Mối Tình Đầu Của Anh - Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Mối Tình Đầu Của Anh


Chương 35


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàng hiên trên sân thể dục mát mẻ.

Trực nhật quét mặt sàn ướt đẫm, mang theo hơi thở ẩm ướt.

Giày cao gót của Dương Tinh Chi đạp lên trên mặt đất, phát ra âm thanh làm cho người ta căng thẳng.

Đồng Miểu một lần nữa kéo kéo áo sơmi đồng phục đã có vài nếp uốn, vội vàng đi theo sau.

Tầng của cao tam cô chưa lên bao giờ, trường học sợ quấy rầy đến việc ôn tập của học sinh nên cũng không cho học sinh lớp dưới dễ dàng đi lên.

Cô liếm môi, lạ lẫm nhìn xung quanh một vòng.

Kết cấu không khác gì dưới tầng, nhưng hành lang rất an tĩnh, trên mặt đất không có dấu vết gì, học sinh trong phòng học đều vùi đầu làm bài tập.

Văn phòng của Dương Tinh chi ở chỗ ngoặt quay vô trong, hướng tới ánh mặt trời, ánh sáng cũng tốt.

Bà ta đẩy cửa văn phòng ra, bước hai bước, ngồi lên trên ghế, quăng sách trên bàn xuống.

Đồng Miểu hoảng sợ, đề phòng nâng mắt lên.

Cô không biết phải làm sao nên đứng ở cạnh bàn của Dương Tinh Chi cái bàn, câu nệ lại nhu đạo: “Cô, có chuyện gì sao?”

Bàn trong văn phòng được làm từ gỗ, mặt trên là một tầng lục đế, mặt bàn có một khối tấm kính dày, bên trong có thể kẹp ảnh chụp vào.

Mặt bàn của Dương Tinh Chi cũng để ảnh.

Đủ loại ảnh chụp chung, trong đó có một ảnh Dương Tinh Chi đồng phục, thân mật ôm lấy Lục Minh.

Tim Đồng Miểu trầm xuống, móng tay yên lặng đâm vào lòng bàn tay.

Ra là như vậy.

Dương Tinh Chi cười như không cười nhìn cô, không trả lời câu hỏi.

Trên cửa sổ có một chậu tiên nhân cầu, hiện ra các gai nhọn, Đồng Miểu lặng im mà nhìn, trong lòng yên lặng đếm giây.

* Tiên nhân cầu

Không khí an tĩnh như đang dừng lại làm người ta cảm thấy khó thở

Không khí an tĩnh như đang dừng lại, làm người ta cảm thấy khó thở.

Cũng không biết qua bao lâu, lại có một chiếc máy bay lướt qua trường học, đánh vỡ bình tĩnh.

Dương Tinh Chi cuối cùng nói chuyện, bà ta nhấc chân lên, cười lạnh nói: “Xem ra em rất thành thật, dã tâm không ít.”

Lời nói có chút chói tai, Đồng Miểu hơi nhíu mày.

Nhưng cô không trả lời, cô cuối cùng cũng biết lí do hôm nay mình bị đưa tới đây, không phải ép buộc cô dự thi mà là làm cho Dương Tinh Chi hết giận.

“Tuổi chưa lớn mà đã biết xa lánh bạn học rồi à?” Dương Tinh Chi ngồi thẳng dậy, đôi lông mày thon dài dựng lên, nhãn tuyến tinh xảo sắc bén, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đồng Miểu.

Lông mi Đồng Miểu nhẹ nhàng run rẩy, di chuyển ánh mắt.

Dù cô làm một cái thùng rác, nhưng cũng không cần thiết phải nhận những lời này.

Cô bắt đầu nhẩm dãy số Pi, muốn xem Dương Tinh Chi có thể nói đến khi nào.

“Em cho rằng em lợi hại nhất đúng không, toàn trường chỉ dựa vào em?”

“Được hạng nhất thì ghê gớm lắm sao, có em thì có thể được giải nhất hả?”

“Em cố ý không cho Lục Minh cùng làm bài, làm thế cho ai xem, em chắc chắn là mình có thể làm tốt hơn Lục Minh không?”

Một khi Dương Tinh Chi bắt đầu nói chuyện sẽ nói cho đến cùng, mãi không dứt.

Đồng Miểu nhìn gai tiên nhân cầu đâm ra khỏi thân, đôi mắt phiếm hơi nước phản chiếu lại màu xanh đậm của cây, trong lòng mặc niệm: “2643383279……”

Nghe tai này lọt tai kia, cô cũng không nhớ rõ Dương Tinh Chi đang nói đến đâu rồi.

Gió điều hòa nhẹ nhàng thổi, cô cảm thấy hơi lạnh, cánh tay mảnh khảnh bị từng luồng gió lạnh phất qua.

Đứng mãi làm cô hơi tê cứng, cô giật giật cẳng chân một cách im lặng.

“Lễ hội âm nhạc” sao còn chưa xong, chuông học sao nào còn chưa vang, vào học thì cô có thể trở về nhỉ?

Nếu không cho cô về thì bà ta lại muốn nói cái gì nữa đây?

Dương Tinh Chi đột nhiên đập bàn một cái, Đồng Miểu hoàn hồn khó hiểu nhìn bà ta.

“Em đang nghĩ cái gì đấy? Tôi hỏi em em có nghe rõ không!”

Dương Tinh Chi đẩy mắt kính, hùng hổ nhìn Đồng Miểu.

Đồng Miểu nhẹ nhàng giật môi, đôi lông mi dài khẽ run.

Xin lỗi, cô thật sự không nghe nghiêm túc.

“Coi là gió thoảng bên tai đúng không, em chờ tôi tìm phụ huynh của em, cũng không biết là ai dạy dỗ, làm em có tâm tư ác độc như vậy!”

Dương Tinh Chi khí thở gấp mấy hơi, cầm ly nước uống mấy ngụm.

Đồng Miểu không khỏi cảm thấy buồn cười, cô cũng chỉ muốn chiến thắng mà thôi, thế nhưng lại bị coi là ác độc.

Dương Tinh Chi thấy cô không nói gì mới chửi ầm lên: “Em bị câm à, sao không nói gì!”

Bà ta càng nói càng hăng, sở hữu tiếng mắng đều giống đánh vào cổ họng, Đồng Miểu không đáp lại một câu.

Vốn dĩ buổi sáng bà ta còn đang rất vui vẻ vì con trai được hạng nhất, sau đó liền nghe được các tin đồn nhảm nhí lưu truyền trong trường học.

Nói Lục Minh căn bản không có thực lực, làm bài thi tệ, đều dựa vào đồng đội carry*, đặc biệt là kêu Đồng Miểu lợi hại, làm luôn đề của Lục Minh.

* Carry: gánh team.

Truyền truyền nói nói, Dương Tinh Chi cũng bị đồn là không có thực lực.

Phần lớn đều là do các đồng nghiệp ở các trường cao trung trọng điểm khác nói.

Dương Tinh Chi thiếu chút nữa là bị cao huyết áp.

Kêu Lục Minh lên ép hỏi, mới biết bị một học sinh lớp 11 làm khó dễ.

Bà thật sự không nghĩ tới, Đồng Miểu thoạt nhìn ngoan ngoãn thành thật như vậy, nhưng lại là “tri nhân tri diện bất tri tâm”.

* Biết người biết mặc không biết lòng.

“Nói đi!” Dương Tinh Chi dựa vào trên ghế, đầu hướng ra ngoài cửa sổ, sắc mặt cực kém nhìn sân trường khắp nơi đều có cây bạc quế.

Lễ hội kết thúc, học sinh các lớp lục tục đi về lớp.

Đồng Miểu hơi nâng mắt lên, nhìn thoáng qua Dương Tinh Chi, nhè nhẹ nói: “Ừm…”

Cô thật sự không biết nói cái gì.

Nếu kết quả đã như thế này, cô không có cách nào để níu lại tổn thất của Dương Tinh Chi cả, càng không thể có thể cho Lục Minh thi lại một lần nữa.

Nếu đã phát tiết vì nhục nhã, cô đã thừa nhận rồi, không biết Dương Tinh Chi còn muốn nghe cái gì.

Loại tình huống này đối với cô mà nói kỳ thật rất mới lạ.

Từ nhỏ đến lớn, cô đều được các thầy cô giỏi yêu thương học sinh dạy dỗ, đây là lần đầu tiên cô bị chửi ầm lên, không có chút lưu tình nào.

Theo lý thuyết cô hiện tại hẳn là phải khóc, nhưng mà cô một chút cũng không muốn khóc, thậm chí cảm thấy có điểm buồn cười.

Cái gọi là danh sư hóa học muốn so đo với cô tới khi nào đây?

Dương Tinh Chi nhìn cô kín như bưng, cơn giận còn sót lại vẫn chưa biến mất: “Kêu phụ huynh của em đến đây đi, em hôm nay không cần đi học, có thể gọi được thì gọi không gọi được thì cút!”

Tiếng của bà ta rất lớn, cách một cánh cửa cũng có thể nghe được, nước miếng thiếu chút nữa đã phun tới mặt Đồng Miểu.

“Xin lỗi, em không mang điện thoại.”

Tiếng Đồng Miểu nhẹ nhàng tinh tế, nâng mắt hạnh nhìn mặt Dương Tinh Chi, cô chân thành nhìn bà ta.

Cô không muốn gọi mẹ mình tới, thân thể của mẹ không tốt, không cần phải thay cô xin lỗi.

Nếu chỉ cần ở đây chịu mắng một tiết thì cô nghe là tốt rồi.

Ánh mắt của Dương tinh chi giống một cây gai nhọn, một chút một lướt qua làn da cô, nhưng trước sau gai cũng không đâm vào bên trong, cô một chút cũng không sợ.

Uống nước trong khi tức giận, phát ra tiếng nặng nề từ cổ họng.

Dương Tinh Thi móc điện thoại từ trong túi ra, chỉ vào mặt Đồng Miểu: “Dùng của tôi! Gõ đi!”

Bà ta nói xong, tiếp tục lẩm nhẩm: “Học sinh hiện nay, sân si từng chú một, tuy học tập tốt nhưng cũng là tai họa cho tương lai……”

Đồng Miểu chậm rãi cầm điện thoại của bà ta, không khỏi chần chờ.

Thật sự muốn gọi sao?

Nhưng mà chắc mẹ đang làm việc rồi.

Cô không muốn kiếm thêm phiền toái cho mẹ mình.

Ngón tay nhẹ nhàng ấn phím, cô do dự nhìn Dương Tinh Chi.

Nếu không thì nói một câu xin lỗi đi, bà ta hẳn là buông tha cho mình.

Cô nghĩ ngợi, trong lòng còn đang do dự.

Phanh!

Cửa văn phòng đột nhiên bị thô lỗ đá văng.

Khoá cửa bị đá hỏng, tiếng vang lớn làm Dương Tinh Chi đang uống nước giật mình.

Cánh cửa đâm vào vách tường lại bật về, phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai.

“Tìm phụ huynh đúng không, em gọi.”

Hơi thở lạnh lẽo bao trùm toàn thân Tư Trạm, anh nhấc chân rảo bước tiến tới, một phen đoạt lấy điện thoại trong tay Đồng Miểu.

Niết ở lòng bàn tay, ngón tay khẽ nhúc nhích, nhanh chóng gọi điện.

Anh cong cong môi, đáy mắt lại không có ý cười, một cổ tàn nhẫn như vậy, làm Đồng Miểu thuật sự cho rằng anh muốn đánh người.

Đối diện vang lên tiếng tút tút, rất mau đã liên hệ được.

Môi mỏng của Tư Trạm hé mở, khóe mắt mang theo hàn ý, hầu kết hơi lăn lộn, lạnh lùng nói: “Lão Tư, ba đến trường một chuyến đi, có người muốn tìm bạn gái ba.”

Dứt lời, Tư Trạm vung tay ném chiếc điện thoại Iphone phiên bản mới nhất ra ngoài cửa sổ.

Điện thoại đụng phải chậu hoa, sau đó lăm hai ba vòng rồi rơi thật mạnh xuống mặt đất, màn hình đen ngúm lại.

Đồng Miểu ngơ ngẩn đứng ở tại chỗ, tay chân lạnh lẽo.

– ——

* Editor: lâu rồi mới có thời gian để edit, để mọi người chờ lâu rồi ㅠㅠ

Không khí an tĩnh như đang dừng lại làm người ta cảm thấy khó thở

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN