Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc - CUỐI: Đại kết cục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc


CUỐI: Đại kết cục


chương cuối : đại kết cục“Tổng giám đốc…” Trương Thiên Minh đẩy cửa tiến vào, khi anh tận mắt chứng kiến trên chiếc ghế dựa lớn có hai thân hình như lửa nóng thì không khỏi ngại ngùng.

Trạc Thác rất nhanh kéo quần áo Tư Vũ xuống, đảm bảo không lộ ra gì rồi mới đảo mắt về phía Trương Thiên Minh phẫn nộ hỏi “Có chuyện gì sao?”

“Tôi…”

“Thác, anh đừng dữ tợn như vậy.” Tư Vũ biểu hiện có chút không được tự nhiên hỏi “Trương trợ lý, có chuyện gì không?”

“Anh Tư Đồ Thụy, anh Lương Mục Thuần, anh Lý Trọng Lân, cô Trần Tĩnh Di đang ở ngoài tìm cô ấy và tổng giám đốc, còn có cả ông bà Thẩm cũng mang bọn trẻ đến nữa.”

“A! Tôi quên mất, họ chắc chắn đã cho rằng tôi xảy ra chuyện gì.” Tư Vũ kêu to “Trương tiên sinh, phiền anh ra ngoài nói họ chờ tôi một chút, tôi và tổng giám đốc sẽ ra sau.”

Trương Thiên Minh cung kính gật đầu rồi lui ra bên ngoài.

“Thác, nhanh lên.” Tư Vũ nắm lấy tay Trạc Thác lôi kéo.

Nhưng anh như hóa thạch dính sát vào ghế dựa lớn. Anh bất mãn phàn nàn “Vũ nhi, chúng ta cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến họ.”

“Anh…” Tư Vũ cười khổ, người đàn ông này không giống như đã ba mươi tuổi, giống hệt như một đứa trẻ, xem ra cô chỉ có thể dùng đến chiêu dụ dỗ “Ngoan nào, đêm nay em sẽ đền bù tổn thất được không? Đến lúc đó tất cả sẽ nghe theo lời anh!” Cô thêm vào một câu.

Trạc Thác như vẫn còn hờn dỗi “Còn nữa, việc kia, tất cả mọi người đều đã biết nhưng chỉ có mình anh là không, anh cũng muốn trừng phạt em.”

“Vâng vâng, tất cả đều theo ý anh.” Tư Vũ đồng ý, người đàn ông này cái gọi là trừng phạt không phải là…

Cuối cùng Trạc Thác cũng lộ ra nụ cười hài lòng, anh đoạt lấy một nụ hôn sâu rồi mới nắm tay cô kéo ra ngoài.

Màn đêm tĩnh lặng, Tư Vũ đang đứng trước cửa sổ đợi, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng mà trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cuối cùng nhớ tới mái ấm hạnh phúc, khóe môi lại bất chợt nở ra nụ cười.

“Lại một người cười ngây ngô!” Trạc Thác ôm cô từ phía sau.

Tư Vũ không khỏi hoảng sợ “Làm sao anh… Không hề có một tiếng động nào?”

“Tâm hồn em đang treo trên cành, tiếng bước chân của anh đương nhiên là em không thể nghe được rồi! Nói mau, đang cười cái gì?”

“Thác, về nhà thật tốt, đã bao lần trong mơ em chỉ nghĩ về nhà, cuối cùng giấc mơ của em cũng đã trở thành hiện thực rồi.”

Yết hầu Trạc Thác như nghẹn lại, anh đem cô ôm chặt vào lòng “Đồ ngốc!”

Tư Vũ dựa vào lồng ngực to lớn của anh nheo mắt lại, tham lam hưởng thụ lấy mùi hương quyến rũ ở đó.

Trạc Thác đột nhiên nâng khuôn mặt cô lên, hôn lên hai khóe môi đỏ mọng. Đầu tiên Tư Vũ cũng sững sờ, nhưng sau đó cũng nóng bỏng đáp lại…

Quần áo từng cái một bị ném ra. Hai người dây dưa một lúc, trong phòng dần ngưng tụ không khí mờ mịt, nổi lên một luồng sóng nóng bỏng…

Hoan ái tới cao trào, Trạc Thác vẫn ôm chặt lấy Tư Vũ cảm nhận dư vị “Vũ nhi, cuối cùng em lại trở về trong vòng tay anh rồi, cuối cùng anh lại có em rồi! Em biết không, khoảng thời gian không có em anh sống một ngày như một năm, khổ sở muốn chết.”

“Hừ, anh mà khổ sở sao? Không phải anh khoái hoạt với Viên Thiến sao!” Đột nhiên nhớ tới những tin tức được đưa trên TV, Tư Vũ đột nhiên rời khỏi lòng anh, tức giận trừng mắt.

Trạc Thác trở nên kinh hoàng, vội vàng ôm chặt cô vào lòng một lần nữa “Không có, đó là do anh uống say. Hơn nữa, anh thề rằng anh còn sạch sẽ, anh không có làm việc kia với cô ta.”

“Anh nói dối, Viên Thiến nói với tôi rằng anh dũng mãnh cỡ nào, khiến cô ta thoải mái cỡ nào.” Nhớ lại những lời nói khoe khoang của Viên Thiến ngày đó, Tư Vũ nổi giận hét lớn “Trạc Thác, tôi hận anh!”

Trạc Thác ôm chặt bảo bối trong tay, “Không có! Viên Thiến cũng đã thừa nhận rằng đó là do cô ta gạt người; huống hồ anh cũng đã đến bệnh viện kiểm tra rồi, đúng là ngày hôm đó không có xảy ra quan hệ gì cả. Vũ nhi, em tin anh đi, anh vẫn còn rất trong sạch, chưa từng để người phụ nữ khác nhiễm bẩn.”

“Tuy là như thế nhưng có phải anh đã hôn môi cô ta rồi không, hay để cô ta hôn lên môi anh, sờ xuống phía dưới.” Nghĩ tới người của mình bị người khác sờ qua, Tư Vũ không vui vẻ gì, cô phẫn nộ xoay người đưa lưng về phía anh nằm lên giường.

“Anh…” Trạc Thác á khẩu không trả lời được nhưng anh vẫn cố giải thích “Vũ nhi, lúc ấy là anh uống say, vì quá nhớ em mà do cô ta nói dối nên anh mới tưởng cô ấy là em. Nhưng không thấy mùi hương quen thuộc của em nên anh không hề làm gì với cô ta cả. Anh không hề nghĩ đến việc cô ta không hề biết xấu hổ, thừa dịp ngủ với anh trước.” Anh dừng ngữ khí nhẹ nhàng của mình lại “Nhưng Vũ nhi à, bất luận cô ta có làm gì anh, chỗ đó của anh vẫn không giơ lên, điều đó chứng minh được rằng chỉ có mình em mới có thể tác dụng nó, trong tiềm thức của anh chỉ muốn cùng em hoan ái thôi.”

Tư Vũ giữ im lặng.

Trong lòng Trạc Thác càng lúc càng sợ hãi, anh tiếp tục cầu khẩn “Vũ nhi, đừng như vậy, đừng lơ anh như thế, cuộc sống không có em khiến anh sống không bằng chết. Trong lòng anh chỉ có mình em. Anh lớn lên đã có mị lực rồi nên không thể trách anh được.”

Tư Vũ nghe đến đó không khỏi khẽ cười. Người đàn ông này đúng là quá tự hào rồi.

Cảm giác được người trong lòng đang run rẩy một chút, anh cho rằng cô đang khóc, trong lòng càng trở nên sốt ruột hơn “Vũ nhi, đừng khóc, cầu xin em đừng khóc, hay như vậy đi, anh đi mua thuốc tẩy 99% trừ đọc để tẩy trừ nó.”

“Phụt…” Tư Vũ không nhịn được phì cười.

Đầu tiên Trạc Thác sững sờ, sau đó mới tỉnh ngộ. Hóa ra cô ấy không phải đang khóc mà là đang cười. Cô gái đáng ghét này, hại anh lo lắng gần chết. Đôi mắt anh hiện lên một tia tà mị, không nói lời gì đẩy hai chân cô ra.

“A…” Đột nhiên có thứ nhồi vào làm Tư Vũ không khỏi lớn tiếng rên rỉ ra, cảm giác vô cùng khoái hoạt khiến cô khó nói thành lời, cô chỉ có thể bất lực kêu lên.

“Vũ nhi, thích không?” Thanh âm mị hoặc của Trạc Thác vang lên bên tai.

Tư Vũ không kìm được lòng mà gật đầu, phàn nàn “Thác, nhanh…”

Ngược lại, Trạc Thác không vội “Em bình phục mà không nói cho anh biết, khiến anh vô cùng đau lòng.”

“Em đang suy nghĩ về chuyện lên trả thù Viên Thiến thế nào.” Tư Vũ quẩy người một cái để lộ ra bản thân đang khao khát.

“Em đã khôi phục từ bao giờ?”

“Anh có nhớ chuyện trên sân thượng lần trước không? Lý Trọng Lân tới tìm em nói với em tất cả đều do Viên Thiến làm, em lại thấy cảnh bọn trẻ khóc lớn, bởi vậy mà tự nhiên bị kích thích rồi dần tốt hơn thôi.”

“Tất cả mọi người đều biết, anh lại chẳng hay biết gì. Mỗi lần gặp em đều cãi lộn, nhìn tên tiểu tử Lý Trọng Lân kia ôn nhu vô cùng, em còn để cho anh ta ôm.” Trạc Thác cố gắng nhịn xuống hạ thể sưng đau nhức, trời ạ, nếu còn như vậy anh không chừng sẽ vì nghẹn mà bị nội thương mất thôi. Không thể điều tra ra sự việc rõ ràng, lòng anh vẫn cảm thấy vô cùng đau nhức.

“Lúc ấy em thực sự nghĩ anh cùng Viên Thiến làm chuyện kia rồi, nhất thời thương tâm nên để anh ấy an ủi mình thôi.” Toàn thân Tư Vũ ngứa ngáy không thôi, cô lại bất mãn lần nữa phàn nàn “Thác…”

“Vậy em đồng ý với anh, từ nay về sau không bao giờ được để tên tiểu tử kia đụng vào mình nữa, nắm tay cũng không được! Còn nữa, không cho phép em gọi hắn là sinh viên, hắn ta còn trẻ, nói hắn có khí chất nghệ thuật.”

“Vâng, em đồng ý. Cho dù anh ta có là tiến sĩ, cho dù anh ta có là vương công quý tộc, thừa kế vương tộc đi chăng nữa!”

“Còn gì nữa không?”

“Em yêu nhất là Thác, em vĩnh viễn chỉ thuộc về mình Thác.” Những lời này cô đã thuộc làu. Sau khi bình phục, họ lại bắt đầu tưởng niệm lại tình cảm, mỗi một lần Trạc Thác đều có năng lực chuyển đoạn đối thoại sang phương diện kia, sau đó lại ‘thuận tiện’ yêu cô.

Anh dường như không dùng hết sức lực, họ không biết đã làm bao nhiêu lần, Tư Vũ chỉ biết là mỗi lần buồn ngủ thì lại bị hạnh phúc nhồi vào, sau đó lại bắt đầu tinh thần cùng anh chạy tại chỗ, điên cuồng…”

“Ngoan nào, Vũ nhi, ăn sáng đã rồi ngủ tiếp.” Trạc Thác toàn thân chỉ mặc một cái chăn, quỳ gối trước giường dụ dỗ người đang nằm bên trên.

Tư Vũ mở chiếc miệng nhỏ nhắn ra để anh đút từng miếng vào miệng mình, nhưng hai mắt vẫn không thể mở nổi.

Trạc Thác bê cái chén không xuống phòng bếp. Sau đó trở lại phòng ngủ.

Biết rõ hai vợ chồng họ đang bận rộn ‘ôn lại’ chuyện cũ, tối qua bà Thẩm mang bọn trẻ sang ngủ cùng mình, sáng sớm nay cùng ông Thẩm mang bọn trẻ ra ngoài, để lại một tờ giấy “A Thác, chúng ta đưa bọn trẻ đi chơi một ngày, tối mới trở về. Bữa sáng và cơm trưa đều đã được chuẩn bị rồi, các con chỉ cần hâm nóng lại là được rồi.”

Được bố mẹ vợ ‘chăm sóc’ như vậy nên anh tuyệt đối không thể để họ thất vọng.

Trạc Thác mở cửa phòng ngủ lần nữa rồi cởi bỏ quần, ném xuống cuối giường, không chờ đợi được nằm xuống bên cạnh Tư Vũ sau đó lại ‘XXOO’

Cả ngày Tư Vũ không hề xuống giường lần nào, một mực mơ màng đến ngày hôm sau mới tỉnh lại. Khi tỉnh lại thì thấy toàn thân mình đau nhức, cuối cùng cô lại nằm trên giường ngủ tiếp ba ngày. Đến ngày thứ năm cô mới rời khỏi phòng ngủ (Về phần trong ba ngày đó, họ làm sao có thể vượt qua được thì mọi người có thể tự nghĩ. Hắc hắc.)

“A Di, thực xin lỗi!” Trạc Thác áy náy nhìn Vệ Gia Bảo.
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
“Không liên quan đến con, chuyện này tất cả đều là ý trời.” Vệ Gia Bảo thở dài một tiếng.

“Dì à, chúng ta có lẽ thực sự quá mức chút ít…” Tư Vũ không khỏi có chút hối hận lúc đó hung ác tuyệt đối.

“Chỉ có thể nói tất cả đều do nó gieo gió giặt bão mà thôi.” Vệ Gia Bảo bất đắc dĩ nói “Chỉ đáng thương cho em gái ta, hiện giờ họ mới hối hận, nếu như lúc trước không quá dung túng Viên Thiến thì sẽ không có kết quả như vậy. Tất cả…đều là số phận.”

“Chúng ta đến bệnh viện tâm thần thăm cô ấy, có lẽ như cô ấy còn không nhận ra chúng tôi.” Nhớ đến người phụ nữ tóc tai bù xù, trong lòng Trạc Thác không khỏi dâng lên một tia đồng tình, ngày nào Viên Thiến cũng ăn mặc ngăn nắp sạch sẽ vậy mà không ngờ rằng có khi trở thành như thế.

“Không nói cho các con sớm, đến cả cha mẹ nó cũng chẳng nhận ra. Bác sĩ nói nó đang ở thời kỳ nghiêm trọng, từ nay về sau chỉ có thể ở đó sống nốt quãng đời còn lại thôi.”

Tư Vũ lẳng lặng nghe, cảm khái vạn đoan, cảm thụ mất đi tâm trí chính mình hiểu rõ người yêu, ông trời cho Viên Thiến sự an bài tốt nhất!

“Đúng rồi, Thái Phượng kia không sao chứ?”

“Không sao, Viên Thiến vừa đi khỏi người của chúng con đã cứu cô ta ra.”

“Ayy, thật sự là nghiệp chướng mà.”

“Dì đừng suy nghĩ nhiều, Thái Phượng thật ra cũng đáng thương, vì con trai mà làm bản thân mình thân bại danh liệt, may mắn là cuối cùng cô ta cũng tỉnh ngộ mà phối hợp với chúng con nên mới có thể thoát chết đó.”

Vệ Gia Bảo thở dài một hơi rồi nhìn về phía Trạc Thác và Tư Vũ “Tháng sau cử hành tuyên truyền mới, Tư Vũ, con chuẩn bị xong chưa?” Tư Vũ nhẹ gật đầu “Chắc là không có vấn đề gì lớn đâu. Có Thác ở đây, con không sợ.”

“Vậy là tốt rồi! Ta thấy không ngờ con hành động cũng không hề thua kém nữ diễn viên kia.”

“Con…Là do có người giúp đỡ thôi.” Tư Vũ mặt đỏ tới mang tai.

“Ha Ha, Tư Vũ, con có ý nghĩ sẽ tiến vào giới giải trí không?” Vệ Gia Bảo liếc mắt thưởng thức cô.

Tư Vũ chưa kịp trả lời thì Trạc Thác đã lập tức lên tiếng “Không được, cô ấy chỉ có thể diễn bộ phim này thôi.” Anh không muốn cô dấn thân vào nơi đầy rắc rối này, nếu không đến lúc đó anh không cần làm gì cả, chỉ cần đuổi hết lũ ong bướm bay xung quanh cô thôi.

Vệ Gia Bảo cười lớn, Tư Vũ thì bất mãn trừng mắt với Trạc Thác, Trạc Thác sủng nịnh cười với cô. 

Trong khách sạn năm sao. Hôm nay có thể nói là náo nhiệt nhất chưa từng có đến nay. Bởi vì tất cả mọi người đã chờ mong bộ phim mới “Ngôi sao tổng giám đốc” này từ rất lâu rồi. Nam nữ diễn viên chính là vợ chồng Trạc Thác lần đầu tiên bộc bạch tâm tư nhân vật trước giới truyền thông.

Tổng giám đốc Trạc tất cả mọi người đều biết, nhưng nữ diễn viên Thẩm Tư Vũ thì ra là Trạc phu nhân, tất cả mọi người đều hứng thú tưng bưng, có thể nói, mọi người hôm nay đều vì cô ấy mà đến.

Từng đợt tiếng hoan hô cùng sự ủng hộ của mọi người vang lên, sau đó phóng viên chính thức bắt đầu cuộc họp báo.

“Thẩm tiểu thư… A, hay xưng là Trạc phu nhân đi.” Một vị phóng viên nhanh chóng nắm lấy cơ hội hỏi thẳng vấn đề thứ nhất “Xin hỏi trước kia cô có từng là diễn viên không?”

“Không có!” Tư Vũ dứt khoát trả lời rất tự nhiên không hề tỏ ra lúng túng.

“Trạc phu nhân, những biểu hiện của cô cực kỳ quen thuộc và tự nhiên, thật khó có thể tin rằng đây là bộ phim đầu tiên.” Đến một vị phóng viên khác hỏi.

Tư Vũ nhẹ cười “Thật ra vừa mới bắt đầu tôi cũng không biết gì hết, về sau nhờ nỗ lực của mọi người, đặc biệt là tổ nhân viên công tác kịch trợ giúp nên tôi mới có thể dễ dàng vượt qua khó khăn này.”

“Trạc phu nhân, nghe nói câu chuyện này dựa vào chuyện có thật giữa cô và Tổng giám đốc Trạc mà dựng lên. Có thể nói rất chân thực, phải không?”

Tư Vũ dừng lại một chút mới nói: “Cũng không hẳn thế, tôi của hiện nay đâu có hạnh phúc như nhân vật đâu…”

“Vũ nhi…” Trạc Thác ngồi cạnh cô cuối cùng cũng tỏ ra sự bất mãn của mình.

Tư Vũ nhìn anh thản nhiên cười, ánh mắt tiếp tục trở lại với mọi người “Nhưng có thể nói là giống nhau đến 80%.”

“Oa…” Toàn hội trường lập tức truyền đến một hồi thổn thức, khuôn mặt của mọi người đều hiện lên sự hâm mộ và hiếu kỳ.

“Còn 20% còn lại là sự thật ngược. Xen vào đó khiến cho người xem trở nên thương tâm nên chúng tôi quyết dịnh cắt bỏ 20% tả thực này đi, cho nên đối với mọi người đó là câu chuyện tình yêu cực kỳ hoàn mỹ và hạnh phúc.”

“Vậy cô là Thẩm Tư Vũ trong hiện thực hay là trong phim ảnh?”

“Trong hiện thực!” Tư Vũ không cần nghĩ ngợi trả lời “Tuy nhiên, đó là một quá trình gian khổ. Trong cuộc sống của con người tồn tại rất nhiều bất đắc dĩ, chỉ cần có kinh nghiệm thì những điều này sẽ được khắc cốt ghi tâm. Hơn nữa, Trạc Thác của hiện thực so với trong phim anh càng thêm thâm tình, càng vì Tư Vũ mà anh ấy đồng ý trả giá tất cả mà không hề hối tiếc.”

Khóe môi Trạc Thác nhếch lên nụ cười si mê nhìn cô. Bảo bối của anh có lẽ là thích hợp với trường hợp như vậy hơn, cô ấy như là sinh ra để làm diễn viên vậy, đối diện với giới truyền thông mà không hề luống cuống; khi quay phim lại chăm chỉ, khiêm tốn. Quan trọng lại là việc kia, bức tranh đẹp, vóc người đẹp, công phu trên giường lại tuyệt hảo. Trời ạ, rốt cuộc tại sao anh lại có thể tìm được một bảo bối như thế…

“Vậy còn tổng giám đốc? Anh cảm tưởng thế nào?” Phóng viên thuận tiện chuyển hướng đến Trạc Thác.

Đáng tiếc Thác lại có vẻ mặt háo sắc ngẩn người nhìn Tư Vũ.

Khuôn mặt Tư Vũ lập tức ửng hồng, cô kéo nhẹ anh một cái “Thác…”

Rốt cuộc Thác cũng tỉnh ra, khi anh thấy mọi người đều đang kinh ngạc nhìn mình thì vội chỉnh lại nét mặt, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng.

Lúc này, người phóng viên đó lại lặp lại vấn đề một lần nữa.

Trạc Thác thanh thanh yết hầu, nghiêm trang trả lời “Vấn đề về phim, tôi cũng rất thích Trạc Thác của hiện tại, anh ta chịu khổ không phải người thường có thể tưởng tượng được. Tuy nhiên đó là đoạn thời gian vô cùng thống khổ, quá trình cực kỳ khó chịu nhưng anh ta vẫn cảm thấy cực kỳ vui mừng. Vì Tư Vũ, anh ta cảm thấy rất đáng giá, cuối cùng nói cho mọi người kết cục để công sức của anh ấy không trở nên uổng phí. Hôm nay, anh ta có một gia đình mỹ mãn, một người vợ xinh đẹp hiền lành, những đứa con ngoan ngoãn đáng yêu, đương nhiên có tương lai hạnh phúc và khoái hoạt hơn!”

“A…Oa…” Toàn hội trường lập tức vang lên từng đợt tiếng vỗ tay vang dội…

Bộ phim “Ngôi sao tổng giám đốc” vừa mới ra mà phóng vé đã cháy, cả nước giờ có phong trào “Thác-Vũ” cao triều, đặc biệt là những người trẻ tuổi cũng như si như say. Trạc Thác cùng Tư Vũ đi qua mấy lần, ngày nào cũng không hề ít người qua đây; Trạc Thác và Tư Vũ cũng biết rằng vé bán vô cùng chạy.

Rất nhiều thương hiệu quảng cáo cùng nhà đầu tư đều tới tìm Tư Vũ nhưng bị Trạc Thác cự tuyệt tất cả!

Một ngày, Trạc Thác cùng Tư Vũ đang mỗi người ôm một đứa con đi trên đường, đột nhiên một đám nam sinh chạy tới, trong tay mỗi người cầm một áp phích Tư Vũ “Chị Tư Vũ, ký tên cho bọn em với.”

Tư Vũ mỉm cười nhìn họ mặt đầy nóng bỏng, tay đang ôm Tiểu Duệ đưa cho Trạc Thác sau đó nhận áp phích kia ký lên chữ ký danh dự của mình

Lúc này lại một đám nữ sinh lao ra “Chị Tư Vũ, ký tên giúp chúng em với.”

Không biết qua bao lâu, Trạc Thác đã bị bài trừ ra ngoài vài thước, anh ôm cả Tiểu Duệ lẫn Tiểu Huyền kéo dài mặt bất mãn nhìn Tư Vũ bị mọi người vây chặt.

Anh chậm rãi tiến lại gần đám đông nói khẽ với một nam sinh trong đó “Tôi là Trạc Thác, có muốn tôi ký tên cho cậu không?”

Trong đầu nam sinh kia không do dự trả lời “Không cần, anh là đàn ông, tôi cũng là đàn ông, sao mà hâm mộ chứ.”

Gương mặt Trạc Thác trở nên xanh lè, anh đi đến gần một nữ sinh chưa từ bỏ hỏi: “Tôi là Thác, có muốn tôi ký tên cho cô không?”

Nữ sinh đẩy anh ra, mất kiên nhẫn nói “Đừng ồn, tôi đang muốn ký tên, anh không phải chị Tư Vũ, sao mà phải sùng bái chứ.”

Thác gần như té xỉu, gương mặt hiện lên một mảnh ửng hồng, sau đó phẫn nộ cách xa họ sinh ra hờn dỗi.

Sau khi mọi người rời khỏi, Tư Vũ mới thở dài một hơi rồi đến trước mặt Trạc Thác “Những đứa trẻ này thực sự là quá nhiệt tình rồi!” Nhận lấy bọn trẻ trong lòng anh, cô tiếp tục nói “Đi thôi!”

Trạc Thác vẫn giữ vẻ mặt khó chịu ngơ ngác theo sát người bên cạnh, cứ thế bước tiếp về phía trước.

Trong một gian phòng vẽ tranh đầy ánh sáng, bày đầy một vài bức tranh trông rất sống động, có người, có vật, có núi non, hoa cỏ, cũng có nhiều tẩu thú côn trùng, đại khái khoảng trừng trăm bức.

Mỗi một bức họa đều có đầy đủ các hình dạng, tất cả họ đều là những người yêu thích tranh và nhà bình luận.

Tư Vũ lẳng lặng đứng một bên nhìn biểu lộ thưởng thức của họ, trong lòng cô cảm thấy vui mừng vô cùng, ước mơ nhiều năm qua của mình cuối cùng cũng có thể trở thành sự thực rồi.

“Vũ nhi, nhanh ngồi xuống đi.” Trạc Thác ngồi ở chiếc ghế lớn vịn Tư Vũ ngồi ở trên, lo nghĩ nói “Không phải bảo em đừng đứng quá lâu sao? Nhỡ mệt thì làm sao bây giờ?”

“Anh ý, còn lải nhải nhiều hơn cả mẹ em, Đông Nghị đã nói rồi, mấy tháng trước khi sinh tốt nhất nên đi lại nhiều một chút.” Hóa ra Tư Vũ đã mang thai đến tháng thứ bảy.

“Nhưng…”

“Đừng nhưng nữa!” Mặc dù Tư Vũ có điểm bất mãn nhưng trong lòng vẫn đầy hạnh phúc và ngọt ngào, hóa anh anh đều khẩn trương đối với mình như vậy.

“Tư Vũ, chúc mừng, chúc mừng!” Một tiếng nói trầm ấm của nam nhân bỗng dưng vang lên.

“Mục Thuần, không phải anh nói không tới sao?” Nhìn thấy người bạn đã lâu không gặp, Tư Vũ kích động đứng lên khỏi ghế lớn.

“Em đã mơ ước có một buổi triển lãm tranh như thế này, làm sao anh có thể bỏ qua được, cho nên anh đã trở về rất vội.”

“Chị Thẩm…” Lúc này, một người phụ nữ đang có thai đến trước mặt họ.

“Tiểu Di?” Tư Vũ kinh ngạc nhìn cô, nhìn đến chiếc bụng của cô thì thấy có chút nhô lên càng kinh ngạc không khép miệng được “Em…”

“Bảo em đừng đi nhanh như vậy mà, có phụ nữ nào có thai lại giống em không.” Đột nhiên một người đàn ông chạy đến cạnh Tĩnh Di, trong miệng luôn càu nhàu nhưng trên mặt lại luôn sủng nịnh.

Trời ạ, Tư Đồ Thụy! Tư Vũ không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mặt, có ai nói cho tôi biết, cái này… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không.

“Tiểu Ngạn đâu?” Không nhìn thấy con trai, khuôn mặt trắng nõn của Tĩnh Di nhanh chóng trở nên sợ hãi, cô tức giận hét lớn với Tư Đồ Thụy “Không phải anh dắt tay con sao? Tại sao lại không thấy rồi?”

“Mẹ…” Tiểu Ngạn chạy đến bên cạnh Tiểu Di khóc lớn “Con ghét ba ba, trong mắt ba chỉ có mẹ thôi, từ nay về sau con không chơi với ba nữa!”

Tư Đồ Thụy ôm lấy đứa bé thấp giọng dụ dỗ “Tiểu Ngạn ngoan, là ba có lỗi, ba nên bị đánh, ba đảm bảo với con từ nay sẽ không thả tay con ra nữa. Tha thứ cho ba một lần có được không?”

Nhìn cảnh tượng một lớn một nhỏ trước mặt, cuối cùng Tư Vũ cũng hiểu hiểu được, khó trách mình vẫn cảm thấy Tiểu Di và Tư Đồ Thụy có điểm khác thường, khó trách cảm giác Tiểu Ngạn rất giống một người, hóa ra họ là cha con!

“Này, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với hai người vậy, tại sao lại có Tiểu Ngạn, nói ra mau.” Cô trở nên hiếu kỳ, truy vấn họ.

Khuôn mặt Tĩnh Di ửng đỏ, thẹn thùng cúi đầu xuống kéo kéo góc áo Tư Đồ Thụy “Anh là đàn ông, anh nói đi!”

Tư Đồ Thụy không biết phải làm sao, ấp a ấp úng đã lâu vẫn không thể mở miệng.

Tư Vũ tò mò đến nỗi phải nhờ Trạc Thác ngăn cản cô mới bỏ qua, sau đó nhìn về phía Tĩnh Di nói “Được rồi, chuyện hôm nay bỏ qua cho hai người, nhưng việc này tôi nhất định phải được biết rõ, nếu không thì không còn là bạn bè gì nữa!”

“Hả…” Tư Đồ Thụy cùng Tĩnh Di nhất tề kinh hô…

Một tòa nhà cao tầng trong khu biệt thự to lớn, xung quanh là một mảng yên lặng, nhưng đèn của lầu hai vẫn sáng. Tư Vũ nhìn bọn trẻ trong lồng ngực, khuôn mặt tràn ngập yêu thương đầy thỏa mãn.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Trạc Thác đi đến “Vũ nhi, vẫn chưa cai sữa cho chúng sao?”

Tư Vũ nhìn anh “Hừ” một cái “Thác, cánh tay em mỏi quá, mau đến mát xa cho em một chút!”

Trạc Thác nhẹ nhàng đến phía sau cô, đôi bàn tay rắn chắc nhẹ nhàng xoa nắn bả vai mảnh khảnh của cô, mắt nhìn vào một chỗ không di chuyển, trong ánh mắt đầy sự đói khát.

Anh cho rằng cần phải mua một tòa nhà lớn mang hai đứa con trai ‘chuyển’ đến một gian phòng khác để họ còn có thể tính phúc thế giới riêng của hai người, ai ngờ, thời gian khoái hoạt vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu, Vũ nhi đã lại mang thai. Khi mang thai, anh còn có thẻ ôm ôm nhưng giờ lão bà này đã bị bọn trẻ chiếm giữ mất rồi.

Thật vất vả để bắt bọn trẻ ngủ, anh mong chờ để trở lại phòng nhưng không ngờ vẫn phải làm osin. Nghĩ đi nghĩ lại anh cực ghét Đông Nghị.

Tất cả là do anh ta, nói cái gì mà sữa mẹ là thức ăn tốt nhất cho bọn trẻ làm Vũ nhi thuộc về mình nay lại bị hết con trai lẫn con gái chà đạp, mãi thật lâu sau vẫn chưa đến lượt mình. Ayyy, thời gian khổ sở này đến bao giờ mới kết thúc đây.

May là anh đã nghe lời khuyên của Nghị, Vũ nhi vừa sinh xong không được bao lâu anh liền buộc garo. Nguyên nhân là anh không muốn Vũ nhi phải khổ cực như vậy, nhưng còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn đó là anh không muốn cho bọn trẻ phân cách Vũ nhi yêu mình nữa.

Nhưng, nguyên nhân này làm anh không dám cho Vũ nhi biết, nếu không từ nay về sau anh đừng mơ tưởng có những ngày tháng tốt lành. Ha ha, Tổng giám đốc Trạc của chúng ta bây giờ là tiêu chuẩn “Khí quản viêm” (thê quản nghiêm) rồi!

“Thác, chỗ này ngứa quá, anh gãi giúp em với.” Âm thanh mềm mại của Tư Vũ đem anh từ trong tâm tư trở về.

Trạc Thác theo chỉ thị ngón tay chuyển qua trước ngực cô, giúp cô nhẹ nhàng vuốt ve, không lâu sau bàn tay đã thuận thế chuyển đến nơi đầy đặn.

Tư Vũ nhẹ kêu lên, sau đó nhận ra được cảm giác thoải mái nên mặc anh tiếp tục…

Nhìn con gái đang dần chìm vào trong giấc ngủ, còn người kia đang vùi đầu hấp sữa, khóe miệng Tư Vũ nhếch lên một nụ cười xinh đẹp, khuôn mặt tuyệt lệ đầy hạnh phúc và hân hoan!

Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=169007&page=13#.UuzyJn2wKSE#ixzz2s4mDRyrz

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN