Khoảng 5h chiều, Tiết Khải Hiên chuẩn bị rời khỏi viện ra về. Hắn dựa lưng vào ghế tháo mắt kính đặt xuống bàn. Ánh sáng từ đèn tuýp làm mắt hắn nheo lại, trong đầu không ngừng suy nghĩ sau cuộc nói chuyện với Simon vào buổi sáng.
Chính hắn cũng rất bất ngờ về việc nhận được cuộc điện thoại đường đột của vị quản gia cao cấp Tiết Gia. Hắn vừa kết thúc quá học lấy học vị tiến sĩ tâm lý học bên Anh và về tiếp quản công việc ở viện mới gần hai tháng, công việc bù đầu khiến hắn chưa dành ra thời gian rảnh rỗi đến chào hỏi họ hàng.
Sau khi nghe Simon bảy tỏ, hắn nửa tin nửa ngờ nhưng cuối cùng vẫn hẹn với ông chiều cuối tuần sẽ tham gia vào buổi tiệc gia đình tại biệt thự Tiết gia. Hắn tìm tư liệu và bắt đầu nghiên cứu về triệu chứng mà Simon đã nhắc, liên tục làm việc đến chiều mới sực tỉnh.
Chuyện liên quan đến Tiết Khải Vũ…
Tiết Khải Hiên vắt tay lên trán trầm ngâm một hồi nữa, lúc nhìn đồng hồ cũng đã năm rưỡi chiều, hắn đành đứng lên cởi áo trắng trên người và sắp xếp các tập tài liệu một lượt rồi ra về.
Đi đến gần hầm gửi xe, hắn chợt quên mất máy tính còn đặt trên phòng làm việc nên quay lại lấy. Lúc bước vào thang máy đúng lúc một nhóm người cũng tan làm. Đều là cấp dưới của hắn. Mọi người đang nói chuyện rôm rả thì thấy cấp trên trẻ tuổi bước vào, Tiết Khải Hiên mặc đồ công sở đơn giản chỉ là áo sơ mi trắng quần âu đen thêm một chiếc áo khoác vắt hờ trên tay nhưng khí chất chất văn nhã đúng là làm đui mù mắt.
Trong đám người có ba nhân viên nữ tầm 26 tuổi đã vào làm trước hắn một khoảng thời gian nhưng khi thấy có cấp mới chuyển vào thì cũng tò mò. Tất cả không ai bảo ai đều lên tiếng chào hắn. “ Chào trưởng khoa.”
Tiết Khải Hiên gật đầu “ Chào mọi người.”
Dưới hắn còn hai phó khoa mỗi người phụ trách một mảng khác nhau. Trương Văn Bân và Nhạc Mai cả hai đều có thâm niên làm việc, lại cùng nghiên cứu tâm lý học nên rất tinh tế.
Mọi người tự hiểu ngầm với nhau Tiết Khải Hiên trẻ tuổi như vậy cho dù đúng là hắn tuổi trẻ tài cao lại ăn nói thân sĩ không siểm nịnh kiêu ngạo, khi làm việc luôn giữ đúng chừng mực không điệu cao không điệu thấp rất đáng khen ngợi.
Hai người chưa từng thấy người nào xuất thân tự con nhà cán bộ cao cấp lại không hề mang phong cách phá gia chi tử như Tiết Khải Hiên. Đúng ra hắn khá hoàn hảo, chỉ trừ một việc là đôi khi hắn hành vi của hắn hơi khác lạ. Nhưng có thể do đặc thù tính chất công việc nên Trương phó khoa và Nhạc phó khoa đều liếc mắt nhìn nhau bí mật gật đầu.
“ Tôi còn chút việc phải làm, mọi người cứ đi trước.” Tiết Khải Hiên cười nhẹ chỉ tay vào thang máy còn trống bên cạnh không một bóng người.
“ Được rồi, vậy cậu có gì thì ở lại sau nếu muộn quá nhớ báo cho bảo vệ.” Trương Văn Bân vỗ vỗ vai hắn rồi dẫn đầu đoàn người lần lượt ra về.
Tiết Khải Hiên thu lại nụ cười, ánh mắt thâm sâu liếc nhìn bóng lưng của Trương Văn Bân. Những trò ngấm ngầm đấu đá hắn không muốn quản, chuyện gì thì tùy bọn họ chỉ cần đừng làm hắn liên lụy là được.
Tiết Khải Hiên nhìn con số chầm chậm chuyển dịch trên màn hình điện tử, hình ảnh hắn phản chiếu bốn phía trong tấm nền kim loại sáng loáng.
Cửa thang máy mở ra, hắn thong thả bước ra ngoài hành lang vẫn bật đèn nhưng lại ít đi tiếng nói chuyện thường ngày, không gian có phần lạnh lẽo. Hắn đi lướt qua các phòng làm việc có kính xung quanh, bên trong các phòng đều tối om nhưng vẫn nhìn thấy lờ mờ hình dạng bàn ghế và các dãy tủ đồ nhấp nhô sâu hun hút.
Lúc rẽ qua khúc quanh Tiết Khải Hiên chợt sựng lại, bởi hắn vừa nhìn thấy một bóng đen rất nhanh vụt ra từ chính phòng hắn. Tiết Khải Hiên bước nhanh vào phòng, cửa vẫn đóng kín ngay cả tay cầm cũng không có dấu vết bị cạy mở.
Hắn không hề nhìn lầm, rõ ràng là có bóng đen, tuy nhiên lại di động lanh lẹ đáng sợ không hề phát ra tiếng động. Nếu như vậy…Hai hàng lông mày của hắn nhíu lại tạo thành một nếp nhăn mờ mờ tại ấn đường. Tiết Khải Hiên âm thầm quan sát mọi thứ trong phòng hắn đặc biệt dừng lại trên mặt bàn làm việc nơi đang đặt các tập tài liệu.
Ngay lập tức hắn nhận ra đã có người lục xoát tập tài liệu mà hắn xếp ngay ngắn trên bàn. Không cần phải nói kẻ đột nhập kia rất chuyên nghiệp dù lật toàn bộ tập giấy nhưng không hề làm lộn xộn trật tự hay xê dịch 1mm trên vị trí cũ.
Tiết Khải Hiên dùng đèn laze chiếu một lượt qua các đồ vật, dưới ánh sáng bình thường của căn phòng không có gì khả nghi. Nhưng điểm đặc biệt là khi ánh sáng nửa tím nửa đỏ từ đèn laze chiếu đến những tập tài liệu ngay lập tức đổi màu.
Những đường vân tím đỏ đổi thành màu vàng xanh đan xen kẽ nhau, nhưng nếp vân bị xê dịch thành các đường cắt dài khá đều. Bên mép bìa lại là các đường rãnh ngắn hơn.
Trên gương mặt lạnh lùng của Tiết Khải Hiên hiện lên nụ cười kỳ lạ, các tài liệu bị động đến đều là của anh họ hắn –Tiết Khải Vũ.
Em đã sẵn sàng đón nhận tình yêu. Em mang theo một tâm thế thanh sạch, mạnh mẽ đón nhận anh níu giữ anh cùng nhau xây đắp cho tình yêu của chúng ta, cho cuộc hôn nhân của chúng ta. Em sẽ mặc váy cưới, tay cầm hoa bước vào lễ đường cùng anh tạo nên gia đình của chính mình.
Âm nhạc nhe nhàng, không một tiếng động ồn ã làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Tiết Giai Vu. Cô trở về nhà trên tay cầm lỉnh kỉnh đồ đạc sau khi đi mua sắm với Đàm Giả Thanh. Sắp xếp đồ đạc đúng chỗ, dọn dẹp lại nhà cửa tưới cây và hoa, nghe một chút bản tin nước ngoài, Tiết Giai Vu chậm rãi làm xong mọi việc. Thế nhưng gương mặt ảm đạm lại không thể che dấu được tâm trạng trong lòng thấp thỏm bất an của cô. Tiết Giai Vu chờ tin nhắn của Dương Cẩn Hàn đã mấy ngày, hắn đi công tác sau đó cũng không thấy nhắn tin hoặc cả một cuộc điện thoại. Tiết Giai Vu cứ ngóng chờ hắn không yên, cả ngày lâu lâu lại muốn gọi cho hắn. Cô gọi hắn cũng không bắt máy, mọi thứ cứ đi lệch với quỹ đạo khiến suy nghĩ không vui hiện lên, cuốn lấy tâm trí.
Tiết Giai Vu đột nhiên sợ hãi Dương Cẩn Hàn sẽ biến mất, hắn không còn yêu thích cô nữa cũng không còn muốn quan tâm đến cô nữa, tệ hơn là trong lúc hắn ở nước ngoài đã để mắt đến người phụ nữ khác.
Nếu sự dịu dàng của hắn, ánh mắt của hắn bờ môi của hắn, nụ cười của hắn trao cho người phụ nữ khác thì liệu cô có thể vượt qua được không ? Một lần đơn phương chôn vùi ái tình ngây thơ thời niên thiếu đã để lại cho Tiết Giai Vu ám ảnh tâm lý quá lớn khiến cô nay giống như bị ám ảnh bởi bóng đen, Dương Cẩn Hàn đến trong đời Tiết Giai Vu chói chang giống ánh mặt trời, ngày mà hắn dang tay kéo cô khỏi mặt nước và ở bên cô đã đem đến cho cô một luồng sinh khí. Tựa như gốc Lan e dè và tràn đầy đau thương, đột ngột bừng sáng sau đêm mưa, đem đến sinh khí cho đất trời. Tiết Giai Vu kiểm tra lại điện thoại một lần cuối, vẫn không hề thấy chút hồi âm nào từ hắn, cô thở dài nước mắt không tự nhủ được chảy dài trên má. Vốc một chút nước, làn nước mát lạnh khiến cô không còn cảm thấy căng thẳng nữa. Nhìn vào cô gái trong gương, làn da tái nhợt đôi mắt hơi có cuồng thâm, một ít tóc dính vào hai bên má. Người thiếu nữ ấy tràn đầy tuổi xuân, giống như ánh trăng u buồn và bí ẩn, tiềm tàng niềm đau khó nói ra thành lời. Tiết Giai Vu ơi Tiết Giai Vu, để có một trái tim mạnh mẽ thật khó.
Đêm đó Tiết Giai Vu nặng nề chìm vào giấc ngủ. Nước mắt cô thấm đẫm vỏ gối bằng lụa tạo thành vài nếp gấp nhỏ. Nhiệt độ trong phòng ấm áp, ánh đèn xa xa từ thành phố đủ chiếu rọi vào không gian mờ ảo. Tiết Giai Vu cuộn người trên giường, chán trải mồ hôi khuôn mày nhíu lại, cô mê man vào một cơn mộng mị khó nói thành lời. Rời xa Tiết Gia, rời xa quá khứ đau buồn kiên cường giống như đóa hương dương, hướng về phía mặt trời theo đuổi chân ái của mình. Nếu như có thể được lựa chọn tình yêu cho mình, vậy không phải sẽ rất tốt hay sao ? Nhưng phải làm sao để chọn đúng người, liệu có còn tổn thương chồng chất như trước hay không ? Điều cô không thể thấu tỏ trong bao nhiêu năm qua chính là lòng người, những người đàn ông xung quanh cô đều quá thâm trầm, quá khó đoán, nếu đặt trái tim cho bất kỳ ai cũng giống như chơi một canh bạc nguy hiểm. Có đôi khi Tiết Giai Vu đặt tay lên trái tim, tự hỏi vì sao cô lại không thể có một tình yêu an nhiên như cô hằng mong muốn, càng rời xa xoáy nước lại đụng phải guồng quay khắc nghiệt. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, trái tim suy cho cùng cũng đều cần sự an ổn.
Gió ngoài cửa sổ chậm dần rồi ngưng thổi, hàng cây cũng không đung đưa.
Đêm ngày càng sâu. Hành lang bên ngoài ánh sáng đã tắt lại đột ngột bật sáng, từ trong thang máy một người đàn ông bước ra. Đôi giày tây màu đen chậm rãi bước từng bước một, tiến đến căn hộ phía cuối hành lang. Bóng dáng cao gầy của hắn in thành vệt gãy trên bức tường màu be nhạt của tòa cao ốc, loang lổ trong u tối. Cộc cộc, cộc cộc…gót dày di trên nền gạch men trắng sáng những tiếng đứt đoạn, lạnh sắc. Hắn khựng lại trước cánh cửa xám, nhìn vào ổ khóa điện tử vài giây, cả không gian xung quang hắn tràn ngập hơi thở cổ quái ngột ngạt. Cuối cùng, hắn nhập mật khẩu tiếng tít tít rất nhỏ từ ổ khóa và tiếng thanh sắt bên trong chuyển động cũng phá vỡ sự trầm mặc này.
Tiết Giai Vu có cảm giác giống như đang đứng trước biển lớn, một cơn sóng thần dữ dội choáng ngợp tầm mắt che khuất chân trời. Cả thân thể cô nhớp nháp, ẩm ướt đến khó chịu. Tiết Giai Vu thở nhẹ ra một hơi dùng tay đẩy lớp chăn mỏng xuống, từ cơn mộng mị dần hồi tỉnh. Đột nhiên, phía cuối giường có một bóng đen đứng đó như hòa vào cảnh vật. Da gà toàn thân nổi lên, nhịp tim không tự chủ lệch đi hai nhịp Tiết Giai Vu nắm chặt tay ngăn lại tiếng kêu từ sâu trong cổ họng. Nhìn kỹ lại, Tiết Giai Vu nheo mắt nhủ thầm vóc dáng này sao lại quen thuộc như vây ?
‘‘ Cẩn Hàn ?…’’ Chính là hắn, người đàn ông dày vò tâm trí cô suốt mấy ngày nay. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi hắn đi công tác mà giống như biến mất khỏi thế gian này, biến mất khỏi cô.
‘‘Cẩn Hàn…’’ Nghe Tiết Giai Vu nhỏ giọng gọi, hắn từ từ tiến về phía trước nơi ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ đủ chiếu đến gương mặt hắn. Tiết Giai Vu nhìn thấy gương mặt Dương Cẩn Hàn như phủ một lớp sương mù, hai hốc mắt hắn rất sâu tựa hồ ánh sáng ngoài kia không thể nào chiếu tới. Sâu như giếng cổ ngàn năm, lắng đọng tới đáy. Không hiểu sao, một cảm giác lạ lùng hiện lên trong đầu Tiết Giai Vu, cô muốn xóa đi cảm giác đó. Trong lúc cô đang chìm vào suy nghĩ riêng, Dương Cẩn Hàn đã đi đến cuối giường. Tiết Giai Vu giật mình nhìn thẳng vào mắt người đàn ông cô yêu sâu sắc, mà mới đây thôi còn khiến cô mất ăn mất ngủ. Ánh mắt hắn cổ quái, đen thẫm, đôi môi hắn mím lại không rõ đang cười hay đang tức giận. Tâm thế kỳ lạ này của hắn làm cho bao nhiêu câu hỏi chờ trực thoát ra của Tiết Giai Vu nghẹn lại. Cô cảm nhận được sự lạ lùng của Dương Cẩn Hàn. Hai chân Tiết Giai Vu cọ vào nhau, lại một lần nữa cô nhận ra quần lót của cô đã biến mất. Bên dưới của cô trống trơn, chỉ còn độc một chiếc áo mỏng. Đến lúc này, Tiết Giai Vu thật sự phải cố gắng suy nghĩ thông suốt nhất có thể, tạm thời bỏ qua khúc mắc trong lòng hạ giọng nói với Dương Cẩn Hàn.
‘‘ Anh về giữa đêm thế này, chắc là đã mệt rồi. Có muốn tắm rồi lên đây ngủ cùng em ?’’
Dương Cẩn Hàn luồn tay vào chăn, chạm vào đôi chân trần của Tiết Giai Vu. Cô giật mình, tay hắn nóng như lò ủi. Hắn di chuyển tay lên trên, chạm vào giữa hai chân cô, mân mê nhè nhẹ, chạm phải một luồng hơi ấm áp mang theo sự ẩm ướt mê người. Tiết Giai Vu khựng lại, khó hiểu nhìn hắn, ngay lúc này cô không hề có tâm trạng chơi trò phỏng đoán và hứng thú đề nhập vào cuộc tình với Dương Cẩn Hàn.
‘‘Cẩn Hàn, đừng như thế. Được không ?’’ Tiết Giai Vu cầm lấy bàn tay của hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
Dương Cẩn Hàn nghe thấy giọng cô nhưng vẫn không dừng lại, hắn dùng ngón trỏ và ngón giữa bao lấy thánh địa xoay tròn theo lực. Hắn nắm lấy hai tay Tiết Giai Vu đang vùng vẫy, đè tay cô sang hai bên dùng một tay tóm lấy hai cổ tay mảnh khảnh. Hắn cúi xuống liếm vào cổ cô, say mê hít lấy mùi hương ấm nồng ngọt như mật của Tiết Giai Vu như điên như dại. Hắn một đường đi xuống dùng môi tìm kiếm bầu ngực mềm mềm tròn trịa của cô, cách một lớp áo dùng răng cắn lấy đỉnh ngực yếu ớt. Dương Cẩn Hàn hết cắn lại mút ngực Tiết Giai Vu khiến cả một vùng áo cô ướt đẫm, mà cô cũng bị hắn tra tấn không ngừng. Dương Cẩn Hàn cảm nhận sự mềm mại như một lớp mây, lại giống như bơ nồng nàn hòa tan lớp bánh bông xốp vừa lấy khỏi lò còn bốc khói, hắn cảm nhận vị thanh mát tan trên đầu lưỡi cọ qua cọ lại hạt đậu nho nhỏ.
‘‘Cẩn Hàn…A…a đừng cắn, đau quá….đừng cắn đừng cắn mà, xin anh….’’ Tiết Giai Vu uốn người dưới thân hắn, trần trụi như một quả trứng luộc bị người bóc vỏ từng ngụm thưởng thức từ ngoài vào trong. Cô dùng lực vặn cổ tay thoát khỏi sự khống chế như gông cùm của Dương Cẩn Hàn, bàn tay ôm lấy xương quai hàm sắc lẹm của hắn. Cô biết nếu mạnh bạo lấy cứng đối cứng sẽ chỉ khiến bản thân là người chịu tổn thương nhiều nhất, Tiết Giai Vu sẽ không phạm phải sai lầm như thế nữa. Cô nén tiếng kêu, nhẹ nhàng vuốt ve hắn bàn tay trườn xuống cổ, vòng lên bả vai rồi xoa trán hắn. Dương Cẩn Hàn vẫn say mê mút ngực cô, dường như con dã thú trong người vừa mới điên cuồng thức giấc đã bị sự mong manh của Tiết Giai Vu đánh lạc hướng. Tiết Giai Vu nhân cơ hội xoay mình, đè hắn bên dưới và đẩy đầu hắn ra. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn nói : ‘Cẩn Hàn, mình dừng lại, hôm nay em không có hứng.’’ Dương Cẩn Hàn cả người nóng như lửa, mắt hắn giống như càng ngày càng đen thẫm. Hắn đẩy mông cô lên, đưa tay xuống kéo khóa quần. Lạch cạch, Tiết Giai Vu hoảng sợ, cô vội chống tay lên muốn rời khỏi giường nhưng không kịp. Dương Cẩn Hàn cầm lấy phía dưới cứng rắn, cọ xát đỉnh đầu vào bên ngoài của cô. Một luồng điện tê dại từ nơi hai người chạm vào nhau giống như phóng ra cả nghìn vôn, bên dưới vốn ẩm ướt chảy ra chất lỏng trong suốt. Tiết Giai Vu rên rỉ, chống hai tay xuống. Hắn liền chớp mắt không bỏ qua cơ hội, há miệng cắn hai con thỏ lấp lửng treo trước mắt, lại hút mạnh đầy miệng dùng lưỡi liếm đến khi hai hạt nhỏ sáng long lanh. Tiết Giai Vu nhấc người, mông rời xa bụng hắn hai đầu gối run rẩn muốn đứng dậy, hắn liền bám chặt vào đùi cô dùng lực đặt đúng nhụy hoa e ấp thúc người đẩy mạnh vào. ‘ A…a …a sâu quá, Cẩn Hàn, sâu quá…’’ Hắn thoải mái thở ra, nơi cứng rắn của hắn giống như chìm vào một đám mây trắng bồng bềnh, lại giống như cả người ngâm vào bồn nước nóng đỉnh đầu hắn cảm nhận sự mềm mại trơn trượt lại co bóp mút lấy hắn không thôi. Hắn mím môi thúc mạnh, nắm chặt hai đùi cô dùng lực ở hông liên tục đi sâu vào, cái sau sâu hơn cái trước, bờ mông trắng nõn nà của Tiết Giai Vu bị hắn banh ra hai mép thịt tràn đẩy ẩm ướt. Nghe bên tai tiếng Dương Cẩn Hàn thở gấp, cả tiết tấu cũng dồn dập bên dưới liên tiếp đi sâu vào, còn hai tay xoa bóp ngực Tiết Giai Vu. Hắn không thể ngừng được mỗi lần ở bên cô, giống như bị uống một liều thuốc khiến ác ma trong hắn bị thoát xích sổ lồng, chỉ muốn há to miệng nuốt lấy cô vào bụng. ‘ Giai Vu, ở bên cạnh anh, đừng xa anh…’ Mồ hôi chảy trên trán cô, cô bị hắn đè trên giường, một chân dưới đất còn một chân trên giường, hắn ở giữa hai chân cô từ phía sau ấn vào miệng không ngừng lẩm nhẩm, nước mắt nhạt nhòa hàng mi, Tiết Giai Vu không thể làm gì khác ngoài việc hứng lấy lực đạo của hắn. ‘ Cẩn Hàn, a…a… đừng nhanh như vậy….a….a em không chịu được…’’ Dương Cẩn Hàn vỗ hai bờ mông của cô, những tiếng vang vọng trong căn phòng, hắn vừa vỗ mông cô vừa dùng lực ở hông chôn người, hắn cúi người về phía trước thẳng lưng dùng lực, một tay luồn xuống đóa hoa nhạy cảm của day day. ‘ a…a…đừng tra tấn em được không …xin anh a…a…a.a’’ Nước mắt lưng tròng Tiết Giai Vu run rẩy đẩy hắn ra nhưng không thể, hắn kéo cô xuống vũng bùn khiến cô chỉ có thể cùng hắn đắm chìm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!