Mối Tình Đầu Ác Bá
Chương 12: Ba ơi!
Tài xế Kim cũng định nói, nhưng Ngô Nhã Lam đã mở lời trước: “Bác uống tý cho khỏe ạ, sữa không đường tiệt trùng nguyên chất nên không đau bụng đâu.”
Bác tài xế chần chừ hồi lâu rồi cũng thốt ra bốn từ: “Cảm ơn tiểu thư!”
Tất nhiên, Ngô Nhã Lam không hề từ chối lòng tốt của Kim Quân Minh, cô cầm lấy hộp sữa hút lấy hút để thật no nê. Kim Quân Minh cười, anh thích dạng con gái không phải lúc nào cũng giữ kẽ, đóng kịch ngoan hiền. Trông cô thoải mái như thế này càng khiến anh không nỡ rời xa.
Nửa tiếng sau xe của họ đã rẽ vào cổng Thiên Thị, Ngô Nhã Lam chỉnh trang lại quần áo, soi mình trong gương sợ rằng lớp trang điểm bị nhạt đi. Kim Quân Minh sau khi chỉnh lại áo cũng nhìn sang Ngô Nhã Lam, bỗng anh dừng lại ở dưới chân cô: “Sao em lại mang giày thế?”
“À, tôi không quen đi những đôi cao gót anh đưa.” Ngô Nhã Lam thật thà đáp, cô chỉ sợ đi cao gót không tốt sẽ té lên té xuống thôi.
Cứ ngỡ anh sẽ mắng cô vì sự quê mùa, nhưng không, anh chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại vạt váy cô rồi bảo: “Cứ đi cạnh bên tôi, đừng lo lắng gì cả!”
Ngô Nhã Lam ngoan ngoãn gật đầu.
Bác Kim dừng trước cửa lớn Thiên Thị, bác bước xuống mở cửa xe cho Kim Quân Minh. Sau khi anh lịch lãm rời khỏi xe, Kim Quân Minh liền chìa bàn tay to lớn vào bên trong trước mặt Ngô Nhã Lam. Cô hơi lúng túng nhưng vẫn nhẹ đặt tay phải lên tay anh chậm rãi bước ra. Một tấm thảm đỏ trải dài trong trịnh trọng làm sao, nối dài tấm thảm đỏ là một sảnh lớn ngập tràn ánh đèn vàng. Trên trần nhà lấp lánh những chùm đèn pha lê to lớn, hai bên đường đi là dàn lễ tân hùng hậu kính cẩn khom lưng cúi chào.
Chắc hẳn đã trễ giờ rồi cho nên mới sảnh lớn mới vắng lặng đến vậy, ngoại trừ những tốp phục vụ không ngừng đi tới đi lui chuẩn bị đồ ăn, thức uống thiết đãi thịnh soạn.
Một chàng thanh niên mặc trang phục phục vụ bước đến trước mặt Kim Quân Minh: “Tổng Giám Đốc Kim đã đến!”
Sau đó, cậu ta đưa Kim Quân Minh đi đến phòng tiệc. Mặc dù đây là nhà của Kim Quân Minh nhưng anh vẫn tôn trọng công việc mà người phục vụ kia đang cố làm tốt. Anh bước theo cậu, trước khi đi không quên nắm lấy tay cô choàng qua khuỷu tay anh: “Cố gắng đừng có lạc đấy!”
Nơi tổ chức tiệc chính là nhà chính Thiên Thị, rộng lớn đến mức chứa hơn cả trăm người vẫn chưa hề hấn gì. Ngô Nhã Lam nuốt nước bọt trước vẻ hoành tráng, lộng lẫy này, cô ngước mắt nhìn quanh, lơ đễnh hỏi: “Đây là tiệc gì thế?”
Kim Quân Minh không có ý giấu Ngô Nhã Lam, anh nói luôn sự thật rằng: “Tiệc chào mừng Thiên Quân Lâm về nước, sắp tới em ấy sẽ phải đón nhận gánh nặng từ gia tộc.”
“Ồ!” Ngô Nhã Lam nghe xong thì miệng chữ “O” kinh ngạc, dù không muốn gặp lại Thiên Quân Lâm chút nào, nhưng khi nghe Kim Quân Minh nhắc đến hắn, bỗng lòng Ngô Nhã Lam lại thấy nôn nao không yên, chút gì đó chua xót len lỏi trong tim cô. Nhất là khi nhớ đến nụ hôn thiết tha triền miên ban sáng và vụ, hắn nhẫn tâm đá đít cô khỏi công ty hồi chiều không thương tiếc. Chẳng khác nào tên đểu cáng ăn sạch sẽ đậu hũ con gái nhà lành rồi quất ngựa truy phong trong truyền thuyết.
Giờ thì Ngô Nhã Lam đã được Kim Quân Minh “bảo kê” cô sẽ chẳng còn phải lo sợ bị tên Thiên Quân Lâm ấy ức hiếp, đuổi việc nữa.
Kim Quân Minh vừa xuất hiện đã có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía anh, đa phần là đàn ông trong thương trường, những vị doanh nhân hiện tại – tương lai đang muốn bắt chuyện để gầy dựng mối quan hệ dối trá tốt. Lẫn trong đó cũng có trăm ánh mắt ghen tỵ, chúng xuất phát từ những cô nàng tiểu thư bóng bẩy, kiêu sa. Họ nhìn Ngô Nhã Lam bằng ánh mắt săm soi khiến cô dựng cả tóc gáy, có chăng trong đám người ấy, ai đó đang trù cho cô chết ngay bây giờ, hoặc ước được khử cô mà không đi tù?
Nghĩ thế Ngô Nhã Lam càng nép sát người gần Kim Quân Minh, thỏ thẻ: “Ở đây đáng sợ quá!”
Kim Quân Minh chỉ ôn nhu trao cho cô nụ cười trấn an, sau đó bắt tay trò chuyện xã giao với những người đang tiến tới lần lượt. Đang lo lắng, mường tượng đến cảnh phải đối diện Thiên Quân Lâm như thế nào thì… phía xa xa Ngô Nhã Lam trông thấy Thiên Quân Lâm đang đứng cạnh một người đàn ông tầm sáu mươi. Đó có lẽ là Thiên Tống vì ông ta luôn toát ra một khí chất cao quý. Chợt ánh mắt Thiên Quân Lâm dừng lại, mắt hắn chạm phải mắt cô, hai ánh mắt giao nhau giữa một khoảng cách không xa nhưng lắm người. Đôi đồng tử hắn co lại, còn người cô thì lạnh toát…
Đông người thế này mà tay chân Ngô Nhã Lam tê cống, sống lưng lạnh buốt, cả người run lên cầm cập. Kim Quân Minh bên cạnh tưởng Ngô Nhã Lam mặc mỏng quá nên rét, anh vội cởi chiếc áo vest ngoài ra choàng qua người cô. Cái đụng chạm ấy làm Ngô Nhã Lam giật nẩy, cô nhìn anh rồi lại nhìn về hướng Thiên Quân Lâm.
Đúng là anh với cô chẳng có gì cả, nhưng trong suy nghĩ của tất cả người ở đây kể cả Thiên Quân Lâm thì không phải vậy. Minh chứng rằng, Thiên Quân Lâm bỗng xin phép gì đó với Thiên Tống rời khỏi vị trí, hắn thong dong sải từng bước, vì chân hắn khá dài cho nên rất nhanh đã nối gần khoảng cách, chỉ còn chừng dăm ba bước nữa thôi hắn sẽ đứng ngay trước mặt cô.
Thật may ngay tại thời điểm đó có một người lao đến nhanh như tia chớp ôm chầm lấy eo Thiên Quân Lâm. Đó là một bé gái tầm chín mười tuổi, con bé vui mừng gọi to: “Ba ơi!”
Cả căn phòng im lặng tất thì, họ dồn sự chú ý đến chỗ con bé và Thiên Quân Lâm đang đứng, họ khó hiểu rồi vang lên từng tiếng xì xầm. Ngô Nhã Lam cau mày, buộc miệng nói ra những lời thì thầm trong tâm trạng bấn loạn, thất vọng và đau lòng: “Đồ khốn! Chả trách anh luôn muốn tôi biến mất khỏi tầm mắt!”
Hai tay cô nắm chặt thành đấm, cả người từ lạnh run chuyển sang nóng hừng hực, khuôn mặt xanh mét giờ đỏ lè hơn cả quả cà chua dập. Ngô Nhã Lam cảm thấy đầu lưỡi đắng nghét, nước mắt khi không rơi xuống, cô tức giận đến uất nghẹn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!