Mợ Hai Kỳ Bí Truyện
Phần 50
Đúng thật là khi Thế Phong nắm tay Thanh Yến xuất hiện, trong phòng chờ đã có gần như đông đủ mọi người, chỉ thiếu cậu Tư không có nhà vì đang đi công tác. Tất nhiên là chỉ những thành viên trong gia đình, còn người làm thì duy chỉ có dì Thảo và A Đông là được có mặt.
Kể từ sau khi bà Hai ngã xuống, sức khỏe của ông chủ Trần dần tệ đi, cậu Hai mới cho chuyển ông chủ Trần sang một khuôn viên khác rộng rãi và thoáng khí hơn. Bà Năm cũng được đưa tới đó để nuôi bệnh ông chủ Trần và gần như là bà rất hiếm khi rời khỏi nơi này, trừ những khi bà cần về phòng để lấy đồ đạc hoặc là đi đâu đó.
Căn phòng chờ mà mọi người đang đứng này cũng chính là phòng khách nhỏ trong khuôn viên chỉ có ba phòng, phòng nuôi bệnh của ông chủ Trần thì ở phía sau.
Nhìn thấy Thế Phong và Thanh Yến xuất hiện, người khó chịu nhất vẫn là bà Út Lựu, bà liền lớn tiếng bất mãn.
– Phong! Hai đứa làm cái gì mà giờ này mới tới? Còn nữa, nửa đêm nửa hôm con dựng đầu kêu mọi người dậy là để làm gì? Có chuyện gì để sáng nói không được hay sao?
Thế Phong nhìn quét quanh một vòng những người đang ngồi trong phòng, nhìn thấy biểu cảm của ai cũng đang hoang mang và nôn nóng, vậy nên anh cũng không chần chừ thêm. Trước là quay sang bà Út Lựu, anh nghiêm giọng, không chút khoan nhượng, nói thẳng.
– Cô Út có thấy khi nào mà con làm những chuyện điên khùng chưa? Nếu cô Út thấy bất mãn thì có thể về phòng ngủ tiếp, con cũng không định gọi cô Út đến, bây giờ cô Út có thể trở về.
Bà Út Lựu nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng của Thế Phong, mặc dù bà không đoán ra được việc gì nhưng bà nghĩ đây phải là chuyện quan trọng lắm thì mới phải tập trung nhiều người giữa đêm như vậy. Lại nhìn quanh một vòng, không ai có ý muốn bênh bà, bà liền thức thời, không nói gì thêm nữa, im lặng nghe Thế Phong trình bày vấn đề.
Đông đủ tất cả, Thế Phong lúc này mới nháy mắt với A Đông, sau đó A Đông liền đi ra ngoài, khoảng vài phút sau liền đưa bà Năm và “ông chủ Trần” đi vào…
Nhìn thấy “ông chủ Trần” đột nhiên đi lại bình thường, đã vậy còn nhanh nhẹn và trẻ trung hơn, tất cả những người đang có mặt trong phòng chờ đều kinh hãi như không tin vào mắt mình. Vẫn là bà Hai nhanh nhẹn nhất, bà run rẩy chỉ tay vào “ông chủ Trần”, bà run run hỏi.
– Anh Thành… là anh sao?
“Ông chủ Trần” nhìn bà Hai, còn chưa kịp nói gì thì bà Năm đang bị trói đã cười nhạo mà cất tiếng.
– Anh Thành? Đây mà là anh Thành của mấy bà sao? Một lũ vừa độc ác vừa ngu dốt!
Nghe giọng mắng chửi the thé của bà Năm vang lên, bà Hai giận dữ, bà quát khẽ.
– Cô! Cô bữa nay ăn nói cái kiểu gì vậy? Cô có tin tôi cho người vả miệng cô không?
Bà Năm đầu tóc hơi rối, gương mặt thiếu sức sống, chỉ là ánh mắt của bà rất quật cường, không còn một chút dáng vẻ gì là hèn mọn nhát gan như trước đây nữa. Bà trừng mắt cười lạnh nhìn bà Hai, bà gằng giọng thách thức.
– Vả miệng? Bà có cho người rạch miệng tôi thì tôi cũng không sợ nữa chứ nói gì là vả miệng? Ngày hôm nay chẳng qua là tôi xui xẻo thôi, bị cậu Hai gài bẫy… chứ nếu không… hôm nay đã là ngày chết của thằng chồng bà rồi!
Câu cuối cùng mà bà Năm nói ra dọa cho đám người trong phòng bỗng chốc trở nên hoang mang và tức giận ra mặt.
Chỉ có bà Hai nghe xong thì khác hẳn, bà nhíu mày ngờ vực, giống như đang đang suy nghĩ gì đó. Vẫn là dì Thảo là có phần bình tĩnh hơn hẳn, dì lúc này nghiêm túc, hỏi.
– Bà Năm… bà có phải bị vấn đề gì không? Bà nói chuyện kiểu gì lạ vậy?
Thế Phong quan sát tất cả biểu cảm của mọi người vừa rồi, anh cảm thấy tình tiết phát triển có hơi lâu lắc. Mà tâm anh lúc này cũng đang nôn nóng muốn biết rõ tường tận sự thật, vậy nên anh liền lên tiếng giải thích sơ qua trước, không để cho bà Năm phát điên mắng chửi linh tinh nữa.
Ngồi trên ghế, Thế Phong cất giọng, chất giọng đều đều, không nóng không giận, không trầm không bổng.
– Mọi người bình tĩnh đã, người trước mặt không phải là cha, ông ta chỉ là có gương mặt hơi giống với cha, cũng chính là người mà con cài vào để gài cô Duyên đây hiện rõ ý đồ. Còn cha thì đã được con an bài ở một nơi khác, rất an toàn, không một chút thương tích. Vừa nãy, cô Duyên có hành động muốn giết người thế thân giống cha… vậy nên con mới bắt cô ta tới đây… để cô ta giải trình với mọi người lý do vì sao cô ta lại làm như vậy.
Thế Phong vừa dứt câu, bà Năm đã nở nụ cười nhạt nhẽo hướng về phía anh mà hỏi lớn.
– Cậu Hai… cậu đừng nói như kiểu cậu không biết gì nữa. Chẳng phải là cậu đã đoán ra được tôi là ai rồi hay sao? Nếu cậu không đoán được thì làm gì có chuyện cậu bắt tôi tới chăm sóc lão già khốn nạn này?
Dừng chút, bà Năm vừa cười khổ vừa ngồi phịch xuống đất mà nói.
– Tôi cũng thừa biết là trong thức ăn cậu có bỏ thứ gì đó làm cho tôi lúc nào cũng thấy nóng nảy, thấy bức rức và kích động. Cậu là đang chờ ngày tôi không chịu nổi nữa mà ra tay giết người đúng không? Cậu là đoán đúng rồi đó, tôi không thể chịu đựng được nữa! Tôi biết thừa người này không phải là lão già kia… thế nhưng tôi vẫn ra tay… bởi vì tôi không muốn nhìn thấy cái mặt của lão ta thêm một phút một giây nào nữa… dù chỉ là người có gương mặt giống với lão ta… tôi cũng không chịu được… không chịu được!
Thanh Yến không cảm thấy hận thù gì bà Năm, ngược lại cô luôn có cảm giác bà Năm rất đáng thương, bởi vì bà ấy… chính là người thân của Nhã Ngọc. Bánh dứa mà bà Năm làm đã chỉ ra thân phận thật sự về mối quan hệ của bà ấy và chị của cô. Mà bà Năm tới đây là vì muốn trả thù cho Nhã Ngọc…
Thanh Yến hướng mắt về phía bà Năm, giọng cô rất dịu, cô trầm tĩnh, hỏi.
– Bà Năm… bà là người thân của chị Nhã Ngọc đúng không? Bà có thể nói cho tôi biết… bà là gì của chị ấy hay không?
Với ai bà Năm cũng tỏ ra thù địch, nhưng với riêng Thanh Yến thì không. Đối mặt với Thanh Yến, bà Năm rất dịu dàng, hay nói đúng ra là vô cùng thân thiện và yêu mến.
– Mợ Hai đoán đúng rồi, tôi là người thân của Nhã Ngọc… tôi chính là dì của con bé… tôi là dì ruột! Mợ Hai không biết được tôi thì cũng đúng rồi, bởi tôi đâu có sống ở đây, tôi là con của vợ nhỏ, bị vứt bỏ sống ở núi. Tôi trạc tuổi với cậu Hai, cũng không lớn hơn con bé Ngọc bao nhiêu tuổi đâu. Lúc biết tin con bé chết, tôi còn không dám tới thăm mộ con bé nữa mà. Cha của con bé không thích tôi, ông ấy cho rằng tôi không phải là dì của Nhã Ngọc, bởi thân phận của tôi thấp hèn, nghèo khó quá. Trước đó cũng chỉ có Nhã Ngọc là thương xót người dì này như tôi thôi, nếu không có con bé động viên, chắc tôi bây giờ đã thành cái máy đẻ của một tên hỗn đản nào đó ở núi rồi. Sau khi con bé chết tôi mới lần mò tới đây sống, cũng nhờ vậy mà tôi mới vô tình phát hiện ra sự thật về cái chết thảm thương của Nhã Ngọc…
Dừng chút, bà Năm đột nhiên nở nụ cười hiền lành, bà nói với Thanh Yến.
– Lúc Nhã Ngọc còn sống, con bé có hay nhắc với tôi về một cặp anh em sinh đôi một trai một gái. Chắc bé gái đó là mợ Hai phải không? Nhã Ngọc rất thương mợ Hai… chỉ tiếc là tôi nhận ra mợ Hai hơi trễ… nếu nhận ra sớm hơn thì tôi đã không đi tới bước đường cực đoan này rồi… tôi có thể nhờ vào mợ Hai mà đòi lại công bằng cho cháu gái của tôi… Mợ Hai, tất cả những gì mà tôi đã nói với mợ trước kia về tôi đều là nửa thật nửa giả, tôi thật ra chỉ muốn chiếm lòng thương của mợ, để mợ không nghi ngờ tôi thôi!
Thế Phong ngồi cạnh Thanh Yến, anh lúc này đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời bà Năm, thái độ giận dữ.
– Cô lại còn muốn lợi dụng vợ tôi? Cô xém chút nữa là hại cô ấy chết rồi… bộ cô quên chuyện ở đền thờ rồi sao?
Bà Năm ngồi dưới đất, bà lắc đầu không đồng ý, bà bắt đầu biện minh cho mình.
– Cậu Hai nói oan cho tôi, tôi không hại mợ Hai, tôi với mợ Hai không thù không oán, lý gì tôi phải hại mợ ấy!
Thế Phong lại tiếp tục hỏi.
– Vậy chứ chuyện ở đền thờ là thế nào? Cô không ra tay thì ai ra tay? Ai biết dùng độc qua cô? Cô có quen biết với đệ tử của ông thầy Lù ở xứ Gò này? Người chuyên điều chế thuốc độc, tôi nói có đúng không?
Bà Năm không một chút gì là sợ sệt, bà trước là hiên ngang gật đầu xác nhận với cậu Hai, sau đó đột nhiên bà lại quay sang bà Ba, bà chỉ thẳng vào mặt bà Ba, bà gằng giọng, nói trong thù hằn.
– Người tôi muốn hạ độc chính là bà ta! Tôi là muốn trả thù bà ta… tôi muốn bà ta cũng phải giống như lão Thành… cả đời này không được sống tử tế!
Lời của bà Năm vừa vang lên, tất cả những người có mặt trong phòng đều cảm thấy kinh ngạc và ngỡ ngàng. Đến cả bà Hai cũng không tin được mà nhíu chặt chân mày nhìn bà Ba chằm chằm, nhìn đến không chớp mắt…
Bà Ba thì có liên quan gì tới chuyện của Nhã Ngọc mà bà Năm lại muốn trả thù bà Ba? Chuyện này là sao đây?
Kìm nén hết nổi, bà Hai liền chỉ tay vào bà Năm, bà cố dùng sức, quát thật lớn tiếng.
– Duyên! Cô nói cho rõ ra xem, bà Ba đã làm gì cô mà cô lại đòi trả thù bà ấy? Nói!
Bà Năm giờ phút này đâu cảm thấy sợ ai, mặc cho ai quát ai lớn tiếng, bà vẫn như vậy, vẫn một biểu cảm thù hận ngút trời mà đáp trả. Bà lúc này đột nhiên cười gằng lên, bà trừng mắt mà nói.
– Bà bình tĩnh đi chứ bà Hai, bà cũng không thoát được tội đâu, việc gì bà phải gấp? Chính bà cũng đã biết rõ Nhã Ngọc chết là vì nguyên do gì, thế nhưng thay vì bảo vệ cậu Hai, bà chọn im lặng để bảo vệ chồng bà cơ mà? Bà quả là một người mẹ tốt, một người mẹ vĩ đại… ha ha!
Bà Hai nghe những lời này từ miệng bà Năm, bà chấn kinh mở to hai mắt bất động, môi bà run run, rất muốn bao biện cho bản thân mình nhưng bà lại không thể nói ra được dù chỉ là một chữ. Bất giác, bà quay sang Thế Phong, nhìn thấy con trai đang lạnh lùng nhìn bà, lồng ngực bà như không chịu đựng nổi mà trở nên đau đớn run rẩy. Bà ngã người ra sau ghế, vành mắt bà đỏ rực lên, bà không còn nói được một lời nào nữa…
Bà Năm nhìn thấy bà Hai như chết lặng, bà liền phá lên cười thoải mái. Tiếp đến, bà quay phắt sang nhìn bà Ba, đối diện với ánh mắt trốn tránh hoảng loạn của bà Ba, bà chỉ thẳng vào mặt bà Ba, điên cuồng mà phát tiết hết tất cả những uất ức và thù hận.
– Là tao đó, chuyện ở đền thờ là tao làm, tao muốn hạ độc mày, muốn mày trúng độc mà thân tàn ma dại. Là tao tẩm độc vào nhang đốt, tao biết mày sẽ tới đó tụng Kinh, chỉ cần mày hít đủ lượng độc, mày chắc chắn sẽ bị tê liệt thần kinh, lục phủ ngũ tạng bị trúng độc, không thổ huyết tới c-h-ế-t thì cũng trở thành người tàn phế giống như thằng Thành… sống không ra sống… chết cũng không thể chết! Chỉ tội cho mợ Hai, mợ ấy lại phải chịu tội thay mày, xém chút nữa là mất mạng…
Nói tới đây, bà Năm đột nhiên quay sang Thanh Yến, bà cúi đầu ba cái, chân thành xin lỗi cô.
– Xin lỗi mợ Hai! Tôi thật sự không cố ý làm hại mợ, cũng may là thân thể mợ khác thường, có thể kháng được độc… nếu không thì cả đời này tôi sẽ ôm hận mà sống không nổi mất. Tôi xin lỗi mợ, tôi thành thật xin lỗi mợ!
Nhận lấy lời tạ tội này của bà Năm mà Thanh Yến không biết phải hồi đáp thế nào cho phải. Đúng là như lời của bà Năm nói, may mắn là do thân thể của cô dị biệt không giống người ta, thứ độc đi vào cơ thể cô vô thức bị âm khí ẩn trong người cô dung hòa nên lần đó gặp nạn cô mới có thể yên ổn mà tai qua nạn khỏi. Chứ nếu đổi lại là Hai Hạnh hoặc là người khác thì mọi chuyện đã đi theo một chiều hướng khác nữa rồi…
Biết Thanh Yến sẽ không trả lời, bà Năm cũng không trông mong gì, bà lại tiếp tục quay sang bà Ba, bà cười khẩy, nói tiếp.
– Mày có biết vì sao thằng Tân đó chết không? Nó cũng là trúng độc, cũng là tao hạ độc đó, mày thấy tao giỏi không? Vậy nên mày phải cảm ơn mợ Hai đi, là mày nợ mợ ấy một mạng… mày nợ người ta một mạng…
Bà Ba gần như là cứng họng, bình thường tính tình bà Ba đã dịu dàng thiên về nhát gan, lúc này lại nghe những sự thật độc ác từ bà Năm, bà Ba cơ bản là như chết lặng, thiếu chút nữa là lên cơn đau tim rồi chết. Tay bà siết chặt thành ghế, siết mạnh đến mức đầu móng tay gãy đôi, chứng tỏ bà đang phải gồng mình lên mà chống đỡ rất nhiều…
Mà bà Năm đâu có ý định buông tha cho bà Ba, bà lúc này phá lên cười đầy âm u quỷ dị, bà nói trong tràng cười.
– Tao nói thật! Cái nhà này nói là hào môn thâm sâu nhưng sức đề phòng của tụi bây kém quá! Từ lão Thành, cho tới bà Hai, rồi kể cả mày… tụi bây toàn là một lũ ngu si dốt nát… để tao tung hoành xém chút nữa là kéo tụi bây chết hết rồi. Cũng hên là tao không thèm vinh hoa phú quý, chứ nếu tao cần những thứ đó thì có lẽ hiện tại chỉ còn lại đúng một mình tao lên nắm quyền. Lão Thành si mê tao, tao nói cái gì lão khốn đó cũng nghe, không mảy may đề phòng. Tao lại dùng chính tiền của lão để nuôi người hại lại lão… hạ độc để lão thành ra như tên phế vật… ha ha… cũng vừa lòng tao lắm. Chỉ tội cho người của tao, chắc bây giờ cũng bị cậu Hai bắt được gần hết rồi… thôi thì xui xẻo vậy.
Vẫn là bà Năm với màn độc thoại dọa người nghe phải phát run lên.
– Chắc tụi bây thắc mắc về lý do vì sao tao lại biết được sự thật về cái chết của cháu gái tao đúng không? Cái này tụi bây phải trách thằng chó Tân đó đi. Tao là gái phòng trà mà, nó có tiền, nó tới phòng trà mua vui, trong lúc say xỉn.. là tự nó khai ra với tao… chứ tao thì biết được gì? Cháu gái tao chết… hồn còn bị nó trấn tới tan biến khỏi cõi hồng trần này thì làm sao con bé có thể báo mộng cho tao biết được. Sau đó tao tìm tới thằng Thành, dùng chút nước mắt, chút miệng lưỡi thì được nó đưa về làm vợ Năm. Hai cái thằng khốn Tân và Thành… bị tao chơi đùa mà không thằng nào biết…. ha ha. Tao chỉ cần ngủ với tụi nó… mê hoặc tụi nó… chiều theo dục vọng d-âm đãng của tụi nó là tụi nó nói hết… thứ ngu ngục… thứ đáng chết… đáng chết!
Thế Phong dần hiểu ra được mọi chuyện, tóm tắt lại sự việc, tức là bà Năm vô tình nghe được lời thú tội hả hê trong lúc say xỉn của chú Tân, sau đó bà lên kế hoạch tiếp cận cha anh, thuận lợi trả thành bà Năm của nhà họ Trần. Bà thực hiện kế hoạch trả thù, trước là hạ độc cha anh thành tàn phế liệt người, sau đó là hạ độc giết chết chú Tân, tiếp sau đó là đến lượt dì Ba…
Nhưng chuyện này là sao? Tại sao bà Năm lại không giết chết cha anh mà lại muốn giết chết chú Tân? Còn nữa, dì Ba là có liên quan gì trong chuyện này mà bà ấy lại muốn trả thù cả dì Ba?
Mà Thanh Yến dường như cũng đoán ra được suy nghĩ lúc này của Thế Phong. Cô cũng thật sự tò mò, biết Thế Phong trước sau gì cũng sẽ hỏi, nhưng sợ là anh kích động, vậy nên cô thay anh hỏi trước.
– Bà Năm… nếu bà đã lên kế hoạch trả thù hoàn hảo như vậy… vậy bà có thể nói rõ cho tôi biết… Nhã Ngọc năm đó đã chết thế nào không?
Nghe Thanh Yến hỏi, lại nghe cô nhắc đến Nhã Ngọc, bà Năm không khỏi chua xót mà rơi nước mắt. Bà như thuật lại lời của lão Tân vào năm đó, bà nghẹn ngào đau lòng kể lại.
– Mợ Hai… chắc ông Trời thương xót cho cháu gái của tôi… cho nên ông ấy mới xếp đặt cho tôi được nhận vào làm ở phòng trà đó. Rồi xếp đặt cho lão Tân thích tôi, xui khiến lão trong lúc say xỉn đầu óc mê muội mà kể hết sự thật cho tôi biết. Lão chắc không ngờ chính vì cái miệng mà hại cái thân, mà lão chắc là dù đã chết thì cũng không thể nào ngờ được… tôi lại chính là dì ruột của Nhã Ngọc… đúng là quả báo mà… đúng là Trời cao có mắt mà…
Nước mắt lăn dài trên gò má xinh đẹp, bà Năm nghẹn giọng kể lại.
– Mà cậu mợ Hai không biết được đâu, lão Tân kể về cái chết của Nhã Ngọc như một chiến tích huy hoàng trong đời lão vậy, khốn nạn lắm. Nếu như ngay thời điểm đó lão biết hối hận, vậy thì tôi đã không ôm thù lớn tới như vậy rồi. Lão vừa cười vừa kể cho tôi nghe… lão nói… lão Thành và cậu Hai năm đó đi dự tiệc trở về, lão Thành muốn tìm bà Ba, nhưng khi nghe người làm nói bà Ba đang ở phòng của Nhã Ngọc thì lão liền đi tới tìm. Hình như trong rượu ngày hôm đó có chất kích thích, cho nên lão Thành đã không kìm chế được mà muốn… muốn x-âm hại Nhã Ngọc. Sau đó, sau đó…
Bà Năm kể đến đây thì đột nhiên bị người khác cắt ngang lời, mà người cắt ngang lời này lại chính là bà Ba chứ không phải là ai khác…
– Cô Duyên… để tôi kể… để tôi…
Bà Năm hướng mắt về phía Thế Phong, trong mắt bà như có sự kiên định và quyết tuyệt mạnh mẽ, giọng bà run rẩy nhưng vẫn cố gắng thuật lại sự việc năm đó một cách rõ ràng và tường tận nhất.
– Sự thật là như thế này… năm đó sau khi đi tiệc về, cha con có tới tìm dì. Dì đúng là có ý định tới phòng của Nhã Ngọc chơi, dì cũng có nói với người làm như vậy. Chỉ là giữa chừng thì bên dì nhà có việc, dì trở về bên đấy một chuyến, lúc về lại phòng thì mới biết là vừa nãy cha con có tới tìm dì nhưng đã rời đi. Sau khi nghe người làm nói lại, dì liền đi tìm cha con, nhưng tìm mãi không thấy, dì mới bán tín bán nghi đi tới phòng Nhã Ngọc… thì… thì… hỡi ôi… Nhã Ngọc đã chết rồi! Dì… dì sợ lắm chứ… dì… dì đã rất muốn hét lên để đưa Nhã Ngọc đi cấp cứu nhưng cha con đã kéo dì lại… ông ấy nói là Nhã Ngọc… Nhã Ngọc bị ông ấy bịt miệng nên thiếu ô xi mà chết rồi… Ông ấy nói ông ấy không cố ý, vì Nhã Ngọc chống cự, cũng vì trong người ông ấy đang bị kích động cho nên… cho nên…
Bà Năm nghe không nổi nữa, bà gào ầm lên.
– Cho nên vì vậy mà mày nghe theo lời xúi giục của lão khốn đó… mày đồng loã giấu nhẹm chuyện này… mày để cho hai thằng khốn đó giá họa cho cậu Hai… mày có còn là con người không? Mày có biết mày đã làm cái gì không?
Bà Ba cũng trở nên loạn tâm đến run rẩy toàn thân, bà khóc, vừa khóc vừa hét lớn.
– Tôi biết… tôi biết là tôi làm sai nhưng tôi không còn cách nào khác mà. Chẳng lẽ bây giờ tôi tố giác chồng mình giết người, tôi làm như vậy thì tôi được cái gì? Còn gia đình tôi thì sao? Mà liệu tôi nói hết sự thật thì có ai sẽ tin tôi không, hay là tất cả đều sẽ bị anh Thành dùng quyền lực đè bẹp xuống hết. Hơn nữa… hơn nữa… tôi thề là tôi không hề biết ông Tân muốn giá họa cho Thế Phong. Cả tôi và anh Thành đều không biết chuyện đó, đến khi nghe chị Hai nói là phát hiện Nhã Ngọc chết trong phòng Thế Phong thì tôi mới biết… lúc đó tôi mới biết mà…
Bà Hai bị nhắc tên, bà vội vàng bào chữa cho bản thân mình.
– Là… là chú Tân phát hiện ra trong phòng của con có người chết… chứ mẹ… mẹ không có biết. Mẹ… mãi sau này chú Tân mới nói sự thật cho mẹ biết… nhưng lúc đó chuyện đã qua lâu lắm rồi… mẹ cũng không rõ sự thật là thế nào… mẹ chỉ biết là cha con lỡ tay hại chết Nhã Ngọc rồi chú Tân vu oan cho con….
Thế Phong nhìn một bên là mẹ mình, một bên là người mà anh xem như mẹ… đột nhiên anh cảm thấy bản thân anh thảm hại quá… bản thân anh đã chịu đựng thiệt thòi nhiều quá…
Hóa ra là tất cả bọn họ đều biết anh không hề liên quan đến cái chết của Nhã Ngọc, thế nhưng bọn họ lại cố ý muốn ép anh phải nhận tội về cái chết đáng thương của cô gái kia. Nhã Ngọc thì đúng là rất đáng thương đó, vậy còn anh có đáng thương không? Anh sống bao năm trong nỗi dằn vặt và sợ hãi, chỉ cần nghe nhắc đến tên Nhã Ngọc thì đã khiến da đầu anh tê buốt lên. Nếu không có thầy Đại và Tiểu Yến giúp sức cho anh, nếu không có thầy Đại hướng dẫn anh dùng cách này để gài bẫy bà Năm, vậy thì đến bao giờ anh mới được minh oan? Anh… anh có đáng thương không? Anh có không?
Hai tay siết thành nắm đấm co chặt vào nhau, vành mắt Thế Phong đỏ lên, anh nhìn về hướng bà Hai và bà Năm, anh gằng mạnh từng chữ.
– Hóa ra… các người đều biết là tôi không liên quan đến cái chết của Nhã Ngọc. Thế nhưng một người vì chồng, một người vì con trai út… hai người đều muốn tiếp tay cho cái ác… đều muốn đổ hết tội lỗi lên đầu của tôi… muốn tôi phải sống trong khổ sở và dằn vặt đến hết cả đời. Nếu như ngày hôm nay tôi không tự điều tra, không tự tìm cách minh oan cho mình… vậy thì các người đợi tới bao giờ mới chịu nói cho tôi biết? Hay các người muốn tôi chết dần chết mòn… muốn tôi sống trong ám ảnh u uất cả đời? Hả? Phải không? Nói đi!
Bà Hai câm nín trước lời chất vấn của con trai, bà biết thân bà mang tội nghiệt quá nặng, con trai của bà sẽ mãi mãi không thể tha thứ cho bà. Vậy nên thay vì cứ bào chữa cho cái sai của mình, bà xin cúi đầu nhận lỗi…
Bà Hai biết thân biết phận, nhưng còn bà Ba thì vẫn không, bà sợ mang tiếng, bà sợ Thế Phong sẽ hận bà cả đời, vậy nên bà cật lực ra sức chống chế và biện minh cho mình.
– Phong… dì là bất đắc dĩ mà con… nếu con là dì… con cũng sẽ chọn cách làm như dì… không còn sự lựa chọn nào khác. Mà dì kể từ sau khi che giấu cho cha con, dì cũng đã ân hận biết bao, mặc cho cha con năn nỉ dì, dì vẫn chọn lui về ở ẩn… ngày ngày gõ mõ tụng Kinh, đi chùa làm công quả để cầu phước cho con… cầu siêu độ cho vong hồn của Nhã Ngọc mà con?
Thế Phong cười ra nước mắt, anh trơ mắt nhìn bà Ba, nhìn đến mức muốn giết người… đến cuối cùng thì người mà anh tin tưởng nhất… lại chính là người khiến cho anh thất vọng nhất!
Thanh Yến hít sâu vào một hơi, cô nén đau thương đi tới ôm lấy chồng cô an ủi. Cô biết giờ phút này tốt nhất không nên nói gì, chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi…
Ngày hôm đó lúc cô phát hiện bà Năm có liên quan mật thiết tới Nhã Ngọc, cô liền nói cho Đại Đại biết, Đại Đại bảo cô cứ giao hết cho thầy, không cần nhúng tay vào. Bởi vì khi đó cô vẫn chưa nói rõ về thân phận của cô với Thế Phong, vậy nên cô sợ anh sẽ hiểu lầm, cô mới không trực tiếp bàn chuyện với anh. Sau đó chắc là Đại Đại đã thương lượng với Thế Phong, cuối cùng mới có kết quả như thế này…
Mà Thế Phong dù có giận đến cỡ nào thì cũng không nỡ làm vợ anh lo lắng, anh vội vàng lấy tay lau mặt, sau đó quay sang trấn an cô.
– Anh không sao mà, anh chỉ là… tổn thương một chút thôi… anh không sao…. không sao!
Nhìn thấy cử chỉ dịu dàng ôn hòa này của Thế Phong, Thanh Yến vô thức cảm thấy đau đớn vô vàn trong lòng. Cô vừa xót thương cho Nhã Ngọc, cũng vừa phẫn hận thay cho Thế Phong. Một người lương thiện như Nhã Ngọc thì bị hại đến mức chết thảm, còn người chính trực tử tế như Thế Phong thì lại phải chịu hàm oan trong suốt bao năm trời…
Mẹ nó! Cuộc đời đúng như một trò đùa mà!
Bà Năm ngồi bẹp dưới đất, thân bà xụi lơ, bà thoáng liếc khẽ sang “ông chủ Trần” giả mạo, giọng bà có chút nhạo báng.
– Cũng may cho ông… nếu không thì bây giờ ông cũng chết trong tay tôi rồi… ông nên về thắp hương bái tạ tổ tiên đi. Tôi hạ độc ông không được thì tôi sẽ đ-â-m c-h-ế-t ông… cũng may đó!
“Ông chủ Trần” giả mạo nghe thấy những lời như vậy, ông ta cũng rén nhẹ trong người. Người phụ nữ này tuy đẹp nhưng tâm địa cứng cỏi độc ác quá, cũng may là ông ta đã được cậu Hai bảo kê, cộng thêm phước ông ta dày cho nên mới còn yên ổn mà ngồi ở đây!
Phút chốc, trong lúc mọi người tưởng chừng như tất cả sự thật đã được phanh phui thì bà Năm lúc này lại đột nhiên cười thé lên, bà tiếp tục moi móc sự thật. Bà chỉ tay vào bà Hai và bà Ba, bà phẫn nộ hét lớn.
– Mày! Tụi mày biết vì sao tao chỉ giết thằng Tân mà không giết thằng Thành không? Tại vì thằng Tân nó biến thái hơn thằng Thành nhiều, thằng Thành nó là lỡ tay giết người nhưng còn thằng Tân… ngay cả khi cháu gái tao đã chết… nó vẫn còn h-ãm- h-i-ep con bé được mà. Nó nói nó làm như vậy thì kế hoạch mới hoàn hảo, mới vu oan giá họa cho cậu Hai một cách thuận tình thuận lý nhất. Nó còn xông thuốc mê cậu Hai nữa mà, nó thực hiện xong hành vi đồi bại với cháu gái tao xong thì mới đưa con bé tới phòng cậu Hai dàn cảnh ngủ chung… khốn nạn thiệt chứ! Bởi vậy, đó cũng là lý do mà nó kêu thầy tới trù yếm tan hồn phách của cháu gái tao vì sợ con bé sẽ về đòi mạng nó. Vậy nên khi tao giết nó rồi… tao cũng kêu người tới yểm nó để nó vĩnh viễn không được siêu thoát…
Đến giờ thì cả Thế Phong và Thanh Yến mới rõ được nguyên nhân vì sao thầy Đại và cả Ngao sư phụ đều không tìm thấy hồn phách của chú Tân sau khi chết… ra là vì bị bà Năm cho người trấn yểm rồi…
Chú Tân… à không, phải gọi là lão già biến thái Tân mới đúng! Ông chủ Trần là lỡ tay giết người, nhưng lão Tân mới đúng là kẻ biến thái cực đoan thật sự. Lão ta vì muốn thực hiện kế hoạch vu oan hoàn hảo nhất mà cố tình h-ãm-h-i-ep Nhã Ngọc dù cô ấy đã chết. Sau đó là xông thuốc để Thế Phong mê man, tiếp đến mới đưa Nhã Ngọc đến để dàn cảnh cả hai ngủ chung. Lão ta lợi dụng thân thể đặc biệt kỳ lạ của Thế Phong để giá họa cho anh, làm cho anh sau một đêm say rượu tỉnh dậy thì nghĩ là anh đã… đã hại chết Nhã Ngọc. Thâm, thâm độc và khốn nạn thật sự mà!
Không khí yên lặng khoảng chừng vài giây, lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu hét thất thanh của bà Út Lựu. Bà Út Lựu chỉ tay vào bà Ba, vừa vặn ngay lúc đó, bà Năm cũng đang nhào về phía bà Ba, còn hai mắt của bà Ba thì trợn trắng lên, máu tươi ở đâu tí tách rơi xuống nền nhà…
Mọi người hốt hoảng la hét, Thế Phong và A Đông nhanh trí hơn, một người chạy tới đỡ lấy bà Ba, một người thì kéo bà Năm sang một bên. Dây thừng trói tay bà Năm không biết đã lỏng lẻo từ lúc nào, trên tay bà Năm vẫn còn lâm le con dao nhỏ, trên con dao dính đầy máu tươi…
Mà biểu cảm của bà Năm cỗ quái dị biệt lắm, sau khi đã đ-âm một nhát vào ngực bà Ba, bà Năm không một chút sợ hãi, mặt mày bà quắn quéo nhăn nhó lại, bà cười lớn, nói trong hả hê.
– Thằng khốn Tân chết rồi, thằng Thành rồi sẽ chết theo nhanh thôi, còn mỗi con khốn này… nếu mày cũng chết thì tao cũng yên lòng rồi. Nếu không có mày thì cháu tao đã không chết oan như vậy… mày… đây là quả báo cho mày… quả báo cho tất cả chúng mày…
“Roẹt”
Nhanh như cắt, con dao nhọn vừa nãy đã đâm bà Ba đột nhiên được chính bà Năm dùng để đ-âm sâu vào bụng của chính mình, máu tươi bắt đầu chảy ra ướt đẫm một mảng lớn. Mà bà Năm như sợ bản thân sẽ không chết, bà liền rút dao ra sau đó dưới sự ngăn cản quá muộn của A Đông, bà lại tự đ-âm thêm vào bụng mình một nhát nữa…
Hai mắt bà trợn trắng, máu tươi chảy thấm ướt thân dưới, bà nở nụ cười quỷ dị, kiên quyết dùng chút hơi thở cuối cùng mà gieo lời nguyền rủa.
– Tôi… Lý Lệ Duyên xin quyền rủa nhà họ Trần… làm đâu phá sản đó… người bệnh tật chết dần chết mòn… không con cháu nối dõi… không kẻ hương khói… Chỉ trừ Trần Thế Phong là không… không dính lời nguyền… vợ con cũng không dính… Lý Lệ Duyên tôi xin… quyền rủa!
Dứt câu, bà Năm trợn mắt lên lần cuối, sau đó nấc lên một hơi, gục xuống đất mà chết không nhắm mắt!
Lời nguyền xác thành… cái chết của bà Năm chính là sự bắt đầu cho lời nguyền sẽ trở thành hiện thực…
Cây kim trong bọc cũng có ngày phải tòi ra… bi kịch… quả là bi kịch của hào môn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!