Mợ Hai Kỳ Bí Truyện - Phần 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
413


Mợ Hai Kỳ Bí Truyện


Phần 32


Hôm qua sau khi từ phòng ông chủ Trần về thì đã quá muộn, Thế Phong không đến gặp Ba Yến, anh sợ sẽ phá giấc ngủ của cô. Đến sáng ngày hôm sau, anh tranh thủ đến tìm cô từ sáng, bởi vì buổi trưa anh có việc phải đi, đến tối muộn mới có thể về nhà, sợ là không gặp cô được.
Bận rộn kiểm tra vết thương dưới chân cho Ba Yến một buổi, sau khi thoa thuốc xong, anh mới quay sang dặn dò cô.
– Sắp lành rồi, để tôi gọi thầy Lệ đến xem cho em, không còn đau nhiều nữa phải không?
Ba Yến ngồi trên ghế, cô gật gật đầu trả lời.
– Dạ hết đau rồi cậu, thi thoảng động tới mới thấy ê ẩm thôi.
– Ừ, nhưng vẫn hạn chế động đến vết thương, có gì cần thì kêu A Ti, nhớ chưa?
Ba Yến gật đầu lia lịa, hai mắt cô tròn xoe, long lanh mà linh hoạt, Thế Phong càng nhìn càng thấy bị thu hút. Chỉ là khi anh nhớ tới chuyện của Hai Hạnh, tâm tình đang tốt của anh đột nhiên bị dìm xuống. Có chút khó xử, cũng có chút tự trách, anh ngập ngừng, không biết nên giải thích với Ba Yến như thế nào cho cô không giận. Đây là lần đầu tiên anh có cái loại cảm giác này, thật sự rất khó để diễn đạt mọi thứ bằng lời nói…
– Yến, về chuyện của Hai Hạnh…
Chỉ là lời còn chưa nói hết thì Ba Yến đã vội cắt ngang, thái độ của cô nghiêm túc lắm, cũng không có một chút gì là trách móc Thế Phong.
– Cậu… em hiểu, em hiểu hết rồi, cậu không cần lo, em không có trách gì cậu đâu. Chuyện của Hai Hạnh, cậu cứ để cho em, là thù của em thì em sẽ tự có cách báo thù. Cậu cứ nhắm mắt xem như không hay biết gì, vậy là được rồi.
Thế Phong ngạc nhiên mà nhìn cô, anh biết cô không phải kiểu người bồng bột không biết suy nghĩ. Nhưng anh vẫn thấy lo, lo vì không biết là cô đang muốn làm gì…
– Em định làm gì? Nói tôi nghe được không?
Ba Yến nở nụ cười bí hiểm đáp trả, cô lắc đầu, không có ý định sẽ nói.
– Ăn miếng trả miếng thôi ạ, nói ra thì cậu lại bảo em ác… nên thôi… đợi em tính sổ với chị ta xong là cậu biết em làm gì liền à. Cậu yên tâm, em có người chống lưng rồi, vậy nên chuyện này sẽ không có liên tới cậu đâu.
Thế Phong khẽ nhíu mày, anh hỏi.
– Người chống lưng?
– Dạ, em có bác Hà chống lưng rồi, bác Hà nói chỉ cần em đừng g-i-ế-t người là được!
Ra là ông Kỳ Hà chống lưng cho cô… như vậy cũng tốt… để cô chơi cho thỏa giận trước cũng được… phần xử lý Hai Hạnh thì để anh lo.
Vươn tay xoa nhẹ tóc cô, anh khẽ gật đầu, lời nói mềm mỏng hiếm có.
– Ừ, em muốn làm gì cũng được, nhưng nhớ phải biết tự bảo vệ bản thân, đừng hăng sức quá.
Có được sự đồng ý của cậu Hai, Ba Yến như tiếp thêm sức lực, cô cười đến thoải mái. Chỉ là kế hoạch trả thù muốn thành công thì phải có sự góp sức của cậu Hai. Nghĩ nghĩ, cô liền dịch người ngả về phía cậu, cô ôm lấy tay cậu nịnh nọt, cười hề hề nhờ vả.
– Cậu… nhưng để kế hoạch trả thù của em thành công thì cậu phải giúp em.
Thế Phong thuận tay ôm lấy eo cô, cả người toát lên vẻ cưng chiều, anh hỏi.
– Em nói đi…
Ba Yến điều chỉnh âm giọng thấp xuống, cô ra vẻ nghiêm túc, nói rõ từng chữ.
– Lát nữa… cậu tới gặp bà Hai… cậu nói với bà Hai là chỉ cần kêu Hai Hạnh tới xin lỗi em… em chịu bỏ qua thì cậu cũng sẽ bỏ qua cho Hai Hạnh… không nhốt chị ta lại nữa… cũng không truy cứu tới cùng nữa.
Dừng chút, nhìn thấy vẻ do dự của cậu Hai, Ba Yến nói tiếp, quyết thuyết phục cậu Hai đến cùng.
– Cậu cứ nghe theo em đi, cậu chỉ cần nói như vậy là được, vừa tốt cho cậu, mà cũng dễ cho em nữa. Em có dự tính hết rồi, Hai Hạnh kiểu gì cũng phải bị nghiệp quật, còn nghiệp không quật thì để em quật chị ta. Em cũng không muốn chỉ vì em mà cậu với bà Hai xảy ra xung đột… vậy nha cậu… vậy nha?
Gương mặt kiều diễm, ánh mắt sạch sẽ tròn xoe nhìn anh đầy mong chờ, anh bây giờ có muốn từ chối cô thì lương tâm của anh cũng không cho phép. Không biết kể từ khi nào mà anh lại sẵn sàng chiều theo mọi yêu cầu của cô một cách dễ dãi như vậy…
Nhưng mà dễ dãi cũng được, anh cũng chỉ có thể dễ dãi với một mình cô, vậy nên anh sẽ không ky bo mà để cô thiệt thòi.
Siết nhẹ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, va chạm thân mật này cô không bài xích, vậy nên anh cũng to gan hơn, càng ngày càng muốn gần gũi với cô nhiều hơn. Thần sắc thoải mái, giọng nói của anh cũng đầy ắp sự cưng chiều.
– Ừ, tôi hiểu rồi, lát tôi sẽ tới gặp mẹ. Nhưng em phải nhớ là dù làm bất cứ việc gì thì sự an toàn của em cũng là trên hết. Còn mạng thì còn chơi tiếp, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, em hiểu chưa? Những gì tôi đã hứa với em, tôi sẽ thực hiện từng thứ từng thứ một, sẽ không để em thiệt thòi, vậy nên đừng nóng lòng… tin tôi!
Ba Yến ngước mắt nhìn anh, người cô dựa sát vào anh, gần đến mức cô còn có thể cảm nhận được nhịp thở đều đặn của anh từng nhịp từng nhịp một. Cô vô thức gật đầu, gật đầu không hề do dự, bởi cô thật sự tin tưởng anh, tin tưởng anh nói được thì sẽ làm được. Cũng không biết kể từ khi nào, sức nặng của anh ở trong lòng cô lại nặng đến mức như vậy. Anh đặc biệt đến mức cô có thể tin tưởng anh một cách vô điều kiện, tin đến mức chỉ cần anh nói là cô sẽ tin!
*
Cũng không rõ cậu Hai đã nói gì với bà Hai mà sáng của ngày hôm sau, bà Hai đã cho gọi Ba Yến tới, còn có cả Hai Hạnh, một lòng muốn hòa giải thù hận giữa hai người.
Chỉ là, nói là hoà giải nhưng bà Hai còn kêu cả mẹ của Hai Hạnh tới để gây áp đảo tinh thần Ba Yến. Bọn họ là muốn giải hòa trong sự trịch thượng, đến cả xin lỗi cũng chỉ muốn làm qua loa cho có, chứ thật sự không thành tâm muốn xin lỗi cô.
Bà Hiểu, mẹ của Hai Hạnh, bà ta nhìn Ba Yến không đến nửa con mắt, lời nói thì nghe có vẻ hiểu chuyện lắm, nhưng thái độ xem thường thấy rõ.
– Bé Hạnh cũng đã bị cậu Hai phạt rồi, con nhỏ hối hận lắm, sợ tới mức ngã bệnh luôn. Thôi thì chuyện cũ bỏ qua, dù sao thì người cũng không có gì, cô Ba rộng lượng mà bỏ qua cho con gái tôi một lần, sau này cả hai sẽ là chị em tốt của nhau.
Ba Yến ngồi trên xe lăn, cô ngạo nghễ ngồi thẳng lưng, nhìn mẹ con Hai Hạnh người diễn người múa, trông vui mắt vui tai phải biết. Buồn cười thật, con gái bà ta hại người tàn nhẫn tới mức này mà bà ta bảo là sau này còn có thể làm chị em tốt của nhau. Ăn nói ngang ngược như vậy, bảo sao con gái độc ác không giống ai.
Hướng mắt về phía mẹ con Hai Hạnh, Ba Yến không tỏ rõ vui buồn, cô chỉ nhàn nhạt đáp trả.
– Tôi không dám làm chị em tốt với cô Hạnh, tâm địa cô Hạnh “hiền lương nhân hậu” quá, người nhỏ nhen như tôi không dám chơi chung đâu. Nói nào ngay, bà muốn tôi bỏ qua cho con gái bà cũng được, chuyện này dễ, không có khó. Thôi thì vầy đi, ai sao tôi vậy, cô Hạnh làm gì với tôi, cô Hạnh cứ nhận lại y như vậy là được…
Hai Hạnh nhíu mày nhìn Ba Yến, cô ta như vừa nghĩ ra được chuyện gì đó, liền trầm giọng hỏi lại.
– Ý của cô là thế nào, cô nói rõ ra đi Ba Yến?
Ba Yến nở nụ cười bí hiểm, cô không trả lời, chỉ ra hiệu cho A Ti đem đồ lên.
A Ti gật đầu nhận lệnh, cậu nhóc vội vàng lấy ở trong hộp ra một đôi giày vải, trên lớp đế giày của giày vải có một lớp thủy tinh li ti vỡ vụn… y hệt như đôi giày mà hôm lễ Đạo Trần Ba Yến đã mang…
Thái độ ung dung, nụ cười trong sáng, Ba Yến trầm tĩnh nghiêm túc cất giọng.
– Cô Hạnh đã làm gì với tôi, tôi chỉ đơn giản là làm lại y vậy với cô Hạnh. Cô Hạnh chỉ cần mang giày vào và đứng trong 5 phút, sau 5 phút, tôi coi như bỏ qua cho cô. Quá hời rồi nhé, tôi phải vừa đứng vừa đi hơn nửa giờ đồng hồ, đây cô Hạnh chỉ cần 5 phút thôi… nhất cô rồi!
Ba người Hai Hạnh, bà Hiểu và cả bà Hai đều mở tròn mắt mà nhìn vào đôi giày chằm chằm. Phản ứng nhanh lẹ nhất là bà Hiểu, bà ta cự tuyệt không đồng ý để con gái mang vào đôi giày “đau đớn” kia…
– Không được! Cô Ba đây là ép người quá đáng rồi, cô Ba muốn xin lỗi thì được, chứ cô Ba bắt con gái tôi làm thế này… tôi không đồng ý.
Bà Hai cũng góp lời thêm vào.
– Cô Ba… cô Ba coi như hỷ xả đi, chẳng lẽ ai làm ác với mình thì mình cũng làm ác lại y vậy hay sao hả cô Ba? Thôi, cô Ba nghe lời tôi, tôi sẽ bắt Hai Hạnh xin lỗi và chịu phạt, không để cô Ba thiệt thòi đâu.
Ba Yến không đủ kiên nhẫn để lịch sự với mấy loại người này, cô thừa biết cái thói ép người của bọn họ, vậy nên cái gì cô cũng đã chuẩn bị sẵn từ trước. Từ lúc nghe tin bà Hiểu tới đây, cô đã lường trước được là bà ta sẽ cùng hợp sức với bà Hai mà chèn ép cô. Cũng may là cô đã nhanh trí gọi cho bác Kỳ Hà cầu cứu, bác Hà sẽ để vợ bác ấy tới đây giúp cô, khéo bây giờ bác gái cũng sắp tới rồi cũng nên. Việc bây giờ cô cần làm là phải câu thêm thời gian để chờ bác gái tới, sẵn tiện “chửi lộn” với bà Hiểu này một chút cũng được.
Hướng mắt nhìn về phía bà Hai, Ba Yến nhỏ nhẹ, lựa lời từ chối thật khéo léo.
– Con biết bà Hai là người liêm minh, bà chắc chắn là không để cho con thiệt thòi. Nhưng mà con người con rất ngại nhờ vả người khác, với lại chuyện này con thấy giải quyết cũng đơn giản, không cần bà Hai phải nhọc công nhọc sức đứng ra giải quyết giúp con đâu mà. Chuyện này con đã quyết như vậy, cũng chỉ đơn giản là cô Hạnh đây đi vào đôi giày đó thì được. Con cũng không có ác, cô Hạnh ra tay với con mười phần, con chỉ bắt cô Hạnh trả lại có ba phần mà thôi.
Ba Yến nói như vậy, bà Hai nhất thời không biết phải nói gì, bởi cô nói quá đúng, có sai cái gì đâu…
Thấy bà Hai đột nhiên im lặng, bà Hiểu sợ bà Hai sẽ nghe lời Ba Yến, bà ta vội vàng xối xả bảo vệ con gái.
– Cô Ba đừng nói như vậy, tôi không đồng ý để bé Hạnh đi vào đôi giày đó. Tôi biết con gái tôi sai, nhưng mà con tôi tôi xót, làm sao tôi có thể chịu được khi nhìn thấy con tôi chịu đau đớn. Tại vì cô Ba đâu có mẹ… cô Ba làm sao hiểu được người mẹ bảo vệ con gái mình như thế nào?
Ba Yến có chút kích động khi nghe bà Hiểu nhắc tới mẹ của cô, cô nhìn chằm chằm vào bà Hiểu, nhìn bằng ánh mắt thù địch gắt gao, ánh mắt như muốn g-i-ế-t người. Bà ta nói cô không có mẹ… đúng rồi… cô không có mẹ…
Nở nụ cười lạnh lẽo, thần sắc không có một chút nào là dịu dàng thân thiện như vừa rồi, âm giọng đột nhiên trầm xuống, trầm đến kỳ quái.
– Bà nói đúng, tôi không có mẹ, vậy nên tôi đâu có biết sự hy sinh cao cả của người mẹ là gì. Sẵn dịp bà đã nói như vậy, hay là… bà thay con gái bà mang đôi giày này vào đi. Con dại cái chịu đòn, bà mang vào được thì tôi bỏ qua cho con của bà. Còn nếu bà không mang, vậy thì con gái bà phải mang, đừng có nhiều lời, nghe ngứa tai lắm!
Bà Hiểu chưng hửng khi nghe Ba Yến nói như vậy, bà ta nhìn chằm chằm vào đôi giày, vô thức da gà da vịt nổi dựng lại, loáng thoáng còn thấy ê ẩm cả lòng bàn chân. Trên đế giày là lớp thủy tinh li ti, mà thủy tinh đâm vào chân thì đau “hỗn” lắm, không đùa được đâu!
Ba Yến gài chiêu này, bà Hiểu biết chắc là bà bị đưa vào tròng rồi, nhưng bà không muốn mang đôi giày đó, và bà cũng không muốn con gái bà phải xuống nước chịu tội. Con gái cưng của bà dù sao cũng chỉ hại một đứa con gái không nhà không cửa, việc gì mẹ con bà phải chịu xuống nước mà nhận tội?
Nghĩ như vậy, bà Hiểu như tiếp thêm sự ngông cuồng, bà đứng ra, hiên ngang đáp trả Ba Yến.
– Cô Ba muốn xin lỗi thì tôi đồng ý, còn nếu cô Ba muốn ỷ thế ép người thì tôi không phục. Nhà cô Ba ở xứ Gò này cũng chẳng còn cái gì đâu, chỉ còn cái nhà thờ thôi, cô Ba đừng ép bọn tôi phải đụng chạm đến người đã khuất. Lão Phú nghe nói sống không được tốt nhỉ, hay cô Ba muốn lão sống… tệ hơn? Bữa nay cô Ba mà ép buộc mẹ con tôi tới cùng, vậy thì cô Ba đừng trách sao… ác giả ác báo?
Ba Yến nghe mà sôi cả máu, cái mỏ này của bà Hiểu chỉ có nước tới vả vào vài cái thì bà ta mới bớt hỗn lại được. Hết nói tới mẹ cô thì chuyển sang đem cha cô ra uy hiếp… mẹ nó… muốn c-h-ế-t đây mà!
Chỉ là trong lúc Ba Yến sửa soạn để “chiến” với bà Hiểu một trận sống chết thì ở phía cửa, một giọng nói hùng hồn của phụ nữ vang lên. Mà người vừa bước vào này cũng không phải là ai xa lạ, bà ấy chính là bà Phấn, vợ của ông Kỳ Hà, người được mệnh danh là “nữ hoàng mồm miệng” của xứ Gò… chửi lộn chưa bao giờ biết thua ai… bách chiến bách thắng!
– Ác giả ác báo là mẹ con bà mới đúng! Bữa nay tôi mà không tới thăm cháu gái tôi thì chắc là tôi đâu có biết bà Hiểu đây cạy quyền ức hiếp cháu gái tôi tới như vậy. Trời đất! Kiểu này tôi phải gọi lão Hà nhà tôi tới để phân xử mới được, chứ để như vậy thì tội nghiệp Thanh Yến… bị mẹ con bà nhai tươi nuốt sống lúc nào không biết luôn.
Bà Phấn vừa nói vừa đi vào trong, bà đi tới trước mặt Ba Yến nháy mắt cười một cái thay cho lời chào hỏi. Ấn tượng lần thứ hai của bà về Thanh Yến là quá xinh đẹp, lúc không son phấn trang phục vẫn đẹp tới nao nức lòng. Trong tức thì bà đã có quyết định mới, người xinh đẹp trong sáng hiểu chuyện như Thanh Yến đây thì không nên bước xuống bùn, phần chửi nhau với mẹ con bà Hiểu thì cứ để bà lo, bà tự tin tràn trề.
Bà Hai nhìn thấy bà Phấn đột nhiên xuất hiện, lòng bà lộp bộp vài tiếng, cũng thầm nhận định phen này mẹ con Hai Hạnh thua chắc rồi. Bởi không cần nói tới cái tính “hung dữ” của bà Phấn, chỉ cần nói tới thân phận là vợ của Kỳ Hà thì cũng đủ ăn đứt cả mẹ con bà Hiểu. Lão Kỳ Hà nổi tiếng sợ vợ, ai mà đụng đến vợ lão, lão đấm cho rơi hết cả răng, ở xứ Gò này bị đấm cũng mấy người rồi, có ai mà không sợ đâu chứ!
– Ôi chị Phấn! Chị tới sao không báo, để tôi kêu người mời trà mời nước… lâu dữ lắm mới thấy chị ghé chơi… mời ngồi mời ngồi!
Thái độ niềm nở của bà Hai khiến cho bà Phấn được nước lấn tới, trước ánh nhìn lo lắng của bà Hiểu, bà Phấn chỉ thẳng mặt bà Hiểu mà tuyên bố.
– Đợi mẹ con bọn họ, một trong hai người chịu mang vào đôi giày này rồi tôi mới ngồi. Bữa nay mà mẹ con bà Hiểu không trả lại công bằng cho cháu của tôi thì đừng trách sao tôi lôi chuyện xấu này ra bố cáo khắp làng trên xóm dưới. Tôi mà không quậy cho tanh bành ra thì tôi đi bằng đầu. Ỷ quyền ức hiếp con bé Yến à, còn hâm he muốn chơi xấu chú Phú nhà tôi… bà gan quá bà Hiểu ha? Nhà bà khó khăn lắm mới trèo được tới đây, cũng từng nhờ vả ông nhà tôi… bây giờ lại muốn leo lên đầu lên cổ tôi ngồi rồi đấy à?
Ba Yến ngồi trên xe lăn, cô kích động tới mức muốn vỗ vào đùi đen đét vài cái. Quá xá đã rồi bác gái ơi, quậy nữa đi, quậy đục nước cho con!
Bà Hiểu tức giận thì ít nhưng sợ hãi thì nhiều, bà sợ là sợ bà Phấn sẽ đem chuyện này của Hai Hạnh rêu rao khắp xứ Gò thì hỏng hết thanh danh nhà bà. Tới lúc đó đừng nói là Hai Hạnh, đến cả vợ chồng bà cũng bị vạ lây theo. Tức thật, ở đâu tự dưng xuất hiện con mụ Phấn này đè ép bà, bây giờ muốn êm chuyện thì chỉ có thể nghe theo lời mụ ta mà thôi…
Nghĩ nghĩ, bà Hiểu liền cắn môi bước lên trước một bước, bà đã quyết định rồi, bà sẽ mang vào đôi giày vải này, bà sẽ nhận phạt thay con gái…
Chỉ là có người đã hành động nhanh hơn bà Hiểu, cô ta vội vàng bước đến chỗ để đôi giày vải, sau đó đặt đôi giày xuống đất, tự thân xỏ chân mình vào đôi giày đầy vụn thủy tinh nhọn. Gương mặt xinh đẹp thiếu sức sống bắt đầu nhăn nhó lên, răng cắn chặt vào môi, mắt đỏ au, nước mắt bắt đầu chảy dài xuống vì đau đớn…
Hai Hạnh là sợ mẹ mình sẽ mang vào đôi giày đau đớn kia, vậy nên cô ta đã mang vào trước, anh dũng hiên ngang hy sinh vì chữ hiếu…
Ôi ôi! Nhìn kìa… nhìn một mẹ một con ôm nhau khóc lóc mà thấy thương ghê chưa?
Nhưng cái này gọi là gì nhỉ? Gọi là ác giả ác báo, là tự làm tự chịu, là nghiệp quật toàn thân, là xứng đáng cho sự ác độc mà cô ta đã gây ra cho cô… Đùa, bớt khóc lại đi chứ, diễn cũng sâu quá, trông lố bịch chướng mắt thật!

Yêu thích: 4.4 / 5 từ (8 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN