Mợ Hai Kỳ Bí Truyện - Phần 51 - Kết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
393


Mợ Hai Kỳ Bí Truyện


Phần 51 - Kết


Năm năm sau, sau khi từ xứ Gò tham dự hôn lễ của học trò Trần Thiên trở về, thầy Đại tiện đường đến thăm cháu gái đang sống với chồng ở thành phố A. Cháu gái của thầy vừa sinh một bé gái cực kỳ đáng yêu, bé nhỏ vừa tròn một năm tuổi, bụ bẫm xinh xắn khiến thầy u mê ẫm bồng không lối thoát.
Nói thật thì cả đời này, Thế Phong cũng chỉ có thể sinh được con gái, đây là vì bị ảnh hưởng bởi lời nguyền của bà Năm vào năm đó…
Năm đó sau khi sự thật về cái chết của Nhã Ngọc được tỏ tường, Thế Phong liền đưa Thanh Yến rời đi. Lúc đưa vợ đi, anh chỉ để lại một bức thư, trong đó viết lời cảm ơn về ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ. Ngoài ra còn có thêm sổ sách và quyền hành giao lại cho cậu Tư Phương, còn lại không có nói dư thừa thêm lời nào.
Sau khi anh rời đi được mấy tháng thì ông chủ Trần qua đời, bà Hai và cậu Tư từng cố liên lạc với anh thông qua ông Phú nhưng đều là lực bất tòng tâm. Thế Phong kiên quyết không đồng ý đưa Thanh Yến về chịu tang cha…
Sau khi ông chủ Trần qua đời, cậu Tư làm ăn thua lỗ rất nhiều, trước khi gia sản riêng không còn gì, cậu Tư đã thức thời mà đồng ý nhường lại hết quyền lực và mớ hỗn độn ở công xưởng để giao lại cho chú Ba Trần Thiên.
Và chỉ vài tháng sau đó, chú ba Trần Thiên thuận lợi kế thừa được chức vị ông chủ của dòng họ Trần, trở thành nhánh chính có quyền cai quản họ Trần, bắt đầu một thời kỳ đương nhiệm huy hoàng mới. Đúng như thầy Đại đã từng nói, Trần Thiên là người có mệnh lớn, mệnh xưng bá một cõi, quả thật không sai một chút nào!
Bà Năm tự sát để lại lời nguyền quá cay nghiệt, đến cả bà Ba đã trốn về nhà mẹ đẻ để ở mà vẫn bị dính lời nguyền. Kể từ sau khi bà được cứu sống, thân mang bệnh tật triền miên. Bà Hai và bà Út Lựu cũng không khá hơn là bao, mặc dù không gọi là sống khổ sở nghèo khó, nhưng thân mình mang bệnh, cuộc sống cũng không dễ dàng gì. Chỉ thương cho cậu Tư Phương, nhà vợ tương lai hủy hôn ước, cậu phải vất vả gầy dựng lại sự nghiệp từ đầu. Nhưng mà làm đâu thua đó, không phát triển được, toàn thua lỗ và thất bại thảm hại. Mãi cho tới khi thầy Đại tới gặp cậu, cho cậu một lời khuyên, cậu mới thôi ý định lập nghiệp. Sau đó cậu dùng vốn liếng riêng rồi nhờ người khác đứng ra thay cậu làm ăn, tới đây thì cuộc sống của cậu mới đỡ chênh vênh và lận đận.
Còn bà Năm thì được thầy Đại chọn nơi phong thủy tốt để an táng, thầy làm như vậy là muốn xoa dịu vong hồn của bà Năm, muốn giảm bớt sự nghiệt ngã của lời nguyền mà bà để lại.
Riêng mộ của Nhã Ngọc thì vẫn để đó để Thanh Yến còn có nơi mà tưởng nhớ về chị gái mình. Cậu Hai cũng âm thầm giúp đỡ cho cha của Nhã Ngọc rất nhiều, chỉ là nguyên nhân thật sự về cái chết của cô ấy thì cậu lại không dám nói, mà cũng không thể nói. Bởi chuyện này liên quan đến quá nhiều người, cũng để lại hệ lụy quá mức kinh khủng. Hơn nữa, bà Năm cũng đã trả thù cho Nhã Ngọc, tất cả có lẽ nên dừng lại ở tại đây!
Thầy Đại nói, vì lời nguyền của bà Năm quá nặng, không giải trừ được hết nên tất cả những thành viên trong nhà đều sẽ bị ảnh hưởng. Thế Phong mặc dù không bị nguyền rủa nhưng vì anh là con cháu nhà họ Trần. Mà lời nguyền là không con cháu nối dõi, vậy nên bản thân anh từ giờ cho đến cuối đời cũng sẽ vĩnh viễn không thể sinh được con trai. Nhưng việc anh có con đã là quá tốt rồi, anh cũng không dám oán trách hay mong mỏi gì thêm. Chứ còn như cậu Tư, đời này của cậu ấy có thể nói là vô cùng vất vả khó nhằn, có khi phải nói là tuyệt vọng…
Phúc đức của tổ tiên dòng họ Trần rất dày, nhưng dù phúc đức có dày tới cỡ nào thì cũng không thể nào xóa bỏ và xoa dịu được lời nguyền rủa bằng cả mạng sống kia của bà Năm. Thầy Đại nói, có thể vì lão Tân không vợ không con, không nhà không cửa nên bà Năm bị dồn vào đường cùng, bí bách mà ghi hận hết lên đầu ông chủ Trần. Cũng may là bà ấy vẫn còn rất sáng suốt mà loại trừ Thế Phong và Thanh Yến ra, nếu không thì hậu quả còn đáng sợ hơn nhiều nữa…
Mà nói thật ra, nhà họ Trần thành ra nông nỗi này cũng là vì mục rỗng từ ruột, các thành viên trong nhà không yêu thương kết nối lẫn nhau, một chồng nhiều vợ… kết quả này là trước sau thôi, không phải là do bà Năm đã nguyền rủa mà thành. Nếu tới đời cậu Hai và cậu Tư vẫn còn tiếp diễn những việc như vậy thì kết cục sẽ còn bi thảm hơn nữa. Trong hoạ có phúc, chớ mừng chớ lo!
*
Thầy Đại bồng bế Nhỉ Nhỉ đùa giỡn, nhìn thấy con bé cười khanh khách, thầy khoái chí bừng bừng. Sau khi cho Nhỉ Nhỉ ngủ, thầy Đại mới có thời gian rảnh rỗi trò chuyện với vợ chồng cháu gái.
– Cha con… ông ấy vẫn không chịu lên đây sống à Tiểu Yến?
Thanh Yến nhan sắc vẫn kinh diễm như trước, chỉ là qua năm tháng, cô bây giờ cũng đã là mẹ, nét thành thục và dịu dàng dần hiện rõ. Cô gái nhỏ ngày nào đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp, đằm thắm và thướt tha. Chưa kể Thanh Yến còn được Thế Phong cưng chiều như bảo bối, mà người sống ngập trong hạnh phúc thì đến một cái chớp mắt cũng toả ra hào quang ngập tràn.
– Chắc là vài năm nữa ông ngoại Nhỉ Nhỉ mới đồng ý dọn lên đây ở chung với vợ chồng con. Mà Đại Đại, người quý Nhỉ Nhỉ như vậy, người cũng dọn đến đây đi, ngao du thiên hạ như vậy là đủ rồi, cũng nên buông tay gác kiếm rồi chớ?
Đại Đại nhìn cháu gái, thầy lắc đầu trả lời.
– Không đâu, ta muốn được ăn món ngon, không muốn ăn cơm “chó” của hai đứa con sống qua ngày. Ta cũng định rồi, đợi Nhỉ Nhỉ lớn một chút, ta sẽ đưa con bé tới chỗ ta, tránh cho con bé cũng bị nhét cơm cẩu vào mồm như ta.
Thế Phong là người đàn ông thương vợ cưng con như mạng sống, một ngày mà không được nhìn thấy con là anh đã không chịu đựng nổi, làm sao anh có thể để cho con gái đi theo thầy Đại được. Vội vội vàng vàng, anh tìm cách từ chối.
– Đại Đại… con chỉ có mỗi Nhỉ Nhỉ là con… người để cho con bé ở với con thêm vài năm nữa đã… được không?
Thanh Yến nhìn chồng mình, cô biết thừa Thế Phong là đang chống chế, anh dễ gì chịu để cho Đại Đại đem bảo bối trong tay anh đi đâu được. Chỉ là lòng hiếu kính của anh dành cho người đã nuôi dưỡng vợ anh quá lớn, mặc dù không thể đồng ý đưa con gái đi nhưng anh cũng không tuyệt tình từ chối làm cho Đại Đại buồn. Thế Phong trước giờ luôn như vậy, ở bên ngoài làm ăn có thể phán quyết một là một hai là hai, nhưng về nhà, chuyện gì liên quan đến vợ con anh, hoặc là người thân của vợ anh thì anh luôn xử lý một cách khéo léo và mềm mại như vậy…
Thầy Đại cũng biết Thế Phong cưng chiều con gái như thế nào, vậy nên thầy chỉ nói thử như vậy thôi, cũng không cố chấp muốn đưa Nhỉ Nhỉ đi theo thầy. Chỉ là con bé Nhỉ Nhỉ đáng yêu quá, thầy thực sự không nỡ rời xa, chắc có lẽ thầy sẽ nghe theo lời của Tiểu Yến, sau đó về xứ Gò tìm lão Phú bàn về chuyện mua nhà sống gần Nhỉ Nhỉ mới được.
Nhắc tới xứ Gò, thầy liền nhớ tới đám cưới của Trần Thiên, thầy liền nhanh nhảu nói.
– À này, quà mừng của hai đứa ta đã đưa tới tận tay A Thiên rồi đấy. Nó nói cảm ơn hai đứa, có dịp sẽ đến thăm hai đến sau.
Thanh Yến chỉ cười gật đầu, cô không bàn luận gì về vấn đề này, bởi cô biết cả đời này cô và Trần Thiên sẽ không có ngày tương phùng gặp lại. Mà như thế cũng tốt, cô bây giờ đã lấy chồng, Trần Thiên cũng vừa có vợ, ai cũng có cuộc sống riêng, không nên gặp lại nhau làm gì.
Đột nhiên lúc này, Thế Phong bất chợt lên tiếng hỏi thầy Đại.
– Thầy Đại… mẹ con và Thế Phương… vẫn tốt phải không thầy?
Thầy Đại biết Thế Phong không phải người tuyệt tình, nhưng nếu đổi lại là ông, ông cũng không thể tha thứ cho bọn họ được. Không nghĩ ngợi gì, ông khẽ đáp.
– Tốt, tốt hết. Bà Ba cũng tốt, có điều bệnh tật hơi nhiều. Nói chung thì con không cần phải lo, lời nguyền ám rủa lên người nhà họ Trần các con cũng không còn mạnh như trước, con có thể yên tâm về bọn họ.
Thế Phong biết rõ về cuộc sống của người nhà mình chứ, thế nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn muốn hỏi lại cho chắc. Có lẽ là cả đời này anh cũng sẽ không thể nào tha thứ cho bọn họ được, nhưng đã là máu mủ, đoạn tuyệt tách rời là chuyện không thể nào!
Dừng chút, thầy Đại lúc này lại vui vẻ thông báo một chuyện cho Thanh Yến biết.
– À có chuyện này cũng hay lắm, ta về dự đám cưới của A Thiên lần này, ta nghĩ là sẽ nghe người dân bàn tán về đám cưới của thằng nhóc Thiên… Nhưng không, ta vậy mà nghe mọi người bàn về con, bàn về vợ chồng con…
Thanh Yến vừa ngạc nhiên vừa tò mò, cô tròn xoe mắt, hỏi.
– Bàn về con? Bàn cái gì hả Đại Đại?
Thầy Đại ngồi thẳng lưng, nụ cười trên mặt thầy đầy hớm hĩnh, thầy trả lời trong vui vẻ.
– Bọn họ bàn tán về nhan sắc khuynh nước khuynh thành của con, rồi bàn luận về đám cưới của vợ chồng con, còn tò mò về lý do vì sao vợ chồng con đột nhiên mất tích. Cha con cũng kín miệng, còn vờ bị ngã mất trí nhớ nên bọn họ đâu hỏi được gì, tò mò lại càng thêm tò mò. Ta nghe nói, người dân xứ Gò bảo nhau… mợ Hai nhà họ Trần là một người thần bí… bọn họ thêu dệt rất nhiều chuyện về con… ta nghe mà buồn cười muốn c-h-ế-t… ha ha…
Dừng chút, thầy mới hí hửng mà nói tiếp.
– Chà, thân phận của con huyền bí quá nhỉ, lại còn được thêu dệt thành muôn hình vạn trạng, hai vợ chồng con phải gọi là đỉnh cao không ai bằng. Nghe nói, người dân xứ Gò còn tuyển tập những câu chuyện về con và đặt cho nó một cái tên… tên là gì nhỉ?
Cả Thanh Yến và Thế Phong đều cực kỳ tò mò, anh nhìn cô, cô nhìn anh, nụ cười xán lạn trên môi, cả hai đồng thanh hỏi.
– Tên gì hả Đại Đại?
– Tên là… tên là… ta quên mất tiu rồi!
*
Ánh nắng chiều tà chiếu rọi qua ô cửa sổ, hai vợ chồng rảnh rỗi ngồi uống trà chiều trong vườn. Nhỉ Nhỉ vừa khóc, lúc này được A Ti và thầy Đại tranh nhau giữ, không đến lượt vợ chồng cô đụng được đến con bé.
Năm đó khi vợ chồng cô rời đi, A Ti khóc lóc nhất quyết muốn đi theo cô, mà cô cũng quý A Ti, vậy nên cô đồng ý đưa cả nhóc con theo cùng. Suốt bao nhiêu năm tháng sống chung, vợ chồng cô không còn xem A Ti và A Đông là người làm nữa, bọn họ đã trở thành người nhà, hay nói đúng hơn là trở thành người thân của vợ chồng cô.
Ngồi tựa đầu lên vai Thế Phong, Thanh Yến đột nhiên nhớ đến cái tên mà Đại Đại vừa mới nhớ ra khi nãy, cô nhướng mày nhìn chồng mình, có chút buồn cười, cô khẽ hỏi.
– Anh này… sao trí tưởng tượng của mọi người có thể phong phú đến thế nhỉ? Lại còn đặt tên cho câu chuyện của em là… Mợ Hai Kỳ Bí truyện nữa chứ?
Thế Phong nhìn cô, nụ cười hạnh phúc, ánh mắt cưng chiều nhu hòa, anh đáp.
– Anh thấy cũng đúng mà, có gì sai đâu. Em xuất hiện đã là kỳ bí rồi, quà hồi môn cũng kỳ bí, mà sự biến mất của em cũng kỳ bí… không gọi là Mợ Hai Kỳ Bí truyện thì gọi là gì? Đúng không?
Nghe chồng giải thích, Thanh Yến lúc này mới công nhận là đúng, cô gật gù, tiếp tục đọc sách của mình, thi thoảng còn lẩm nhẩm mấy chữ Mợ Hai Kỳ Bí truyện….
Quả thật cuộc đời của Thanh Yến gói gọn trong mấy chữ “Mợ Hai Kỳ Bí truyện” là đúng chứ không có sai một chút nào. Bởi vì chỉ có cô mới đủ bí ẩn để mọi người nuôi lòng tò mò mà đặt cho câu chuyện riêng về cuộc đời của cô một cái tên đầy tính kích thích như vậy. Thanh Yến cũng thích cái tên này, nghe rất độc, cũng rất ra gì và này nọ!
Nắng chiều rất đẹp, nhưng hình ảnh đời thường của vợ chồng cậu mợ Hai lại còn đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Hai người với hai mệnh kiếp khác biệt, không có duyên trời định, chỉ có lòng người vì nhau mà đến, vì nhau mà cố gắng để ở bên cạnh nhau…
Mợ Hai của nhà họ Trần là một huyền thoại, nhưng mợ Hai ở trong lòng cậu Hai lại chính là bảo bối trời ban!
Nếu ai hỏi tôi thế nào là hạnh phúc viên mãn, vậy thì tôi sẽ không ngần ngại mà tự hào chỉ tay về phía hai con người này. Cậu Mợ Hai của nhà họ Trần không hư cấu, Cậu Mợ Hai là có thật, thật ở trong lòng tất cả người dân xứ Gò…
“Mợ Hai Kỳ Bí truyện”, huyền thoại lưu truyền mãi ngàn đời sau!!!

________ HOÀN CHÍNH VĂN ________
KHÔNG NGOẠI TRUYỆN.
DPV – 04/04/2023.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (8 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN