Mờ ám ( 21+ Cao H )
Chương 8 Nếu như không ai nhắc về chuyện đã qua liệu chúng ta sẽ có thể hạnh phúc bên nhau chứ?
Năm tiếp theo sắp qua đi, Tiết Giai Vu bắt đầu lo lắng công việc làm luận án.
Chiều thứ sáu, sau khi hẹn gặp vài người bạn Tiết Giai Vu nhìn đồng hồ. Đã gần sáu giờ chiều, từng đoàn người đi lại như mắc cửi xung quanh các tòa nhà cao tầng, khói bụi mù mịt. Trong ví vẫn còn tiền, cô định đi qua siêu thị một chuyến. Trước khi đi liền nhắn tin cho ai đó: “ Tối nay ăn gì, em đi mua! Ăn anh!” Viết xong Tiết Giai Vu nghĩ ngợi thế nào, lại để thêm vài mặt cười mờ ám rồi mới gửi đi.
Dương Cẩn Hàn đang đi ra công trường xây dựng xem xét một vài dự án mới. Xung quanh đều có nhà đầu tư và đồ án dự thầu. Hai bên đang thảo luận về vài hạng mục quan trọng đến hồi gay cấn thì đột nhiên điện thoại bên túi hắn rung nhẹ.
Dương Cẩn Hàn nhìn hàng người đối diện rồi nói:
“ Xin lỗi!” Chưa kịp để bên kia đáp lại, hắn mây trôi nước chảy rút điện thoại. Rõ ràng gương mặt đang rất nghiêm túc như sát thần mắc ngứa lại đột nhiên bật cười. Tiếng cười vốn dĩ không nên xuất hiện làm bầu không khí trở nên kỳ dị.
Dương Cẩn Hàn sau khi đọc xong tin nhắn liền tắt màn hình, âm dương quái khí trao cho nhà đầu tư đối diện một cái liếc mắt. Hắn chậm rãi đan hai tay vào nhau, ôn tồn mở lời:
“ Trương phó tổng, hạng mục đấu thầu cho khu đất phía đông rất hoàn hảo. Phía bên chúng tôi đã đưa ra lợi nhuận cho ông rất nhiều và mong được đáp lại xứng đáng.”
Sắc mặt Trương Hàm Lượng bên kia chuyển từ trầm tư sang hơi biến sắc. Ngay cả vị thư ký và hai nhân viên quản lý cao cấp cũng lần lượt mở lại các tập hồ sơ dự thầu.
Thấy tình hình bắt đầu thay đổi, Dương Cẩn Hàn nghiêng đầu nhìn về phía thư ký bên cạnh, ra hiệu chấn an. Gió từ ngoài biển thổi vào mỗi lúc một mạnh hơn làm cây lá xao động mãnh liệt.
Dương Cẩn Hàn hơi dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trương phó tổng rồi hạ giọng : “ Nếu như Trương phó tổng không muốn hợp tác với tập đoàn chúng tôi thì…”
Trương Hàm Lượng phẩy tay : “ Hợp tác.” Sau đó nhìn sang thư ký : “ Sắp xếp lịch lại cho tôi, trong tuần này tôi muốn có một buổi để bàn sâu hơn về các điều khoản trong hạng mục đấu thầu kiểm soát.”
Thư ký gật đầu: “ Được thưa ngài.” Sau đó anh ta quay sang nhìn người đang ngồi đối diện, từ chiếc cặp da trong tay lấy ra hai tập giấy mỏng rồi nói: “ Đây là sơ thảo hợp đồng, mong giám đốc Dương xem xét.”
Vào quãng thời gian này siêu thị không đông người. Tiết Giai Vu đẩy shopping cart dọc theo dãy thực phẩm cẩn thận lựa từng món hàng cho đến khi về căn hộ của Dương Cẩn Hàn đã là gần hai tiếng sau. Cô sắp xếp rau củ lên kệ bếp, rửa sạch rồi cắt thành từng phần nhỏ. Đang hăng say chiến đấu, đột nhiên điện thoại rung lên, một dòng tin nhắn chạy dọc theo màn hình: “ Khoảng 1h nữa anh về rồi! Ăn em.”
Tiết Giai Vu nói thầm: “ Đạo văn!” sau đó hung hăng sốc lại tinh thần tiếp tục nấu nướng.
Điện thoại lại rung lên, thêm một tin nhắn nữa. Tiết Giai Vu giật mình nhìn vào điện thoại đang yên vị trên ghế sopha trong phòng khách, đột nhiên thấy bất an.
Cô tiến lại gần, lau hai tay vào khăn bông. Tin nhắn này bị cài mật mã, không hiện lên trên màn hình, chỉ có dòng chữ báo nhập nhòe sáng tối.
Tiết Giai Vu hít thật sâu, mở khóa. Tin nhắn từ Simon:
“ Cuối tuần này về biệt thự Tiết Gia. Lão gia đã về.”
Trở về?
Hai tay cô lạnh ngắt, sức lực cả người như bị rút sạch. Trở về lúc này có phải là sáng suốt hay không? Liệu Dương Cẩn Hàn có vì cô mà ra mặt tại Tiết Gia không?
Dù sự việc giữa hai người có tiến triển đến mức độ thân mật hơn hiện tại thì…đáng buồn là sẽ không có ai bảo vệ cô.
Tiết Giai Vu âm thầm nắm chặt tay, cơn đau như dao cứa vào tim không thể át nổi cơn đau trong ký ức.
Tiết Giai Vu liếc mắt nhìn vào điện thoại, đặt nó xuống vị trí cũ rồi yên lặng quay trở về căn bếp. Không khí tĩnh lặng đến quỷ dị, mái tóc đen xõa dài sau lưng che khuất gương mặt cô, không một chút huyết sắc.
Hơn một tiếng sau, Dương Cẩn Hàn trở về nhà. Tiết Giai Vu vui vẻ chạy ra cửa, trên mặt nở nụ cười tươi rói.Trên bàn đồ ăn đã dọn sẵn, vẫn còn nghi ngút khói bốc lên. Cô nhìn thấy nét mặt phong trần mệt mỏi của hắn thì không khỏi nhíu mày, vừa tiến lên lấy dép vừa nói:
“ Ăn cơm thôi, ông xã.”
Dương Cẩn Hàn không dấu nổi nụ cười, cúi xuống hôn lên trán cô một cái rồi nói: “ Nữ nhi mà lại không biết dụt dè. Gả cho ai mới được cơ chứ?”
Sau khi ăn tối xong, Tiết Giai Vu luôn trầm mặc trong đầu luẩn quẩn về nhiều việc nữa mà không thể nghĩ ra cách giải quyết. Trong lúc pha cho Dương Cẩn Hàn một cốc cà phê, cô yên lặng cúi đầu đếm từng giọt cà phê một chảy vào ly sứ trắng toát, mùi thơm ngậy tỏa ra càng ngày càng nồng.
Trong thư phòng Dương Cẩn Hàn đang làm việc, tiếng máy fax và máy in liên tục hoạt động như có cả một đoàn người. Không thể nghi ngờ Dương Cẩn Hàn là con người nghiêm túc, dù hắn luôn thong dong, không giận mà nghiêm. Hắn có thể cười về lời nói đùa của cô, bao dung cưng chìu cô tùy ý nhưng không bao giờ để cô tự ý đi quá giới hạn.
Đôi khi, Tiết Giai Vu không dám trêu chọc hắn, cũng bởi vì cô rất để ý đến tâm trạng hắn. Hắn giống như có cách khiến cô sợ, đôi khi lại lơ là để cô có cơ hội chạy thoát. Thế nhưng cô không muốn chạy thậm chí chìm đắm trong sự bảo vệ và thoát ly kì quái này.
Điều cô không thể hiểu là, một con người như hắn tại sao trước đó không hề có mối quan hệ mờ ám ái muội nào với người khác giới. Tất cả chỉ là xã giao đến xa lạ, không hơn không kém.
Còn Tiết Giai Vu cô có được điều gì may mắn làm hắn yêu thích như vậy? Bản tính của bất kỳ một người con gái nào khi yêu cũng vậy, đa nghi và luôn suy tính thiệt hơn. Khi không có được tình yêu thì lại biến sự ham muốn trở thành chấp niệm, không có được người mình yêu thì điên cuồng tưởng niệm đến khi được đáp trả thì lại luôn cảm thấy điều ấy không phải sự thật
Tiết Giai Vu nhẹ nhàng đi đến thư phòng lắng tai nghe một chút rồi hỏi: “ Em mang cà phê vào cho anh nhé.”
Vài giây sau giọng Dương Cẩn Hàn vang lên: “ Ừm.”
Cô hít một hơi, từ từ đẩy cửa phòng bước vào. Qua làn khói của ly cà phê, cô thấy Dương Cẩn Hàn ngồi sau bàn làm việc, hai tay sắp xếp lại các tập giấy, bên cạnh máy in và máy fax đang rì rì chạy, hai chiếc laptop sáng loáng cũng mở ra. Màn hình hiện thị các đường lên xuống của các vạch màu và ký hiệu phức tạp gì đó.
Tiết Giai Vu đặt ly cà phê xuống, đứng ở đó nhìn hắn. Phải mất vài phút hắn mới để ý đến cô bất thường, ngẩng lên từ đống giấy tờ nhìn Tiết Giai Vu.
Cô gái của hắn.
Tiết Giai Vu yên lặng đứng trước mặt hắn, mái tóc đen dài xõa tung sau lưng. Hình như hôm nay có dịp đặc biệt, cô mặc váy bằng lụa trắng, chất lụa mỏng manh nhìn thấu được hình dáng bên trong. Yết hầu hắn khô khốc khi biết quả thật trên người cô chỉ có một chiếc váy đó mà thôi.
Tiết Giai Vu nhanh trí bắt lấy cơ hội, đi vòng qua mặt bàn đến bên cạnh hắn, lấy tốc độ sét đánh cuộn lại thành một cục rúc vào trong lòng hắn.
Cả quá trình Dương Cẩn Hàn đều ở thế bị động, ngay cả một chữ cũng không nói được. Hắn chỉ thấy lồng ngực nóng bỏng như có một đoàn liệt hỏa vừa nhập vào, mùi hương thảo mộc nồng nàn trên tóc nàng làm đầu óc hắn chợt mê man.
Sau một hồi tĩnh lặng trước cơn giông, hắn để ý thấy người nào đó mới đầu còn hùng hổ như bão táp cuốn lấy hắn đã ngủ gật trong lòng hắn. Dương Cẩn Hản nhấc tay lên véo nhẹ má nàng: “ Bị chuyện gì kích thích mà lại như vậy?”
Tiết Giai Vu trượt bàn tay trên ngực hắn, nhỏ giọng nói: “ Chủ nhật tuần này, Tiết lão gia về!”
Thế rồi cả hai lại im lặng, hắn quá thông minh để hiểu những thứ phức tạp lược bỏ một ngàn từ sau đó. Tiết Giai Vu ngẩng lên, ánh mắt không chớp nhìn sườn mặt anh tuấn của hắn. Thư phòng không còn tiếng máy Fax hoạt động, không có tiếng zè zè của máy móc, chỉ có tiếng hít thở cực nhẹ.
Màn hình máy tính phản chiếu ánh sáng lập lòe, một vùng xanh đỏ thay đổi liên tục. Dương Cẩn Hàn cũng cuối xuống nhìn nàng. Lời muốn nói ra lại giấu kín trong lòng.
Bắt gặp ánh mắt chăm chú từ nàng, hắn không kìm lòng nổi mà cúi xuống nhẹ hôn lên đôi mắt kia. Tiết Giai Vu theo phản xạ nhắm nghiền hai mắt. Cảm nhận môi hắn, bàn tay hắn.
“ Sao lại mặc…?” Dương Cẩn Hàn vuốt ve eo cô, như có như không hỏi.
“ Đẹp không?” Ánh mắt lấp lánh như cún hỏi hắn.
Dương Cẩn Hàn không trả lời vẫn chăm chú vuốt ve eo cô, bàn tay dùng lực không nặng không nhẹ. Từ ánh mắt lẫn cử chỉ không đủ biết tâm trạng hắn ra sao.
Đột nhiên hắn trầm giọng nói: “ Lần sau không được như thế nữa.”
Tim Tiết Giai Vu đập chệch một nhịp, nụ cười trên gương mặt hơi cứng lại. Cô ngậm ngùi nói: “ Vậy không mặc là được.”
“ Không phải.” Hắn vỗ vào mông cô một cái. “ Nếu có chuyện gì, chúng ta phải thành thật san sẻ với nhau chứ không phải quanh co, khúc mắc hoặc luôn giữ trong lòng. Anh biết em có chuyện muốn nói với anh, phải không?”
Dương Cẩn Hàn, hắn luôn có thể dùng một thái độ nghiêm cẩn lại chạm đến điểm mấu chốt của cô.
Hắn, làm Tiết Giai Vu không còn chỗ giấu mình. Rất phẫn uất lại thanh thản. Nếu có thể dùng một tính từ để mô tả về người đàn ông bên gối này chỉ có thể nói “ Phi thường mâu thẫu, phi thường hoàn mĩ.”
Tiết Giai Vu do dự, hắn đang nghĩ gì? Một con người trầm ổn như hắn, liệu có vì ai mà mắt bình tĩnh bao giờ không?
“ Cẩn Hàn, chủ nhật này hãy đưa em về Tiết Gia nhé anh! Chuyện của chúng ta còn nhiều thứ phải bàn. Em thấy mình đã quá nòng vội.”
“ Đương nhiên. Tiểu Vu, anh sẽ nói chuyện với Tiết lão gia. Nhưng chắc chắn không phải chỉ có một vấn đề phải không?”
Tiết Giai Vu khó khăn rời mắt đi chỗ khác, nhưng ngay lập tức lại nhìn thẳng vào mắt hắn.
“ Có lẽ là triệu chứng lo lắng trước hôn nhân.”
Cô bắt lấy vạt áo hắn làm nũng bán manh.
Dương Cẩn Hàn nắm lấy tay cô, hắn biết cô còn muốn nói chuyện nào đó nhưng chung quy không thể mở lời. Thôi vậy, hắn không muốn cô khó xử.
“ Được rồi, trả lời câu hỏi đầu tiên của anh đi. Tiểu Vu” Hắn ngay lập tức lấy lại phong độ đứng đắn quá mức.
“ Gì…gì cơ?”
“…” Dương Cẩn Hàn.
“ Là em thấy anh một chút cũng không thích em, một chút nhiệt tình cũng không có.” Tiết Giai Vu lấm lén nhìn hắn.
“ Cho nên mới mặc bộ đồ mùng màn chiếu gối như thế này.” Hắn tiếp tục dùng vẻ mặt đứng đắn không thể kháng cự hỏi.
Tiết Giai Vu mặt buồn rầu nói: “ Nhưng là không thành công, đúng là trộm gà còn mất nắm gạo.” Sau đó chống tay lên ngực hắn định đi ra ngoài.
“ Ai nói không thành công ?” Hắn ôm lấy eo cô kéo mạnh vào lòng.
Không dấu nổi sự ngạc nhiên, Tiết Giai Vu đờ đẫn bị hắn kéo vào lòng, ngập ngừng đáp lại nhiệt tình của hắn.
Dương Cẩn Hàn thấy nụ hôn của cô không chuyên tâm liền dừng lại, cúi xuống nhìn người con gái mê man co rúm trong lòng hắn.
“ Sao thế em?”
Tiết Giai Vu biết mình biểu hiện quá mức chậm chạm, liền mở to mắt cún “ Chỉ là em không biết phản ứng thế nào mới tốt. Trước đây luôn luôn là em cầu mà không được, rất muốn làm những việc ngốc nghếch để chứng tỏ sự tồn tại của mình, rất muốn thu hút sự chú ý của anh…”
Giọng cô nghẹn lại “ Em chưa từng nghĩ đến một ngày nếu được đáp lại sẽ có phản ứng thế nào. Em không biết …liệu em có làm anh không vui hay không..”
“ Tiểu Vu, em cái gì cũng tốt, duy chỉ có vấn đề là suy nghĩ mọi chuyện quá phức tạp.”
Dương Cẩn Hàn nâng cô dậy, để cô dựa vào cánh tay mình rồi vỗ về cô như một đứa nhóc.
Tiết Giai Vu sụt sịt mũi: “ Anh biết không, anh trong lòng em..” Tay cô nhẹ nhàng chạm đến gương mặt hắn “ tồn tại như một vị thần, chỉ phù hợp để đặt lên đầu cúng bái, chỉ đứng từ xa mà nhìn, thật sự rất rất thành kính.”
Dương Cẩn Hàn nhếch mày, hắn đáng kính như thế từ lúc nào vậy? Không ngờ hắn lại mang dáng dấp một tu sĩ ẩn dật trong khái niệm của cô.
“ Cho nên buổi sáng thức dậy, người đầu tiên nhìn thấy là anh, làm em tưởng mình vẫn đang mơ. Người ấy đột nhiên lại trở thành người bên gối…”
Dương Cẩn Hàn ừm một tiếng, nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên vân vê sờ nắn. Nói đến mới thấy, từ lúc cô và hắn bắt đầu ở bên nhau, rồi dần dần xác định quan hệ Tiết Giai Vu đã thay đổi nhiều. Ít nhất là so với những thứ trước đây hắn thấy. Hay làm nũng, giả trang dễ thương lấy lòng hắn, hay tùy ý làm bậy cũng rất kỳ lạ, thu hút.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!