Mối thù của công tử (TTPCMKH phần 2) - Chương 3: Tần Tôn Nghi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Mối thù của công tử (TTPCMKH phần 2)


Chương 3: Tần Tôn Nghi


Sau khi Hạ Hồ ra khỏi nhà,Vi Hạ Thanh dường như thông suốt được cái gì đó. Lập tức chạy ngay về phòng mình.

Hôm nay ở đường phố người buôn bán không đông,còn người người đội măm đồ cúng đi đi lại lại thì không ít. Đúng giờ,dân làng ở đây sẽ cử những thanh niên cường tráng để khiêng chiếc kiệu của thần. Kiệu được trang trí màu đỏ,tất cả đều đỏ. Phía trước kèn trống càng thêm náo nhiệt.
Chiếc kiệu được khiêng đến một cái miếu lớn ở cuối làng.

Đằng trước là một công tử nghênh ngang đi,hết nhìn trái rồi đến nhìn phải. À,không! Là một nữ cải nam trang,không ai khác chính là Vi Hạ Thanh.
Vì chưa bao giờ được dự buổi lễ như thế này nên đối với Hạ Thanh mà nói thật rất mới lạ. Tất nhiên cô gái trẻ này là một người vô cùng vô cùng háo thắng,thứ gì chưa nhìn thấy nhất định sẽ tìm hiểu cho được,thứ gì không có được cũng nhất dịnh sẽ chiếm đoạt. Với tính cách này có điểm tốt cũng có điểm xấu. Điểm tốt là người như cô nhất định sẽ rất nhiệt tình trong một số việc mình hứng thú. Còn điểm xấu thì sẽ được cho là cố chấp.

Lễ cúng thiên diễn ra ít nhất phải mất 3 canh giờ mới có thể xong được.

Hạ Thanh rảo bước chung quanh đền thờ,bản thân còn lấp ló chỉ sợ đụng chúng mẹ mình thì chết chắc. Cô đi một hồi cũng không biết vì sao lại đến hoa viên nơi này. Ở đây cây cối đều được chăm sóc rất kỹ.

Bất ngờ một cánh tay kéo đến chân cô,cô định hét lên nhưng khi nhìn thấy người ở dưới chân bã vai đầy máu thì bỏ ngay ý định. Đằng trước còn có vài tên mặc đồ đen,ánh mắt nhìn xung quanh để tìm gì đó. Hạ Thanh không nghĩ nhiều lấy thùng nước kế bên úp lên người đang ở dưới chân. Mấy gã áo đen đó cũng nhìn thấy cô.
“Tiểu đệ,có thấy một tên nam nhân rất cao,mặc đồ trắng,bã vai còn bị thương. Đi qua đây không?” Một trong số mấy tên đó lên tiếng.
“A! Có phải còn trông rất khôi ngô không?” Hạ Thanh kỹ càng hỏi lại.
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
“Ta có nhìn thấy,nhưng mà nếu cho các người biết ta có được thưởng hay không?”
“Tiểu tử đáng chết còn muốn được thưởng!” Một tên ngông cuồng ở phía sau định xông lên.
Một người khác đứng ở đằng trước trong đám người họ ngăn lại.
“Được,nếu chúng ta bắt được hắn. Sẽ thưởng cho nhà ngươi.”
“Được, quân tử nói được làm được. Ta thấy hắn đi hướng bên này.”
Đám hắc nhân đó cũng nhìn theo hướng chỉ tay của Hạ Thanh rồi không nghĩ nhiều mà chạy đi tìm.
Hạ Thanh nhận ra người này là công tử họ Tần đã giúp cô lần trước. Suy nghĩ tới lui cô đành cõng hắn đi theo hướng ven rừng,đến ngôi nhà nhỏ ở gần hồ.
“Lão Thất,lão Thất mau cứu ta!”
“Có chuyện gì?” Bước ra khỏi nhà là một ông lão cũng lớn tuổi. Ông lão nhìn tới nhìn lui cái người được Hạ Thanh đưa tới rồi thở phào. Hạ Thanh biết được ông qua một lần giao đấu với sơn tặc ở khu rừng này,được ông cứu. Có thể gọi ông ta là một đại phu,hoặc có thể không. Ông ta ngoài chữa bệnh giỏi thì còn rất nghiện rượu,vì ân tình năm đó nên Hạ Thanh cứ rãnh rỗi sẽ đem rượu đến tặng cho ông ấy,từ lâu cũng coi như bằng hữu. Còn ông ấy lại rất thích cô bé Hạ Thanh này,còn thích món rượu do mẹ cô ủ nữa.
“Aizza,cái con nha đầu chết tiệt,ta còn tưởng quỷ tha ma bắt ngươi đó! Đây,đây là ai?”
“Aizzzz,đừng nói nhiều như vậy,mau giúp ta dìu hắn vô nhà,ta sắp mệt chết,mệt chết rồi đây này!”
“Được,được,được…”

Bọn họ đặt người công tử họ Tần đó xuống giường và bắt đầu xử lý vết thương.
“Người này,đúng là mạng lớn. Nhiều vết đau sâu đến vậy mà vẫn có thể không ảnh hưởng tính mạng. Không sao,chỉ cần ta băng bó cho hắn,rồi cho thêm vài thang thuốc sẽ nhanh chóng hồi phục.”
“Được!” Hạ Thanh vừa uống trà vừa trả lời.
Lão Thất cũng ngây người bắt đầu nguy hoặc hỏi.
“Mà đây là ai?”
“Không ai cả.”
“Làm sao có thể không là ai,nếu không là ai ngươi đem về đây làm vì? Còn tốn cả đống thuốc của ta!”
“Ta nói,lão Thất ông thật nhỏ mọn. Được,ta nói ông biết. Đó là ân nhân của ta?”
“Ân nhân của ngươi?”
“Sau hôm nay thì không phải nữa!”
“Nè ngươi có thể nói chuyện dễ hiểu chút được không?”
“Mau đi sắc thuốc đi,đừng nhiều lời.”
Lão Thất tuy không bằng lòng nhưng cũng nhanh chóng đi ngay.
Hồi sau Hạ Thanh cũng thấy người trên giường cọ quạy.
“Công tử tỉnh rồi à?”
Họ Tần kia ánh mắt quan ngại đánh giá người trước mặt rồi phán một câu.
“Công tử đã cứu ta?”
Công tử?Hạ Thanh nhìn xung quanh mình xem có còn một người thứ 3 nào hay không? Hắn bị đập vào đầu hay sao mà dám kêu bổn cô nương là công tử. À mà không,hiện tại Hạ Thanh đang giả nam trang,nên hắn không nhận ra cũng đúng. Được. Vậy ta chơi với ngươi.
“Đúng vậy!”
“Đa tạ,xin hỏi quý danh công tử?”
“À,ta họ Vi,tên là Hạ Lạc!” Hạ Thanh bối rối lấy đại cái tên của đại ca.
“Um. Ta họ Tần,tên Tôn Nghi. “
Tần Tông Nghi,Hạ Thanh trong lòng cứ ngẫm nghĩ cái tên này.
“Vi công tử,ta bây giờ phải đi ngay,ta nhất định sẽ tìm công tử!”
“A!!! Không,không. Huynh không cần tìm ta. À,ta ở trên núi không muốn người khác làm phiền nên đã không cho ai biết tung tích. Hay là như này,huynh cho ta một điểm hẹn,ta nhất định sẽ đến!”
“Dược,vậy chúng ta hẹn nhau 3 ngày sau ở Hồ Cát Đều có được không?”
Hạ Thanh gật đầu đồng ý cũng là lúc công tử họ Tần đó khập khiễng khoác áo vào là đi nhanh về phía bìa rừng. Hạ Thanh cảm thấy bản thân thật kỳ lạ,tim đập rất nhanh,cũng không suy nghĩ nhiều mà nhờ Lão Thất bóc cho vài than thuốc. Khi về nhà cũng không khỏi mong chờ đến ngày gặp lại họ Tần kia.Mà cũng có chút kỳ lạ…hắn vốn là người nhìn qua vô cùng nho nhã làm sao có thể đắc tội với đám hắc nhân kia?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN