Mờ ám ( 21+ Cao H ) - Chương 10 Gặp lại Tiết Khải Vũ, tôi hận anh cũng không hận anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1032


Mờ ám ( 21+ Cao H )


Chương 10 Gặp lại Tiết Khải Vũ, tôi hận anh cũng không hận anh


Tiết Giai Vu nhắm chặt mặt, hai tay ôm lấy vai tựa vào một tảng đá bên hồ nước. Trí nhớ như một tấm lá bị ngấm nước, nửa nổi nửa chìm lênh đênh trên sóng. Dòng chữ trên trang giấy nhòe đi lẫn mầu mực chảy thành một vệt dài hỗn độn.
Tiếng bước chân dẫm trên lá giòn tan, có người bước đến sau lưng Tiết Giai Vu, bước chân chậm rãi trầm ổn. Ánh sáng chiếu sau lưng người ấy như thể ánh sáng từ thiên đáng, một đôi cánh rực rỡ. Qua đôi mắt đầy nước, Tiết Giai Vu thấy hình bóng cao lớn đi về phía cô, sau đó đứng lặng một hồi.
Cả hai cùng im lặng, tiếng hít thở bị tiếng gió hòa tan. Đột nhiên người sau lưng tiến sát gần cô, tưởng chừng như lưng và ngực hai người dán chặt vào nhau. Hơi ấm từ người đàn ông sau lưng như một lô ấm, tỏa ra sức quyến rũ không thể cưỡng lại được. Tiết Giai Vu sững lại, sau đó cụp mắt xuống nhìn hai bàn tay đang ôm chặt eo mình. Bàn tay đàn ông thon dài, các khớp ngón tay hữu lực đan vào nhau.
“ Em xin lỗi!”
Tiết Giai Vu vuốt ve bàn tay hắn, nhẹ giọng nói.
“ Dù sao thì, em…rất thích anh!”
Cô thấy người sau lưng như hóa đá, hai cánh tay ôm eo cô đột nhiên siết lại mạnh hơn như thể muốn bẻ gãy thắt lưng mảnh mai. Lực đạo mạnh đến nỗi khiến cô đau, Tiết Giai Vu hơi cong người, mày nhíu lại. Hai tay cô bất giác lùi ra sau chạm vào Dương Cẩn Hàn, lòng bàn tay chạm vào chất vải mát lạnh. Mắt cô mở to, trống ngực đập thình thịch. Một sự ngờ ngợ làm cho Tiết Giai Vu không biết ứng xử thế nào.
Tiết Giai Vu dùng sức quay lại, sững sờ như thể bị sét đánh trúng đỉnh đầu.
“ Tiết…Tiết…Khải…”
Ngay sau đó, giọng nói của cô nghẹn lại.
Từ xa bóng Dương Cẩn Hàn đang đi lại gần, ánh nắng loang lổ che đi biểu cảm trên gương mặt hắn. Nhưng hai bàn tay đang nắm chặt lại thể hiện sự tức giận thật sự.
Tiết Giai Vu ngẩng đầu, vẫn giữ vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Tiết Khải Vũ không biết từ đâu hiện ra. Vẻ mặt hắn lạnh băng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào gương mặt người con gái đang bị hắn ôm chặt vào lòng. Cô nhỏ bé hơn hắn, hai vai yếu ớt mái tóc buộc lỏng lẻo một vài sợi vương trên má. Đã nhiều ngày cô giống như một cơn gió, biến mất trong cuộc đời hắn không tiếng động. Chim non đến ngày khôn lớn dang cánh bay về bầu trời tự do, đi tìm tình yêu của đời mình. Nhưng có bao giờ con chim quay đầu lại nhìn đến vẻ buồn bã thất vọng của người đã nuôi nó lớn đã cho nó ăn hay không?
Tiết Giai Vu đẩy lồng ngực rắn chắc như tượng đá của người đàn ông này ra nhưng không thể xê dịch nổi một khắc. Lòng bàn tay cô vã ra mồ hôi, hai tay run run. Đôi môi Tiết Giai Vu mím chặt, hai má đỏ bừng.
Lúc này Dương Cẩn Hàn đã đi đến bên cạnh, đôi mắt không chuyển nhìn hai người đang đùn đẩy bên cạnh. Đã bao giờ, hắn suy nghĩ về việc sẽ tiến lên tranh giành với Tiết Khải Vũ hay chưa?
Tiết Giai Vu ngừng lại, cứ cố gắng thoát ra chỉ như trò đùa của hai người đàn ông này. Trò chơi của những kẻ vương quyền, chỉ có con sâu cái kiến bị nghiền nát mà thôi. Lời giữ trong lòng cuối cùng chỉ là lời thừa thãi, hóa ra Tiết Giai Vu cô không có phúc đến vậy. Tại sao có những cô gái rất hạnh phúc, sinh ra trong gia đình giàu có, cha mẹ nuông chiều cơm bưng nước rót, hàng trăm người theo đuổi, người nào người ấy tài hoa hơn người đều là cực phẩm trong cực phẩm. Cho dù trải qua nhiều đau khổ cuối cùng cũng sẽ có hạnh phúc, cho dù phạm phải lỗi lầm cũng được tha thứ, đấy là bình đẳng hay sao, đấy là công bằng hay sao?
Trên cơ thể con người có tay phải tay trái, vốn chẳng công bằng. Là như vậy sao? Những người đàn ông trong cuộc đời của Tiết Giai Vu đều là kẻ chỉ biết lợi dụng tình cảm của cô gái để thực hiện mục đích của mình. Nếu biết là một ngày nào đó sẽ phải đối mặt, chẳng bằng hôm nay đi. Hãy cắt đứt mọi tơ tưởng hão huyền của bản thân để thức tỉnh, thức tỉnh đi.
“ Anh cũng đến đây…”
Tiết Khải Vũ không nói một lời, bàn tay chuyển từ thắt lưng đến phần vai của cô. Bàn tay đã từng ruồng bỏ nay lại giống như cầm một viên thủy tinh, buông không được bỏ không xong.
“ Này mai…”
“ Hôm nay hãy về Tiết Gia.” Đột nhiên Tiết Khải Vũ lên tiếng ngắt lời.
Tiết Giai Vu nghe giọng nói đầy sự độc đoán của Tiết Khải Vũ chỉ cảm thấy nực cười. Hắn lại ra lệnh cho cô, mà Dương Cẩn Hàn cũng không hề có phản ứng gì. Tiết Giai Vu liếc nhìn sang người bên cạnh rồi lại quay về nhìn Tiết Khải Vũ một cách nhạt nhẽo. Thế rồi đột nhiên cô phá lên cười khanh khách không coi ai ra gì. Tiết Khải Vũ bị nụ cười quái dị của cô làm cho sững lại, vẻ lạnh lùng trên mặt bỗng chốc cứng ngắc, còn Dương Cẩn Hàn đang đút tay vào túi quần yên lặng đứng bên nãy giờ thì chỉ hơi nhíu mày. Hắn muốn xem xem người con gái lắm chiêu này lại định dở trò gì nữa.
Tiết Giai Vu lau lau nước mắt chảy ra do cười quá nhiều, tươi cười gỡ bàn tay đang đặt trên eo mình ra sau đó đứng lùi về phía sau hai bước. Cô đưa tay lên vuốt vuốt tóc, thở dài một hơi rồi chỉ nâng tay chỉ chỉ vào ngực Tiết Khải Vũ:
“ Mấy ngày qua, Tiểu Vu đã biết được một điều. Anh có muốn biết không?”
Tiết Khải Vũ trầm ngâm nhìn ngón tay cô đang chọc chọc vào ngực mình, không trả lời câu hỏi chợt rơi từ trên trời xuống kia. Tiết Giai Vu thấy hắn không mặc không nhạt, ngược lại bắt đầu đổi giọng này nỉ.
“ Khải Vũ, anh không muốn biết sao?”
Tiết Khải Vũ vẫn mặt than kiên nhẫn, bắt lấy tay cô nắm chặt trong tay, ra chiều chuẩn bị kéo cô đi về.
“ Khoan đã, không ai quan tâm tôi nói gì à?”
Tiết Giai Vu chợt mắt nhìn hai người đàn ông lặng lặng sóng vai nhau đi về phía trước, một người kéo chặt tay cô còn người kia chẳng thèm liếc mắt nhìn cô lấy một lần.
Như hiểu ra chuyện gì, nét mặt Tiết Giai Vu thu lại, nụ cười ngớ ngẩn trên môi cũng dần biến mất. Nhìn xem, mày vốn không phải con người có giá trị gì hết trong cuộc chiến vương quyền này, mày chỉ là một hòn sỏi vô danh tiểu tốt có cũng được không có cũng được mà thôi. Mày có chứng tỏ sự tồn tại của mày thì chỉ càng bị coi là trò đùa khôi hài.
“ Dương Cẩn Hàn, em không muốn về Tiết gia.”
Tiết Giai Vu lên tiếng, phá tan bầu không khí cứng nhắc giữa ba người. Rõ ràng cô cảm nhận được có một làn sóng ngầm mãnh liệt như nước chảy quanh điều khiển mối quan hệ tưởng như yên bình này. Giống như khoảng lặng giữa cơn bão, như một điều gì đó bị che dấu khỏi ánh sáng.
Dương Cẩn Hàn vẫn lạnh nhạt đi về phía trước, giống như bước chân của hắn sẽ không vì ai mà dường lại. Hắn chỉ để lại cho Tiết Giai Vu một sườn mặt lãnh đạm, phủ lên trên đó một lớp sương mù đang dần cắn nuốt lấy toàn bộ hồi ức đẹp đẽ mấy ngày qua mà hắn đem lại cho cô.
Tiết Giai Vu bất lực ngẩng đầu nhìn lên cành đào, hoa vẫn nở rộ, lại đang ở thời điểm đẹp nhất. Một màu hồng phớt làm say đắm lòng người. Làn gió lành lạnh mang hơi thở của tự nhiên gột rửa đi vệt nắng trên làn da lại không thể rửa đi sự đau khổ trong đáy lòng.
“ Cẩn Hàn, anh không yêu em sao?” Tiết Giai Vu thẫn thờ hỏi tiếp, cánh tay buông thõng cảm thấy đau nhói vì lực nắm mạnh mẽ của Tiết Khải Vũ.
“ Cẩn Hàn, hóa ra anh không yêu em.” Tiết Giai Vu cười cười, không phải một câu nói mà là lời khẳng định. Đôi mắt không có tiêu cự nhìn về hắn, mà hắn vẫn nghiễm nhiên đi về phía trước, bước chân ngày một nhanh hơn gần như chỉ để cô nhìn thấy bóng lưng cô độc. Con đưởng đầy hoa sắp đến điểm cuối, Tiết Giai Vu thấy có thứ gì ấm ấm đang trào ra khỏi ngực làm cô nghẹn khuất.
“ Cẩn Hàn, vì sao lại cứu em.”
Nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống từng giọt chảy dài thành hàng trên gò má. Tiết Giai Vu giằng tay ra khỏi Tiết Khải Vũ, vội vã chạy theo Dương Cẩn Hàn đang đi ra bãi gửi xe. Bước chân vội vàng loạng choạng, Tiết Giai Vu túm lấy cánh tay người đàn ông phía trước. Cánh tay hắn cứng rắn như thép, để mặc người con gái phía sau bất lực gọi.
Tiết Giai Vu thở khó nhọc, ôm trầm lấy tấm lưng cao lớn của hắn. Lúc này, Dương Cẩn Hàn mới đứng lại. Dựa lưng hắn, qua lớp áo cô nghe thấy tiếng tim đập của hắn. Tấm lưng từng che chở mưa gió cho cô lúc này lại là bức tường đồng vách sắt ngăn cách hai người.
Thấy hắn đã đứng lại, cũng không có phản ứng gì quá lớn Tiết Giai Vu vội vòng ra trước mặt hắn.
“ Cẩn Hàn, có phải có chuyện gì rồi không?”
Tiết Giai Vu lo lắng gặng hỏi. Dương Cẩn Hàn cúi xuống nhìn cô, im lặng từ chối cho ý kiến gì. Hắn từng nói sẽ bảo vệ cô, hắn sẽ không nuốt lời.
Tiết Giai Vu tiến lên một bước, hai tay ôm lấy vai hắn bắt hắn nhìn thẳng vào mắt mình. Từ sâu trong đôi mắt đen lạnh lùng kia cô thấy hình ảnh phản chiếu loang loáng như mờ như tỏ.
“ Chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra.”
Thái độ của hắn càng làm Tiết Giai Vu có dự cảm không lành. Nhẹ nhàng chạm vào gương mặt hắn, Tiết Giai Vu cố làm bản thân trấn tĩnh.
Dương Cẩn Hàn, sao cô có thể không hiểu hắn. Khi hắn dùng sự lãnh đạm để đối phó tức là chắc chắn có chuyện gì đó không như mong muốn đã xảy ra. Mà người như hắn vốn không thích thú đi giải thích này nọ, không quan tâm đến những lời đồn thất thiệt tràn lan. Nếu Tiết Giai Vu không hiểu điều nhỏ nhặt này ở tính cách của hắn thì sao có thể có tư cách nói thích hắn.
“ Tiểu Vu, Tiết gia không phải nơi nguy hiểm. Hơn nữa, em vốn dĩ là thành viên Tiết gia.”
Tiết Khải Vũ tiến lại, gương mặt ẩn chứa sự tức giận không thể giấu kín được nữa. Dương Cẩn Hàn liếc mắt ra sau lưng cô, nhẹ giọng khuyên bảo. Tiết Giai Vu chớp chớp mắt, biết điều gật đầu với hắn. Được một lúc sau Dương Cẩn Hàn nói tiếp.
“ Anh sẽ đến đón em vào ngày mai, gọi cho anh.”
“ Được, cảm ơn anh.”
Tiết Giai Vu hấp háy mắt, miễn cưỡng buông bàn tay hắn ra. Dương Cẩn Hàn nhìn cô thêm một lúc rồi mới vẫy tay tạm biệt. Hắn thong thả quay về chỗ gửi xe rồi lái xe đi mất dạng. Tiết Giai Vu lưu luyến nhìn theo bóng lưng hắn, không biết phải nói gì với người đàn ông đang đứng như cây cột sau lưng. Từ sau khi chuyện giữa hai người vỡ lở cô đã không còn chút sức lực nào để gắng gượng bản thân để diễn kịch. Mọi cố gắng lúc trước bỗng chốc đổ xuống sông xuống bể, tuy vậy cô không hề thấy uổng phí. Dù sao thì…
Như chợt nhớ ra điều gì, Tiết Giai Vu chủ động quay lại hỏi Tiết Khải Vũ.
“ Anh đã tìm được cây đào nào chưa?”
Tiết Khải Vũ lắc đầu. Hắn tiến lên nắm chặt tay cô, cố lồng các ngón tay hắn vào tay cô như thể hiện tình cảm chiếm hữu. Hắn kéo cô về phía ngược lại với cổng vào, đi dọc theo con đường lát đá trắng giờ chỉ còn lại hai người bọn họ mà không còn ai khác nữa.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN