Mờ ám ( 21+ Cao H ) - Chương 4 Dương Cẩn Hàn ơi Dương Cẩn Hàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1911


Mờ ám ( 21+ Cao H )


Chương 4 Dương Cẩn Hàn ơi Dương Cẩn Hàn


Tiết Giai Vu từ trên đám cỏ ngẩng đầu lên, giống như vô tình nhìn về phía hai người đàn ông đang đứng sừng sững phía sau.
Hai người đàn ông cắm rễ ở đấy, sau tấm kính cũng nhìn ra được vẻ thảng thốt trên gương mặt hai người. Hiếm khi thấy điều thú vị như thế, Tiết Giai Vu bật cười. Nụ cười vừa thanh thoát vừa rực rỡ, trong ánh nắng chiều tà như một vầng mây lạc.
Cô chống tay đứng dậy, đường cong khéo léo của tà áo bao trọn lấy phần mông đầy đặn. Cô bước vòng qua tấm kính, nghiễm nhiên bước thẳng về phía Dương Cẩn Hàn.
Rất nhanh hai người đàn ông khôi phục lại bình thường, nhìn về phía người con gái đang vui vẻ tiến về phía họ. Tiết Giai Vu giống như con thú cưng nhỏ vừa tỉnh dậy, mái tóc buộc lỏng lẻo sau gáy, trên người chỉ mặc chiếc áo trắng không rõ áo nam hay nữ.
Lúc cô đến gần, Dương Cẩn Hàn tự nhiên dang rộng hai tay, và theo một cách nào đó Tiết Giai Vu nhào vào vòng tay hắn.
Có trời mới biết, khoảnh khắc vùi vào lồng ngực người ấy trái tim của Tiết Giai Vu đau đớn nhường nào, bao nhiêu sự bất lực và dồn nén như chỉ chờ bộc phát.
Hai người ôm chặt nhau. Dương Cẩn Hàn nhận ra sự xuất hiện đột ngột của Tiết Giai Vu giống như…có chút gì không ổn. Hắn kéo nhẹ cô gái đang bắt trước gấu bám chặt hắn ra, kéo vài lần đều không được. Trên gương mặt cương nghị của người đàn ông bất chợt hiện lên vẻ bối rối, rồi lại như nuông chiều mặc cho cô ôm mình, mặc cho cô làm nũng.
Hai người là đôi tình nhân ngọt ngào tương phùng, Tiết Khải Vũ là anh trai thân thiết đứng cạnh.
Hắn hai tay đút, ung dung nhìn về phía khác.
Hắn vẫn là Tiết Khải Vũ thường ngày, luôn hờ hững làm người ngoài cuộc, chứng kiến hết thẩy thế sự hồng trần. Giống như khỏi lửa nhân gian, củi gạo dầu muồi, đau khổ rồi thương ly, nhớ nhung rồi tử biệt…mãi mãi không thể làm hắn vướng bận.
Nhiều năm về sau, một lần nữa quay đầu nhìn lại cảnh tượng ngày hôm nay, vị trí của ba người đã không còn như xưa.
Trong trang giấy hơi ngả màu, Tiết Giai Vu viết:
“ Cho dù ở cạnh người ấy nhiều năm, nhìn thấy người ấy từ khi niên thiếu đến lúc trưởng thành, không biết là may mắn hay bất hạnh gặp được nhau …”
Cuối cùng, nghĩ một lúc lại viết tiếp:
“ Yêu người, là trường kỳ đau khổ. Được người yêu, lại là nỗi bi ai khó nói thành lời.”
Dương Cẩn Hàn âu yếm xoa đầu cô, hài lòng nhìn cô phụng phịu vuốt lại đám tóc bị hắn nghịch thành tổ quạ.
Tiết Giai Vu ngước lên trừng hắn.
Hắn lại đưa tay xoa đầu cô tiếp.
Tiết Giai Vu tiếp tục trừng, trừng chết hắn luôn.
Hắn lại đưa tay xoa đầu cô.
Hai người nghịch ngợm vui vẻ đến rồi tinh rồi mù, không hề có ý ngừng lại.
Có tiếng chân bước lại gần, cả ba cùng quay đầu lại. Simon
tiến đến, ôn hòa nói:
“ Cậu cả, Dương thiếu!”
Tiết Khải Vũ cười nhẹ gật đầu, đi đến nhận điện thoại trên tay
Simon. Nhìn bước chân hắn đi xa dần, quản gia Simon cũng chào Dương Cẩn Hàn một tiếng rồi đi theo Tiết Khải Vũ.
Ánh nắng nhẹ nhẹ chiếu vào tấm kính trong suốt, Tiết Giai Vu và Dương Cẩn Hàn đều yên lặng. Một lúc sau, Dương Cẩn Hàn kéo cô từ trong ngực mình ra, từ lúc cô xuất hiện cắt ngang cuộc nói chuyện hắn đã cảm giác có điều gì là lạ.
Lời định nói ra như bị tắc nghẹn, hắn sững sờ nâng cằm cô lên. Trên gương mặt tái nhợt của Tiết Giai Vu giàn dụa nước mắt, đôi môi đầy dấu răng.
Cô ngước lên nhìn hắn, hàng mi nhạt nhòa. Hàng lông mày chau lại, bờ vai run run. Tiết Giai Vu cố gắng không khóc, nhưng nỗi tủi hờn cứ dâng lên tức nước vỡ bờ.
“ Tiết Khải Vũ…”
Hắn thốt lên, chỉ trong tích tắc mọi sự việc như thể hiện ra rõ mồn một trong tâm trí. Dương Cẩn Hàn buông bàn tay đang đặt trên lưng cô xuống, hắn cụp mắt không biết đang suy nghĩ gì.
“ Cẩn Hàn…” Tiết Giai Vu lay hắn, giọng khản đặc.
Hắn nhìn cô, yên lặng chờ cô nói tiếp.
“ Xin hãy mang em rời khỏi đây, em không muốn ở lại nơi này!”
Dương Cẩn Hàn vẫn im lặng, hắn đứng sừng sững như núi bất di bất dịch.
“ Cẩn Hàn, xin anh…”
Tiết Giai Vu choàng tay ôm chầm lấy người hắn, vòng tay xiết lại. Cô giống như con kiến cố sức ôm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Người cô cần lúc này, chính là Dương Cẩn Hàn.
“ Chỉ cần anh giúp em…” Cô nhìn sâu vào mắt hắn, không hề che dấu sự khát khao và ham muốn từ sâu trong đáy lòng.
Tiết Giai Vu kiễng chân, hôn lên đôi môi đang mím chặt của hắn.
Môi hắn mềm mại, ấm áp khác hẳn với gương mặt lạnh như băng. Làn môi đóng lại giống như từ chối mọi sự tiếp cận dù là nhỏ nhất.
Tiết Giai Vu không bỏ cuộc, cô ôm chặt cổ hắn, dùng môi nhè nhẹ hút lấy môi dưới của hắn, cố gắng dùng hành động chân thật nhất để biểu đạt tâm nguyện trong lòng.
Cô muốn nói cho hắn biết, cầu xin phải có lòng thành.
Cô hôn hắn say đắm, hàng mi khép hờ khẽ rung động. Không được hắn đồng ý, cô không dám tiến thêm.
Một giọng nói dõng dạc trong đầu Tiết Giai Vu vang lên, cô phải nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn. Không được manh động, không thể manh động.
Có lẽ phải ngước lên hôn hắn lâu, cổ Tiết Giai Vu tê dần. Cũng đã được một khoảng thời gian, hai tay cô bám trên cổ hắn nới lỏng ra. Nhưng khi môi cô định rời khỏi môi hắn, một lực khá mạnh bỗng siết chặt eo cô.
Dương Cẩn Hàn không biết từ lúc nào đã cúi người xuống, hay cánh tay rắn chắc giống như ghì lấy cô vào lòng. Hắn dùng lực vừa đù, không khiến cô đau nhưng cũng không để cô cách hắn quá nhiều.
Hai người tách nhau ra, nhưng Tiết Giai Vu vẫn đủ để thấy gương mặt của Dương Cẩn Hàn chỉ cách có một gang tay.
“ A Vu..” Giọng hắn trầm trầm, khàn khàn. Mỗi khi hắn nói, yết hầu đều khẽ lên xuống. Một giọt mồ hôi chảy theo thái dương xuống đến xương quai hàm nam tính. Ánh mắt Tiết Giai Vu giống như bị thôi miên.
“ Ân…” Cô như say nhẹ đáp.
“ Anh không muốn em vì mục đích mà cầu xin anh!” Hắn thâm trầm nói.
“ Vì em là của anh. Chuyện của em cũng là của anh! Hiều không?”
Sự sững sờ thoáng lướt qua trong đôi mắt cô, lời hắn nói đã chạm vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim chết lặng.
Vì hắn, lòng cô nổi lên giông bão. Hắn chính là ánh mặt trời của cô, của cô mà thôi. Tiết Giai Vu nói nhỏ:
“ Cẩn Hàn…Cẩn Hàn…chỉ cần là lời anh nói em sẽ nghe theo vô điều kiện. Em xin thề.”
Nói rồi Tiết Giai Vu lại kiễng chân, hôn mạnh vào môi hắn. Lần này Dương Cẩn Hàn không từ chối, hắn cũng ôm chặt cô vào lòng, cùng cô tiếp tục hôn sâu. Khi lưỡi hắn lướt qua bờ môi, đi vào bên trong Tiết Giai Vu hé làn môi chủ động tiếp nhận hắn cùng nhau giao hòa.
Tiết Giai Vu là một người con gái tràn đầy mâu thuẫn, năm cô còn nhỏ đã đem lòng thương một người đó chính là Tiết Khải Vũ có điều tình cảm đó rất đơn thuần và cố chấp. Trải qua một đoạn tình yêu đơn phương mà đau lòng đó cuối cùng cô, cũng thoát ra khỏi được khe hở của thời gian buông bỏ được nỗi cố chấp trong lòng mà làm lại từ đầu.
Nhưng già néo đứt dây, những thứ không ngờ tới lại luôn làm cô trùng chân khó bước. Nước mắt nhạt nhòa, Tiết Giai Vu không dám nói với Dương Cẩn Hàn về chuyện tối qua, cô không dám càng không thể mở lời. Sự ghê tởm như một làn gió lạnh, lại như bệnh tật nan y khó giải.
Dương Cẩn Hàn ôm lấy eo cô, khó hiểu lại cưng chiều lau đi giọt nước mắt trên má Tiết Giai Vu. Anh ta nói:
” Thật giống con mèo….”
Tiết Giai Vu im lặng, không nói gì. Nhìn cô đờ đẫn, mệt mỏi và không nói một từ, anh ta cũng không hỏi nhiều yên lặng để cô ngắm nhìn không gian tuyệt đẹp đầy nắng trong khuân viên Tiết gia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN