Mối Tình Đầu Của Anh - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Mối Tình Đầu Của Anh


Chương 36


Chơi lớn đi…

Lúc này trong lòng Đồng Miểu chỉ có một suy nghĩ như vậy.

Điện thoại rơi xuống dán chặt ở mặt đất lạnh lẽo, cửa lớn bị gió thổi lắc lư vang lên tiếng kẽo kẹt.

Yên lặng trước bão táp.

Từ trước đến nay Dương Tinh Chi chưa từng thấy học sinh nào ngang ngược như thế, nhất thời khiếp sợ nói không ra lời.

So với Tư Trạm, Đồng Miểu quả thực ứng xử quá tốt, mắng không cãi lại, còn giữ bộ dáng cúi đầu nhận sai.

Đâu giống người này, ngang ngược bừa bãi, không thể nói lý.

Quả thực vượt xa kinh nghiệm dạy học nhiều năm của bà ta.

Cuối cùng vẫn là Tư Trạm nói trước.

Anh kéo ghế dựa lại, vỗ vỗ trên mặt ghế màu xám, ngoắc ngoắc Đồng Miểu: “Ngồi đi.”

Cái này cũng quá điên rồi đi?

Đồng Miểu nhanh chóng lắc đầu, khẩn trương chớp mắt ám chỉ với Tư Trạm.

Cô hiện tại hận không thể túm lấy Tư Trạm mà chạy, lúc cô giáo vẫn chưa biết tên anh.

Nhưng Tư Trạm hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của cô, anh nhắm hờ mi một chút, khép chân lại, ngữ khí lãnh đạm: “Không ngồi ghế thì ngồi lên đùi tớ.”

Đồng Miểu lập tức đỏ mặt, vành tai hồng hồng, xấu hổ không có chỗ dung thân, ngón tay không khỏi vuốt ve váy đồng phục.

“Cậu!”

Đây thật sự là lời nói không đứng đắn.

Cô tiến thoái lưỡng nan, cứng đờ tại chỗ.

Nhưng cô rất nhanh đã phản ứng lại, Tư Trạm không chỉ giúp cô hết giận, Tư Trạm còn đang giận cô.

Nhưng mà cô không biết Tư Trạm tức giận cái gì.

Cô đương nhiên không ngồi trên đùi Tư Trạm, bởi vì Dương Tinh Chi cuối cùng cũng đã có phản ứng, có người xông đến làm loạn văn phòng của bà ta.

“Cậu là ai, là học sinh của Thịnh Hoa? Thịnh Hoa từ bao giờ có loại học sinh vô pháp vô thiên như vậy?”

Dương Tinh Chi đứng lên, âu phục nhăn nhúm lập tức phẳng ra.

Đồng Miểu chỉ muốn Dương Tinh Chi mắng mình, dù sao bị mắng một chút cũng không mất đi miếng thịt nào, giống như trước kia, cô cả ngày được khen cũng không vui vẻ chút nào.

Nhưng ánh mắt Dương Tinh Chi đã sớm không còn đặt trên cô bé rộng lượng kia, bà ta trừng mắt khinh thường, giống như chuẩn bị chọi gà, hùng hổ doạ người nhìn Tư Trạm.

Tư Trạm đặt mông ngồi ở trên ghế, chân duỗi thẳng, người ngả về phía sau ghế, đôi tay để trước người tùy ý đan vào nhau, ngẩng đầu híp mắt nhìn Dương Tinh Chi.

“Thịnh Hoa không phải cũng có loại giáo viên vô pháp vô thiên như vậy sao.”

Anh đọc từng chữ rõ ràng, ngữ khí mang theo sự giễu cợt không thể che dấu.

Đồng Miểu cảm thấy, dáng vẻ bên ngoài của anh là học sinh nhưng lại mang theo khí thế của tổng thống.

Sao có thể ngông cuồng như vậy.

Dương Tinh Chi có chút khoa trương cười lạnh một cái, phảng phất nghe được trời cao chê cười.

“Dao loại mặt hàng như cậu cũng được Thịnh Hoa chiêu mộ, sớm biết trường học này không có giới hạn như vậy, tôi căn bản sẽ không tới đây!”

Dương Tinh Chi cũng tính là bị chọc tức điên lên rồi, trường học cũng trở thành kẻ thù với bà ta.

Trong tỉnh bà ta rất có danh tiếng, cho nên luôn được các trường trọng điểm điên cuồng tranh giành, những lãnh đạo đều có vài phần khiêm tốn với bà ta, thế nhưng hôm nay lại bị một học sinh cấp ba khinh thường.

Bà ta không thể chấp nhận được.

Tư Trạm lẳng lặng nghe, cả người tỏa ra sự lạnh lẽo.

Chờ Dương Tinh Chi gào xong, anh móc điện thoại ra, không để ý nói: “Cô tên là Dương Tinh Chi đúng không?”

Đồng Miểu đứng nguyên tại chỗ giống như phông nền, nhìn Tư Trạm ngồi trên ghế, Dương Tinh Chi lại đang giận dữ thở hồng hộc.

Đây là lẫn lộn đầu đuôi rồi?

Cô muốn giật nhẹ áo khoác Tư Trạm, kêu anh đừng làm lớn chuyện lên như vậy.

Tuy rằng cô trầm mặc ít nói, nhưng cũng không phải là một miếng đậu hủ yếu ớt, một chút gió táp mưa sa cũng có thể đánh tan.

Nhưng mà cô không dám.

Bởi vì Tư Trạm đang giận cô, đây là lần đầu tiên anh cố tình bỏ qua sự tồn tại của cô.

Tư Trạm tra điện thoại tìm tư liệu cơ bản về Dương Tinh Chi, trên mạng ghi những thành tích dạy học của bà ta, tin tức lớn bé đều đóng gói bà ta thành một giáo sư hiền lành hòa ái.

“Cậu làm gì làm đi, cậu điên rồi đúng không, tôi chờ phụ huynh của cậu tới, xem người nào lại dạy ra thành hai loại mặt hàng thế này!”

Dương Tinh Chi hùng hổ doạ người, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một người phụ nữ, Tư Trạm một thân bốc hỏa ngồi đó, bà ta kéo cũng kéo không đi, đánh cũng đánh không lại, lối nhỏ ra cửa cũng bị ghế lấp kín.

Tư Trạm lười biếng cong cong đôi môi, tắt trang web, chậm rãi đùa nghịch điện thoại một lúc, sau đó ấn tắt giao diện.

“Cô chờ xem, người dạy ra em sắp đến rồi.”

Anh đứng dậy, một phen túm chặt cổ tay Đồng Miểu: “Cùng tớ trở về đi học.”

Sức lực của anh rất lớn, Đồng Miểu lảo đảo bị anh lôi ra phòng học, cô rụt tay lại, nhưng hiển nhiên phí công vô ích.

“Tư Trạm…” Cô kêu một tiếng nho nhỏ, chân tay luống cuống.

Quay đầu lại nhìn Dương Tinh Chi, gặp phải đôi mắt đang trừng lớn của bà ta.

“Trở về cho tôi! Ai cho các cô các cậu đi, tôi nói cho đồ nhãi ranh nhà cậu biết, chuyện này tôi không để yên đâu!” Bà ta ở trong văn phòng gào khàn cả giọng.

Học sinh ở hành lang đang thảo luận bài tập mờ mịt ngẩng đầu, nhìn về văn phòng của Dương Tinh Chi.

Tư Trạm mặc kệ bà ta, kéo Đồng Miểu đi xuống dưới lầu.

Ra khỏi văn phòng, trái tim Đồng Miểu bắt đầu đập kịch liệt.

Bước chân Tư Trạm rất lớn, cô phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp, Tư Trạm không nói lời nào, nhưng quanh người đều tràn ngập hai chữ tức giận.

Cô chưa từng thấy Tư Trạm nghiêm túc như vậy lần nào.

Đi đến lối đi nhỏ dưới hành lang, các lớp đã bắt đầu vào tiết, cửa lớn khép chặt, bên trong truyền đến tiếng đọc sách sột soạt.

“Tư Trạm cậu làm đau tớ, buông tớ ra.”

Đồng Miểu rụt rè nói.

Lần này Tư Trạm thật sự buông cô ra.

Anh kéo cô đến góc cột của hành lang, buông tay ra, lại dùng hai tay che lại đường ra của cô.

Đồng Miểu có thể cảm nhận được cánh tay ấm áp của Tư Trạm đặt ở hai bên tai, cô ngây thơ nhìn Tư Trạm, không biết sao anh lại dẫn mình tới đây.

Không phải nói muốn trở về đi học sao.

Một khoảng yên lặng, cô nhìn cây cột hình trụ, gót giày gắt gao đè vào góc, không để lại một khe hở.

Sống lưng đơn bạc dán trên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo, đâm hơi hơi đau, bị sự lạnh lẽo câm nhập, cô run lập cập.

“Cậu… Cậu muốn làm gì?” Cô trợn to đôi mắt hạnh ngập nước, khẩn trương nuốt nước miếng.

Tư Trạm nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt dời xuống, cô cầm lòng không được nhẹ nhàng nhấp môi, sau đó là bộ ngực hơi nhô lên, thấp thỏm ngượng ngùng ở hai bên cánh tay.

Sau một lúc lâu, anh chậm rãi nói: “Trong sân thi đấu đã xảy ra chuyện gì?”

Thanh âm trầm thấp khàn khàn, lại mang theo sự uy quyền.

Đồng Miểu rũ mắt cúi đầu, mũi giày dính sát vào nhau, thấp giọng lẩm bẩm: “Cũng không có chuyện gì……”

Tư Trạm duỗi tay nâng cằm cô, cưỡng bách cô nhìn thẳng đôi mắt của mình.

“Bà ta cứ như vậy mà mắng cậu?”

Đồng Miểu bị bắt ngẩng đầu, cái cổ trắng nõn vẽ ra một đường cong mượt mà, cô hơi chớp chớp mắt: “Tớ không có việc gì, tớ ở ở đó đếm số Pi, cũng chưa nghe được chữ nào.”

Cô thật sự không nghe vào, loại ác ý đến từ người xa lạ không làm tổn thương được cô.

Cô không phải luôn để ý đến đánh giá của mọi người, cho nên thật sự không cần, vì cô cùng cô Dương làm loạn đến như vậy nên không cần chú Tư giải quyết.

Tư Trạm vẫn tiếp tục duy trì tư thế này, nhìn chằm chằm đôi mắt cô, gằn từng chữ một: “Nhưng tớ nghe được.”

Người xa lạ không có cách nào đâm thủng hàng rào kiên cường của cô nhưng lại có thể dễ dàng lay động được Tư Trạm.

Cô nghe nhưng lại không tủi thân cũng không tức giận, từ đầu đến cuối, chỉ quan tâm cô.

Đồng Miểu ngơ ngẩn nhìn Tư Trạm, ngón tay đang nắm chặt, đột nhiên nới lỏng ra.

Cô nhẹ nhàng giật giật môi, lại không biết nên nói cái gì.

Tư Trạm tiếp tục nói: “Cho nên đừng bao giờ nói với tớ là cậu không sao, cậu không thèm để ý nhưng tớ sẽ để ý.”

Anh chậm rãi buông tay Đồng Miểu, cũng buông vòng tay giam cầm cô, tay anh đút túi quần, đứng ở trước mặt cô, vân đạm phong khinh* nói: “Cậu đi học đi.”

* Vân đạm phong khinh: điềm nhiên, ung dung

Anh quay đầu đi xuống dưới lầu.

Phỏng chừng Tư Khải Sơn đã lái xe tới, ông đến giải quyết chuyện này.

Ông đi rất nhanh, gió ngoài cửa sổ thổi bay áo khoác và tóc ông.

Đồng Miểu đứng sau lưng anh, đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng: “Tớ về sau sẽ không như vậy nữa.”

Tư Trạm khựng lại một chút.

“Lần sau có chuyện, tớ sẽ nói với cậu, về sau có người mắng tớ, tớ sẽ phản kháng.”

Cô nghiêm trang, tiếng nói mềm mại ở hành lang trống trải có vẻ phá lệ trong sáng.

Tư Trạm thở dài một hơi, vẫn quay đầu lại, đi đến trước mặt cô, nâng tay hung hăng xoa xoa tóc cô: “Ngoan.”

Động tác của anh có hơi thân mật quá.

Trần Lộ Nam mới từ buồng vệ sinh đi ra vừa vặn thấy được một màn này, cô ấy khẩn trương bịt kín miệng, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

Cô nàng nghe được Đồng Miểu hỏi: “Nhưng cậu sẽ không có việc gì chứ?”

Tư Trạm bảo đảm với cô: “Tớ dám làm thì cũng dám giải quyết hậu quả.”

Ngoài cửa sổ lá cây bị thổi bay toán loạn, trên bầu trời chiếu xuống một tia sáng nhỏ, lờ mờ, chiếu xuống hai bóng hình kia.

Lúc Tư Khải Sơn nhận được điện thoại, còn chưa nói gì thì đối diện đã cup điện thoại.

Ông có chút sứt đầu mẻ trán, thúc giục tài xế lái xe nhanh chóng đến Thịnh Hoa.

Ông ở trên xe bình tĩnh đi vài phần, đầu tiên là gọi điện thoại cho hiệu trưởng, lại phát hiện hiệu trưởng Quý cũng không biết Tư Trạm xảy ra chuyện gì.

Lúc này ông mới thoáng yên tâm, xem ra cũng không phải chuyện gì lớn.

Vui sướng một đường thông hành, hơn bốn mươi phút sau xe tiến vào cổng trường Thịnh Hoa.

Hiệu trưởng Quý ở sân thể dục đối mặt với Tư Khải Sơn, nhíu mày nghi hoặc nói: “Lão Tư, ông có phải ước gì con trai mình xảy ra chuyện hay không, tôi ở đây chả nghe thông tin gì cả.”

Tư Khải Sơn đau đầu xua xua tay: “Đừng nói nữa, trước tiên kêu nó ra hỏi rõ ràng cái đã.”

Ông đang muốn đi vào phòng học tìm, Tư Trạm đã từ khu dạy học đi ra.

“Tốt, tới rất nhanh.”

Tư Trạm cắn môi nhìn ba mình cười cười.

Tư Khải Sơn trầm mặt: “Ta đã sớm nói với con, không được dùng danh phận của ta ở trường học hoành hành ngang ngược! Con lại làm gì nữa!”

Hiệu trưởng Quý mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tư Trạm, Tư Trạm nhún vai, vẫn chưa nói gì.

Chủ nhiệm Tôn hấp tấp từ phía sau Tư Trạm chạy ra, đầu đầy mồ hôi nói: “Đã biết đã biết!”

Ông liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tư Khải Sơn, cứng đờ.

Tư Khải Sơn lập tức hỏi: “Biết cái gì? Con trai tôi lại làm gì?”

Sắc mặt chủ nhiệm Tôn có chút kì quái, ông nhìn thoáng qua Tư Trạm, lại nhìn nhìn Tư Khải Sơn, dè dặt nói: “Cái này… Lần này hình như là Đồng Miểu.”

Tư Khải Sơn sửng sốt, rõ ràng không quá tin tưởng, Đồng Miểu vừa ngoan lại ưu tú, ông trước nay chưa thấy cô bé nào hiểu chuyện như vậy.

Nếu là nói Tư Trạm thì ông sẽ không chút hoài nghi, nhưng nói là Đồng Miểu, sao ông có thể tin.

Tư Trạm lười biếng cười cười: “Cô giáo Dương Tinh Chi muốn biết, bạn gái ba là cái dạng gì mà dạy ra cô gái ác độc như vậy, ba không định tìm bà ta nói chuyện?”

Chủ nhiệm Tôn thò lại gần, ở cạnh Tư Khải Sơn cùng hiệu trưởng Quý, đem sự việc trên sân thi đấu nói qua một lượt.

Sắc mặt Tư Khải Sơn lập tức âm trầm lạnh lẽo, ông cất bước đi về khu dạy học, nhận lời Tư Trạm, nhàn nhạt nói: “Đến nói chuyện rõ ràng.”

– —————–

* Editor: cả hai cha con đều thê nô:v

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN