Mờ ám ( 21+ Cao H )
chương 6 Tình nhân thật sự là đây, ai cũng xứng đáng có được tình yêu
Dương Cẩn Hàn vừa từ bên ngoài trở về nhà, hắn mở cửa đi vào một cách nhẹ nhàng nhất để không là kinh động đến người bên trong. Quả như hắn đoán, Tiết Giai Vu ngẩn người ngồi trước cửa sổ, hai tay chống cằm suy tư.
Ánh nắng hoàng hôn lúc tỏ lúc mờ, phủ một màu sáng nhàn nhạt lên nét mặt nàng. Từng đường nét vốn có phần u buồn đột nhiên trở nên nhu hòa lạ thường, mơ hồ có thể thấy nụ đường cong nhẹ nhàng ở khóe môi.
Dương Cẩn Hàn bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc, ánh nhìn lưu luyến trên đôi môi hồng nhạt đẹp đẽ kia. Trong lồng ngực hắn trào lên một cơn sóng lạ, vừa dữ dội vừa bí hiểm khiến hơi thở của hắn gần như tắc nghẹn trong lồng ngực.
Hắn vốn định lên tiếng gọi thì nàng đã giật mình quay lại, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn. Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, tại sao hắn có cảm giác mình là miếng thịt sắp lên đĩa?
Tiết Giai Vu ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn một hồi, vẻ mặt rất giống ngan quay đần độn khó thuần hóa, chỉ có ánh mắt nóng cháy như tia lửa điện sẹt sẹt bắn về phía người nào đó cũng đang chôn chân.
Tiết Giai Vu thực ra trong lòng cũng đang khinh bỉ Dương Cẩn Hàn : “ Là liếc mắt đưa tình, liếc mắt đưa tình đó!”
Đáng tiếc, cho dù nội tâm Tiết Giai Vu đang kêu gào nhưng vốn chỉ như hận không thể nhồi chút hoa đào cho ngọn núi không hiểu phong tình vạn năm trơ đá!
Tiết Giai Vu ho nhẹ, hài lòng nhìn hắn giật mình:
“ Em đi hâm nóng đồ ăn, anh thay quần áo rồi ra luôn nhé!”
Nằm tà áo vân vê một chút, lại nói.
“ Nhanh đi!”
Người nào đó rất không có khí cốt đỉnh thiên lập địa hô phong hoán vũ như hằng ngày mà cúp đuôi chạy mất dạng, chỉ để lại làn bụi khói sau mông.
Tiết Giai Vu ha ha cười hai tiếng đê tiện, xắn tay áo chuyên tâm làm một đầu bếp tại gia duyên dáng xinh đẹp. Rất nhanh Dương Cẩn Hàn đã thay xong quần áo ra ngoài. Tiết Giai Vu không khỏi xảo quyệt liếc một con mắt nhìn mỹ nam xuân đồ trước mắt.
Trước đó nàng đã biết Dương Cẩn Hàn rất dễ nhìn, không ngờ dáng người so với tưởng tưởng càng hắc xì dầu.
Vui mừng cho Dương Cẩn Hàn, hắn không biết trong cái đầu của con ngan kia nghĩ gì.
“ Ăn cơm ăn cơm thôi! Cảm giác ăn bám thật tuyệt vời.”
Tiết Giai Vu vừa bê đĩa đồ ăn cuối cùng ra ngoài bàn vừa cười hì hì nói với hắn. Dương Cẩn Hàn nhận lấy bát rồi nhìn xuống một bàn đầy đồ ăn trước mắt. Hắn không ngờ được tay nghề của nàng lại khá đến thế, làm một bữa ăn phong phú đủ hương đủ vị.
Tiết Giai Vu thấy hắn chăm chú nhìn món ăn mình vừa làm, một tay cầm bát một tay cầm đũa trầm ngâm. Hắn mặc quần áo ở nhà, chất liệu thoải mái mềm mại, mái tóc cũng chỉ được chải gọn trên trán. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều mang hơi thở thanh sảng, dịu dàng mà ôn hòa, không hề có sự thâm sâu sắc bén như khi làm việc.
Dương Cẩn Hàn vốn là người chỉ phù hợp đứng xa mà nhìn, kính nhi viễn chi. Một con người cao cao tại thượng như vậy, bây giờ lại cùng nàng ngồi ăn cơm một bàn, hơn ai hết hắn cũng không vì thế mà chê nàng phiền phức. Hắn một bộ chăm chú vui vẻ ăn tất cả các món nàng gắp cho hắn, thong thả thưởng thức từng thứ từng thứ một.
Chỉ là ức gà, thịt bò, đậu xanh, rau củ bình thường như bao lúc khác, nhưng chính nhờ người thưởng thức có tâm đã khiến công sức bỏ ra để nấu đáng trân trọng nhường nào.
Sau một lúc lâu càn quét, đồ ăn trên bàn vơi đi quá nửa. Tiết Giai Vu ăn cũng đã no liền nhất quyết buông đũa xuống chống cằm nhìn mỹ nhân trước mắt. Nhìn nhìn rồi lại nhìn đến nỗi tai người nào đó giật giật. Kể cũng kỳ lạ, bình thường tai người khác hồng vậy mà tai Dương Cẩn Hàn lại dật dật, lẽ nào hắn…
“ Nhìn gì anh vậy, Tiểu Vu?”
Giọng hắn hơi cứng ngắc mất tự nhiên.
Bingo! Chờ mãi mới thấy hỏi. Trong thâm tâm ai đó vô sỉ nghĩ, ngoài mặt lại ngơ ngác ngan quay.
“ Không có.” Tiết Giai Vu tỉnh bơ trả lời.
“ Anh có biết vì sao bàn ăn cơm này lại có bề rộng bé thế này không?”
“ Anh không biết nữa.” Dương Cẩn Hàn hơi sững sờ vì bị chuyển chủ đề quá nhanh.
Bingo! Sập bẫy rồi. Đậu hũ ơi ta đến đây!
“ Là bởi vì…” Tiết Giai Vu cố ý kéo dài dọng, mị nhãn như tơ bắn liên hồi về phía hắn. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, dùng tư thế quyến rũ nhất vươn dài móng vuốt kéo lấy cổ áo người nào đó đang bấn loạn, hung hăng hôn chụt một cái thật kêu lên đôi môi kia.
Hành động sa đọa qua đi, ý nghĩ hoảng hốt thoáng qua trong đầu Tiết Giai Vu: “ Chết tiệt chọn lúc nào không hôn lại hôn ngay lúc đang ăn, đôi môi bóng mỡ.”
Lòng ai quoặn đau co rút, quả là tà dâm sắc tâm đi liền bồng bột nông nổi chắc chắn ăn vố đau.
Có thể mọi chuyện lại không xảy ra như trong tình huống thông thường. Dương Cẩn Hàn nhìn vẻ mặt biến đổi khôn lường của Tiết Giai Vu sau khi trộm hương thành công, nụ cười trên môi khó có lúc lại dịu dàng đến thế. Nhìn biểu hiện hồn phách thất lạc của ai đó, quả nhiên là phong thủy luân chuyển.
Hắn đằng hắng hai tiếng rồi hỏi:
“ Vế đằng sau..là gì?”
“ …” Tiết Giai Vu khó hiểu nhìn hắn.
“ Vế sau của câu nói trước đó…”
À! Tiết Giai Vu làm vẻ mặt đã ngộ ra, rồi hào hứng nói:
“ để hôn trộm .”
“…” Hành động quá nhanh quá nguy hiểm rồi.
Nhìn nụ cười bí hiểm trên gương mặt hắn, ý nghĩ vụt qua dần sáng tỏ trong đầu Tiết Giai Vu.
“ Có phải, từ đầu anh đã cố tình quyến rũ em phải không? Để em kiềm lòng không được mà nhìn anh chằm chằm, rồi lại kiềm lòng không được sa ngã vào cảm xúc chìu mến, để em tưởng rằng anh đã thật lòng chết đứ đừ , để em nhân cơ hội hôn lên đôi môi anh…”
“…” Khóe miệng đang cười liền hung hăng giật giật.
Dương Cẩn Hàn thở dài: “ Em nghĩ nhiều rồi!”
“ Không phải vậy sao? Thế vì sao tim em lại đập liên hồi như vậy? Vì sao em lại thích anh như vậy?” Tiết Giai Vu một bước lại một bước lấn tới, đặt bàn tay hắn lên ngực trái, ánh mắt nàng tràn đầy một phần tình cảm thần bí chăm chú nhìn vào mắt hắn.
“…”
Đây mới là quyến rũ sỗ sàng, Tiết Giai Vu nhìn gương mặt với biểu cảm khó tả của hắn lại càng vui vẻ, nổi tâm biến thái vặn vẹo. Cuối cùng không thể chịu đựng nữa, Tiết Giai Vu ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Dương Cẩn Hàn cũng không tức giận, hắn thu lại vẻ mặt bị đùa giỡn kéo cô gái đang cười không biết trời đất kia vào lòng. Hắn dang tay ôm chặt thân thể nhỏ bé kia, bàn tay ấm áp vuốt ve bờ vai nàng.
Tiếng cười lanh lảnh của nàng nhỏ dần nhỏ dần, Tiết Giai Vu gục đầu vào vai hắn, gương mặt hiện lên vẻ dịu dàng thanh thoát. Nàng bắt lấy bàn tay không an phận của Dương Cẩn Hàn lồng bàn tay của hắn vào năm ngón tay mình. Bàn tay nàng các ngón tay thon đẹp trắng hồng vậy mà gần như bị bàn tay to lớn của hắn ôm trọn.
Có lẽ nhiều năm về sau, Tiết Giai Vu cũng sẽ ghi nhớ đến khoảnh khắc kỳ diệu ngày hôm nay, khi nàng nhận lấy trọn vẹn hơi thở ấm áp của Dương Cẩn Hàn, khi được che chở trong vòng tay hắn và sự bao dung cưng chìu của hắn.
Không có gì phải che dấu, không có sự sợ hãi tổn thương. Nàng liên tục nhắc nhở bản thân “ mình không phải con cờ thế mạng. Không phải/”
Tiết Giai Vu dùng hai bàn tay nắm lấy một bàn tay hắn nhẹ nhàng in lên dấu hôn. Nàng hôn lên đôi bàn tay hắn, đôi bàn tay đã cứu nàng khi nàng ở ranh giới tuyệt vọng của sự sống và cái chết. Đã không còn quan trọng nữa, không còn quan trọng nữa rồi.
Dương Cẩn Hàn nghiêng đầu lặng lẳng nhìn người con gái đang nhu thuận dựa vào lồng ngực hắn, nàng bé hơn hắn rất nhiều, dù cả là tuổi tác hay cơ thể. Hắn biết nàng không hề yếu ớt, không bạc nhược như lớp vỏ bọc thế nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà yêu thương sa ngã vào sự kiên cường của nàng.
Bờ môi hồng nhạt, ấm áp mềm mại đối ngược với làn da tay hắn, nhẹ chạm vào đã khiến hắn hơi tê dại. Cảm giác hơi thở nàng giống như con thú nho có móng vuốt, yếu ớt lại thích hung hăng mài răng, cào nhẹ nhẹ vào lòng bàn tay hắn.
Trời đã tối, trong không khí phảng phất làn mưa bụi mùa thu dưới ánh đèn đường chan hòa. Cả trời đất như bị phủ lên tấm màn vô hình mỏng manh hơn lụa, kéo mọi vật như gần nhau hơn/.
Trong phòng ăn, Tiết Giai Vu vẫn cuộc tròn trong lồng ngực an toàn của Dương Cẩn Hàn, bàn tay hai người đan chặt vào nhau.
Khi ta nhận ra tình yêu là gì thì khi đó ta cũng bị tình yêu chối bỏ.
Trong đêm khuya lạnh lẽo, không khí đầy mùi hơi nước ngột ngạt. Trời mùa thu không phải quá dễ chịu như những năm trước nữa, ngay cả lá cây cũng chẳng thêm ngả vàng.
Dương Cẩn Hàn không tiếng động bước chân xuống giường, hắn cầm lấy điện thoại đặt gần đèn ngủ. Màn hình bật sáng, đã hơn hai giờ đêm. Hắn yên lặng dựa người vào thành giường, đôi mắt không tự chủ được mà nhìn về phía người con gái đang ngủ say bên gối. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi má nàng ửng hồng, mái tóc đen nhánh vuốt gọn sau tai hàng lông mày dãn ra. Tiết Giai Vu ngủ được rất yên ổn.
Dương Cẩn Hàn nghĩ, hắn không biết người phụ nữ như thế nào thì được gọi là đẹp. Đơn giản vì hắn không có thời gian để tâm đến những thứ lông gà vỏ tỏi như vậy, cũng có thể hắn mang chủ nghĩa đàn ông quá lớn. Thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười yêu kiều của Tiết Giai Vu, hắn cuối cùng cũng nhận ra bản thân hắn yêu thích mẫu người nào.
Không thể phủ nhận, Tiết Giai Vu là một mỹ nữ thậm chí các nét trên gương mặt nàng đôi lúc quá sắc sảo, nhưng khí chất lại hiền hòa tươi sáng như trăng rằm. Tận mắt hắn chứng kiến nàng từng đối với Tiết Khải Vũ sùng bái như thế nào, hắn sẽ không để nàng chịu thêm tổn thương thêm nữa.
Dương Cẩn Hàn đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Tiết Giai Vu rồi đi ra ban công. Hắn ấn vào một dãy số rồi yên lặng chờ đầu dây bên kia nhấc máy. Được hai hồi chuông tín hiệu đã kết nối nhanh chóng, Dương Cẩn Hàn nói trước.
“ Tiểu Vu đang ở chỗ tôi.”
“…”
Ngừng một lúc, cả hai đều im lặng. Cuối cùng hắn đành nói tiếp:
“ Từ giờ cô ấy sẽ ở với tôi.”
“…”
Đầu bên kia vẫn yên lặng.
Dương Cẩn Hàn dõi mắt nhìn xa xa, trên ban công rộng là một vùng trống trải. Thành phố về đêm tại vùng ngoại ô yên tĩnh đến đáng sợ, hiếm hoi có một vài ánh đèn hắt ra từ các ô cửa sổ nhỏ. Hắn châm lửa, hút một điếu thuốc.
Đốm lửa lập lòe rực sáng trong tay như bó đuốc nhỏ chập chờn chập chờn.
“ Tiết Khải Vũ, tôi đã cảnh báo cậu. Tôi không can dự chuyện Tiết gia, nhưng tôi quan tâm chuyện của Tiểu Vu. Cậu…”
Hắn thong thả gẩy tàn thuốc rơi xuống sàn, thở ra làn sương mờ mờ “ Cậu đã tự làm mình mất đi tư cách yêu cô ấy. Bây giờ Tiểu Vu là của tôi. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
“…”
Dương Cẩn Hàn không nghe được tiếng trả lời từ Tiết Khải Vũ liền ngắt điện thoại. Hắn dựa người vào tường, khoan khoái hít thêm một hơi dài. Khói thuốc bay xa dần rồi hòa tan vào không khí. Hắn biết Tiết Khải Vũ là người như thế nào, cuộc đời Tiết Khải Vũ kể ra đã quá suôn sẻ từ khi sinh ra nên khó mà chấp nhận được việc bị từ chối tình cảm.
Hút xong một điếu, Dương Cẩn Hàn lại móc điện thoại từ túi quần ra dáng vẻ lưu manh khó nói. Hắn cười cười nhắn tin cho bá mẫu ở nhà, tin nhắn kiệm lời vỏn vẹn vài dòng nhắn nhủ chuyện chung thân đại sự của hắn.
Nghĩ cũng lạ, Dương Cẩn Hàn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ kết hôn sớm thế này. Nhưng thôi sớm với hắn nhưng muộn với song thân phụ mẫu rồi. Cha mẹ hắn đã muốn hắn sinh quý tử từ vài năm trước.
Dương Cẩn Hàn xoay người bước vào nhà. Lúc hắn cởi áo khoác thì thấy có tiếng động nhẹ trên giường, hẳn là cô đã bị hắn đánh thức.
Tiết Giai Vu mơ màng vươn tay ôm người bên cạnh, hơi ấm còn vương lại nhưng khoảng không trống rỗng. Tiết Giai Vu mở mắt, bên cạnh đúng là chỉ còn chăn đệm đầy nếp nhăn chứng tỏ đã từng có người ngủ ở đây. Đột nhiên một bàn tay ôm lấy eo cô từ phía sau, bàn tay ấm như túi sưởi áp vào bụng, làn hơi ấm xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh truyền đến cơ thể làm người ta dễ chịu.
Tiết Giai Vu dịch người sang trái để lộ khoảng đệm nhường chỗ cho hắn vào nằm. Dương Cẩn Hàn cười, tiếng cười trầm thấp lắng đọng như rượu hồng, bởi vì vừa hút thuốc mà trở nên khàn khàn. Hắn vén chăm nằm xuống, hai cánh tay vươn ra ôm chặt người con gái xinh đẹp kia vào ngực che chở nàng như bóng cây cổ thụ che chở chim non.
Biết Dương Cẩn Hàn vẫn ở đây, cô chỉ dãy dụa một chút rồi lại yên tĩnh chìm vào giấc ngủ. Chỉ là trước khi hoàn toàn chìm vào giấc mộng mị cô muốn nói với hắn về giấc mơ nhiều lần lặp đi lặp lại vào cái hôm cô rơi xuống nước, chỉ vậy mà thôi!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!