Mợ Hai Kỳ Bí Truyện - Phần 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
311


Mợ Hai Kỳ Bí Truyện


Phần 49


Trở thành mợ Hai nhà họ Trần, cứ tưởng là sẽ vất vả lắm, thế nhưng Thanh Yến lại nhàn hạ đến mức không tưởng tượng được. Thế Phong không cho cô làm gì, mọi việc đã có bà Ba giúp, cô không cần phải quán xuyến gì đó như lời của mọi người vẫn thường hay nói. Trước kia lúc còn ở dâu thì học quy tộc tới xù đầu xù cổ, bây giờ về làm mợ Hai rồi thì lại không cần phải dùng tới. Mặc dù cũng có thắc mắc nhưng Thanh Yến lại không dám hỏi nhiều, bởi vì Thế Phong cực kỳ kiên quyết trong chuyện này, anh còn làm mặt căng thẳng với cô. Vậy nên dù cô có muốn chạy tới phụ giúp bà Ba thì cũng không dám, bởi vì chồng cô sẽ mắng. Lấy chồng thì phải nghe chồng, cha cô đã dạy như vậy, cô không thể không nghe theo.
Thế Phong thời gian này cũng không quá bận, việc ở công xưởng anh giao bớt cho cậu Tư quản lý, anh chỉ cần đến giải quyết những chuyện quan trọng là được. Mà việc ở tộc họ anh cũng bắt đầu để cậu Tư đi thay, anh lấy lý do sức khỏe không được tốt nên không đến tham dự quá nhiều.
Một số hành động kỳ lạ của Thế Phong lúc này, nếu ai chịu để ý thì có thể thấy được, Thế Phong là đang muốn đào tạo Thế Phương trở thành người giống như anh hiện tại. Còn về lý do vì sao Thế Phong lại đột nhiên thay đổi muốn nâng đỡ đứa em trai mà mình từng ghét nhất, vậy thì còn phải chờ thời gian về sau cho câu trả lời!
*
Bà Ba hôm nay rảnh rỗi đến thăm bà Hai, gần đây bà Ba cũng thường đến hỏi thăm sức của bà Hai, cứ vài ngày sẽ tới một ngày, đơn giản là đến thăm hỏi sức khỏe vài câu rồi thôi. Nhưng mà hôm nay bà Ba có chút ý đồ gì đó, không hẳn chỉ là tới thăm, lại giống như là tới để nhờ vả. Vì kể từ sau khi bà Hai đột nhiên ngã xuống, bà Ba phải nói là bận đến không có thời gian nghỉ ngơi. Gần đây còn phải “huấn luyện” thêm vợ tương lai của cậu Tư, đã bận lại càng thêm bận.
Thở dài một hơi đầy phiền muộn, bà Ba khẽ giọng than thở.
– Chị Hai, chị có thể nào nói riêng với bé Yến để con bé tới phụ giúp em được không? Mặc dù có dì Thảo ở sau phụ giúp nhưng em vẫn không quen quán xuyến những loại công việc này… em sắp không chịu được nữa rồi!
Bà Hai ngạc nhiên nhìn bà Ba, giọng bà trầm thấp, bà hỏi.
– Sao đến mức như vậy? Em đã đến nói với Thanh Yến mà nó không chịu à?
Bà Ba lắc đầu, bà cũng khổ tâm trong lòng.
– Không phải là bé Yến không chịu, mà là Thế Phong không đồng ý. Trước hôm rước dâu, Thế Phong đã tới tìm em, thằng bé nói với em sẽ không để bé Yến tham dự vào công việc quán xuyến trong nhà. Thằng bé còn nói nếu em không làm xuể thì nói với chị đưa con bé Thuý Liên tới để nó phụ với em. Nhưng mà chị cũng biết rồi đó, Thúy Liên là người mới, con bé tới đây thì em lại phải dạy cho con bé, chứ con bé đã giúp được gì cho em đâu. Mà trong khi đó bé Yến là Mợ Hai, là dâu trưởng, những công việc này em đâu thể cứ làm mãi được, em chỉ là thay chị trong lúc chị bệnh thôi mà…
Dừng chút, bà Ba lại tiếp tục thỉu não nói thêm, chỉ là biểu cảm của bà lúc này rất khác thường, dường như là có thêm chút tủi hờn, cũng có thêm chút thất vọng.
– Mấy bữa trước em cũng có đến tìm Thế Phong một lần nữa, em cũng không dám nói gì nhiều nhưng mà thằng bé vẫn nhất quyết không để vợ nó đụng tay đến chuyện nhà cửa, còn làm thái độ căng thẳng với em. Trong khi đó con bé Yến cũng không khôn khéo lắm, con bé rảnh rỗi là về nhà mẹ, cũng không chịu đến giúp đỡ phụ giúp cho em với dì Thảo. Chị Hai, em hết cách rồi nên mới tới tìm chị, chị xem có cách nào khuyên nhủ vợ chồng Thế Phong giúp em…
Bà Hai nhíu mày trầm tư sau khi nghe những lời mà bà Ba vừa nói, về chuyện này bà cũng đã nghe dì Thảo nói qua. Trước cứ nghĩ là do Thanh Yến mới về làm dâu nên Thế Phong xót vợ, không để vợ làm việc nhà. Nhưng nếu tình hình giống như những gì mà bà Ba vừa nói, vậy thì sự tình đã không còn đơn giản như những gì mà bà đã nghĩ nữa rồi. Con trai của bà không phải là người hồ đồ không phân rõ đúng sai, đây là nó đang muốn…
Lo lắng bất chợt kéo đến, bà Hai nhìn bà Ba, có vài chuyện cất giấu trong lòng đã lâu, bà Hai cũng không định sẽ cùng bà Ba nói những loại chuyện này. Nhưng rõ ràng là có một số việc, bà dù có muốn giấu giếm thì cũng không cách nào có thể giấu giếm mãi mãi được.
Ngập ngừng một hồi rất lâu, bà Hai cuối cùng cũng không chần chừ nữa, bà quyết định nói thẳng.
– Kim… chị hỏi cô chuyện này… không biết là cô có còn nhớ hay không?
Đột nhiên nhìn thấy thái độ của bà Hai khác lạ, bà Ba cũng trở nên căng thẳng hơn. Lưng bà ngồi thẳng thừng, giọng bà có chút khẩn trương.
– Chị Hai… có chuyện gì vậy? Chị đừng làm em sợ chứ chị Hai?
Bà Hai điều chỉnh âm giọng nhỏ xuống nhất có thể, thần sắc bà trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết.
– Không biết là cô có còn nhớ chuyện năm đó của Nhã Ngọc hay không?
Nhắc đến cái tên Nhã Ngọc, bà Ba đầu tiên là thấy kỳ lạ hoang mang, sau đó như nhớ ra được cái tên vừa rồi là ai, bà bắt đầu cảm thấy hoảng hốt sợ hãi. Mi mắt bà chớp chớp liên tục, giọng của bà trở nên lo sợ khác thường.
– Sao… sao tự dưng chị Hai lại nhắc tới người này? Chẳng phải tất cả đã thống nhất sẽ không… không nhắc tới cô ấy nữa rồi hay sao?
Bà Hai cũng lo lắng không kém gì bà Ba, giọng bà cực kỳ nghiêm trọng, bà nói.
– Chị cũng không muốn nhắc tới cô ấy vào lúc này… nhưng mà… chị nghi ngờ… Thế Phong đã phát hiện ra sự thật chuyện của năm đó. Vậy nên gần đây thằng bé mới có những hành động lạ, giống như là nó muốn rời bỏ nhà này mà đi vậy…
Bà Ba ngỡ ngàng nhìn chằm chằm bà Hai, phải mấy phút sau, bà mới dám run rẩy lên tiếng hỏi.
– Chị Hai nói có thật không? Sao… sao lại có chuyện này được?
Tâm tình bà Hai cũng trở nên phiền muộn, bà ngã lưng dựa vào thành ghế, khổ sở nói từng chữ chậm rãi.
– Chị cũng không muốn nghĩ đây sẽ là sự thật, nhưng nếu những gì chị đoán là đúng… vậy thì bi kịch thật sự sắp xảy ra rồi. Thế Phong nếu phát hiện ra được sự thật… nó… chắc sẽ hận gia đình mình lắm. Chị không rõ bây giờ nó đang có tâm ý gì… nhưng những hành động của nó hiện tại… khiến chị lo lắng quá…
Bà Hai càng nói, bà Ba càng cảm thấy mù mịt trong lòng. Hai tay bà co rúm lại giấu sau lớp áo, phải mất mấy phút sau, bà mới có thể bình tâm lại được. Bà nhìn bà Hai, giọng bà ngập ngừng, hỏi.
– Nhưng mà… chị Hai lo cái gì? Chuyện năm đó của Nhã Ngọc… bộ có gì khác thường hay sao hả chị?
Bà Hai nhìn thẳng vào mắt của bà Ba, ánh nhìn của bà dò xét nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
– Vậy chứ… anh Thành không nói gì cho em nghe hay sao hả Kim? Em thật sự không biết chuyện gì?
Bà Ba run như cầy sấy, bà lắc lắc đầu, run rẩy đáp.
– Dạ không… làm gì có nói gì… em có biết gì đâu…
Câu trả lời của bà Ba khiến cho bà Hai có chút ngờ vực không tin tưởng lắm. Trước khi có sự xuất hiện của bà Năm thì bà Ba là độc sủng, chồng bà cực kỳ yêu thích cô vợ nhỏ này. Chồng bà có tổng cộng bốn người vợ, bà là vợ lớn, cũng không được yêu chiều nhất, bà Tư có bệnh hiểm nghèo nên qua đời từ rất lâu, bà Năm là người mới sau này. Còn bà Ba đây mới chính là người được hưởng ngàn vạn sủng ái không ai sánh bằng… kể cả là bà Năm cũng không bì kịp…
Kể từ sau khi cậu Ba, cũng là đứa con trai yểu mệnh vừa sinh ra đã mất của bà Ba qua đời, bà Ba không thể sinh con được nữa, chồng bà lại càng yêu chiều bảo bọc bà Bà hơn. Cái gì chồng bà cũng nghĩ đến bà Ba đầu tiên, một tuần ngủ ở phòng bà Ba phải hơn bốn ngày, cưng chiều vô hạn. Mãi cho tới khi bà Ba đột nhiên đòi bế quang ở ẩn ngày ngày tụng Kinh gõ mõ, chồng bà khuyên mãi không được thì mới thôi, không chung đụng vợ chồng nữa. Vậy nên khi nghe bà Ba nói không biết gì, bà thật sự không tin, bởi với mức độ yêu chiều kia của chồng bà dành cho bà Ba thì làm gì có chuyện ông ấy giấu không tiết lộ chuyện năm đó của Nhã Ngọc và Thế Phong cho bà ấy biết?
Vẫn cố hỏi lại một lần nữa cho thật chắc chắn, bà Hai dè chừng, hỏi.
– Thật sự là anh Thành không nói gì cho em biết?
Bà Ba trước sau như một, lắc đầu dữ dội mà đáp lời.
– Dạ… không… không mà chị Hai… anh ấy… có nói gì với em đâu. Nhưng mà có chuyện gì sao hả chị? Chuyện năm đó của Thế Phong là sao?
Nhìn biểu cảm lo lắng hoang mang này của bà Ba, bà Hai nghĩ qua một hồi, cuối cùng lại quyết định không nói. Bởi nếu đúng là chồng bà chưa nói gì với bà Ba thì chứng tỏ là ông ấy sợ bà Ba sẽ chịu không nổi đả kích. Theo quan sát của bà về cô vợ bé này của chồng thì bà Ba là người nhát gan, phàm là những chuyện lớn hay là chuyện gì nghiêm trọng thì tốt nhất đừng để cho bà ấy biết, kẻo bà ấy sẽ vì sợ hãi mà ăn không ngon, ngủ không yên mất. Mà người nhát gan như vậy thì cũng không nên tiết lộ bí mật làm gì… sẽ rất phiền phức.
Bà Hai không nói, thế nhưng bà Ba cũng không hỏi nhiều. Chỉ là trước lúc bà Ba rời khỏi phòng, bà Hai vẫn cố nói thêm một câu nữa.
– Năm đó em với Nhã Ngọc cũng thân thiết, nếu có thời gian thì tới thắp nhang cho cô ấy hộ gia đình mình. Chị thân mình không khỏe, đi đến những nơi âm khí quạnh hiu như vậy không tiện, nhờ cậy em hết!
Bà Ba bất động khoảng mấy giây, chừng một chút sau, bà mới nặng nề mà gật đầu đồng ý với bà Hai.
Chỉ là khi cửa phòng ngủ vừa được đóng lại, bà Ba đã không còn kìm nén được nữa mà phải vịn tay vào tường để chống đỡ bản thân. Sắc mặt bà trắng bệch, mặt cắt không còn một giọt máu, ánh mắt sợ sệt hoảng loạn, kèm theo đó là vành mắt đỏ rực lên. Phải mất gần mấy phút sau, khi có người đến gần hỏi han bà, bà mới tỉnh táo trở lại mà gắng gượng đi từng bước nặng nề trở về phòng…
Cũng trong ngày hôm đó, tiếng tụng Kinh gõ mõ lại vang lên đều đặn và kéo dài rất lâu, rất lâu!
*
Vì là vợ chồng son mới cưới nên ngày nào cậu mợ Hai cũng phải làm “thủ tục” cấm trẻ em xem trước khi ngủ. Cậu Hai từ ngày có vợ dồi dào sức lực ra hẳn, trước cứ tưởng cậu chân yếu tay mềm, ai có dè cậu “hành” con gái nhà người ta muốn lên bờ xuống ruộng.
Thanh Yến nằm sấp úp mặt vào cánh tay Thế Phong, lưng trần lộ ra trắng muốt, khiến người đàn ông nào đó bên cạnh lại nổi lên ý định muốn ăn “thịt” người. Nhìn thấy hai mắt sáng rực đầy thích thú của ai đó, cộng thêm động tác xoa vuốt sau lưng, Thanh Yến liền quay sang trừng mắt chồng mình, cô hăm he đe dọa.
– Anh muốn chết à? Thu lại ánh mắt hổ sói rình mồi này của anh ngay đi, kẻo em đánh anh mềm xương bây giờ?
Thế Phong nhìn thấy bộ dạng xù lông nhím của vợ, anh bật cười nức nẻ, cưng chiều hôn lên môi cô vài cái, anh nói.
– Anh thu lại ánh mắt hổ sói rồi đây, không chọc em nữa, không chọc nữa. Lại đây, anh ôm một chút. Ngày mai có về chơi với cha không, sáng anh đi làm, anh đưa em về luôn?
Thanh Yến nhích người nằm sát bên cạnh Thế Phong, cô vẫn nằm úp, mặt xoay vào người anh, vừa nhìn anh vừa trả lời.
– Ngày nào em cũng về thăm cha, mẹ sẽ không nói gì hả anh? Dì Ba mấy hôm nay có chút không hài lòng về em rồi… hay là anh để em tới phụ dì ấy đi?
Thế Phong không đồng ý, anh kiên quyết giữ vững quan điểm tới cùng.
– Không được, em cứ để dì ấy làm, cũng có dì Thảo phụ giúp, còn có cả Thúy Liên, không cần em phải vất vả nhúng tay vào. Nếu em không về thăm cha thì cứ tới chỗ mẹ ngồi chơi với bà, còn chuyện trong nhà em đừng đụng tay tới.
Thế Phong quyết tuyệt như vậy cũng là vì có lý do riêng của anh, bởi anh có linh cảm, anh sẽ không còn ở đây lâu nữa đâu. Anh không muốn Thanh Yến phải động tay vào những chuyện không có kết quả, anh không muốn cô cực khổ vì cái gia đình này của anh…
Dừng chút, như sợ vợ sẽ hiểu lầm, Thế Phong liền giải thích sơ qua cho cô hiểu.
– Anh không để em đụng tay vào việc nhà không phải vì anh không tin tưởng em hay là anh có ý đồ bất chính gì khác. Anh làm như vậy cũng vì nghĩ cho em, bởi vì chúng ta sẽ không…
Lời còn nói chưa hết câu thì ở bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa gấp rút, kèm theo đó là giọng nói nghiêm nghị khẩn trương của A Đông.
– Cậu mợ Hai… chỗ “ông chủ” xảy ra chuyện rồi… bà Năm ra tay rồi!
Thanh Yến thính tai lẹ chân, cô vừa nghe đến hai chữ bà Năm thì liền bật người ngồi dậy, cô còn định phóng ra mở cửa nhưng may là có Thế Phong túm kéo cô giữ lại. Anh nhíu mày nhìn cô, bất đắc dĩ cười cười, anh khẽ nói.
– Bình tĩnh nào! Mặc quần áo vào đi đã, cái tính hóng hớt này… không có ai như em!
Lúc này Thanh Yến mới chợt nhớ ra là suốt từ nãy tới giờ cô vẫn trong trạng thái “thỏa thân”. Có chút xấu hổ cười giả lả, cô vội lấy chăn trùm hết lên người, đợi chồng cô lấy quần áo khác đưa cho cô mặc.
Mặc xong quần áo, vừa gấp gáp bới tóc, cô vừa nghiêm túc hỏi.
– Anh… vừa nãy hình như A Đông nói là… bà Năm ra tay phải không?
Thế Phong mặc đồ xong đã lâu, chỉ là anh không vội, vẫn ung dung ngồi ghế đeo đồng hồ.
– Ừ, chắc có lẽ là ra tay rồi…
– Ra tay với cha?
– Chắc là vậy.
Thấy thái độ bình thản của chồng mình, Thanh Yến khẽ nhíu mày nghi ngờ, cô sốt ruột hỏi anh.
– Anh… bộ anh không lo cho cha sao? Em thấy anh… lạ lạ sao ấy?
Thế Phong nhìn cô, thần sắc của anh rất lạnh, lời nói cũng vì thế mà lãnh bạc hơn bao giờ hết.
– Mọi chuyện… lát nữa em sẽ biết. Em cứ thoải mái mà chải tóc, không cần vội đâu. Đợi tất cả đến đông đủ rồi mình hãy xuất hiện… lúc đó kịch hay mới chính thức bắt đầu!

Yêu thích: 5 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN