MOB-WORLD GAME - Chương 34: Sao xấu?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


MOB-WORLD GAME


Chương 34: Sao xấu?


-Khoan đã….anh…level 100 sao?

Rynn phán một câu làm tôi sững người lại. Sao…sao cô ta biết? Người của hệ thống à? Mình…có nên giết cô ta không?

-“Chắc có nhầm lẫn gì rồi.”- Tôi quay lại giả nai.

-Vậy sao? Thế chắc em nhầm lẫn tí.- Cô nàng cười xuề xoà.

Tôi cắm đầu đi thẳng. Khỉ thật! Con nhỏ này…phải trừ khử sớm thôi.

-Dunnnn!! Chờ mình với.- Alen gọi với theo.

……

Trời cũng đã khuya rồi. Bọn tôi ngồi đốt lửa nướng mấy con chim mới săn được lúc nãy. Tôi vừa ăn vừa quay đầu lại với mọi người. Cầu mong con nhỏ đừng bốc phốt tôi lúc này.

-Rynn này!! Chuyện Dun level 100 lúc nãy là sao?- Thằng quỷ Alen tự dưng khơi mào.

-À…không có gì!! Mình nhìn lộn tí thôi. Tại thấy lực chiến của anh Dun khá cao nên nhầm lẫn. Thực sự ảnh mới level 69 à hihi!.- Rynn cười nói.

-Ồ!! Cũng đúng Dun mạnh lắm nên nhầm lẫn cũng phải.- Thằng Alen gật gù.

Tôi liếc qua Elena thì thấy nàng đang nhìn tôi với một ánh mắt kì lạ. Có lẽ cô nàng cũng biết chuyện tôi max level rồi.

-“Cô có thể nhìn được lực chiến đối phương sao?”- Tôi kéo khăn bịt quay lại nhìn thẳng vào mắt Rynn hỏi.

-Dạ. Em sở hữu con mắt thần rừng nên có thể nhìn thấu các loại sức mạnh.- Rynn nheo mắt cười.

Tôi gật gù. Thế đúng rồi. Rynn chỉ đang cố gắng giữ bí mật giúp tôi mà thôi. Chứ hẳn cô ta biết tỏng mọi thứ về tôi rồi.

-Không những thế đôi mắt của Rynn còn nhìn thấu được tâm can đấy nhé. Hồi nhỏ mình mấy lần đi chơi về bị nhỏ bóc mẽ với bố mẹ hết luôn.- Thằng Alen kể với giọng đầy cay cú.

-Tại sao em lại bị săn đuổi?- Elena bất giác lên tiếng hỏi.

-Em…em không biết nữa. Họ nói máu của em có thể đem lại sự sống…-Rynn rụt rè nói.

-Một lần Rynn với em chơi ngoài đồng. Vô tình Rynn bị đứt chân do quẹt vào lưỡi một cây quốc. Kì lạ là sau đó đất đai ở đấy bỗng chốc trở nên màu mỡ, lúa trổ bông ươm vàng rất nhanh. Một người dân thấy vậy thì bắt đầu đi loan tin và….từ đó họ săn đuổi Rynn để lấy máu.- Alen nắm chặt tay thuật lại trong sự căm giận.

-Buồn nhỉ? Cái cảm giác đi đâu cũng phải chạy trốn người khác….- Miran bất chợt nói. Mặt con nhỏ bỗng buồn hẳn đi.

-Em sao vậy Mi?- Elena quay qua quan tâm cô em bé bỏng của mình.

-À…không có gì…tại e thấy đồng cảm thôi. 2 người là bạn thuở nhỏ sao?- Miran bẻ lái.

-Ừa…Rynn được gia đình mình nhận nuôi từ bé. Sau đó mẹ mình bị làng sương mù giết. Từ đó gia tộc mỗi người một nơi. Mình đi theo ba. Rynn bị săn đuổi. Những người khác thì biệt tích. May mắn thay giờ mình được gặp lại Rynn rồi hihi.- Alen xoa đầu Rynn cười hạnh phúc.

-Dun này… anh không thể quay mặt lại ăn chung với mọi người được sao?-Miran khó chịu.

im lặng

-Anh Dunkel, anh chỉ truyền suy nghĩ được khi nhìn vào mắt đối phương thôi sao?- Rynn bắt đầu táy máy.

-“Ừm. Chắc thế.”- Tôi quay lại ậm ừ đáp rồi vứt cái xương chim vào đống lửa.

Chính tôi còn chưa biết được hết khả năng của cái thuật di tâm này mà.

-Theo như em biết thuật di tâm có thể truyền được ngay cả khi trong đầu nghĩ về đối tượng muốn truyền đấy. Anh thử xem.- Rynn từ tốn nói.

Hả? Có sao? Thuật này xịn đến thế cơ à?

Tôi nhắm mắt thử theo lời cô nàng. Coi nào…thử thằng Alen xem. Tôi rặn óc nghĩ về bản mặt đáng ghét của nó. Vừa mới hiện được hình ảnh lên tôi nhanh chóng truyền…

-“Alen não lợn.”

-Ơ…cậu mới nói gì vậy Dun? Alen lớn lắm?- Thằng não lợn này lại suy diễn lung tung.

Haizz khó dữ ta. Hình ảnh hiện lên phải nghĩ tới câu cần truyền, lúc đó thì hình ảnh thằng Alen lại biến mất. Có lẽ phải thật tập trung mới làm được.

-“Alen óc heo.”- Tôi cố gẳng thử lần nữa.

-Alen…héo?- Nó lại chế biến câu nói của tôi.

-“Bỏ đi! Khó quá.”- Tôi chán nản nhìn Rynn bỏ cuộc.

-Hihi! Không phải dễ đâu. Anh cứ luyện tập từ từ. Khi anh đạt được thuật này đồng nghĩa anh đạt được “con mắt ngoại lực” đấy. Nếu chăm chỉ anh có thể đọc suy nghĩ, kiểm soát suy nghĩ, thậm chí có thể tạo ảo ảnh trong đầu người khác.- Rynn thông não cho tôi.

Cái này thì tôi được nghe từ ông già kia rồi. Trong lúc tôi đau khổ trong ảo giác đấy thì ổng có nói thì phải? Chỉ có điều…làm sao đạt được cảnh giới đó thôi.

-Woaaa!! Bá đạo nhỉ!?- Miran trầm trồ nhìn tôi.

-Nó là kĩ năng cấm mà hihi. -Rynn cười mỉm.

-Cấm?- Elena nheo mắt khó hiểu.

-Nếu sử dụng những kĩ thuật cao cấp quá nhiều sẽ làm cơ thể suy nhược nhanh chóng. Thậm chí dẫn đến…cái chết!- Rynn đáp Ele nhưng mà cô nàng lại nhìn tôi như một lời cảnh báo.

Haizz! Dù gì cũng là game thôi mà. Làm gì đến mức đó.

-“Tôi buồn ngủ rồi. Ngủ trước nhé. Alen canh thú rừng nha. Mệt thì đổi ca. Nghỉ ngơi đi mai chúng ta xuất phát sớm đấy”- Tôi nhắc nhở vài câu rồi đứng dậy nhảy lên cây ngủ.

…..

-Dun à!!! Dậy đi!! Canh giúp mình với! Mình buồn ngủ rồi.

Tôi đang say giấc nồng thì bị thằng quỷ Alen lay người lên tục muốn té cây luôn. Haizz chịu vậy, tôi ngồi dậy vươn vai mấy cái rồi nhường chỗ cho nó. Mới đặt lưng xuống thôi thằng quỷ này đã ngáy như một con lợn rồi.

Tôi nhảy xuống đi vệ sinh phát rồi leo lên cái cây cao nhất canh chừng. Khỉ thật! Lắm muỗi thế không biết. Tôi liên tục vỗ bôm bốp để không bị chúng nó cắn. Không lẽ ông dùng “Hắc thạch” thiêu sống chúng mày? Đừng để tao cáu lên nhá.

-Đến lượt anh canh sao?- Nhỏ Rynn từ đâu xuất hiện sau lưng tôi.

-“Ừm! Cây cao thế mà cô cũng leo lên được! Giỏi đấy!”- Tôi quay qua nhìn nhỏ trầm trồ.

-Em đâu có leo! Bay mà…- Nói rồi con nhỏ bay lơ lửng giữa không trung một đoạn cho tôi xem.

WT…F!!! Bay…bay được thật luôn kìa.

-Đừng ngạc nhiên thế! Em thuộc tiên tộc mà.- Nhỏ nheo mắt cười.

-“Tiên tộc?”

-Là một tộc ngoại đạo ý. Tộc bọn em ít người lắm. Chỉ có hơn 50 người thôi. Sau cuộc chiến với ác ma 1000 năm trước thì tộc em bị xoá sổ hoàn toàn rồi. Hihi!!- Con nhỏ gượng cười nhưng vẫn không giấu được nét đượm buồn trong đôi mắt.

-“Sao cô còn sống?”- Tôi hỏi một câu bao vô duyên. Hỏi xong mới biết mình lỡ lời nên nhanh chóng quay đi chỗ khác.

-Lúc đó em còn nhỏ lắm. Em chỉ được nghe mẹ Alen kể là Tiên tộc đã bị giết cả rồi! Em có lẽ là người duy nhất sống sót được bả nhận về nuôi trong một lần bắt gặp em trong rừng hihi.-Nó vẫn mỉm cười. Một nụ cười cố gắng.

-“Cô…đừng nói cô hơn 1000 tuổi rồi nhé?”- Tôi sửng sốt nhìn bộ dạng như con nít của nó.

-Đúng rồi! Tuổi thọ của bọn em lên đến 8000 tuổi đấy.- Con nhỏ nheo mắt nhìn tôi cười thích thú.

-“Thôi đừng gọi tôi bằng anh nữa. Gọi bằng cháu đi.”- Tôi ngượng ngùng.

Mé nó 1000 ngàn tôi xưng anh em với tôi. Tổn thọ quá TT.

-Không không! Nếu tính với người ở đây thì em chỉ bằng một người 10 tuổi thôi.- Nó xua tay liên tục.

-“Thôi tuỳ cô! Mà sao chưa ngủ đi!”- Tôi xuề xoà đánh lái qua chuyện khác.

-Em không ngủ được hihi.- Lại cười. Con nhỏ này khoái cười nhỉ?

Tôi im lặng. Chẳng có gì để nói nữa. Dù gì tôi cũng hơi ngại nói chuyện kiểu anh anh em em với người lớn tuổi.

-Anh chắc giết nhiều người lắm nhỉ?- Nó nhìn xa xăm rồi bất giác hỏi tôi.

-“Ừm…chắc thế.”- Tôi giật nảy người lắp bắp đáp.

-Anh thấy ngôi sao đằng kia không?- Nó chỉ tay vô một ngôi sao sáng trên trời.

-“Thấy.”

-Nó đẹp nhỉ?- Rynn đung đưa chân thích thú.

Tôi im lặng….nó muốn nói điều gì thế?

-Hơi tiếc là đến sáng nó sẽ biến mất ha?….

-“Ừm quy luật tự nhiên mà.”- Tôi cũng nhìn lên ngôi sao đấy đáp.

-Cũng đúng nhỉ? Cái gì cũng có quy luật cả…cố gắng phát sáng để rồi biến mất….- Nó trầm tư.

-“Ừa! Dù gì cũng sẽ biến mất thôi. Cho dù nó có sáng đến đâu….”

-Nhưng mà…nó được người ta chú ý đến vẻ đẹp lộng lẫy. Ít nhất còn đỡ hơn những ngôi sao tối tăm ngoài kia…không ai để tâm rồi..lặng lẽ biến mất.- Mặt Rynn đượm buồn.

Tôi quay qua nhìn nhỏ. Những lúc thế này trông nó cũng đẹp đấy chứ…một nét đẹp buồn bã.

-“Sao thì cái nào chả như nhau?”- Tôi nheo mắt hỏi.

-Ưmm….không đâu… sao sáng được người ta chú ý. Sao tối thì bị lơ đi không ai để quan tâm. Còn sao xấu thì…- Rynn ngập ngừng.

-“Thì?”- Tôi chờ đợi đáp án của nó.

Nó quay lại nhìn tôi chằm chằm rồi cười đáp:

-Bị người ta ghẻ lạnh. Hihi.

Tôi lại im lặng. Có lẽ…nó nói đúng.

-Chắc không đống nào trên màn đêm đó muốn làm sao xấu đâu nhỉ?- Nó giang rộng tay ngước mặt lên trời.

-“Chắc thế…”- Tôi ngập ngừng.

-Trời hôm nay đẹp thật. Nhiều sao ghê….nhưng em lại buồn ngủ rồi TT. Tiếc quá!- Mặt nó xịu xuống.

-“Vậy thôi đi ngủ đi.”

-Anh canh cẩn thận nha! Đừng để thú rừng vô cắn tụi em đóooo!.-Nói rồi nó vẫy tay chào tôi xong bay xuống.

Tôi ngước mặt lên trời lần nữa….có vẻ cũng có lác đác vài ngôi sao….khá xấu nhỉ? Tôi nằm ườn ra cành cây nhắm mắt lại….xung quanh tiếng dế, tiếng cú kêu buồn đến não ruột.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN