Mợ Hai Kỳ Bí Truyện - Phần 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
415


Mợ Hai Kỳ Bí Truyện


Phần 31


Ba Yến biết chuyện cậu Hai đã tìm ra được Hai Hạnh là hung thủ trong vụ giày vải, và cô cũng biết luôn cả chuyện Hai Hạnh chỉ bị cậu Hai nhốt lại, chứ không phải là sẽ đuổi cô ta đi theo như lời mà cậu Hai đã từng nói với cô…
Thú thật thì ban đầu lúc hay tin, cô có chút kinh ngạc, cũng có chút bất mãn và thất vọng. Nhưng sau khi nghe A Đông tường thuật sơ lại tình hình, cô mới nhận ra là… dường như cậu Hai cũng có nỗi khổ riêng gì đó rất khó nói. Cô cũng thừa biết mối quan hệ mẹ con của cậu Hai và bà Hai không được tốt, nhưng để đến mức bà Hai phải bắt ép rồi uy hiếp cậu Hai làm theo ý bà cho bằng được, vậy thì mối quan hệ mẹ con này của hai người bọn họ thật sự đã quá mức tệ hại rồi!
A Đông sụ mặt đứng nhìn cô, biểu cảm của anh ấy trông giống như người vừa mới bị mất sổ gạo vậy, buồn thỉu buồn thiu.
– Tôi biết là kiểu gì cô Ba cũng sẽ hiểu lầm cậu Hai, vậy nên tôi mới tới giải thích cho cô Ba hiểu. Chuyện tôi tới tìm cô Ba, cậu Hai không có biết, là tự tôi xót ruột nên tôi tới tìm cô Ba thôi. Chỉ còn chút xíu nữa là lấy lại được công bằng cho cô Ba rồi, ai có ngờ đâu bà Hai lại sử dụng tuyệt chiêu đặc biệt…
Ba Yến có chút buồn cười trước lời giải thích mộc mạc này của A Đông, cô coi như đã dẹp bỏ được sự uất ức ở trong lòng mình, lúc này tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
– Tôi hiểu rồi mà, tôi không hiểu lầm cậu Hai đâu. Mà cậu Hai bây giờ đang ở đâu hả A Đông, tôi muốn đi tìm anh ấy.
– Cậu Hai… tôi cũng không biết nữa… lúc sáng từ chỗ cô Hạnh về… tôi theo cậu Hai tới công xưởng. Hết giờ nghỉ trưa thì cậu Hai đi, cậu không cho tôi theo nên tôi cũng không biết là cậu đi đâu.
Dừng chút, A Đông như sợ Ba Yến sẽ lo lắng, anh bồi thêm một câu.
– À mà cô Ba Yến yên tâm đi, cỡ nào thì chiều về cậu Hai cũng sẽ tới tìm cô Ba à. Lúc trưa cậu Hai có nói với tôi là cậu sẽ tự mình giải thích cho cô Ba hiểu về chuyện của cô Hạnh… vậy nên cô Ba yên tâm nha.
– Ừm, tôi hiểu rồi. À mà khi sáng, lúc bà Hai và cậu Hai nói chuyện… anh có nghe được gì không?
Nghe Ba Yến hỏi đến vấn đề này, A Đông có chút do dự, nhưng cuối cùng anh vẫn chọn cách không tiết lộ điều gì, chỉ trả lời qua loa cho có với Ba Yến.
– Tôi không nghe được gì, bởi bà Hai là cố tình nói nhỏ vào tai cậu Hai mà. Tôi cũng thắc mắc giống cô Ba, không biết giữa hai người họ có chuyện gì, tôi hỏi thì cậu Hai không nói…
A Đông đã trả lời như vậy, vậy nên Ba Yến cũng không hỏi thêm gì nữa. Thật ra thì cô quan tâm đến cảm xúc của cậu Hai nhiều hơn, còn chuyện giữa cậu Hai và bà Hai là chuyện riêng của mẹ con bọn họ, cô không dám xen vào. Nghĩ nghĩ, cô mới quyết định gọi thử cho cậu Hai, cô là muốn tới gặp cậu. Còn về chuyện của Hai Hạnh, cô sẽ nghĩ cách giải quyết sau, đời còn dài, thù vẫn còn nằm đó chưa chạy đi đâu, sợ gì mà không trả được thù!
A Đông rời khỏi phòng riêng của Ba Yến, anh tiến vào sân vườn, bước chân vô thức chậm lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng cho chuyện tình cảm của cô Ba Yến và cậu Hai trong tương lai. Nếu bình thường không có sự uy hiếp của bà Hai thì sẽ chẳng có gì đáng để anh lo, còn đằng này… Bà Hai quả thật là cao tay hơn những gì mà anh đã nghĩ về bà rất nhiều.
Còn về chuyện cô Nhã Ngọc gì đó, anh thật sự không biết rõ, nhưng anh biết chắc chắn được một điều là cậu Hai rất sợ khi nghe nhắc đến tên cô Nhã Ngọc…
Rốt cuộc thì cô Nhã Ngọc là sao với cậu Hai? Bà Hai tại sao lại có thể dùng cô Nhã Ngọc để uy hiếp cậu Hai được? Thật là tò mò!
*
Thế Phong trở về nhà có chút muộn, anh không về phòng nghỉ ngơi ngay mà lại rẽ đến khu nhà ở phía Tây, anh là cố ý đến thăm ba anh, ông chủ Trần.
Ông chủ Trần từ sau vụ trúng độc, tình hình sức khỏe của ông rất bấp bênh, lúc khỏe lúc yếu, bác sĩ cũng không biết làm sao với ông, chỉ có thể cố gắng tích cực điều dưỡng mỗi ngày. Và cứ thi thoảng hai ba ngày thì Thế Phong sẽ đến thăm ba mình một lần, khi nào bận lắm thì một tuần một lần. Mặc dù không thể trò chuyện được cùng ông nhưng anh vẫn cứ tới thăm ông như một thói quen, thói quen hiếu đạo dành cho ba của anh.
Lúc Thế Phong tới, bà Ba cũng đang có mặt ở trong phòng, nhìn thấy anh bước vào, bà liền nở nụ cười, điều chỉnh âm giọng nhỏ xuống để tránh gây ồn đến ông chủ Trần.
– Cha con vừa ngủ, đừng kêu ông ấy dậy, dạo gần đây ông ấy khó ngủ, cứ để ông ấy ngủ cho ngon.
Thế Phong gật đầu, giọng anh trầm thấp đáp lại.
– Con biết rồi, con chỉ ngồi đây nhìn ba con ngủ thôi, nhìn một lát con về.
Bà Ba đã nghe qua chuyện của Hai Hạnh lúc sáng, bà cũng định sẽ tìm Thế Phong để hỏi cho rõ mọi chuyện. Sẵn dịp anh cũng đang ở đây, mà phòng riêng của ông chủ Trần là nơi rất an toàn, vậy nên bà cũng không ngại mà hỏi chuyện Thế Phong.
Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thế Phong, giọng bà dịu dàng, bà khẽ hỏi.
– Phong nè, dì đã nghe chuyện khi sáng ở phòng cô Hai Hạnh… rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả con?
Nhắc đến chuyện của Hai Hạnh, trong lòng Thế Phong giống như có ngọn lửa đang âm ỉ cháy vậy, không cần biết thời điểm nào, chỉ cần nghe nhắc đến thì lại khiến cho anh tức tối vô vàn.
Cố kìm lại cơn giận, Thế Phong không nhìn vào bà Ba, mắt anh nhìn về phía bức tranh đang treo trên tường, âm giọng nghe qua rất khó chịu.
– Mẹ con… bà ấy dùng chuyện cũ để ép con không được đuổi Hai Hạnh đi. Bà ấy cũng ép con phải bỏ qua chuyện mà Hai Hạnh đã làm, còn nếu không, bà ấy sẽ công khai chuyện trước kia của “cô ấy”…
“Cô ấy”?
Hai chữ “cô ấy” này làm cho tâm tình bà Ba biến động dữ dội, bởi bà thừa biết “cô ấy” trong lời nói của Thế Phong là ai. Chuyện cũ năm đó là chính miệng Thế Phong nói cho bà biết, bà cũng đã giấu kín ở trong lòng từ rất lâu, mãi cho tới hôm nay mới nghe Thế Phong nhắc đến thêm một lần nữa…
Kinh ngạc kèm theo bức xúc, bà vội hỏi gấp.
– Sao chị Hai có thể làm như vậy với con hả Phong? Sao lại dùng chuyện này để uy hiếp con? Chị ấy bị cái gì vậy hả?
Dưới sự bất bình của bà Ba, Thế Phong cười khẩy, anh gằng giọng đến đỏ hết vành mắt.
– Mẹ con… bà ấy chỉ có Thế Phương là con trai thôi… còn con… con là ma quỷ hiện hình… nào đâu phải con của bà ấy. Nếu không phải di chúc trong tay ba còn chưa tìm thấy… vậy thì bây giờ… con chưa chắc đã được yên ổn mà ngồi ở đây. Hôm nay là một ngày tồi tệ, tồi tệ và thất bại thật sự trong cuộc đời của con.
Bà Ba đau lòng nhìn Thế Phong, mặc dù anh nói chuyện cứng rắn như vậy nhưng bản thân bà thừa biết là anh đang cảm thấy rất là đau lòng và uất ức. Cùng một mẹ sinh ra, thế nhưng một đứa thì được cưng như trứng, một đứa thì đến ôm ấp cũng ích kỷ không muốn cho. Từ nhỏ, Thế Phong đã thiếu tình thương của mẹ, anh chỉ có tình thương của cha, nhưng cha thì lại bận rộn công việc, không có quá nhiều thời gian quan tâm đến anh…
Từ nhỏ vì thể chất đặc biệt, anh không được người khác yêu thích, ngược lại còn bị chính người thân của mình bỏ mặc và ruồng rẫy. Thời điểm đó trông anh thực sự rất đáng thương, đáng thương đến mức khiến cho bà Ba đây thiếu chút nữa đã dắt theo anh trốn khỏi nhà họ Trần này. Bởi bà đã từng sinh con, cũng từng mất con, vậy nên bà rất thương trẻ con, đặc biệt có tình bao dung đối với những đứa trẻ thiếu thốn tình cảm. Bà đã từng ước Thế Phong có thể là con ruột của bà, nếu được như vậy thì bà sẽ yêu thương và chăm dưỡng cho anh đến hết cuộc đời của bà thì thôi. Chỉ tiếc là, dù bà Hai có thiên vị với Thế Phong đến cỡ nào thì Thế Phong vẫn là con ruột của bà ấy, sự thật này là không thể nào thay đổi được.
Dừng chút, dưới ánh mắt chua xót của bà Ba, Thế Phong nở nụ cười gượng gạo, anh cố ý nói cho bà yên tâm.
– Thật ra thì con cũng đã lường trước được chuyện này sẽ xảy ra, mẹ con trước sau gì cũng phải tìm cách áp chế con, bắt con làm theo ý của bà ấy. Chẳng qua là dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng con vẫn thấy sốc, bởi con không nghĩ là bà ấy lại vì chuyện này của Hai Hạnh mà uy hiếp con, con cứ nghĩ là bà ấy sẽ phải để dành sự uy hiếp này cho chuyện lớn của Thế Phương chứ. Đến cuối cùng vẫn là con tự mình đề cao bản thân mình, bởi vì con nghĩ là mẹ con vẫn còn chút gì đó xem trọng con. Nhưng sự thật thì quá phũ phàng, con cũng thật không thể ngờ được là trong mắt bà ấy, con còn không bì được với một đứa con gái xa lạ… Dì thấy con có đáng thương không? Con quả thật là cái gai trong mắt của mẹ con, con đáng lý không cần phải có mặt ở trên đời này… con đầu thai thất bại thật nhỉ?
Thế Phong vừa cười vừa nói, nụ cười của anh chua chát đến mức khiến cho bà Ba phải ứa nước mắt. Bà chỉ là người ngoài thôi, vậy mà bà còn không chịu được khi nghe thấy những lời nói tội nghiệp này của Thế Phong. Vậy mà không hiểu sao một người mẹ như bà Hai lại nỡ lòng nào ruồng bỏ con ruột của mình… tàn nhẫn đến thế này là cùng!
Vươn tay vỗ lên vai cháu trai an ủi, bà Ba cố tiết chế lại cảm xúc kích động xót xa trong lòng bà, bà khẽ giọng an ủi Thế Phong.
– Mẹ con sai rồi, chắc chắn bà ấy sẽ phải hối hận về những gì mà bà ấy đã làm. Còn con, con không sai, con không làm bất cứ cái gì sai cả… Dì sẽ ở đây, dùng cả mạng sống này của dì để tiếp sức cho con. Con không đơn độc, con còn có dì, còn có cha con. Trước khi di chúc được tìm thấy, sẽ không một ai có quyền đụng đến con đâu Phong, cố lên con nhé!
Thế Phong nghe được những lời này của bà Ba, anh cơ hồ nhớ đến hình ảnh trước kia bà đã từng ôm anh vào lòng dỗ dành anh lúc anh còn nhỏ. Bà Ba luôn như vậy với anh, luôn tử tế, luôn yêu thương anh, luôn âm thầm ở sau ủng hộ anh hết mình, không một chút vụ lợi. Ơn nghĩa này của bà Ba, anh chỉ có thể dùng sự hiếu kính mà đền đáp, hiếu kính với bà suốt đời.
Bà Ba sau khi an ủi và khuyên nhủ Thế Phong xong, thấy tâm tình anh đã dịu xuống hẳn, bà lúc này mới hỏi đến chuyện của Ba Yến.
– Vậy… chuyện này con định giải quyết như thế nào? Mẹ con đã làm như vậy, tức là sau này bà ấy sẽ còn ép con phải cưới cô Hạnh… vậy tới lúc đó… cô Ba phải làm thế nào hả Phong?
Thế Phong ngồi thẳng lưng, anh hớp vào một hơi trà ấm, ánh mắt sâu hút, giọng anh nhàn nhạt mà kiên định vang lên.
– Con không bao giờ cưới cô Hạnh, chuyện này sẽ không thể nào xảy ra. Việc con cho nhốt Hai Hạnh lại, không phải vì con sợ mẹ con uy hiếp, mà vì con còn có dự định khác nữa. Mẹ con ấy, bà chỉ biết uy hiếp con thôi, nhưng bà quên mất là con đã trưởng thành đến thế này rồi. Đi được tới ngày hôm nay, con đã phải cố gắng thế nào, đâu phải tự dưng mà được như thế này đâu dì. Tạm thời cứ để mẹ con uy hiếp, con không lo về chuyện này, chỉ là con lo… lo Thanh Yến sẽ hiểu lầm con.
– Dì thấy đơn giản mà Phong, con cứ tìm đại một cái cớ nào đó để giải thích cho cô Ba, dì nghĩ là cô Ba sẽ không nghi ngờ gì đâu.
Thế Phong lắc đầu, trong mắt anh có chứa sự lo lắng không giấu đi đâu được. Anh đột nhiên quay sang bà Ba, ngập ngừng một chút, cuối cùng anh vẫn quyết định nói ra, ý tứ có bao nhiêu là e dè và bất an…
– Dì, con không sợ mẹ con uy hiếp con, bởi chuyện đó con đã lường trước được. Nhưng mà con thực sự lo lắng cho Thanh Yến, bởi vì cô ấy… cô ấy biết Nhã Ngọc là ai… Con không biết nên giải thích chuyện của Nhã Ngọc như thế nào cho cô ấy hiểu, nếu cô ấy không hiểu mà vẫn muốn hận con… vậy thì con… con sẽ đau lòng đến c-h-ế-t mất!
Phải! Nếu Thanh Yến thật sự không muốn hiểu cho Thế Phong anh… vậy thì anh sẽ khổ sở nhiều lắm… cũng đau lòng nhiều lắm!
*
Ở một cục diện khác…
Cuộc điện thoại nửa đêm của Thanh Yến làm cho ông Kỳ Hà ngỡ ngàng và ngơ ngác, mãi tới khi cô đã tắt máy rồi mà ông Kỳ Hà vẫn còn nhíu mày giữ khư khư cái điện thoại trong tay…
Chuyện quái quỷ gì vậy nhỉ? Nửa đêm nửa hôm không chịu ngủ, con nhóc Thanh Yến đột nhiên gọi cho ông rồi hỏi ông có thật sự chống lưng cho nó được hay không?
Rồi ông trả lời sao nhỉ? Ông nói là chỉ cần nó đừng g-i-ế-t người, cỡ nào ông cũng chống lưng được cho nó…
Tiếp theo đó… tiếp theo đó con nhóc này trả lời lại là nó sẽ không g-i-ế-t người, nhưng đui què sứt mẻ thì nó không chắc lắm…
Ôi mẹ ơi! Con gái bây giờ bọn nó hung hăng như vậy hả? Ông phải gọi “mắng vốn” lão Phú mới được, lỡ có chuyện gì thì lão ta sẽ không trách móc ông. Chứ còn dăm ba cái chuyện chống lưng cho con nhóc này thì quá là bình thường, ông dư sức lo liệu được!

Yêu thích: 5 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN