữa, tớ đưa cậu số mới.”

Đông Nghị tuy khó hiểu nhưng cũng không hỏi gì nhiều “Chúng ta liên lạc sau nhé.”

“Kevin, anh tìm em à?” Đột nhiên nhận được điện thoại, Viên Thiến vô cùng hưng phấn, đây là lần đầu tiên anh ấy chủ động tìm mình.

Trạc Thác nhìn cô gật đầu rồi bình tình nhìn cô.

Viên Thiến bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên khiến hai má ửng hồng “Kevin…”

Trạc Thác lôi cô một cái làm cô ngã nhào vào lồng ngực anh.

Viên Thiến kinh hô một tiếng, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, si ngốc nhìn khuôn mặt có điểm tà mị kia. Anh thở ra từng hơi nóng bỏng khiến toàn thân cô trở nên ngứa ngáy, hai tay tự động bò lên cổ anh.

Nhìn phản ứng háo sắc của cô, Trạc Thác chợt cười lạnh nhưng biểu hiện giả bộ bình tĩnh, anh khàn giọng nói “Sally, sáng hôm đó, thật sự xin lỗi!”

Viên Thiến giật mình rồi mừng thầm “Em nói rồi, em không ngại!”

Đột nhiên, trên mặt Trạc Thác hiện lên một tia thống khổ “Hôm nay anh đi thăm Vũ nhi rồi, đáng tiếc là cô ấy vẫn xem anh như người xa lạ. Vì cái gì mà lại biến tôi thành như vậy, chẳng nhẽ trong cảm nhận của cô ấy tôi không có chút địa vị nào sao?”

“Kevin, hiện giờ cô ấy có bệnh cho nên mới đối xử với anh như vậy, anh phải thông cảm với cô ấy.”

Hừ, đồ đàn bà dối trá! Trong lòng Trạc Thác giận sôi ùng ục, nhưng vẻ mặt vẫn hiện lên sự bình tĩnh nói “Sally, nếu như là cô bị bệnh, cô có coi tôi như người xa lạ hay không?”

“Tuyệt đối sẽ không đâu.” Viên Thiến lập tức trả lời sau đó tình ý nhìn anh, ngón tay chậm rãi chuyển qua ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân “Anh luôn ở trong lòng em, sẽ mãi mãi như vậy, dù cho có biến thành thế nào em tuyệt đối sẽ không quên anh.”

“Sally, cô thật tốt, cô thật là tốt…” Trạc Thác chăm chú ôm cô, đôi mắt cùng ánh mắt thâm thúy hiện lên một tia hèn mọn chán ghét.

“Knock knock…” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Trạc Thác thuận tiện đẩy Viên Thiến rõ. Viên Thiến biết vậy nhưng vẫn không thỏa mãn mà đứng thẳng người.

“Mời vào!”

Cửa phòng được mở ra, Trương Thiên Minh đi đến, khi thấy Viên Thiến thì anh kinh ngạc một chút sau đó bẩm báo với Trạc Thác “Tổng giám đốc, đây là đĩa nhạc của công viên Lệ Hoa đưa tới, đêm mai tại khách sạn quốc tế cử hành tiệc rượu, ngài có tham gia không?”

Trạc Thác nhận lấy giấy mời, mở ra xem xét sau đó ngẩng đầu chuyển về hướng Viên Thiến “Sally, tối mai có rảnh không? Không ngại làm bạn nhảy của tôi chứ?”

Viên Thiến nghe được vui mừng quá đỗi vội vàng gật đầu “Đương nhiên là không ngại rồi.”

Trương Thiên Minh trở nên buồn bực, tổng giám đốc từ sau khi kết hôn lần nào tham gia tiệc rượu nếu không mang theo phu nhân thì toàn một mình mình tham dự, nhưng lần này lại mang theo Viên Thiến. Cái này… Rốt cuộc là chuyện gì?

“Trương trợ lý, giúp tôi báo với công ty đĩa nhạc Lệ Hoa rằng tôi sẽ tham dự.”

“A, được rồi.” Trương Thiên Minh cúi đầu đi ra ngoài.

“Sally, tôi còn có việc cần làm, cô cũng ra ngoài trước đi.”

“Vâng!” Viên Thiến rời đi mà vẫn chìm trong hưng phấn và hạnh phúc.

Thân hình màu đỏ vừa biến mấy ở ngoài cửa, khuôn mặt Trạc Thác lập tức đầy lo lắng, anh cởi bỏ áo khoác trên người chán ghét ném tới ghế salon.

“Tư Vũ…” Nhìn vẻ mặt đầy tức giận của cô, Đông Nghị đang nghĩ không biết có nên nói mọi chuyện ra không.

“Thật đáng giận, thật bại hoại xấu xa.” Nhớ tới những tin tức vừa xem trên TV, Tư Vũ vừa tức giận vừa thương tâm. Nát người, đúng là nát người, cái gì mà nói là mãi mãi chỉ yêu mình, chưa bảo lâu lại mang người phụ nữ khác đi dự tiệc, càng đáng giận hơn là người phụ nữ kia lại chính là người mà mình ghét nhất!

“Tư Vũ, thật ra…”

“Cút đi, đàn ông không một ai tốt cả!’

Đông Nghị ngơ ngẩn, đây là lần đầu tiên anh thấy cô hung dữ như vậy. Không ngờ rằng mỗi khi nổi nóng cô cũng có thể dọa người như vậy, anh mơ hồ có thể thấy trước được thời kỳ gian khổ của Kevin sắp xảy ra.

Sau khi Đông Nghị tời khỏi, Tư Vũ một mình trong phòng đi đi lại lại, vừa tức giận vừa nguyền rủa Trạc Thác “Hỗn đản, từ nay về sau đừng mong tôi tha thứ cho anh.”

Văn phòng Trạc Thác bỗng nhiên lạnh run.

Lúc này đúng lúc Viên Thiến đi đến, cô cầm trong tay cuốn tạp chí đưa cho trạc Thác “Kevin, những tin này thật sự rất quá đáng.”

“Thời gian trước đã từng truyền ra tin Tổng giám đốc Trạc cùng phu nhân đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh. Tổng giám đốc Trạc lâu không lộ diện, đột nhiên đêm qua mang theo nghệ sĩ Viên Thiến xuất hiện ở bữa tiệc mừng chiến thắng của công ty đĩa nhạc Lệ Hoa, hai người tỏ ra rất thân mật, mọi người đều đoán rằng có phải vị này sắp có bạn gái mới rồi không. Tổng giám đốc Trạc…”

Trạc Thác gấp quyển tạp chí lại đặt lên bàn, tùy ý cười “Không có gì.”

Viên Thiến mừng thầm, ngượng ngùng nhìn anh nhẹ giọng hỏi “Kevin, mai anh có rảnh không? Hay… Hay chúng ta ra nước ngoài đi.”

“Mai ư? Để xem tình huống đã.” Trạc Thác chuyển chủ đề “À đúng rồi, công ty chuẩn bị cho để em cho ra mắt album riêng, em có lòng tin hay không?”

Viên Thiến trợn mắt há mồm “Thật… Thật sao?”

“Ừ!”

“Cám ơn anh, Kevin.” Viên Thiến vô cùng hưng phấn, đặt lên khuôn mặt anh một nụ hôn.

Trạc Thác cố nén nội tâm bài xích, thâm trường nhìn cô.

Viên Thiến càng lúc càng phiêu, hàm tình mạch mạch dừng pử Trạc Thác. Đến khi tiếng chuôn di động vang lên cô mới lấy lại tinh thần, khi nhìn thấy dãy số trên màn hình chợt sắc mặt biến chuyển, xin lỗi Trạc Thác “Em đi nghe điện thoại.”

Nhìn cô ta đi ra, khóe miệng Trạc Thác giơ lên một nụ cười quỷ dị.

“Cô lại muốn làm gì?” Viên Thiến tức giận nhìn người trước mặt. Lúc trước thật sự là sai lầm, cô cho rằng người đàn bà này thành thật, không ngờ rằng cô ta lại có lòng tham không đáy như vậy.

Thái Phương cầm trong tay quyển tạp chí, chăm chú nhìn trên mặt đưa tin, cười hắc hắc nói “Viên tiểu thư, thời gian cô trở thành Trạc phu nhân ngày càng gần rồi.”

“Tôi không có nhiều thời gian để hoang phí với cô, có chuyện gì nói mau đi.”

“Được, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian, một giá một trăm ngàn, cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ tìm cô nữa.”

“Cái gì? Cô định giết người à?” Khuôn mặt diễm lệ của Viên Thiến lập tức vặn vẹo.

“A, Viên tiểu thư, ý tôi không phải như vậy, chờ sau khi cô trở thành Trạc phu nhân rồi thì một trăm ngàn đối với cô mà nói chỉ là chút lòng thành mà thôi.”

Viên Thiến chỉ giữ im lặng trầm tĩnh nhìn cô. Một trăm ngàn, mặc dù là số lượng lớn nhưng chỉ cần thương lượng với ba mẹ một chút là sẽ không trở thành vấn đề gì rồi, Thái Phương cầm một trăm ngàn này rồi liệu có thật sự biến mất không.

“Viên tiểu thư…”

“Cho tôi một chút thời gian, tôi cần phải lo liệu một chút.”

“Được rồi, không cần phải lo lắng đâu, hai ngày nhé, nếu như cô không cho tôi một câu trả lời thuyết phục, tôi sẽ trực tiếp đến tìm Tổng giám đốc Trạc.”

“Cô…”

“Viên tiểu thư, cô là người thông minh nên biết cần phải làm gì đúng không!” Thái Phượng khinh miệt nở nụ cười sau đó nghênh ngang rời đi.

Viên Thiến nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn bóng người chạm rãi đi xa, trên mặt trào dâng biểu lộ phức tạp.

“Đừng trách, đừng trách tôi, mặc kệ chuyện của cô là gì, là do cô ép tôi… Đừng trách tôi…” Viên Thiến đột nhiên ngồi dậy, mở đèn hoa sen đầu giường nhìn hoàn cảnh xung quanh quen thuộc, mãi cô mới hiểu được vừa là mình gặp ác mộng.

Chưa xóa đi những dấu vết của sự kinh hoàng, cô đã lại lâm vào trầm tư…

Ngày đó, cô đã suy nghĩ rất lâu xem có nên tin tưởng Thái Phượng lần nữa hay không. Khi cô thỏa hiệp, Thái Phương lại lật lọng nói muốn hai ngàn vạn, dường như muốn cô tức muốn chết.

Cuối cùng cô nghĩ ra một kế vô cùng tuyệt vời, phải giết người giệt khẩu. Để tránh lại có tay cầm rơi vào tay người khác, cô quyết định tự mình ra tay.

Cô hẹn Thái Phượng đến một nơi vắng vẻ để ‘giao dịch’ sau đó dẫn tới ra đằng sau xe, cô nhanh chóng khóa kỹ tất cả cửa sổ rồi lập tức nhảy xuống xe. Sau khi thấy đã chuẩn bị xong hết mọi thức, năm phút sau chiếc xe bùng nổ. Thật ra cô muốn đứng lại xem xe nổ mạnh, nhưng đột nhiên có vài thanh niên đi tới, sợ có người chú ý nên đành phải rút lui về nơi bí mật. Khi nghe được tiếng nổ mạnh vang lên, cô mới lặng lẽ chạy về phía hiện trường.

Cô không thể nào xác định được Thái Phượng còn sống hay đã chết, đến ngày hôm sau chứng kiến được tin tức cô ta mới có thể yên lòng. Biển số xe đã được thảo xuống từ lâu, tổn thất chỉ là chiếc xe mà thôi, có thể từ bỏ nó thì tất cả đều đáng giá.

Cuối cùng cô cũng có thể vô tư được rồi, đêm nào cô cũng nằm mơ gặp ác mộng, chỉ cần mở mắt là hình ảnh Thái Phượng lại hiện lên trong đầu cô, cô mơ Thái Phượng đến tìm cô đòi mạng…

Cả thể xác lẫn tinh thần cô đề mệt mỏi, lê thân xác đến trước gương, nhìn khuôn mặt và đôi mắt vô thần trong gương, cô cảm thấy từ trước đến giờ chưa bao giờ mình phải chịu vất vả và khó chịu như vậy. Ngày mai sẽ có buổi họp báo nhưng cô lại không dám ngủ, cô sợ rằng ngủ rồi sẽ lại gặp Thái Phượng trong giấc mơ đến đòi mạng.

Cô trở về đầu giường nằm xuống, cứ như vậy ngồi trơ mắt nhìn mặt trời dần lên.

Tại lầu một Thịnh Trạc tập đoàn ảnh nghiệp. Một chiếc băng zôn đỏ tươi hoành tráng “Chào mừng ca sĩ Viên Thiến ra mắt album riêng”, rất nhiều fans cùng phóng viên đã sớm xuất hiện, nhân viên công tác cũng đã được sắp xếp, tất cả mọi người đều trật tự ngồi trên ghế chờ đạo diễn xuất hiện.

Trong những tiếng hoan hô dồn dập, Viên Thiến mềm rũ đi tới. Nhìn những người đang nhiệt tình hoan hô trước mặt, thêm vào đó là những ánh đèn lập lòe, trong lòng cô hiện lên những cảm giác vui mừng sung sướng mà tận hưởng cảm giác hàng vạn người truy đuổi.

Tất cả phóng viên cùng nhau phỏng vấn cô tới tấp, cô cũng kiên nhẫn mà đáp lại câu hỏi của từng người một.

Đột nhiên, một người trẻ tuổi đưa microphone đến trước mặt cô lớn tiếng hỏi “Viên tiểu thư, nghe nói cô từng có liên quan đến một vụ án nhận hối lộ, còn có một vụ án mưu sát quan hệ phải không?”

Viên Thiến vừa nghe, khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt, cô há hốc mồm.

“Viên tiểu thư, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi.” Thanh niên đó lập tức truy vấn.

Thật vất vả mới có thể ổn định lại tinh thần, Viên Thiến mập mờ trả lời “Tôi không biết anh đang nói tin tức nào, cũng không biết anh có rắp tâm gì nhưng tôi khẳng định cho anh biết rằng tôi chưa từng tham gia bất cứ một vụ nhận hối lộ hay mưu sát nào.”

“Có nhân chứng nói rằng thấy một người phụ nữ trung niên bị nhốt trong một chiếc xe con, nhưng chiếc xe đấy lại bị nổ. Mà chủ nhân chiếc xe đó là cô Viên đây.”

“Nói bậy!” Viên Thiến cố gắng sự hoảng sợ trong lòng, trấn tĩnh lại “Thưa anh, hôm nay là ngày họi báo giới thiệu tôi ra album, nếu như hỏi về chuyện album thì tôi hoan nghênh; nhưng nếu không thì xin mời. Còn nữa, anh còn ăn nói bậy bạ… tôi sẽ kiện anh vì tôi phỉ báng!”

“Phỉ báng?” Người thanh niên đó hừ nhẹ “Nếu như không muốn người khác biết trừ phi mình đừng làm.” Anh ta xoay người nhìn về phía người xem “Thưa quý vị, một người phẩm hạnh đạo đức có vấn đề có phải người đó đã bị kính ngưỡng?”

“Bảo vệ, bảo vệ… Bảo vệ đâu? Cho người đem anh ta ra ngoài?” Viên Thiến tức giận.

Đáng tiếc rằng không ai đáp lại cô cả!

“Xem xem, ngay cả bảo an, bảo vệ đều cảm thấy hành vi của cô thật đáng xấu hổ cho nên mới không tới. Cô ấy, chuyện xấu gì cũng làm, nhất định sẽ bị pháp luật trừng phạt.”

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng thổn thức không hay. Có nhiều người đột nhiên đứng lên trừng ánh mắt khinh bỉ đối với Viên Thiến, cuối cùng rời đi. Rất nhanh sau đó, các fan cũng lần lượt rời khỏi, chỉ để lại những phóng viên kia đang phỏng vấn Viên Thiến.

“Viên tiểu thư, xin hỏi những lời vị tiên sinh vừa nói có thật không?”

“Viên tiểu thư, người chết kia có quan hệ gì với cô mà khiến cô tàn nhẫn cho nổ chết người ta?”

“Viên tiểu thư, gần đây tinh thần không được phấn chấn cho lắm, có phải vì lương tâm bất an không?”

“Viên tiểu thư…”

“A ~ ~ ~ ~” Viên Thiến ôm đầu hét lớn đẩy những phóng viên kia ra rồi nhanh chóng chạy đến thang máy, đến thẳng phòng Trạc Thác ngồi xuống ghế salon, miệng không ngừng nỉ non “Không, không phải tôi, bà ta đáng chết, bà ta đáng chết.”

“Tôi xem người đáng chết là cô mới đúng.” Tiếng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.

Viên Thiến ngẩng đầu, nhìn thấy người trước mắt thì đôi mắt không tin được “Cô… Cô không phải đang ở bệnh viện tâm thần sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Tư Vũ cười lạnh “Ngạc nhiên hả? Viên Thiến, cô thích náo nhiệt, thích xã hội tôi không nói làm gì, nhưng người dẫm lên đầu Thẩm Tư Vũ tôi thì tôi không thể ngồi đợi chết được. Trước kia cô phá hoại hôn lễ của tôi và Tư Đồ Thụy tôi không hề để bụng. Nhưng hôm nay cô lại muốn cướp đoạt gia đình tôi, cướp đi người chồng yêu thương tôi, thậm chí còn muốn cướp đi cả bọn trẻ nữa, sao tôi có thể để mặc cô muốn làm gì thì làm?”

“Tôi không biết, cô rồi ràng là điên rồi, rõ ràng đang ở bệnh viện tại sao lại…”

“Nếu như không phải tôi giả bệnh thì cô có dám kiêu ngạo như vậy không? Đúng rồi, kế hoạch của cô rất tốt, cô là người đã động chân động tay vào thuốc A di sau đó mua chuộc bác sĩ Thái, còn thường xuyên gọi điện đến nhà tôi khiêu khích tôi để tôi sinh ra ảo giác. Viên Thiến, tôi biết cô rất ngoan độc nhưng không thể ngờ rằng vì đạt được mục đích mà cô không ngạ bất kể thủ đoạn nào hay làm tổn thương bất cứ ai.”

“Cô…” Viên Thiến thẹn quá hóa giận “Hừ, cô còn tốt hơn tôi nhiều. Tỏ ra mình đáng thương nhu nhược, nhưng thực chất lại cực kỳ ngoan độc.”

“Trong lòng mỗi người đều có thiện và ác. Đối với người như cô, căn bản không thể dùng thiện lương để đối đãi, tôi cũng muốn cho cô nếm thử cảm giác bị người khác hãm hại là như thế nào.”

“Tôi muốn nói cho Kevin biết, tôi muốn đứng trước mặt anh ấy vạch trần bộ mặt thật của cô, hơn nữa tôi cũng có thể nói những điều này là do cô hãm hại tôi.”

Tư Vũ cười nhạo “Đi thôi, dù cô có nói ra sự thật thì anh ấy cũng không hề cảm thấy gì, bởi vì anh ta yêu tôi, anh ta chấp nhận mọi khuyết điểm của tôi. Nhưng cô, cô cho rằng Trạc Thác yêu cô sao? Anh ta đối với cô chẳng qua chỉ là một loại kích thích, à là dì nhờ vả mới đúng!”

“Nói bậy, anh ấy thật sự thích tôi, nếu không sẽ không cùng tôi lên giường!” Viên Thiến vẻ mặt đầy đắc ý.

Tư Vũ vừa nghe, trên mặt hiện lên một tia thống khổ, khi cô đang không biết phải làm sao thì sau lưng vang lên một tiếng nói quen thuộc.

“Viên Thiến, tôi tặng cô thêm tội phỉ báng nữa!” Trạc Thác bỗng nhiên xuất hiện, ánh mắt thê lương hung hăng bắn về phía Viên Thiến “Cô là đồ đàn bà vô liêm xỉ, thừa dịp tôi uống say mà động thủ với tôi. Nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng ngoại trừ Vũ nhi ra, tôi đều không hề nổi thú tính.”

“Thác…” Không ngờ rằng anh sẽ xuất hiện, Tư Vũ vừa mừng vừa sợ.

“Anh… Làm sao anh biết?” Mặt Viên Thiến trở nên ửng hồng.

“Hừ, cô nghe lén điện thoại của tôi, chẳng nhẽ tôi lại không biết?”

Viên Thiến lập tức trợn trừng mắt, khó trách tại sao mọi chuyện lại xảy ra quái dị như vậy, hóa ra anh đã sớm có mưu đồ. Cô chần chờ hỏi “Cuộc phỏng vấn… Tất cả đều là anh sắp đặt?”

“Cô lợi dụng giới truyền thông để phát tán tin đồn, chẳng lẽ tôi lại không biết dùng chiêu gậy ông đập lưng ông sao? Viên Thiến, cô nghĩ rằng Trạc Thác tôi là một thằng ngu sao? Cô cho rằng những thủ đoạn kia có thể qua mắt được tôi sao?”

“Vậy tất cả những gì anh nói đều là lừa gạt tôi, anh đột nhiên tốt với tôi cũng là kế hoạch sao?” Mặt cô xám như tro.

“Nếu không cô cho rằng là cái gì? Trạc Thác tôi cả đời chỉ yêu một người chính là Thẩm Tư Vũ.” Anh vừa nói vừa ôm chặt Tư Vũ đứng bên cạnh “Bất luận cái gì làm tổn thương cô ấy đều phải trả giá đắt, cho dù cô có là cháu ngoại của A Di cũng không ngoại lệ!” Nhớ lại những sóng gió thống khổ đã qua, Trạc Thác hận không thể đem cô ta băm làm trăm mảnh.

“Thẩm Tư Vũ, cô thật đáng giận. Trạc Thác, anh còn ghê gớm hơn; không, tôi tuyệt đối sẽ không để cho hai người được hạnh phúc, tôi nhất định sẽ phá hoại các người đến cùng, những thứ mà Viên Thiến tôi không có được thì đừng hòng người khác có thể có.” Dĩ nhiên Viên Thiến đã mất đi lý trí, la hét om sòm.

“Phải xem cô có cơ hội không đã.” Khuôn mặt tuấn tú của Trạc Thác bị tà ác che kín “Quên nói với cô rằng, cảnh sát đã chuẩn bị chính thức khởi tố cô tội mưu sát, có biết nghiêm trọng thế nào không? Dù không bị bắn chết thì cũng là tù chung thân. Vài viên đạn là qá dễ dàng cho cô rồi, tôi muốn cô phải ngồi tù cả đời, muốn cô cả đời này chỉ có thể ở trong ngục giam mà mặc bộ quần áo tù đặc biệt. Đúng rồi, ở trong đó cô có thể bắt đầu diễn xướng, họ nhất định sẽ cổ vũ nhiệt tình; nhưng nếu như cô không bỏ dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ đó thì nhất định cô sẽ bị tra tấn thôi!” Nói xong những lời cuối cùng, anh cơ hồ nghiến răng nghiến lợi.

“Không… Tôi không muốn ngồi tù, tôi muốn diễn xướng trên võ đài, tôi không thể để những phạm nhân đê tiện đó bắt nạt được. Đừng, đừng…” Cô trợn trừng mắt, ôm đầu la hét rồi lao thẳng ra bên ngoài.

“Vũ nhi bảo bối của anh!” Trong phòng cuối cùng cũng có thể an tĩnh trở lại, Trạc Thác ôm chặt người trong ngực, cảm giác mất mà được lại khiến anh vô cùng kích động và hưng phấn, thật lâu sau không ngờ rằng có hạnh phúc muộn màng này.

“Thác!” Tư Vũ cũng vòng qua eo anh, tham lam hấp thụ mùi thơm đặc biệt trên người anh. Lồng ngực này làm cô cảm thấy ấm áp, an toàn nhất từ trước đến nay.

Trạc Thác đột nhiên ôm chặt lấy cô mà xoay vòng vòng rồi chạy ra cửa sổ hét lớn “Vũ nhi của tôi, là cuả tôi, mãi mãi là người của tôi!”

Rồi thân thể anh như muốn bay thẳng ra ngoài không trung khiến Tư Vũ sợ hãi hét lên “Thác, đừng… Thả em xuống.” Trạc Thác ôm chặt cô vào ngực mà hôn nồng nhiệt như mưa rơi trên mặt cô.

Tư Vũ bị anh hôn đến không thể thở nổi nói “Thác, đừng, đừng, bây giờ là ban ngày…”

“Ban ngày, ban ngày thì sao?”

“Đừng, nhỡ có người đến…”

“Bảo bối, yên tâm, không có sự cho phép của anh, không ai có thể tùy tiện vào vào lúc này.”

Toàn thân Tư Vũ lập tức trở nên ngứa ngáy, cô mẫn cảm kêu thành tiếng.

Trạc Thác hài lòng nhìn cô, bàn tay cứ tiếp tục tìm kiếm xuống dưới.

Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=169007&page=13#.UuzyJn2wKSE#ixzz2s4lDCNa1

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN