Mợ Hai Kỳ Bí Truyện - Phần 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
389


Mợ Hai Kỳ Bí Truyện


Phần 33


Nước mắt ngắn nước mắt dài, Hai Hạnh khóc đến trời long đất lở, bà Hiểu phải ôm con gái dỗ dành. Vừa dỗ dành vừa luôn miệng thúc giục thầy thuốc nhanh tay thăm khám rồi thoa thuốc cho con gái bà ta.
– Ác ôn! Cái chiêu này mà cũng nghĩ ra được… con Ba Yến đó ác quá!
Bà Hiểu mắng người thì giỏi, thế nhưng bà ta quên mất cái trò “giày thủy tinh” này là của ai bày ra. Nói ác thì Ba Yến đâu có ác, cô chỉ là ăn miếng trả miếng, người ác thực thụ là Hai Hạnh mới đúng, lòng dạ thâm hiểm âm ngoan vô cùng!
Thầy thuốc khám xong, thầy kê thuốc thoa và thuốc uống cho Hai Hạnh. Lúc thầy thuốc chuẩn bị rời đi, Hai Hạnh đột nhiên yếu ớt hỏi.
– Sao thầy Lệ không tới mà chú tới? Chú là học trò của thầy Lệ hay sao?
Thầy thuốc vừa khám cho Hai Hạnh là học trò của thầy Lệ, vì thầy Lệ không muốn tới cho nên mới bảo người này đến thay. Bây giờ nghe Hai Hạnh hỏi, người này không thể có sao nói vậy, liền nói đỡ cho thầy của mình.
– Thầy tôi bận đi khám cho bệnh nhân ở xa không về kịp, lúc bà Hai cho người tới thì chỉ có mình tôi ở hiệu thuốc, tôi vừa nghe tin là tức tốc chạy tới đây liền.
Hai Hạnh nghe xong cũng không hỏi thêm gì, cô ta chỉ gật đầu, sau đó để cho thầy thuốc này rời đi.
Đợi thầy thuốc đi ra ngoài, bà Hiểu vừa xuýt xoa chân con gái, bà vừa tò mò hỏi.
– Cái con quỷ Ba Yến này… ác ôn thiệt chứ! Gặp thêm mụ Phấn nữa, một giuộc ác độc như nhau! À mà vừa rồi con hỏi thầy thuốc đó chi vậy? Chú kia hình như là học trò của thầy Lệ thì phải?
Môi Hai Hạnh trắng nhợt, quầng mắt thâm đen, không một chút sức sống. Cô ta khẽ gật đầu, giọng nói nhỏ xíu tựa như muốn đứt hơi.
– Thầy Lệ không phải là bận đâu, mà ông ta là không muốn tới khám cho con. Hiệu thuốc chỗ thầy Lệ còn mấy người giỏi nữa, nhưng lại để cho một người học trò đến khám. Mẹ thấy bất công không? Mẹ về nói lại với cha… con làm như vậy cũng vì mọi người thôi, cha đừng có trách con lòng dạ thâm độc, đi ngược lại với lối sống cao thượng của dòng họ. Bởi thiên hạ này từ lâu đã chẳng còn muốn coi nhà mình ra gì rồi!
Bà Hiểu nghe con gái nói mà thấy xót xa trong lòng, bà cũng biết là con gái đã phải chịu khổ, chịu oan ức rất nhiều. Nhưng biết làm sao được, nhà chồng bà luôn tự đề cao mình là dòng dõi “thư hương thế gia”, sống theo lối sống cao ngạo thanh cao của bậc nho sĩ. Trong khi đó thiên hạ hiện giờ đã đổi khác, người ta trọng tiền tài quyền lực, ai còn trọng một dòng dõi chỉ có tiếng chứ không có miếng?
Họa hoằn lắm bà mới chịu đưa con gái cưng của bà tới đây để “ở dâu” cho nhà họ Trần. Cốt lõi là mong con gái của bà có thể lọt vào mắt xanh của bà Hai và cậu Hai mà trở thành Mợ Hai trong tương lai. Có như vậy, dòng dõi bên nhà chồng bà mới có thể đi lên, mới còn cơ hội để tiếp tục trụ vững…
Bà Hiểu nước mắt lưng tròng, bà thút thít tâm sự nhỏ to với con gái.
– Mẹ biết, mẹ sẽ về nói lại với cha của con… mà cha của con… không biết là ông ấy có chịu hiểu cho nỗi khổ của con hay không. Cả ông ấy và dòng họ ông ấy đều luôn nghĩ là nhà họ Trần rất coi trọng bọn họ, coi trọng con. Nếu lần này con bị đưa về thật… mẹ thật sự không biết là cha con có thể chịu đựng được hay không nữa…
Hai Hạnh cũng khổ tâm trong lòng, cô ta nói trong uất nghẹn.
– Chẳng ai coi trọng mình đâu, gia cảnh nhà mình thế nào, ai mà không nhìn thấy. Bà Hai cũng không thương con như mẹ thấy đâu, chẳng qua là bà ấy cần một đứa con dâu biết nghe lời, biết đứng về phía bà ấy trong mọi hoàn cảnh nên con mới được chọn. Hiện tại bây giờ Ba Yến lấn lướt con, cậu Hai có ý muốn cưới ả ta, ả ta còn được vợ chồng Kỳ Hà chống lưng… Nếu con mà không ra tay mạnh như vụ giày vải thì không biết là con còn có thể trụ được bao lâu ở đây nữa. Con đã cố tính toán mọi thứ đâu vào đấy cả rồi, cuối cùng vẫn thất bại… Nếu cha mà còn trách con… con đi c-h-ế-t luôn cho cha vừa lòng!
Bà Hiểu sợ hãi ôm chặt lấy con gái mà dỗ dành, hai mẹ con ôm lấy nhau mà khóc như nhà có tang, khóc đến thê lương thắt ruột…
Hai Hạnh vừa khóc, vừa phẫn uất nỉ non.
– Con rõ ràng là người tới trước, nếu con thua dưới tay Út Nhung… con sẽ không tức. Còn đằng này, ở đâu một Ba Yến chạy tới tranh giành với con, còn lấn lướt mọi hào quang của con, chiếm luôn tình yêu thương của cậu Hai, mà vốn dĩ tình yêu thương đó phải thuộc về con mới đúng. Con ghét ả, con hận ả… nếu con không ngồi lên được cái ghế Mợ Hai này thì ả cũng đừng hòng… đừng hòng!
Hai Hạnh là người có tâm cơ rất nặng, cô ta mang theo sự hy vọng về một cuộc sống vinh sủng đầy ắp mà tới nhà họ Trần này. Nếu so giữa cô ta và Út Nhung thì phần thắng nằm chắc trong lòng bàn tay cô ta, cô ta cho rằng trước sau gì thì cô ta cũng sẽ trở thành Mợ Hai mà thôi. Vậy cho nên khi xuất hiện một Ba Yến quá mức vượt trội, cô ta liền cảm thấy là do chính Ba Yến đã cướp mất đi hào quang của cô ta…
Nói trắng ra thì dù cho Ba Yến có đột nhiên xuất hiện thật… nhưng Ba Yến cũng không cướp đi cái gì của Hai Hạnh. Bởi rõ ràng Hai Hạnh chỉ là đang “ở dâu”, chưa có một thân phận gì chính thức. Bà Hai chỉ là thích cô ta rồi muốn nâng đỡ cô ta, chứ bà ấy cũng chưa dám hứa hẹn gì, vẫn chờ sự quyết định ở phía cậu Hai. Hai Hạnh cũng biết rõ chuyện này nhưng khi xung đột xảy ra, lợi ích của bản thân bị uy hiếp, cô ta liền bắt đầu đổ lỗi cho người khác, mà chưa từng chịu suy nghĩ nguyên nhân vì sao bản thân mình lại trở nên thua kém. Vậy nên mới nói, ác tâm của Hai Hạnh là do Hai Hạnh muốn như vậy, không phải do hoàn cảnh, cũng chẳng phải do Ba Yến đã ép cô ta đến mức khiến cô ta phải trở nên độc ác…
Người ác cũng giống như người say vậy, họ sẽ chẳng bao giờ chịu nhận là mình ác. Hoặc nếu có nhận thì họ cũng sẽ đổ lỗi do hoàn cảnh, do môi trường sống khiến họ phải ác. Bản chất con người không ác, có ác là do họ lựa chọn, một sự lựa chọn thiếu đạo đức làm người!
*
Thế Phong làm việc ở công xưởng nhưng tâm hồn lại đang lơ lửng trên người A Đông, mãi tới khi A Đông nghe ngóng được tin tức rồi chạy tới báo cho anh biết, lúc đó tâm hồn anh mới chui vào lại trong cơ thể, không bám theo A Đông nữa…
Nụ cười hãnh diện nở trên môi, Thế Phong vui vẻ hỏi lại A Đông.
– Chú nói… Thanh Yến bắt mẹ con Hai Hạnh phải mang vào đôi giày thủy tinh? Hai Hạnh đã mang?
A Đông còn hí hửng hơn gấp bội, anh ấy khoái chí mà gật đầu.
– Dạ! Cô Hạnh đó mang vào mà, vừa nãy bà Hai còn cho người mời thầy Lệ tới khám cho cô Hạnh mà thầy Lệ không có tới. Tôi nghe nói, ở nhà mình bây giờ náo nhiệt lắm, người làm rần rần về vụ này sáng giờ, ai cũng hâm mộ cô Ba hết đó cậu.
Thế Phong cười từ trong bụng cười ra, anh vui vẻ đến mặt mày xán lạn, cười đến khoé mắt cũng cười. Cô nhóc nhà anh cũng cứng tay thiệt, đúng là ăn miếng trả miếng, anh cực kỳ tự hào về cô!
A Đông đứng nhìn cậu Hai đang cười tủm tỉm hãnh diện ngồi ở trên ghế, thoáng chốc anh có cảm giác cậu Hai nhà anh giống một người cha đang tự hào về con gái của mình quá!
Thiệt chứ, cô Ba thì lúng liếng hoạt bát, cậu Hai thì cứ như khúc cây khô. Nếu cậu Hai mà không giàu, mặt mũi cậu mà không đẹp… vậy thì có ma nó mới thèm lấy cậu làm chồng!
*
Trần Thiên vừa về đến xứ Gò, việc anh làm đầu tiên không phải là đến nhà họ Trần thăm Thanh Yến, mà anh lại trực tiếp cho xe chạy tới công xưởng nhà họ Trần, anh muốn gặp Thế Phong!
Hiếm hoi lắm mới có được một dịp hai chú cháu ngồi xuống nói chuyện riêng với nhau. Chỉ là cuộc trò chuyện không lâu, không khí trò chuyện lại còn căng thẳng đến mức hai người họ có thể xông vào hỗn chiến bất cứ lúc nào…
Thế Phong toàn thân toát lên sự lạnh lẽo, anh nhếch nhẹ khoé môi, lời nói lạnh giá âm ngoan.
– Chú Ba… chú hù dọa tôi sao?
Trần Thiên nhìn cháu trai bằng ánh mắt hờ hững, anh ta đùa bỡn trả lời.
– Làm lớn ai lại đi hù dọa cháu của mình. Chú chỉ muốn nói cho cháu biết sự thật, bởi chú sợ là cháu sẽ đau lòng… chú thương cháu vậy thôi chứ… cháu muốn gì nữa?
Thế Phong gom lửa giận vào trong lòng, nụ cười của anh càng lúc càng kỳ quái, ánh mắt âm u cực điểm.
– Nói đi! Chú có mối quan hệ thế nào với Thanh Yến? Làm sao chú biết về chuyện của Nhã Ngọc?
Trần Thiên cười cười, anh ấy không sợ lãnh khí của Thế Phong, đã từng có thời gian đi theo học đạo với một Cổ sư cao tay, vậy nên chút lãnh khí dọa người này của Thế Phong đối với anh ấy thật sự là rất bình thường.
Ngồi thẳng lưng, Trần Thiên cười đến rạng rỡ, thái độ của anh ấy cực kỳ tự tin, ánh mắt toát lên vẻ hạnh phúc bừng bừng.
– Chú với Tiểu Yến à? Là thanh mai trúc mã, là một cặp trời sinh đó Phong. Ây cha, chú chỉ là để thím của cháu dạo chơi một vòng cho thoay thỏa thôi, nào có nghĩ là cháu lại muốn cưới thím Ba của mình về làm vợ…
Dừng chút, nụ cười rạng rỡ trên môi Trần Thiên biến mất, thay vào đó là biểu cảm ghét bỏ có thừa, anh gằng giọng cảnh cáo Thế Phong.
– Tiểu Yến là vì muốn điều tra cái c-h-ế-t của Nhã Ngọc mà tới, cậu tốt nhất dừng ảo tưởng lại đi. Còn cậu cũng đừng hỏi lý do vì sao tôi biết, bởi tôi đã nói rõ với cậu… Tiểu Yến và tôi là người yêu… cũ của nhau. Mặc dù cũ nhưng rất nhanh sẽ trở thành mới, bởi tôi biết thừa, Tiểu Yến chỉ đang giận dỗi tôi thôi. Về phần cậu, tốt nhất nên để Tiểu Yến rời đi nếu cậu muốn một tương lai yên ổn để kế thừa gia sản. Tiểu Yến cực kỳ để tâm đến chuyện của Nhã Ngọc, mà tôi biết thừa… Nhã Ngọc c-h-ế-t là có liên quan đến cậu. Thế Phong, đừng tự đa tình… đừng để đến một ngày nào đó… Tiểu Yến phải hận cậu đến tận xương tận tuỷ… hận đến mức muốn g-i-ế-t c-h-ế-t cậu. Nhắc nhở cậu nhiêu đó chắc cậu hiểu rồi đúng không, cậu g-i-ế-t chị của người ta… cậu còn mong người ta sẽ bỏ qua cho cậu? Đây là chuyện cổ tích à? Nực cười!
Tay siết chặt thành nắm đấm, Thế Phong cố ngăn cho bản thân mình không thất thố, mà anh cũng không muốn để Trần Thiên biết là anh đang… đang vô cùng hoảng loạn ở trong lòng…
Thanh Yến… cô sẽ hận anh sao? Nếu cô biết anh gây ra cái c-h-ế-t cho Nhã Ngọc thì cô sẽ… g-i-ế-t anh sao? Sẽ thật như thế sao?!

Yêu thích: 3.2 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN