Mợ Hai Kỳ Bí Truyện
Phần 41
Ngày mới với Thanh Yến là đến giữa trưa mới bắt đầu, cô tỉnh dậy với một cơ thể rã rời, một cái đầu mụ mị và một đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều.
Lúc tỉnh dậy đã thấy quần áo được để sẵn, Thế Phong không có trong phòng, cả căn phòng rộng lớn với thoang thoảng mùi vị hoan ái còn sót lại khiến cho Thanh Yến cảm thấy ngại ngùng đến đỏ bừng cả mặt. Đêm qua là lần đầu tiên của cô, cũng có thể là lần đầu tiên của Thế Phong. Mặc dù tình huống có chút quái dị nhưng cơ bản là vẫn rất hoàn hảo và nóng bỏng, nóng bỏng tới mức “làm” đến tận hai lần cơ mà!
Từ phòng tắm trở ra thì đã là nửa giờ đồng hồ sau, Thanh Yến lê lết thân xác rã rời dặt dẹo đi ra ngoài. Lúc cô vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm thì đã nhìn thấy Thế Phong đang ngồi trên ghế đợi cô, ánh mắt anh nhìn cô rất nhu hòa và dịu dàng, toàn thân toả ra một loại khí chất anh tuấn đặc biệt khác thường, không còn lãnh khí ẩn quanh nữa, chỉ còn thoáng lại sự thâm trầm vốn có…
Thanh Yến vừa nhìn đã phát hiện ra điểm khác lạ, cô bỏ qua sự khó chịu của bản thân, vội vàng chạy tới chỗ Thế Phong, biểu cảm ngạc nhiên vui mừng hiện rõ trên mặt.
– Anh… trên người anh không còn lãnh khí nữa rồi này!
Thế Phong không quá ngạc nhiên, bởi lúc sáng tỉnh dậy, anh đã cảm nhận được là bản thân anh có sự thay đổi. Không chỉ anh mà A Đông cũng phát hiện ra được, cậu ta cực kỳ phấn khích khi thấy lãnh khí trên người anh đã dần tan biến. Anh nghĩ tất cả đều là do đêm qua, là nhờ hết vào “công sức” của cô gái nhỏ nhà anh…
Thế Phong nhìn vào đôi mắt thoáng sưng đỏ của Thanh Yến, lòng anh chua xót vô cùng, anh biết đêm qua cô đã chịu đủ thiệt thòi, cũng chịu đủ sợ hãi. Chỉ khổ là thuốc này quá mạnh, dù đã rất tiết chế nhưng anh vẫn không cách nào kìm lại được dục vọng của bản thân. Đêm qua làm khổ cô đến hai lần, mà đến nửa khuya anh vẫn phải dậy đi tắm nước lạnh thêm mấy lần nữa. Nghĩ lại đêm qua thì đến cả anh cũng sợ chứ đừng nói là một cô gái nhỏ chưa nếm trải gì như cô…
Kéo lấy tay Thanh Yến, Thế Phong ôm lấy cô vào lòng, anh để cô ngồi lên đùi anh, giọng anh dịu dàng mà xin lỗi.
– Anh xin lỗi! Bây giờ em còn khó chịu không? Có muốn anh gọi thầy Lệ tới xem qua cho em không?
Thanh Yến mắc cỡ đỏ bừng mặt, cô rũ mắt e thẹn nhìn anh, giọng cô lí nhí nhỏ xíu.
– Không ạ. Mặc dù có chút… không thoải mái nhưng em vẫn ổn, không vấn đề gì, gọi người tới khám bệnh thì ngại lắm…
Dừng chút, lúc này cô mới dám ngước mắt lên nhìn anh, cô ngập ngừng nói trong ngại ngùng.
– Em thấy… nên gọi thầy Lệ tới kiểm tra cho anh mới đúng. Hôm qua anh như thế… em sợ là để lại bệnh… sẽ không tốt…
Tay vẫn ôm chặt người vào trong lòng, Thế Phong cười xoa xoa má cô, anh vui vẻ nói.
– Anh biết mà, từ sáng anh đã tới chỗ thầy Lệ kiểm tra, thầy nói không sao, uống vài thang thuốc điều dưỡng là không vấn đề gì. Anh cũng nói thầy kê thêm thuốc bổ cho em, hơi đắng một chút nhưng cố uống, điều dưỡng thân thể rất tốt.
Thanh Yến tròn xoe mắt nhìn người đàn ông trước mặt, công nhận chồng cô thay đổi thật rồi, không còn cái kiểu lạnh nhạt âm u như trước kia nữa. Hiện tại trông anh rất thoải mái, vừa ôn nhu vừa chững chạc nhưng vẫn không kém khí chất bá đạo nam tính. Chồng cô đẹp trai ngút trời là thật nhưng vì trước kia trông anh đáng sợ quá nên có ai dám nhìn vào mặt anh đâu, gặp anh toàn là né tránh nên ít ai công nhận là anh đẹp trai. Nhưng còn hiện tại thì khác rồi, anh vừa đẹp trai vừa có sức hút, thần khí thì uy lãnh sáng bừng, phen này chắc chắn người dân xứ Gò phải xôn xao một trận rồi đây!
Đưa tay lên xoa xoa hai má của Thế Phong, Thanh Yến phấn khích mà trêu đùa anh.
– Chà, trước giờ người ta cứ nói là cậu Tư đẹp trai, mà chắc sau ngày hôm nay, cái danh xưng này phải đổi lại rồi quá!
– Đổi thế nào hả Yến?
– Thì đổi lại là chồng em… chồng em đẹp trai bá cháy… đệ nhất xứ Gò không ai dám bì!
Thế Phong cười vui đến xán lạn, cái miệng này của cô quả thật là trơn tru lắm, nhưng mà Thế Phong anh lại rất thích nghe cô nhóc nhà anh khen ngợi anh giống như vậy. Lăn lộn ngoài kia trăm người khen cũng không bằng cô khen, đây rõ ràng là sự thật!
*
A Ti dọn cơm cho Thanh Yến, cô vừa ăn vừa nghe A Ti kể lại chuyện bát quái của ngày hôm nay. A Ti nói Hai Hạnh đột nhiên bị bắt nhốt lại, là Thế Phong tới tận nhà bà Hiểu đưa Hai Hạnh về đây. Bà Hiểu khóc lóc cầu xin cho con gái từ sáng tới giờ, bà Hai cũng có nói giúp nhưng Thế Phong kiên quyết không nể mặt bất kỳ ai. Thế Phong nói là anh muốn nhốt người, nếu không phục thì cứ đi báo công an, anh chấp!
A Ti kể xong, cậu nhóc liền nhìn sang Ba Yến, nụ cười gian xảo hiện trên môi, cậu nhóc hỏi.
– Cô Ba… bây giờ cô nói thật đi… khuya hôm qua cô với cậu Hai… hai người đã làm gì rồi?
Ba Yến mắc nghẹn cọng rau, cô nuốt vội vào bụng mà chưa kịp nhai kỹ, thái độ tránh né mà trả lời.
– Làm gì là làm gì? Cô… ngủ quên ở phòng cậu Hai… chứ có làm gì đâu…
A Ti dễ gì chịu bỏ qua, cậu nhóc dò xét hỏi tiếp, thái độ quyết liệt hơn hẳn.
– Cô Ba nên nói thật với em đi, em chỉ là thử lòng cô Ba thôi… cô Ba đừng để em tung ra bằng chứng… lúc đó em sẽ không để vụ này chìm xuống…
Gì vậy trời! Thanh Yến nghe A Ti uy hiếp mà cô mắc cười muốn xỉu. Nhìn thấy biểu cảm chờ mong của A Ti, cộng thêm sự trung thành tận tụy của cậu nhóc trong những ngày tháng qua, Ba Yến nghĩ là cô cũng không nên giấu giếm cậu nhóc này làm gì. Tin người mới dùng người, nếu không tin thì đã không dùng tới ngày hôm nay rồi.
Cười nhẹ một hơi, Ba Yến đặt đũa xuống bàn, hai má cô có chút ửng đỏ, thành thật mà trả lời cho A Ti biết.
– Ừ thì… đêm qua… đúng là như em nghĩ… cô với cậu Hai đã…
Lời còn chưa nói hết, A Ti đã phấn khích đến mức nhảy bổ lên, cậu nhóc “yeah” một tiếng, cũng không quên khen ngợi bản thân mình.
– Em nói mà! Em nói thiệt là không có ai thông minh như em, đoán quá hay! Hôm qua lúc em đi tìm cô Ba mà gặp anh A Đông thái độ kỳ lạ là em đã nghi ngờ rồi. Hồi sáng này còn hay tin của cô Hai Hạnh… em chắc cú luôn. Cô Ba quá đỉnh, cuối cùng thì gạo cũng nấu…
Ba Yến vội bịt miệng A Ti lại, cô gấp gáp ngăn cản.
– Đừng có la lớn, cái thằng nhóc này! Cô với cậu Hai chưa có hứa hẹn hôn ước, không được để lộ chuyện này ra ngoài!
– Ấy chết em quên! Mà em nhớ rồi, em không dám hé răng nửa lời đâu, tại em vui quá!
Biết A Ti không cố ý nên Ba Yến cũng không truy cứu, cô lúc này tiếp tục ăn cơm, mặc cho A Ti cứ lải nhải bên tai cô không ngừng. Về chuyện Hai Hạnh bỏ thuốc Thế Phong cô đã biết, là chính miệng Thế Phong nói cho cô nghe. Hôm qua lúc phát hiện ra Thế Phong kỳ lạ, cô đã nghĩ ngay tới Hai Hạnh, không ngờ là cô lại đoán đúng tới như vậy. Mà cứ mỗi lần nghĩ tới chuyện Hai Hạnh muốn “gài” chồng cô là cô lại thấy nổi máu trong người. Cũng may chồng cô là người đứng đắn, trung thủy và biết kìm chế, chứ nếu không thì bây giờ người khóc ròng là cô chứ không phải là Hai Hạnh đâu!
Mẹ kiếp! Cục tức này nuốt không trôi được rồi, đã tới lúc nợ máu phải trả bằng máu thôi!
*
Bà Hai vì chuyện của Hai Hạnh mà đặc biệt gọi Thế Phong tới để nói chuyện. Về việc Hai Hạnh làm thì bà cũng đã biết, thực ra là bà có chút tiếc nuối vì Hai Hạnh làm không đến nơi đến chốn, không gài được con trai bà. Đúng thật là cô Hạnh này vô dụng quá, làm cái gì cũng không ra hồn, toàn là thất bại thảm hại, xứng đáng bị đuổi đi mà!
Bà Hai nhíu mày nhìn con trai, trong lòng bà có chút cảm giác là lạ, bình thường nếu gặp những tình huống này thì con trai bà sẽ rất khủng bố, sao hôm nay bà lại không có cảm giác sợ hãi con trai bà vậy nhỉ? Hay là do bà đã chai lỳ cảm xúc, vậy nên lúc này không còn thấy áp lực khi tiếp xúc với đứa con trai lãnh bạc này?
Thế Phong ngồi đối diện mẹ mình, anh đoán là mẹ anh đã cảm nhận được điểm khác lạ từ anh. Thế nhưng anh lại không có hứng thú chia sẻ niềm vui này với bà, ngược lại anh còn không muốn nói tin tức này cho bà biết. Nhìn bà, một chút cảm xúc gần gũi cũng không có, anh nhàn nhạt lên tiếng.
– Mẹ kêu con tới là có chuyện gì vậy? Mẹ lại muốn xin xỏ cho Hai Hạnh?
Bà Hai nghe Thế Phong hỏi, bà có chút giật mình, lại nhìn chằm chằm vào con trai lớn, bà thoáng chốc cảm nhận rõ ràng được thái độ xa cách từ con trai. Trước kia mặc dù Thế Phong không thân thiết với bà nhưng anh cũng không tỏ ra thái độ lạnh nhạt như vậy. Nhưng còn hiện tại thì lại rất khác, con trai vừa là xa cách, vừa là lạnh nhạt mà cũng vừa là ghét bỏ… sao lại như vậy nhỉ?
Vừa hoang mang, vừa lo lắng, bà Hai ngập ngừng trả lời Thế Phong.
– À không… cũng không phải là xin xỏ… mẹ chỉ là sợ con ra tay nặng với Hai Hạnh… sợ con bị ảnh hưởng đến tương lai nên mẹ… mẹ mới muốn khuyên nhủ con. Dù sao thì con vẫn không có gì, nếu nhẹ tay được thì nhẹ tay một chút nha con.
Thế Phong cười khẩy một tiếng, anh đã triệt để mất hết hy vọng về mẹ mình. Vậy nên khi nghe những gì mà mẹ anh vừa nói, anh không cảm thấy gì, một chút tức giận cũng không thấy…
– Con không muốn nhẹ tay, nếu nặng tay được tới đâu thì con sẽ nặng tay tới đó…
Dừng chút, dưới ánh nhìn ngạc nhiên của bà Hai, Thế Phong lại tiếp tục lạnh lùng mà cất giọng.
– Con cũng không hiểu vì sao mẹ cứ luôn dạy con phải nhẹ tay với người khác, trong khi đó mẹ lại chưa bao giờ nhẹ tay với con. Mẹ đã không làm gương cho con, vậy nên sau này mẹ cũng đừng khuyên con những câu vô nghĩa như vậy. Kẻ nào làm hại con, vậy thì cứ xác định sẽ bị ăn hành lại gấp bội đi. Bất kể là ai cũng vậy, đã không biết nặng nhẹ thì cũng đừng hòng mong con nhẹ tay…
Lãnh khí không còn nhưng chẳng hiểu sao thần thái của Thế Phong lúc này lại dọa cho bà Hai sợ đến xanh mặt. Đây là nỗi sợ xuất phát từ trong thâm tâm, không phải do tác động từ bên ngoài.
Mắt đối mắt, mặt đối mặt, bà Hai không lạnh mà run, giọng bà cũng run theo, hoảng loạn một cách khó hiểu.
– Con nói là… bất kể ai cũng vậy… bao gồm luôn cả mẹ?
Thế Phong không do dự, chẳng qua là anh cũng không trả lời thật lòng mình lắm.
– Với mẹ thì khác một chút, nhưng với người mà mẹ sinh ra… vậy thì con không chắc. Nói chung thì chỉ cần đừng làm hại đến con, con dám hứa sẽ để mọi người luôn sống trong an toàn và sung sướng. Còn nếu mọi người đã cố ý không an phận, vậy thì cứ theo quy tắc mà làm, không ngoại trừ ai…
Bà Hai biết rõ con trai lớn cố ý nói như vậy là có ý gì, mà cũng không hiểu sao, bà lại cứ có giảm giác là con trai của bà đã không còn kiêng dè bất cứ điều gì nữa, kể cả là chuyện của Nhã Ngọc. Nhưng sao lại có thể như vậy được, con trai bà chắc chắn vẫn còn nằm trong sự kiểm soát của bà… chắc chắn là như vậy mà?
Mặc dù đã tự trấn an bản thân mình nhưng bà Hai cũng không thể bình tĩnh cương nghị được như thường ngày. Vậy nên sau khi suy nghĩ lại, bà liền xuống nước, cũng quyết định không nói giúp cho Hai Hạnh nữa.
– Ừ thì… nếu con đã nói vậy… vậy thì chuyện của Hai Hạnh… con cứ giải quyết theo ý con, mẹ không dám xen vào nữa. Nhưng con nể mặt mẹ một chút, đừng làm quá mức, kẻo thiên hạ dèm pha về con…
Thế Phong không định sẽ nương tay, chẳng qua là khi nhìn thấy mẹ mình xuống nước nói ngọt, anh không thể không nể mặt mà vờ là đồng ý…
Thế nhưng ở một diễn biến khác, có một người khác lại không muốn nhẹ tay với Hai Hạnh. Vậy nên trong lúc hai mẹ con Thế Phong vẫn còn đang nghi kỵ thương lượng với nhau thì Hai Hạnh đã bị Thanh Yến “hành” cho ra bã…
Hai Hạnh bị nhốt trong phòng riêng, thuốc kích thích được pha vào nước chảy đầy trên sàn nhà, trong bụng cô ta cũng đang tiêu hóa một lượng thuốc kha khá. Hai Hạnh bị Ba Yến sai người trói chặt vào trên ghế, tivi trước mặt thì lại chiếu liên tục những đoạn phim 18 cộng đặc sắc đầy kích thích. Những đoạn phim 18 cộng hòa cùng thuốc kích thích trong người Hai Hạnh khiến cho dục vọng trong người cô ta bùng nổ không cách nào kìm nén lại được.
Thuốc kí.c.h d.ụ.c phát tán trong người, ti vi thì chiếu phim nóng bỏng ở sát trước mặt, thiên thời địa lợi như vậy, vậy mà tay chân thì lại bị trói chặt… Hai Hạnh như hóa điên hóa rồ vì phát d.ụ.c. Thuốc phát tán, cô ta không được thỏa mãn nhu cầu, nhưng cơ thể vẫn rất rạo rực, vậy nên khoái cảm vẫn có, từ miệng vẫn phát ra vô số những tiếng rên rỉ kiều mị đỏ mặt người nghe. Cô ta hết uốn éo giãy giụa rồi rên rĩ khóc lóc cầu xin được “giải thoát”, những âm thanh tục tĩu mời gọi thật sự rất đáng sợ, không giống với vẻ đoan trang là gái chính chuyên của cô ta ngày thường một chút nào…
Bên cạnh đó, bà Hiểu mẹ của Hai Hạnh cũng bị “hành x-á-c” không kém. Ba Yến không cho bà ta uống thuốc nhưng cô cũng cho người trói bà ta lại, sau đó cho bà ta ngồi sát vào góc tường, để bà ta tận mắt nhìn thấy con gái đang điên đảo vì không được đàn ông thỏa mãn nhu cầu…
Nhìn Hai Hạnh kêu la rên rỉ, bà Hiểu thì khóc long trời lở đất, Ba Yến không hề thấy thương xót một chút nào, ngược lại chỉ thấy đáng đời cho những kẻ hồ đồ không có liêm sỉ…
Đùa! Chồng bà mà mày cũng muốn “ăn”, chuyến này mày c-h-ế-t với bà!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!