Mối Tình Đầu Ác Bá
Chương 9: Thậm chí mất đi tất cả
Hơn mười phút sau Kim Quân Minh cũng đến cổng biệt thự Thiên Thị, nơi mà anh không muốn trở về trong những năm qua. Bất quá, một phần ba cuộc đời này lúc nào anh cũng phải về đây. Bên trong nhà chính, Thiên Tống, Thiên Quân Lâm, Thiên Nguyệt Mộng đã có mặt chờ sẵn, mẹ Kim Quân Minh – Kim Liên hôm nay không đến vì vốn dĩ mối quan hệ giữa cha và mẹ anh đã chấm dứt từ rất lâu rồi. Dù vậy, bên ngoài xã hội Thiên Tống và Kim Liên vẫn còn rất hạnh phúc nuôi dưỡng ba đứa con cùng cha nhưng hoàn toàn khác mẹ.
Kim Quân Minh thì ai cũng biết, Thiên Quân Lâm được sinh ra bởi mối tình ngang trái của Thiên Tống và Mộng Thường – một người làm không biết thân biết phận. Thiên Nguyệt Mộng thì không rõ con của người phụ nữ nào, chỉ biết trong một ngày mưa gió bão bùng Thiên Tống mang ả về rồi thông báo đây chính là công chúa nhỏ nhà Thiên Thị.
Thiên Quân Lâm từ khi trở về Thiên Thị thì luôn tỏ ra ngoan ngoãn, hiền lành thuận theo tất cả ý muốn của Thiên Tống. Hắn giả vờ hòa thuận cùng Kim Quân Minh, trêu chọc: “Chắc anh vừa đi gặp cô nàng nào về nhỉ?”
Chuyện là trên người Kim Quân Minh vẫn còn vương vấn lại chút mùi hương phụ nữ. Thiên Nguyệt Mộng làm mặt lạnh, ghen ghét gắt giọng nói: “Biết cha chờ đợi anh lâu như thế nào không?”
Trước sau như một, Thiên Tống im lặng quan sát đứa con trai lớn lành tính của mình. Ông nhẹ giọng hỏi han: “Con có mệt không?”
“Dạ không ạ!” Kim Quân Minh cúi đầu xin lỗi cha sau đó đi đến chiếc ghế đối diện Thiên Quân Lâm ngồi xuống.
Họ ngồi cùng nhau quanh cái bàn rất to, vừa vặn đủ chỗ thiết đãi hơn hai mươi người. Bàn ghế đều bằng gỗ quý, phía trên bàn đặt một ấm trà nóng bốc ra làn khói trắng mờ ảo, khói phả ra làm nhòa ra một khoảng không nhỏ.
“Hôm nay, ta gọi các con đến đây vì có chuyện muốn thông báo.” Thiên Tống nhìn vào khoảng không mờ kia, ánh mắt dường như rơi vào trầm mặc xa xăm: “Ta cũng không còn khỏe nữa. Chức Chủ tịch Hội đồng quản trị sớm cũng nên tìm người kế nhiệm.”
Thiên Quân Lâm cùng Thiên Nguyệt Mộng đều tỏ ra vô cùng hứng thú nghe tiếp, duy chỉ có Kim Quân Minh thì buồn chán phóng tầm ra phía xa xa, lơ đễnh nhớ về bóng hình ai.
“Trong sáu tháng tới, ta sẽ hoàn thành thủ tục chọn người kế nhiệm. Hãy cho ta thấy tiềm năng của các con để ta có thể tin tưởng hoàn toàn giao lại tất cả quyền hành.” Thiên Tống nói xong liền đưa mắt nhìn Kim Quân Minh.
Kim Quân Minh cười nhẹ: “Con sẽ cố gắng hết sức có thể!”
Thiên Quân Lâm phía đối diện cũng lên tiếng: “Con chắc chắn không để cha thất vọng!”
Thiên Nguyệt Mộng kiên quyết: “Con sẽ chứng tỏ cho cha thấy con gái không hề thua kém!”
“Tốt!” Thiên Tống hài lòng với lời nói của ba người con, ông bảo tối mai sẽ mở một buổi tiệc nhỏ chào mừng Thiên Quân Lâm hoàn thành xong khóa học kinh tế từ nước ngoài trở về. Nói là nhỏ thế thôi chứ quy mô thì…
Thiên Nguyệt Mộng bảo bên bộ phận marketing có chút việc cần phải xử lý nên xin đi trước, Kim Quân Minh cũng không thể ở lại lâu nối bước theo sau ả. Thiên Quân Lâm ở lại một chút phụ Thiên Tống chăm sóc mấy cái cây cảnh trong vườn. Thiên Tống vừa tỉa cành, nhổ cỏ dại vừa lên tiếng dặn dò hắn: “Để bonsai đẹp, quý, nâng cao giá trị của nó thì trước hết đừng để cỏ dại có cơ hội mọc lên rồi bám lấy.”
Ông nhổ một nhúm cỏ dại trong chậu táo kiểng, tiếp tục nói: “Cô gái đó… là một nhánh cỏ dại kiên cường. Nhưng cỏ dại không thể nào cân xứng để đứng cạnh con. Nếu con thật sự yêu, hãy để cô ấy sống một đời an toàn hạnh phúc bên cạnh người khác. Đừng giống như ta…”
Nói rồi, ánh mắt Thiên Tống trở nên sâu thẳm như để tưởng nhớ về hình bóng của một người con gái ông từng dùng cả trái tim để yêu thương, che chở. Thế rồi, ông vỡ mộng trước tình yêu không rào cản, giai cấp, ranh giới… tất cả giờ đây cũng đã hóa thành tro tàn trong khoảng lặng vô định.
Thiên Quân Lâm hiểu Thiên Tống đang muốn nói đến ai, người mà Thiên Tống bao năm bảo vệ không ai khác chính là Mộng Thường – mẹ của hắn. Cuối cùng, Mộng Thường vẫn chết đi trong đau đớn, lúc đó Thiên Quân Lâm còn quá bé để cảm nhận được sự mất mát to lớn ấy. Thiên Nguyệt Mộng sở hữu vẻ ngoài rất giống với Mộng Thường cho nên có nhiều tin đồn thổi về ả, nói rằng mẹ ả chính là Mộng Thường. Mộng Thường do bị Kim Liên hãm hại dẫn đến sinh non, kết quả mất máu quá nhiều mà chết. Nhưng tất cả cũng chỉ là lời suy đoán của kẻ ngoài cuộc, sự tình thế nào chỉ có Thiên Tống biết rõ nhất… tiếc rằng chuyện qua rồi ông không muốn nhắc lại nữa làm chi.
“Ngô Nhã Lam không phải nhánh cỏ dại cũng không phải loài hoa quý giá nào. Cô ấy là một viên đá thô và con sẽ giúp cô ấy tỏa sáng hơn bao giờ hết!” Thiên Quân Lâm nói với ánh mắt vô cùng tự hào, nụ cười tươi tắn đầy quyết tâm, chắc nịch cùng tình yêu thương nồng nàn da diết tràn về bên khóe môi.
“Thậm chí mất đi tất cả?” Thiên Tống dừng lại: “Con người không thể nào tham lam nắm giữ được cả hai. Trong đời này giữa tình yêu và quyền lực con chỉ có thể chọn một!”
“Con…” Thiên Quân Lâm định trả lời thì bị Thiên Tống ngăn lại.
“Thời gian còn dài, những gì ta nói với con hôm nay con hãy nhớ cho thật kỹ. Hãy tự hỏi với chính bản thân con rằng, con có sẵn sàng chấp nhận hy sinh mọi thứ để đổi lấy hạnh phúc cho cô ấy. Dù cái giá cuối cùng phải trả đắt đến mức nào đi chăng nữa?” Thiên Tống đưa cây kiềm tỉa cành cho Thiên Quân Lâm, ông tháo bao tay vải làm vườn ra rồi một mạch bỏ đi vào trong. Để lại đây Thiên Quân Lâm không ngừng lặp lại câu hỏi mà Thiên Tống vừa bắt hắn ghi nhớ.
Giống như việc làm ngày hôm nay Thiên Quân Lâm đối với Ngô Nhã Lam, liệu hắn có hối hận không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!