MOB-WORLD GAME
Chương 54: Trò chơi nhân tính bắt đầu (Chapter cuối)
Thưa ngài, theo thông tin mới nhất thì có vẻ một số cá nhân đã bắt đầu phát hiện ra “cánh cổng” rồi. Chúng ta phải làm gì đây? –Tên nhân viên buông bàn phím ra nói.
-Chúng ta sắp hoàn thành đợt thử nghiệm rồi. Bọn chúng giờ không còn giá trị nữa. Xử đi!! Không được để bất cứ ai quay về.- Lão giám đốc ngả người ra ghế nhìn ra xa cái thành phố nhộn nhịp phía dưới rồi nhấc điếu thuốc lên rít 1 hơi dài.
Ầm…Ầm….
Sấm chớp vang lên, những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống báo hiệu cho cơn bão sắp ùa đến.
-Thông báo đến toàn đơn vị. Quá trình “Diệt vong”…..BẮT ĐẦU!!!
……………..
Tôi nhếch mép cười thích thú. Ngày hôm nay chính tôi sẽ hủy hoại cái hình tượng idol của thẵng nhãi Alen trước mặt lũ nhỏ. Dám thách thức anh mày hả? Anh sẽ cho chú thấy như thế nào mới là sức mạnh thật sự.
Tôi rút 2 thanh kiếm ra chìa thẳng vào mặt nó như một lời khiêu khích. Nó thì vẫn vậy, vẫn phong cách đó. 1 tay chắp ra sau lưng, 1 tay cầm kiếm. Hừ! thử xem, kiếm thuật hoàng gia với phong cách chém lộn chợ búa cái nào thắng?
Bọn tôi bắt đầu di chuyển bắt đầu thăm dò nhau. Ánh mắt nó nghiêm túc đến mức như muốn giết tôi thật vậy. Cũng chẳng bất ngờ cho lắm vì tôi đã gặp ánh mắt này nhiều rồi. Mà thằng khỉ này có tính tấn công không vậy? Thôi mất thời gian quá. Tôi tăng tốc lao thẳng vào nó chém một phát thật mạnh.
Keng… – Nó bình tĩnh gạt đòn đánh sang 1 bên rồi thuận đà hất kiếm một đường sượt mặt tôi.
Phù may quá, hên mà né kịp. Dính phát đó bay đầu như chơi chứ đùa à.
-“Băng hóa”.-Tôi tính tạo một tảng băng lớn tấn công nó nhưng….
Cái quái gì vậy?….tại sao không sử dụng được kĩ năng?
-“Băng hóa”- Tôi nhăn mặt cố gắng thử lại lần nữa.
Khỉ thật! Vẫn không được. Hệ thống bị lỗi sao? Hay cái sàn đấu này không cho phép sử dụng kĩ năng.
Xoẹt…. -Alen thừa lúc tôi mất tập trung lao đến đâm một nhát sượt cánh tay tôi.
-Đừng nhường nữa. Cậu đang khinh thường mình đấy. –Alen buông lời thách thức.
-“Tại sao cậu không dùng kĩ năng?” –Tôi nhăn mặt hỏi. Tôi muốn biết chỉ riêng tôi hay cả nó cũng không sử dụng được skill.
Im lặng
-“Này trả lời tôi đi! Cậu mới đang khinh thường tôi đấy.” –Tôi bực dọc. Nó dám lơ tôi sao?
Được lắm! Tên oát này chọc giận tôi rồi đấy.
-“Kiêm hư vô” –Tôi cố gắng thử lần cuối.
Đúng là không được rồi. Phải đấu kiếm thuật với nó thật rồi.
-Đầu hàng đi!!- Nó hét lên rồi lao vô chém tôi điên cuồng.
Keng…keng… -Tôi vừa lùi lại vừa đỡ những đường kiếm của nó.
Đây rồi!! Cơ hội!! Nhân lúc nó vừa dừng lại một nhịp, tôi nhanh chóng cúi người, giữ vững chân trụ rồi dùng chân quét một đường. Nó bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng nhảy lên né pha quét trụ của tôi. Khỉ thật! Thằng lỏi này phản xạ cũng nhanh phết đấy. Tôi nhảy lùi về 2 bước thủ thế.
-Hộc hộc! –Tôi thở mệt nhọc.
Sao vậy nhỉ? Sao hôm nay tôi nhanh mệt thế? Cầm kiếm cũng thấy nặng hơn bình thường nữa.
-Này…cậu…tại sao không dùng kĩ năng thế? –Nó lắp bắp hỏi tôi.
-“Tôi mới hỏi cậu lúc nãy xong đó! Cậu cũng không dùng được sao?”- Tôi nhăn mặt.
-Này nói gì đi! Mình không tài nào sử dụng được kĩ năng. Cậu chơi xấu sao?- Nó bắt đầu bịa chuyện.
-“Tôi vừa trả lời cậu còn gì?” –Tôi khó chịu. Cái thằng khỉ này bị điên à?
-Cậu hơi quá đáng rồi đấy.- Nó ra vẻ bực dọc.
Tôi nóng máu rồi nha. Cái thằng khỉ này muốn chết hay sao bày trò chọc tôi vậy?
-Đồ chơi xấu! – Nó nghiến răng.
-XẤU CÁI ĐẦU MÀYYY- Tôi điên tiết hét lên.
Hả…What…what the….? Tôi…tôi vừa mới nói sao? Tôi…hết câm rồi sao?
-Chứ sao nữa…cậu đã giở trò gì hả? –Nó cũng hét lại.
-Khoan…khoan…Nãy giờ tôi truyền suy nghĩ cậu không nghe sao?- Tôi lắp bắp.
-Hả…? Là…là sao?
-TẠM DỪNG….TẠM DỪNG TRẬN ĐẤU. –Tôi giơ tay báo hiệu.
Tôi cần xác nhận lại chuyện kì lạ này. Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy? Tôi tiến thẳng về phía ông chú hỏi:
-Này…cái sàn đấu này…cấm sử dụng kĩ năng sao?
-Không, bình thường mà. -Ổng ngây thơ.
Mẹ kiếp! Chuyện này là sao? Nếu không phải do sàn đấu thì do cái gì?
-Alen! Cậu có nghe tôi đang nói không? –Tôi quay qua hỏi nó.
-Cậu…nói được sao? Đúng là giọng cậu không giống như đang truyền suy nghĩ. Thử cởi khăn bịt mặt ra xem nào. –Nó đưa tay tính lột cái khăn của tôi ra.
-Không cần. Tôi tự biết là tôi đang dùng miệng để nói. Elena thử sử dụng tuyệt chiêu xem. –Tôi giữ tay thằng Alen lại rồi quay qua Elena hỏi.
-Vòng chú.-Nhỏ lật sách phép ra hô lớn.
1s,2s,3s… Không có gì xảy ra cả.
-Không được. Chuyện gì xảy ra với cuốn sách của tui vậy? –Nhỏ bất ngờ.
-Không phải do cuốn sách đâu…chúng ta…mất hết sức mạnh rồi. –Tôi nhăn mặt.
-CÁI GÌ??????- Chúng nó hét lên.
cường hóa sắt….Ưng tiễn….Ám sát…..Lôi giáng -Bọn nó lo lắng hét một đống skill ra với hi vọng lời nói của tôi không đúng….nhưng mà….
-Chuyện gì đang xảy ra với chúng ta vậy? –Miner lo lắng.
Tôi lắc đầu. Chắc do hệ thống bị lỗi gì đó rồi. Nếu bọn chúng có tâm thì sẽ sửa chữa….còn không bọn tôi sẽ chết mục trong này mất.
-Thôi mọi người đừng lo lắng quá. Thử đi ăn hồi lại sức xem. Biết đâu ăn xong sức mạnh sẽ trở về. – Ông chú cười vui vẻ.
Tôi buồn chán bước theo ổng về nhà ăn, mong là ăn xong sức mạnh sẽ trở lại như ổng nói. Nhìn quanh thì mặt đứa nào đứa nấy cũng xị ra một cục y chang tôi. Đương nhiên rồi, cái thế giới này không có sức mạnh sao mà tồn tại được cơ chứ? Chưa kể bọn họ cũng phải mất một quãng thời gian dài cày quốc mới có được sức mạnh như vậy…giờ đùng 1 cái…..haizzz..
-Em đang làm gì vậy Sara?- Alen ngồi xuống cạnh một con nhỏ đang làm gì đó ở bãi đất trống trước mặt.
-A!! anh Alen! Con Lulu của em hôm qua mới chết nên em….- Nó buồn bã nhìn vào cái bia mộ trước mặt.
-Không sao mà…Cũng cầu nguyện cho chú chó của em nhé.- Nói rồi nó chắp tay, nhắm mắt lại cùng con bé.
Tôi mặc kệ 2 đứa nó tiếp tục đi tới nhà ăn. Đang dầu sôi lửa bỏng còn ngồi cầu nguyện cho chó. Nó cũng điên lắm rồi.
-Mọi người chờ xíu có người bưng đồ ăn ra nhé.- Ông chú nháy mắt rồi rời đi.
……….
-Ợ….- Tôi xoa bụng nằm dài ra ghế.
Hức đồ ăn ngon thế không biết. Có nên kệ cha đời ở đây an nhàn tới già luôn được không nhỉ?
-Vòng chú.- Elena tự dưng hô lên.
5s trôi qua….vẫn chả có cái quái gì xảy ra cả. Thôi xong rồi, tôi nhìn qua Elena an ủi. Việc của chúng tôi cần làm là chờ đợi thôi.
-Mọi người ăn xong chưa? Đồ ăn ngon chứ?- Ông chú mở cửa bước vào.
-Xuất sắc. –Alen giơ ngón cái ra.
-Chú không ăn hả? Ngon lắm đấy. –Miran tiếp lời.
-Không!! Tôi ăn với vợ và con ở phòng riêng. –Ổng gãi đầu cười.
-Tay ông làm sao thế?- Phương nhìn vào cánh tay phải cuốn băng trắng của ổng hỏi.
-À…nãy có 1 con chó kỳ lạ lao đến cắn tôi thôi. Chắc vài ngày là hết á mà. Ở khu rừng này cũng hay xuất hiện thú hoang đấy. Đêm mọi người nhớ đóng cửa cẩn thận nha. Ăn xong mọi người có thể lên phòng nghỉ. Alen dắt mọi người về phòng nha. – Ông chú dặn dò kĩ càng.
Hmm? Một con chó kỳ lạ sao? Chó sói chăng? Vậy thì nguy hiểm quá. Bọn tôi đang trong tình trạng mất hết sức mạnh. Nếu gặp thú hoang chắc khó giữ mạng đây.
-Này…mọi…mọi người…mình không bật được giao diện MOB lên nữa.- Miran tự dưng nói bằng 1 giọng đầy lo lắng.
Gì nữa thế? Đã không cho sử dụng sức mạnh bây giờ còn không cho xem lượng HP và mana luôn sao?
-Thôi bình tĩnh lại đi mọi người. Cứ về phòng ngủ đi! Chắc sáng mai mọi thứ sẽ ổn thôi.
………..
Lọc cọc….Gruuuu…óc..ọc ọc…. -Một loạt tiếng động lạ vang lên ngoài sân khiến tôi không tài nào ngủ được.
Cái quái gì vậy? Không tính cho ai ngủ hay sao trời? Tôi cố gắng trùm chăn lên để ngủ nhưng mà….không tài nào ngủ được nữa.
-Có ai trong phòng không? Có ai không? –Một giọng con nít vang lên ngoài cửa phòng tôi đầy gấp gáp.
Tôi khó chịu bật dậy mở cửa. Chuyện gì nữa vậy? Mấy đứa con nít này nửa đêm nửa hôm đi hay đi phá phách vậy đó hả?
-Ai đó?- Tôi mở cửa với khuôn mặt khó chịu.
-Anh ơi…thầy em…thầy ý lạ lắm…-Nó như sắp khóc vậy.
-Làm sao? –Tôi ngồi xuống trấn tĩnh lại con bé.
-Thầy cứ đi lang thang ngoài sân rồi…rồi….oaaaa!!! – Nó khóc òa lên.
-Thầy em làm sao? –Tôi bắt đầu lo lắng.
-Thầy cắn…bạn em…hức.- Nó nói trong sợ hãi.
Tôi nổi hết da gà lên. Chuyện gì vây? Hồi tối ổng còn bình thường mà. Tôi đi vào phòng cầm 2 thanh kiếm dắt vào hông.
-Em vào đây, đóng chặt cửa lại nghe không? –Tôi dặn dò con bé rồi đi ra ngoài sân.
……….
-Óc..ọc..ọc….
Cái…cái quái gì đây? Ông thầy với 4, 5 đứa con nít đang đi lang thang ngoài sân…đầu họ lắc qua lắc lại…như những con zombie vậy.
-Mọi người nghe tôi nói không? –Tôi hét lên.
Tức thì bọn họ quay lại nhìn tôi bằng một ánh mắt…..không có lòng đen.
-GRAOOOOOOOOO! – Ông chú gào lên rồi lao về phía tôi.
Mặt ổng trong bóng đêm….nhìn như 1 con quỷ vậy. Những thớ thịt trên người ổng cứ rơi lã chã xuống đất. Những cây nấm quái dị mọc đầy mặt ông ta. Cái…cái quái gì vậy?…
Không còn thời gian nữa, tôi nhận thấy có gì đó không ổn. Chạy thôi.
-Graooooooooo..ọc…ọc…..-Họ vẫn đuổi sau lưng tôi.
-Băng hóa, Kiếm hư vô, Tàng hình…- Tôi niệm tùm lum kĩ năng với mong muốn sức mạnh đã quay trở lại.
Mẹ kiếp!! Làm ơn… cho tao sử dụng 1 kĩ năng thôi cũng được. Tôi cắm đầu cắm cổ chạy. Chưa bao giờ tôi lại chạy nhanh như thế.
-ALEN!!! ALENNNNNN!!!! MỞ CỬA!!!!!- Tôi đập cửa phòng thằng Alen ầm ầm.
két.
-Sao thế? Đêm rồi sao chưa ngủ đi. –Nó dụi mắt.
-Đừng nói nhiều, mau chạy đi. Tập hợp những người khác lại đây. –Nói rồi tôi kéo nó ra khỏi phòng mặc cho nó vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Bọn tôi cắm đầu cắm cổ chạy đập cửa từng phòng một để gọi mọi người dậy. Đằng sau lũ người kinh tởm kia vẫn đang đuổi đằng sau.
-Chuyện gì xảy ra với họ vậy? –Miran sợ sệt.
-Không biết!! Đừng nói nữa. Mau rời khỏi đây. – Tôi gấp gáp.
6 đứa bọn tôi phóng một mạch ra cổng nhưng mà….cổng khóa rồi. Mẹ kiếp…
-Mau…mau phá cửa.- Tôi la lên.
rầm rầm….. -Bọn tôi húc vai vào cái cửa gỗ to đùng muốn gãy luôn từng cái xương trong người vậy nhưng mà…cái cổng nó vẫn chẳng lay động tí nào. Cái tưởng thì cao quá, không thể nào trèo lên được. Làm sao bây giờ?….nghĩ đi…nghĩ đi.
-Groaoooooooooo –Bọn đằng sau như nghe được tiếng phá cửa của bọn tôi nên lao đến mỗi lúc một gần.
-Làm sao bây giờ? Ai có chìa khóa không? –Phương hỏi.
-CÓ ĐÃ KHÔNG PHẢI PHÁ CỬA. –Tôi nổi cáu.
-Chìa khóa trong phòng riêng của chú Jay. –Alen hô lên.
-Mau trốn đi rồi tìm cách quay lại đó.
Bọn tôi lủi vào một cái bụi gần đó rồi men theo con đường dọc bờ hồ đến một cái nhà gỗ ở sau sân tập.
-Đúng chỗ này không Alen?- Tôi thì thầm hỏi Alen.
-Đúng rồi. Cô Lyn ơi… mau mở cửa cho bọn cháu!!- Alen hét lớn.
-Ai đó. Tôi…tôi không mở cửa đâu. –Giọng một người phụ nữ sợ sệt vang lên từ phía trong.
-Cháu Alen đây!! Mau lên cô!! –Giọng nó gấp gáp.
két… -Cánh cửa dần hé ra.
-Mau mau vào. –Bọn tôi tràn vào trong như tìm thấy nguồn sống duy nhất.
Rầm -Tôi đóng cửa lại rồi chốt vào cẩn thận.
-Chuyện quái gì xảy ra với chú Jay vậy cô? –Alen lo lắng.
-Cô..cô không biết…hức….lúc nãy đang ngủ ổng kêu cảm thấy không được khỏe nên đi ra ngoài hít thở không khí…hức…sau đó ổng la lên. Cô ngó ra ngoài thì…thì thấy từng thớ thịt trên người ổng đang rơi xuống đất. Những đứa nhỏ nghe tiếng động lạ thì chạy ra và…và đều bị ổng cắn rồi….Hức..-Cô gục mặt vào vai Alen khóc. Đứa con gái thấy mẹ nó như vậy cũng òa khóc theo.
RẦM… RẦM…..
-GRAOOOOOO –Bọn quỷ đó đã mò tới đây rồi sao?
-Mau…mau tìm gì chặn cửa lại.- Tôi hét lên.
RẦM!!! -Quá trễ rồi. Bọn chúng đã phá được cửa…
Giờ thì tôi thấy rõ mồn một cơ thể kinh tởm của chúng. Những thớ thịt rơi ra để lại những cái lỗ trên cơ thể lòi hết cả xương và nhưng mô cơ bên trong, vài chỗ thì có cả nấm mọc lên. Trông chúng chẳng khác gì những con quái vật dị hơm.
-ANH JAYYYYY! EM ĐÂY!!! TỈNH LẠI ĐI! –Cô Lyn hét lên.
-GROAOOOOOO…Óc….ọc ọc…- Người ổng co giật liên tục rồi gào lên lao vào cô vợ. Ông ta…mất lý trí rồi.
SỤT…. -Tôi đâm một nhát vào đầu ổng. Máu phụt ra bắn cả vào mặt cô Lyn.
-ANH JAYYYYY –Cổ ôm lấy chồng mình thét lên. Nhìn cô ấy lúc này chẳng khác gì thằng Alen lúc Eliber chết cả.
-GROAAOOO- Bọn quái vật còn lại vẫn chẳng buông tha cho bọn tôi tiếp tục lao vào.
xoẹt….xoẹt…sụt…. -Tôi, Alen và Miner chém giết điên cuồng để bảo vệ những người phụ nữ trong phòng.
-Hộc hộc. – Tôi cúi người thở gấp.
Căn phòng giờ đây nhoe nhoét những cái đầu đầy nấm bị bọn tôi chém. Máu của chúng nhuộm đen cả căn phòng.
-Mọi người…không sao chứ? –Alen thở dốc quay lại hỏi.
-Con…con gái tôi….
Tôi liếc nhìn con bé thì….nó đang co giật….lòng đen trong mắt nó bắt đầu biên mất. Mặt nó thâm tím lại, những chiếc gân bắt đầu nổi lên đầy người.
-Mau giết nó.- Tôi hét lên.
-KHÔNG!!! NÓ CHỈ HƠI MỆT THÔI!!!NÓ KHÔNG SAO CẢ!!!- Cô Lyn hét lên.
-Nó…nó bị cắn rồi. –Mặt Miran trắng bệch đi.
-Cháu xin lỗi….- Tôi nhắm mắt.
SỤT -Tôi cắm kiếm vào đầu con bé. Máu con nhỏ phụt lên đen cả một vùng mặt của cô.
-Con tôi…chồng tôi…..CÁC NGƯỜI LÀ ĐỒ CẦM THÚ!!- Cổ hét lên với khuôn mặt hòa lẫn máu của cả con và chồng.
-Bọn cháu…xin lỗi.- Alen quỳ thụp xuống đất cúi mặt.
-Cô… chồng con cô…nếu bọn cháu không làm vậy thì họ sẽ giết cô cháu mình mất. –Miran ngồi xuống vuốt vai trấn tĩnh lại người vợ bất hạnh.
-IM MỒM HẾT ĐI!!! CẦM LẤY RỒI CÚT KHỎI ĐÂY.- Bả ném chùm chìa khóa vào mặt tôi.
-Hãy đi cùng bọn cháu.- Alen nắm lấy vai cổ.
-CÚT ĐI!!! HUHUHU –Cô Lyn gào lên trong đau khổ.
-Alen…- Tôi đặt tay lên vai nó lắc đầu.
Nó như hiểu được điều tôi muốn nói, nó đứng dậy với một khuôn mặt buồn bã.
-Bọn cháu xin lỗi.
Bọn tôi cứ thế im lặng đi ra ngoài mặc kệ người phụ nữ khốn khổ đang ôm xác chồng và con khóc trong phòng.
SỤT
-CÔ LYNNNNNN- ALEN hét lên.
Cô ta…cô ta tự sát rồi.
-Alen…bỏ đi. Hãy để cô ấy ra đi trong thanh thản.- Elena giữ Alen lại.
Nhưng có vẻ…cô ấy không thanh thản cho lắm. Xác của cô ta bỗng chốc co giật rồi bật dậy như một xác sống.
Xoẹt -Phương bẵn 1 mũi tên xuyên qua đầu cô ta.
-Đi thôi. Đừng nhìn nữa. Mau rời khỏi đây. Chúng ta không còn thời gian để thương tiếc nữa.- Nhỏ khoác cung ra sau lưng rồi hối thúc mọi người
-Còn ai còn sống không? Chúng ta phải cứu họ nữa. –Miran lo lắng.
-Không….à mà còn…có một con bé tới báo tin. Tôi đã nhốt nó trong phòng rồi.- Tôi sực nhớ ra.
-Mau quay lại đón nó. Mình không muốn mất đi ai ở đây nữa. –Alen lau nước mắt nói.
Bọn tôi men theo con đường cũ trở về phòng tôi. Căn phòng vẫn đóng kín. Nến vẫn đang sáng bên trong. Chắc là con bé ổn.
-Nhóc mau mở cửa cho anh. –Tôi gõ cửa.
-DUN CẨN THẬN!!!! –Giọng Alen hét lên.
-Gâu…gâu….gruuuuu- Một con chó từ đâu lao vào tôi.
PHẬP
Máu chảy ra từ khuôn mặt tôi… nhưng mà….là máu của…Alen…nó đã đỡ giùm tôi một phát cắn…..
Xoẹt -Phương giương cung kết liễu con chó khốn nạn.
-Cậu….cậu…làm gì vậy? Tại…tại sao lại che cho tôi. HẢ?????- Tôi hét lên.
-Cậu…cậu….khụ…thật là bất cẩn. –Nó cười cười trách tôi.
-Không!! Cậu sẽ không sao đâu. Ráng lên. –Tôi trợn mắt lên cố gắng tìm một cái gì đó để cầm máu cho nó.
Không!! Không!! Tên điên này!!! cậu ghét tôi lắm cơ mà. Phải ráng sống đi còn giết tôi mà trả thù cho Eliber chứ. Tôi xổ cửa lao như bay vào phòng cố gắng kiếm một cái gì đó để cầm máu cho nó.
-Anh Alen…anh…làm sao vậy? Sao…sao lại có cả Lulu nữa. Mọi người sao thế? –Giọng con bé hồn nhiên hỏi.
-Sara à…Nhớ theo…khụ…sát những anh chị nhé….họ sẽ bảo vệ cho em…- Alen cố gắng nói.
-IM MỒM ĐI!! ĐỪNG NÓI GÌ NỮA. CẬU SẼ KHÔNG SAO MÀ.- Miran khóc nấc lên.
Tôi thấy nó mỉm cười. Mắt nó dần chuyển sang màu trắng. Khỉ thật! Tôi mau chóng gỡ cái khăn bịt mặt của mình cuốn vào vết cắn của nó.
-Cuối cùng….khụ…khụ…mình cũng thấy được khuôn mặt thật sự của cậu. –Nó nheo mắt cười.
-Ráng lên. Cậu còn phải đấm vào mặt mình để trả thù cho Eliber mà.- Mắt tôi ươn ướt.
-Không…bây giờ thì…mình thấy cậu làm đúng rồi. Mình tha lỗi cho cậu. Khụ khụ….ÓC…ọc.- Nó bắt đầu co giật.
-ALENNNNN.- Bọn tôi hét lên. Tất cả đều lao vào giữ nó lại.
-Mau…..MAU GIẾT MÌNH ĐI!!!!!!! Cậu làm được mà….DUNKELHEITT!!!!! –Nó hét lên.
Tôi như sực tỉnh. Ngồi dậy, Tôi rút thanh Lôi kiếm ở bên hông nó ra.
-Dun… cậu tính làm gì thế? –Miran ôm chầm lấy Alen.
-Tránh ra. Tôi không muốn cậu ấy đau đớn nữa. MAU TRÁNH RA!! –Tôi hét lên, nước mắt tôi cứ thế rơi xuống.
Miran dường như cũng dần hiểu. Tất cả mọi người đều buông cậu ta ra đứng thành 2 hàng nhắm mắt lại.
-Này… Hãy nhớ rằng….Lục quái vẫn có mình nhé….đừng…khụ khụ….đổi tên đấy!! – Nó vẫn cười. Mẹ kiếp! chưa bao giờ tôi ghét nó cười như thế này.
-Xin lỗi vì tất cả…mình sẽ chôn cậu với Lôi kiếm. – Tôi nhắm mắt lại.
-Cảm….ơ….-Nó nở một nụ cười cuối cùng.
SỤT
……………………………………………..
THE END.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!