Mợ Hai Kỳ Bí Truyện - Phần 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
578


Mợ Hai Kỳ Bí Truyện


Phần 30


Một ngày đẹp trời nọ, cậu Hai bỗng dưng “đại giá quang lâm” đến tận phòng riêng của Hai Hạnh để “trò chuyện”. Có điều cuộc trò chuyện này lạ lắm, toàn là cậu Hai nói chuyện, còn Hai Hạnh thì im thin thít. Ngoài run run ấp úng nói được một vài câu không trọn vẹn thì suốt cả buổi, Hai Hạnh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cậu Hai định tội mình, đúng đến không thể cãi.
Hai Hạnh mặt mũi chuyển trắng, vành mắt đỏ lên như muốn khóc, ánh mắt dè chừng sợ sệt, không dám nhìn thẳng vào cậu Hai. Hai Hạnh thừa biết chuyện xấu mà cô ta làm đã bị bại lộ, bây giờ nhân chứng vật chứng có đủ, cô ta có muốn giấu giếm bào chữa cho bản thân mình thì cũng không được.
Liếc mắt nhìn sang đồng phạm của mình vì sợ mà run như bị trúng gió đứng ở phía đối diện, Hai Hạnh vừa thấy tức giận mà cũng vừa thấy sợ hãi. Cô ta đã tính toán đâu đó cẩn thận rồi, tất cả mũi dao đều chỉa thẳng về phía bà Út Lựu và Trân Quý, thế quái nào cậu Hai lại có thể điều tra ra cô ta? Đây không phải do cô ta tính toán không kỹ, mà đây chắc chắn là do đồng minh của cô ta quá ngu ngốc… chỉ có mỗi việc chối tội mà cũng làm không được… đúng là vô dụng!
Thế Phong ngồi trên ghế, anh nhìn thấy rõ biểu cảm sợ sệt lo lắng của Hai Hạnh, lòng anh trở nên lạnh buốt, không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục dây dưa với loại người độc ác như cô ta. Anh đã tới đây thì xác định Hai Hạnh chắc chắn phải nhận tội, một chút khoan dung anh cũng không muốn ban cho cô ta.
– Cô Hạnh chắc đang nghĩ cách để thoát tội đúng không? Nhưng mà tôi nghĩ là cô Hạnh không cần phải nhọc lòng như vậy đâu, bởi tôi tới đây là để định tội, không phải hỏi tội. Bây giờ thì cô Hạnh thu xếp đi, tôi đích thân đưa cô Hạnh về nhà… không dám để cô Hạnh tiếp tục ở lại đây thêm một phút một giây nào nữa.
Hai Hạnh nghe cậu Hai nói như vậy, cô ta sửng sốt, tròn xoe mắt nhìn cậu. Thái độ rõ ràng là có chút không phục, cô ta run run, nói lắp bắp.
– Cậu Hai… cậu nói đưa em về nhà… là sao hả cậu? Em đã tới đây rồi… sao… sao có thể nói về là về?
Thế Phong lạnh giọng, đáp.
– Nếu cô Hạnh biết sợ, biết ê chề thì tại sao lại còn làm ra chuyện độc ác như vậy với Thanh Yến? Cô chỉ muốn tốt cho bản thân mình mà bất chấp gây hại đến người khác, cô không xứng đáng để tiếp tục ở lại đây nữa. Ân đền oán trả… luật chơi này cô Hạnh chắc phải lường trước được nhỉ?
Dứt câu, Thế Phong liền lớn tiếng ra lệnh cho A Đông.
– A Đông… kêu người tới giúp cô Hạnh đây thu dọn đồ đạc… càng nhanh càng tốt… kẻo trễ nải công việc của tôi.
A Đông gật đầu “dạ” một tiếng, sau đó cho người lần lượt tiến vào phòng của Hai Hạnh, thao tác nhanh nhẹn, thu dọn nhanh chóng đồ đạc của Hai Hạnh ở trong phòng.
Hai Hạnh ngớ người đứng nhìn người làm thu dọn đồ đạc của mình, bản thân rất muốn chạy đến chỗ cậu Hai, nhưng ngặt nỗi lúc này cô ta đã bị hai người làm kéo giữ lại. Vậy nên cô ta chỉ có thể đỏ mắt mà kêu gào van xin khẩn thiết.
– Cậu Hai… em xin cậu… xin cậu bỏ qua cho em lần này. Cô Ba cũng không bị gì nặng, nếu cậu muốn thì em có thể… em có thể tới xin lỗi cô ấy mà… Cậu không thể đuổi em về được… có đuổi cũng phải cho bà Hai biết… cậu Hai… em xin cậu mà…
Nghe Hai Hạnh dùng mẹ anh để uy hiếp anh, Thế Phong bắt đầu nổi lửa giận ở trong lòng. Anh nhếch nhẹ khoé môi, lãnh khí dần dần tăng lên, âm giọng càng lúc càng trầm.
– À… ra là cô Hạnh ỷ y có mẹ tôi chống lưng, cho nên cô Hạnh mới thoải mái mà tác oai tác quái ở nhà của tôi nhỉ? Mà cô Hạnh cũng yên tâm đi, mẹ tôi sẽ tới nhanh thôi, tôi làm cái gì bà ấy cũng biết, cô chịu khó chờ chút nhé!
Hai Hạnh nhìn ánh mắt ghét bỏ của cậu Hai, cô ta bắt đầu run rẩy ở trong lòng, mọi hy vọng lúc này đều bị đạp đổ, lòng dạ rối tung rối mù lên hết. Cô ta rõ ràng là người đủ yêu cầu nhất để trở thành vợ của cậu Hai, thế nhưng hết lần này đến lần khác, cô ta lại luôn là người xếp ở vị trí sau cùng. Nếu như không có sự xuất hiện của Ba Yến, vậy thì cô ta đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi…
Cô ta hận Ba Yến… cô ta thực sự rất hận Ba Yến. Cô ta không hề hối hận về việc mà bản thân đã làm, ngược lại cô ta còn thấy tiếc nuối vì đã ra tay quá nhẹ. Đáng lý cô ta phải xử lý thủy tinh kia thành thủy tinh độc… làm cho chân của Ba Yến bị hủy luôn thì cô ta mới cảm thấy vừa lòng!
Chỉ là, việc cô ta đã làm, cô ta không hề nói cho bà Hai biết, bởi cô ta đã đinh ninh là cô ta sẽ không bao giờ bị phát hiện ra. Bây giờ, nếu để bà Hai biết cậu Hai muốn đuổi cô ta đi vì chuyện này, không biết bà Hai còn chịu bảo vệ cô ta nữa hay không. Chỉ cần bà Hai còn bảo vệ, cô ta không sợ là cậu Hai có thể đuổi cô ta đi được…
*
Sự lo sợ của Hai Hạnh quả thật không có sai, bởi lúc bà Hai biết tin, bà đã giận đến mức tay chân run rẩy, trong lòng bà tức đến mức muốn bỏ mặc Hai Hạnh mà không thèm để tâm đến. Nhưng sau khi nghe dì Thảo khuyên nhủ, bà cuối cùng cũng nén nhịn cơn tức về sự ngu dốt của Hai Hạnh mà đi tới “cứu” con dâu tương lai. Dì Thảo nói đúng, Hai Hạnh mà được bà cứu lần này thì tương lai về sau, bà không cần lo con dâu lớn của bà sẽ cãi lại lời bà. Con dâu ngu dốt thì có thể dạy dỗ từ từ, miễn sao con dâu là do bà chọn thì cỡ nào cũng được.
Vội vàng đi tới phòng của Hai Hạnh, lúc bước vào phòng, bà Hai phải nói là giật mình khi thấy đồ đạc lộn xộn, túi lớn túi nhỏ để đầy trên nền nhà. Hai Hạnh bị người làm giam lại, nước mắt ngắn dài nhìn bà Hai cầu cứu. Còn con trai lớn của bà thì lại nhìn bà bằng ánh mắt hờ hững, một câu chào hỏi cũng không có…
– Chuyện gì vậy? Đồ đạc là sao đây? Có chuyện gì hai đứa từ từ nói, sao lại làm ầm lên tới mức này, người ta nhìn thấy rồi dị nghị thì sao?
Thế Phong nghe mẹ mình hỏi, biểu cảm của anh cực kỳ hờ hững, âm giọng nhàn nhạt nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết.
– Chắc mẹ cũng biết chuyện gì rồi mà phải không, con cũng không muốn nhắc lại, rất dơ miệng. Con là đang định đưa cô Hạnh về nhà, may mà mẹ tới kịp để gặp mặt cô ta lần cuối…
Hai Hạnh càng nghe càng thấy sợ, cô ta khóc lóc kêu than.
– Bà Hai… con biết sai rồi… con… là do con nhất thời nghĩ không thông… tại vì con ganh tỵ với cô Ba… con là bị người ta xúi dại… bà giúp con… giúp con xin cậu Hai một tiếng đi bà… xin bà giúp con!
Khóc đến khàn cả giọng, thế nhưng bà Hai nghe thấy lời kêu cứu của Hai Hạnh mà vẫn không đọng lại được một chút thương xót nào, ngược lại còn thấy Hai Hạnh vừa ngu vừa dốt. Nhưng mà ngu dốt thì cũng là ngu dốt do bà chọn, bà không thể để con trai đuổi Hai Hạnh đi được, bà nhất quyết phải dùng mọi cách để giữ Hai Hạnh ở lại cho bằng được mới thôi.
Bước đến gần con trai lớn, bà Hai dịu giọng, thái độ xuống nước thấy rõ.
– Cô Hạnh đây… quả thật là suy nghĩ nông nỗi quá rồi, mẹ không bênh cô ấy, mẹ cũng thấy cô ấy xứng đáng bị phạt. Nhưng mà, dù sao thì cô ấy cũng có nỗi khổ riêng, với lại người ta tới đây cũng đã lâu… không thể đuổi đi được đâu Phong à. Con đã đuổi một Út Nhung rồi, bây giờ chỉ còn Hai Hạnh, đâu thể đuổi thêm cô ấy nữa, tộc họ sẽ hỏi chuyện con đó.
Thế Phong biết thừa là bà Hai muốn giữ Hai Hạnh lại, bà lúc này chỉ là đang dùng chiêu tâm lý để khuyên nhủ anh thôi. Chẳng qua là anh thấy chuyện anh đuổi Hai Hạnh đi cũng chẳng có gì to tát như mẹ anh đang nói. Mà phía tộc họ cũng sẽ chẳng để ý đến chuyện “hậu cung” của anh, miễn sao bọn họ thấy anh chịu lấy vợ là được.
Thái độ không cứng không mềm, Thế Phong nhàn nhạt trả lời mẹ mình.
– Bọn họ hỏi chuyện thì con cứ thế mà nói ra hết sự thật là được mà, còn nếu mẹ muốn con giữ mặt mũi cho cô Hạnh đây thì con cũng sẽ nghe theo mà không kể ra chuyện xấu cô ta đã làm. Nhưng còn về chuyện giữ cô Hạnh này tiếp tục ở lại nhà mình, con nghĩ là không được, con sẽ không đồng ý.
Bà Hai không dám nhìn vào mắt con trai lớn, bởi bà cảm nhận quá rõ được lãnh khí từ người con trai toả ra đang lởn vởn ở trong căn phòng này. Bình thường đã khó tiếp xúc, lúc này con trai còn đang giận, bà thật sự là bị áp bức đến mức ruột gan cũng đang cuồn cuộn ở trong lòng, cực kỳ khó chịu. Cực chẳng đã, bà mới phải ở đây xuống nước mà thương lượng với con trai…
– Mẹ biết là con đang giận, nhưng thật ra chuyện này cũng không đến mức phải giải quyết như lời con nói…
Lời còn chưa dứt, Thế Phong đã nghiêm nghị cắt ngang lời bà Hai.
– Không đến mức? Cô ta hại Thanh Yến như thế mà mẹ nói là không đến mức? Vậy nếu để đến mức thì cô ta phải lấy mạng ra để đền à? Cái mạng của cô ta có đền đủ không? Cháu gái của Kỳ Hà… cô ta lấy cái gì để đền?
Bà Hai cũng không chịu yếu thế, bà liền đáp trả lại con trai.
– Biết Thanh Yến là cháu gái của ông Hà nhưng thực chất cũng chỉ là cháu nuôi thôi… chẳng lẽ ông ấy lại làm ầm lên chỉ vì một đứa con gái không cùng huyết thống? Với lại hiện giờ Thanh Yến cũng không sao, chân cô ta cũng không đến nỗi nào… nếu bỏ qua được thì bỏ qua đi con, Hai Hạnh đây cũng vì nghĩ không thông thôi mà. Nếu con chịu để tâm đến cô Hạnh thì cô ấy đã không nhất thời xốc nổi mà làm ra chuyện như vậy với Thanh Yến rồi.
Thế Phong nhịn hết nổi nữa, lãnh khí càng lúc càng tăng cao, anh gần như phát hỏa, giọng càng lúc càng trầm.
– Mẹ là người lớn mà có thể nói chuyện ngang ngược như vậy, bảo sao cô Hạnh này lại có thể lộng quyền làm ra được những chuyện độc ác tới như thế. Mẹ có nghĩ đến chuyện, nếu như hôm đó Thanh Yến té ngã ở đại sảnh, vậy thì hậu quả còn đáng sợ tới mức nào nữa hay không? Thanh Yến là do ông Kỳ Hà đề cử, nếu ông ấy biết có người cố tình hãm hại cháu gái của ông ấy, để ông ấy phải mất mặt trước hội đồng bô lão… Đùa, cả nhà Hai Hạnh có quỳ ba ngày ba đêm cũng chưa chắc ông ấy đã bỏ qua.
Dừng chút, Thế Phong đột nhiên nở nụ cười nhạt, anh gằng giọng trào phúng nói tiếp.
– Mẹ nói cô Hạnh đây là xốc nổi, chỉ mới xốc nổi mà đã muốn hại người… vậy nếu là chủ tâm hại người… tới lúc đó chắc mẹ phải đi lo hậu sự nhiều lắm nhỉ? Cưới một cô gái có lòng dạ “hiền hậu” như cô Hạnh đây, con của mẹ không dám. Bởi con sợ lỡ như con với cô ta gây nhau, cô ta sẽ xốc nổi lên mà g-i-ế-t con c-h-ế-t mất. Con dâu mà mẹ chọn đấy, có thể giết chồng bất cứ lúc nào… vậy mà mẹ cũng bênh vực được… hay mẹ cũng muốn cô ta giết con chết?
Bà Hai bị nói đến cứng họng, không thể phản bác lại được, bà chỉ có thể gắng gượng mà chống chế.
– Con… nói cái gì vậy? Sao mẹ có thể để chuyện đó xảy ra được? Con là mẹ sinh ra… sao mẹ nỡ để người khác hãm hại con?
Thế Phong nhìn thẳng vào mắt mẹ ruột mình, anh thấy bà bẽn lẽn không dám đối diện với anh, trong lòng anh quả thật có mất mác. Mặc dù anh biết thừa là mẹ anh không thương anh như những gì bà hay nói… nhưng dù sao bà cũng là mẹ ruột của anh… thái độ xa cách này của bà… anh càng nhìn càng thấy đau lòng!
Bà Hai nhìn thấy con trai lớn đột nhiên không nói gì, bà có chút mờ mịt trong lòng, bà lúc này chỉ muốn ngăn con trai không đuổi Hai Hạnh đi, ngoài ra cũng chẳng nghĩ gì đến cảm xúc của đứa con trai đáng thương mà bà đã dứt ruột sinh ra…
– Phong à! Mẹ biết con đang rất giận, nhưng coi như con nể mặt mẹ mà tha thứ cho cô Hạnh một lần… cứ để cô Hạnh tiếp tục ở lại. Mẹ hứa, mẹ hứa là mẹ sẽ bắt cô Hạnh tới xin lỗi bằng được Ba Yến mới thôi, ngoài ra mẹ cũng sẽ bắt cô ấy…
Những lời mà bà Hai vừa nói làm cho Thế Phong bừng tỉnh, anh nhìn mẹ, vừa uất ức cũng vừa tức giận, thái độ của anh lúc này kiên định dứt khoát hơn bao giờ hết.
– Không! Con sẽ không bỏ qua, cũng không tha thứ cho cô Hạnh. Con đã hứa với Thanh Yến sẽ đòi lại công bằng cho cô ấy, con hứa được sẽ làm được. Cô Hạnh đã lớn đến thế này rồi, không phải trẻ con mà có thể dùng lý do nhất thời xốc nổi để bao biện cho việc ác mà cô ta đã làm. Mẹ có thể đồng ý, cũng có thể không đồng ý, nhưng ngày hôm nay… cô Hạnh chắc chắn phải rời đi. Giới hạn của con bao gồm luôn cả sự an nguy của Thanh Yến, nếu đã đụng đến cô ấy, cũng xem như là đã đụng đến con…
Dừng chút, giới sự ngỡ ngàng của bà Hai và sự chấn kinh trong ánh mắt của Hai Hạnh, cậu Hai uy nghiêm ra lệnh.
– A Đông! Đưa cô Hạnh và đồ đạc của cô ta ra xe… không nhân nhượng bất cứ ai… đây là lệnh!
A Đông nhận lệnh của cậu Hai, anh trực tiếp tiến tới đưa Hai Hạnh đi. Về việc điều tra Hai Hạnh, anh là người vất vả nhất, vậy nên việc bắt Hai Hạnh, anh cũng là người cảm thấy hân hoan nhất trong lòng.
Hai Hạnh được A Đông hộ tống đưa đi, cô ta sợ đến mức run rẩy toàn thân, kinh hoảng đến khóc cũng không ra tiếng, chỉ có thể ú ớ nhìn về phía bà Hai mà cầu cứu…
Chỉ là lúc Hai Hạnh bị kéo ra tới cửa phòng, bà Hai đột nhiên bước nhanh đến trước mặt cậu Hai. Giọng bà bất giác run rẩy, vành mắt cũng đỏ lên, bà cố gắng thống chế âm giọng đủ để cho một mình cậu Hai nghe thấy.
Bà biết bà làm thế này là rất quá đáng, cũng rất tàn nhẫn với con trai của bà, nhưng bà hết cách rồi, bởi bà nói mà con trai bà không nghe. Vậy nên… đây không phải lỗi của bà, có trách là trách con trai bà đã quá ngông cuồng với bà mà thôi.
– Phong! Con đừng quên cái c-h-ế-t của Nhã Ngọc… con thừa biết Ba Yến đến đây là có mục đích gì mà đúng không? Đừng ép mẹ… mẹ không muốn công khai chuyện của con và Nhã Ngọc… mẹ định là sống để bụng… chết mang theo. Nếu con bỏ qua cho Hai Hạnh, vậy thì mẹ con ta… xem như chưa từng nhắc đến chuyện tồi tệ này… nghe mẹ… Phong à!

Yêu thích: 5 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN