Mợ Hai Kỳ Bí Truyện
Phần 37
Thầy Đại đã gặp qua Trân Quý, cũng đã gặp qua Hai Hạnh, Hai Hạnh thì không có gì để nói, nhưng Trân Quý thì lại là một vấn đề khác. Bởi vì cô gái Trân Quý này thực sự cực kỳ phù hợp với cậu Hai Phong, không kém Thanh Yến là bao nhiêu!
*
Bà Hai đích thân mời riêng thầy Đại tới để “trò chuyện”, thầy Đại cũng không từ chối, còn tỏ ra rất hòa nhã, làm cho bà Hai cũng thoải mái mà hỏi chuyện.
– Đại sư phụ… thật sự là Hai Hạnh không phù hợp với con trai tôi sao hả thầy?
Thầy Đại thành thật mà trả lời.
– Không được. Mạng của cậu Hai đặc biệt, còn mạng của cô Hạnh hơi mỏng, nếu cố chấp kết hôn… chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Bà Hai thoáng hoảng hốt, bà liền hỏi.
– Xảy ra chuyện? Nếu nghiêm trọng nhất thì sẽ xảy ra chuyện gì hả thầy?
Thầy Đại nhìn bà Hai, biểu cảm của thầy trở nên nghiêm túc, lời nói cũng nghiêm trọng hơn nhiều.
– Nếu là nghiêm trọng nhất thì chỉ có một trường hợp thôi, đó là cô Hạnh sẽ c-h-ế-t. Vậy nên tôi khuyên bà Hai, chuyện hôn nhân của cậu Hai là không thể đùa giỡn được, bà tuyệt đối đừng xem thường lời của tôi.
Bà Hai sợ sệt nhìn dì Thảo, mà dì Thảo có vẻ bình tĩnh hơn, dì đứng ra hỏi tiếp.
– Vậy… cậu Hai nhà tôi… có thể kết hôn với ai được?
Thầy Đại vẫn là trả lời thật lòng, nhưng chẳng qua là câu trả lời của thầy thiếu một ý mà thôi…
– Ở đây có sẵn một cô gái rồi mà, là cô Thanh Yến, các vị đâu cần phải đi tìm nữa. Mệnh của cô gái này có thể hòa hợp được với mệnh đặc biệt của cậu Hai, tôi chỉ có thể nói đơn giản là như vậy. Bà Hai vẫn nên nghe lời tôi, đừng cố gáng ghép những cô gái không phù hợp với cậu Hai, sẽ oan uổng mạng của con gái nhà người ta. Đến lúc đó thì tôi cũng không giúp gì được, sợ là oán chồng thêm oán, tội nghiệt nặng nề!
Thầy Đại vừa dứt lời, bà Hai đã không nhịn được mà sợ sệt ra mặt. Mà thầy Đại cũng không hù dọa, thầy là đang nói sự thật, đang muốn cảnh cáo bà Hai đừng nên làm những chuyện bất chấp rồi hại đến người khác. Ví như không biết cậu Hai như vậy thì còn có thể nói là do không biết, còn đằng này đã biết mà vẫn cố chấp đến cùng… thì rõ ràng đây là đang tạo nghiệp. Mà cậu Hai mệnh kiếp khác người, tiếp xúc gần thì không đến nỗi, nhưng một khi đã quan hệ vợ chồng với thân nữ giới không phù hợp… hậu quả thật sự khôn lường!
Lại lo bà Hai nghe mà vẫn chưa biết sợ, thầy Đại lại bồi thêm vài câu.
– Từ đầu chẳng phải lão Ngao đã không cho cậu Hai được qua lại lung tung với nữ giới hay sao? Điều này chẳng lẽ bà Hai không rõ? Cậu Hai thì không nói đi, vì cơ bản là thân thể cậu rất khỏe mạnh, sẽ không thể xảy ra chuyện gì. Nhưng ngược lại những thân nữ giới mệnh yếu hoặc là mệnh bình thường mà gặp cậu, nếu không tìm hiểu kỹ mà đã vội thân mật thể xác… vậy thì chắc chắn thân nữ giới sẽ xảy ra chuyện. Bà Hai có thể lo cho con, nhưng con gái nhà người ta cũng là con vàng con ngọc… bà Hai làm chuyện gì cũng nên suy xét đến hậu quả sau cùng. Mạng người là thứ không được đùa, cũng không được thử, bà chắc chắn sẽ hối hận không kịp đấy thưa bà Hai!
Bà Hai thừa hiểu rõ những gì mà thầy Đại vừa nói, trong lòng bà lúc này bắt đầu trở nên rối rắm, cũng rất hoang mang, kèm theo cả cảm giác thất vọng. Bà dù có cao tay tới đâu thì cũng không dám làm bừa với những chuyện liên quan tới mạng người như thế này. Nhưng nếu bảo bà để cho Ba Yến kết hôn với Thế Phong… bà thật sự không cam lòng!
Nhìn thấy bà Hai thất thần trầm tư, thầy Đại cũng không có ý nán lại, chẳng qua là lúc thầy xin phép rời đi, bà Hai lại cố ý nhờ thầy xem thử cho một chuyện khác nữa…
Trên bàn là một tờ giấy có viết ngày giờ tháng năm sinh của ba người, chỉ có ngày giờ sinh chứ không có tên, cũng không có ảnh chụp. Chỉ là thầy Đại vừa nhìn vào đã phát hiện ra có một ngày giờ sinh trong đó là của cháu gái thầy, còn lại là của hai người khác…
Giọng của bà Hai dịu hơn, bà hướng mắt về phía thầy Đại, ý tứ rõ ràng.
– Đại sư phụ… trong tờ giấy có ba ngày giờ sinh của ba người, hai ngày giờ sinh ở trên là của hai cô gái, còn ngày giờ sinh cuối cùng là của con trai út tôi. Dạ phiền thầy xem giúp tôi xem hai cô gái trên, cô gái nào là phù hợp với con trai tôi nhất… trăm sự nhờ thầy!
Thầy Đại nhíu khẽ chân mày, mặc dù không tỏ ra biểu cảm gì khác thường nhưng trong lòng thầy lúc này đang khá là hoang mang. Bà Hai làm vậy là có ý gì đây, chẳng lẽ bà ấy muốn Tiểu Yến kết hôn với cậu Tư nhà này? Sao lại có ý như vậy? Vậy còn cậu Hai thì sao?
Mặc dù đang rất hiếu kỳ trước ý định của bà Hai nhưng thầy Đại cũng không tỏ ra gì khác lạ. Thầy trước là muốn tạo dựng một chút mối quan hệ tốt đẹp với bà Hai, sau đó sẽ tính tới con đường “tẩy não” mẹ chồng giúp cho cháu gái thầy. Bà Hai này không hẳn là người tâm địa quá mức xấu xa, bà ấy có thể là vì tâm cơ quá nặng, sống nhiều trong mưu toan, vậy nên mới sinh ra tâm tướng dị kỳ như vậy. Thầy nghĩ là thầy có thể giải quyết được người phụ nữ này, chỉ là thầy phải cần có thêm thời gian.
Cầm tờ giấy xếp lại bỏ vào trong túi, thầy Đại hoà nhã trả lời bà Hai.
– Tôi không chuyên về tướng số lắm, chuyện này tôi sẽ nhờ bạn của tôi xem thử qua lá số tử vi và bát tự của hai cô gái này, xem xem ai phù hợp với con trai của bà, sau đó tôi sẽ xem xét thêm một vài khía cạnh khác rồi mới có thể đưa ra kết luận. Chuyện hôn nhân đại sự là chuyện lâu dài, bà Hai chớ vội vàng, cứ giao chuyện này lại cho tôi.
Bà Hai cực kỳ tin tưởng thầy Đại, bà không thúc ép gì, chỉ luôn miệng cười bảo thầy Đại nên dành thời gian để xem kỹ càng một chút. Trong lòng bà có nhiều dự tính hiện tại đã sai lệch, vậy nên bà cũng không vội trong chuyện kết hôn của cậu Tư, từ từ cũng được…
Đợi thầy Đại đi rồi, trong phòng lúc này chỉ còn lại bà Hai và dì Thảo, bà Hai lúc này mới dám thả lỏng bản thân mà than thở với em gái mình.
– Chuyện của con bé Hạnh… xem ra không được nữa rồi phải không dì Thảo? Thiệt là, chị thấy chị sắp già rồi, tính toán gì cũng chẳng được nữa…
Dì Thảo dịu giọng khuyên nhủ an ủi chị gái mình.
– Cũng không phải do chị tính toán không được, mà thật ra là dù có tính toán giỏi hơn nữa thì cũng không thể tính toán được chuyện này của cậu Hai. Số của cậu Hai từ lúc vừa sinh ra đã như vậy, nào phải do ai đâu hả chị?
Bà Hai nhắm khẽ mắt, biểu cảm rầu rĩ khổ sở không giấu đi đâu được.
– Thằng Phong là do chị sinh ra nhưng từ nhỏ chị đã không gần gũi nó được. Chuyện này chị cũng không muốn như vậy, có trách là trách số mệnh của nó quá kỳ dị, quá hung hiểm. Nhưng đổi lại khi sinh thằng Phương thì lại khác, nó giống như là một món quà may mắn mà ông trời ban cho chị vậy, mọi thứ đến với chị thuận lợi, thuận lợi một cách không thể ngờ. Chị biết chị thiên vị cho thằng Phương là chị sai, nhưng chị không còn cách nào khác, chị không thể để cho thằng Phong thượng vị được…
Dì Thẩ đã theo bà Hai rất lâu, dì cũng thừa biết mệnh của cậu Hai khắc mệnh của bà Hai. Nhưng đôi khi sự tính toán để khắc chế cậu Hai của bà Hai cũng khiến cho dì cảm thấy… kinh hãi trong lòng. Mặc dù dì cũng không có quá nhiều tình cảm với đứa cháu trai lớn, nhưng nói gì thì nói, cậu Hai cũng là cháu ruột của dì, dì làm sao không thương cậu cho được!
– Chị… chị nói vậy là có ý gì?
Bà Hai ngồi thẳng dậy, ánh mắt của bà đột nhiên trở nên sắc lạnh lạ thường, bà nghiêm nghị nói.
– Nếu như Thanh Yến phù hợp với thằng Phương, vậy thì chị sẽ tác hợp cho hai đứa nó thành vợ thành chồng. Còn số mệnh của thằng Phong đã khắc người khác như vậy, vậy thì cứ để cho nó độc thân đến suốt đời này đi. Hoặc là thằng Phong phải lấy người mà chị chọn, còn hoặc là nó sẽ không cần phải lấy vợ nữa. Số của nó khắc chị, khắc cả nhà ngoại của nó… vậy nên chị không thể để nó trở thành người thừa kế đời tiếp theo. Chị đã cố gắng đến đây, vinh quang của dòng tộc nhà mình… không thể bại dưới tay thằng Phong được…
Dừng chút, bà Hai bất ngờ nhìn thẳng vào mắt dì Thảo, giọng bà lạnh lùng cực điểm.
– Thảo, dì phải giúp chị… xem như nhà họ Hạ của mình nợ thằng Phong một món nợ lớn đi. Thanh Yến phải gả cho thằng Phương, dù là dùng thủ đoạn gì thì con bé Yến cũng không thể gả cho thằng Phong… trừ phi chị c-h-ế-t!
*
Thế Phong nhàn rỗi ngồi trên xích đu, Thanh Yến ngồi bên cạnh anh thì bận rộn chơi rubik, cô chơi không giỏi, chơi mãi chơi mãi cũng không thắng được dù chỉ là một lần. Bực dọc, cô thả rubik xuống ghế, cả người ngã tựa lưng vào vai Thế Phong, bất mãn càm ràm.
– Chơi cả buổi mà thắng một mặt cũng không thắng được, không chơi nữa, rubik này bị hư rồi!
Thế Phong nhíu khẽ mày nhìn cô, anh không nói gì, chỉ vươn tay nhặt rubik đáng thương kia lên, sau đó chậm rãi xoay xoay một chút. Khoảng chừng gần 10 phút sau, trước ánh mắt trừng to kinh ngạc của Thanh Yến, anh liền vui vẻ đưa rubik lại vào trong tay cô. Tay cô nắm lấy rubik, còn tay anh thì nắm lấy tay cô, trong tích tắc anh giúp cô hoàn thành vòng xoay cuối cùng là ăn trắng tất cả các mặt của rubik…
Nụ cười thỏa mãn nở trên môi, Thanh Yến cười đến xán lạn, cô xoay sang nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh, không tiếc lời mà khen ngợi.
– Chồng em siêu đỉnh!
Thế Phong khoái chí bừng bừng trong lòng, chẳng qua là anh không thể không nhắc nhở cô, anh sợ cô sẽ bị người ta nói những lời không hay.
– Ăn nói! Vẫn chưa cưới, đừng gọi anh như vậy!
Thanh Yến vẫn không sợ, cô thoải mái trả lời.
– Sẽ cưới, trước sau gì cũng cưới, em xưng hô như vậy cho quen, sau đỡ bỡ ngỡ.
Thế Phong ôm lấy eo cô, anh có thể cảm nhận được mùi sữa tắm thơm thoang thoảng từ người cô toả ra, dịu ngọt thanh nhã. Ánh mắt chan hòa, anh cười, nói.
– Gọi thì được, nhưng nếu lỡ như anh và em không cưới nhau, người khác sẽ dị nghị em, không tốt cho em sau này.
Thanh Yến không đồng ý, cô ôm lấy anh, nũng nịu phản bác.
– Sao lại không cưới? Anh không cưới thì em cũng sẽ ép anh cưới, chẳng phải là thầy Đại đã nói là có thể cưới sao? Anh muốn lật lọng?
Thế Phong cười khổ trong lòng, anh làm sao lại muốn lật lọng, người nôn nóng được cưới hỏi cô là anh, người muốn sống với cô cả đời cũng là anh, sao lại có chuyện không muốn cưới?
Nhưng nói thế nào đây nhỉ, có lẽ là anh già rồi, cũng trải qua quá nhiều chuyện trên đời, vậy nên anh cứ giống như ông già, lo được lo mất rất nhiều thứ cho cô. Nếu lỡ như, anh nói là nếu lỡ như thôi… nếu lỡ như chuyện của anh và cô không thành… vậy thì anh chỉ cầu là cả đời này cô có được một cuộc sống thật vui và ý nghĩa. Anh không hề muốn cô vì những lời nói vu vơ của hiện tại mà gây hại đến cô trong tương lai. Cô còn trẻ, cô tốt đẹp, cô thiện lương, cô xứng đáng được hưởng những thứ tốt đẹp nhất trên đời này, kể cả là tình yêu…
Ánh mắt long lanh sáng ngời, hai má nhỏ nhắn xinh xinh, Thế Phong ôm lấy người đang ngồi bên cạnh, anh cúi đầu nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh tràn đầy bao dung thương chiều.
– Em còn nhỏ, có nhiều chuyện em không lường trước được, anh chỉ muốn tốt cho em, ngoài ra không có ý bắt bẻ hay ngăn cấm gì em. Xã hội này phức tạp như vậy, biết anh có thể ở bên cạnh em để bảo vệ em cả đời này không. Ngoan, nếu không thể gả cho anh thì em cũng phải có được cuộc sống hạnh phúc thực thụ nhất… nghe anh, được không?
Thanh Yến cảm thấy Thế Phong rất giống với Đại Đại, lúc nào cũng nói những chuyện sâu xa của tương lai. Nhưng mà không thể phủ nhận là những lời mà Đại Đại nói lại rất là đúng, vậy nên Thanh Yến cô cũng không dám phản bác lời của Thế Phong, ngược lại còn ngoan ngoãn tiếp thu một cách nhanh chóng.
Thanh Yến bĩu môi, giọng cô lí nhí nhỏ xíu.
– Vậy… không gọi anh là chồng được à? Người trẻ tuổi yêu nhau đều gọi nhau như vậy, bọn họ cũng chưa cưới, còn chưa có sống chung một nhà giống em và anh đâu…
Thế Phong vừa thương xót vừa cưng chiều, anh véo nhẹ lấy mũi cô, trầm giọng trả lời.
– Đợi sau khi kết hôn, em muốn kêu gì anh cũng chiều hết. Bây giờ thì đừng gọi như thế ở những nơi thế này, gọi riêng trong phòng thì được…
Nghe anh nói như vậy, hai mắt Thanh Yến sáng lên, cô cười gian xảo hỏi lại anh.
– Vậy… tối nay em đến phòng anh được không? Em muốn ngủ trên giường của anh…
Thế Phong cau mày nhìn cô, rõ ràng là tuổi còn nhỏ, da mặt thì mỏng, vậy mà sao cái miệng lại cứ thích nói những chuyện xấu hổ như thế này nhỉ? Chẳng lẽ cô không sợ gì à? Đúng ra là anh phải đòi hỏi cô mới đúng, sao ngược lại là cô cứ muốn… dụ dỗ anh vậy nhỉ?
Búng yêu lên trán cô, Thế Phong bất lực mà nhắc nhở.
– Em là con gái mà sao không có ý tứ gì vậy? Không biết mắc cỡ?
Thanh Yến cười hề hề, cô quả thật không biết mắc cỡ, vẫn lỳ mặt mà hỏi.
– Vậy… có được ngủ ở phòng anh không? Nếu được thì em sẽ tới sớm, làm ổ trong phòng của anh. Còn nếu không được thì em…
Cô còn chưa nói hết câu, Thế Phong đã dứt khoát cắt ngang lời.
– Không được. Tối nay anh có việc rồi, chắc sẽ về muộn.
– Việc gì ạ? Em đợi anh về được không?
Biết là cô thất vọng, nhưng anh thực sự không thể chiều theo ý cô được. Cho cô ngủ ở phòng anh thì không sao, nhưng anh là đàn ông, mà cô thì cứ bắt anh phải ôm cô rồi dỗ cô ngủ… anh làm sao chịu được?
Hiện tại anh và cô chưa cưới, cũng chưa xác định rõ ràng khi nào sẽ cưới, anh thật sự không dám chạm đến cô. Thú thật là trong lòng anh có một bóng ma tâm lý rất đậm, trước khi giải quyết được nỗi lo giày xéo tâm can anh… anh sẽ không chạm đến cô… sẽ không dám hành động lỗ mãn để rồi anh phải hối hận cả đời…
Nhã Ngọc c-h-ế-t thì anh còn có thể chịu đựng được, nhưng nếu cô có chuyện gì… anh chắc chắn sẽ phát điên rồi c-h-ế-t theo cô mất!
Lại ôm ấp cô gái nhỏ, một người mặt lạnh quanh năm như anh lại phải xuống nước năn nỉ tỉ tê với một cô gái nhỏ hơn anh gần chục tuổi…
– Anh về trễ lắm, em ngủ một mình ở phòng anh thì khác nào em ngủ ở phòng em. Đừng náo loạn, để anh đi làm, anh kiếm thêm tiền nuôi em… nhỉ?
Thanh Yến có thất vọng nhưng cô cũng rất thấu hiểu, cô biết anh còn bận đi làm, vậy nên cô cũng không đòi hỏi làm loạn. Bởi vì cô nghĩ, cô thì không làm ra tiền, nếu anh cũng không làm ra tiền thì hai đứa cô sẽ cạp đất mà sống qua ngày hay sao? Vậy nên vẫn phải đặt tiền bạc lên hàng đầu, có tiền mới có cơm ăn, không thể cản trở con đường kiếm tiền của chồng cô được!
Thế Phong nhìn thấy Thanh Yến nghe lời như vậy, anh thật sự rất thương cô, thương vô cùng…
Chỉ hy vọng sau đêm nay, anh có thể biết được nguyên do cái c-h-ế-t của Nhã Ngọc, vậy thì lúc đó tâm can anh mới có thể nhẹ nhõm mà toàn tâm toàn ý tính tới chuyện cả đời với cô. Anh trải qua đủ đau thương rồi, anh không thể để cô mạo hiểm vì anh, dù là một chút xíu mạo hiểm anh cũng không chịu được…
Hiện tại chỉ biết trông chờ vào thầy Đại, trông chờ vào sự cao tay của thầy mà cứu rỗi cuộc đời anh, cứu rỗi tình yêu và tương lai của anh!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!