Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào - Chương 12: Luật sư Lâm muốn tôi thêm anh ấy vào nhóm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào


Chương 12: Luật sư Lâm muốn tôi thêm anh ấy vào nhóm


Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Lâm Yến không hề có dấu hiệu báo trước mà bế cô lên, bởi vì khoảng cách gần, cô thoáng nhìn qua vết thương trên mặt Lâm Yến, ánh mắt dừng trên cánh tay người đàn ông đang để bên eo cô, lại bất ngờ nhìn thấy những vết thương mập mờ trên mu bàn tay anh.

Trình Thư Nặc không nói được là cảm giác gì, lại cảm thấy tình cảnh trước mắt có chút buồn cười.

Bây giờ, quan hệ giữa cô và Lâm Yến, giống như những gì cô giới thiệu với Vu Thi, đàn anh thời đại học, đồng nghiệp cùng hợp tác, không hơn.

Nhưng mỗi lần Trình Thư Nặc nhìn Lâm Yến, thân phận mối tình đầu của anh lại thời thời khắc khắc nhắc nhở cô về cái quá khứ buồn cười, hoang đường, thậm chí là ngu xuẩn đó.

Trình Thư Nặc không thích loại thân mật giúp đỡ lẫn nhau như thế này, nhưng Lâm Yến lại cứ mang một bộ dạng chính nhân quân tử, anh chưa từng phân rõ, cứ xem là điều đương nhiên như vậy, Trình Thư Nặc trong chốc lát đó lại cảm thấy bản thân bị xâm phạm nhiều hơn.

Lâm Yến cụp mắt, lông mi rũ xuống, Trình Thư Nặc lại nhướng mày, khoé mắt đuôi mày nhuốm màu không vui, ánh mắt hai người tiếp xúc, cô như đã hết giận mà quăng giày cao gót lên mặt đất, “Lâm Yến, chúng ta thân quen lắm à?”

Lâm Yến rõ ràng sửng sốt một chút, anh im lặng không lên tiếng nhìn kĩ Trình Thư Nặc mấy giây, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng nói: “Chúng ta biết nhau sáu năm, cô và tôi không thân, chẳng lẽ Tống Diệc Dương mới qua lại hai tuần với cô lại thân hơn sao?”

Lông mi Trình Thư Nặc run rẩy, không nghĩ rằng Lâm Yến lại biết được tỉ mỉ như thế, đột nhiên bị người khác vạch trần, lòng cô như bị đâm một nhát, cố ý nói: “Dựa vào cái gì mà hai tuần thì không thể thân quen?”

Lâm Yến không nói tiếp, môi mỏng mím chặt, cô tiếp tục nói: “Trong nửa tháng, ban ngày đi làm buổi tối lên giường, sao lại không thân được chứ?”

Cô nói mấy chữ ít ỏi, lời nói trêu tức.

Trình Thư Nặc rõ ràng cảm giác được thân hình Lâm Yến ngẩn ra, trong giây lát, Lâm Yến gần như là lập tức thả cô xuống.

Trong lòng hoảng loạn, Trình Thư Nặc miễn cưỡng đứng vững, xoay người lại nhặt giày cao gót trên mặt đất lên, Lâm Yến đã xoay người, anh bước đi rất nhanh, khi Trình Thư Nặc đứng dậy lần nữa thì chỉ còn thấy được nửa cái bóng của Lâm Yến, anh ngồi vào ghế lái, không tới một lúc, ô tô dứt khoát chạy đi, chỉ còn lại một làn khói xe.

Trình Thư Nặc không nhìn nữa, cô xách theo giày, đi về phía hàng hiên.

Về đến nhà, cô bật đèn phòng khách lên, cũng không biết tại sao bỗng chốc có chút muốn cười.

Lâm Yến là người có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, trong một năm hai người bên nhau, anh không thích cô nói chuyện với người đàn ông khác, cho dù là bạn bè, anh cũng sẽ có chút thái độ.

Việc này cũng không liên quan tới việc có yêu hay không, đàn ông chính là như vậy, cho dù anh ta không yêu bạn, nhưng một khi hai người đã có quan hệ, anh ta sẽ xem bạn như thứ đồ vật mình sở hữu, mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền, đạo lí này, cô hiểu.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Cô và Lâm Yến đã sớm đường ai nấy đi, Lâm Yến sẽ còn có loại cảm xúc này sao? Bởi vì cô thật thật giả giả nói mấy câu, anh vẫn sẽ vì chuyện bạn gái cũ ở bên ai mà không cam lòng sao?

Đáp án của Trình Thư Nặc là phủ định, quan hệ giữa cô và Lâm Yến, chỉ có một bên tình nguyện là cô, Lâm Yến ăn cô sạch sẽ, hoang phí sự yêu thích của cô, cô phải chủ động trăm lần thì mới có thể được anh đáp lại một chút.

(Mẫn: Bị đá không oan tý nào =)))

Cô bị điên rồi mới còn thích anh, dùng ba năm thời gian mới giật mình phát hiện, Lâm Yến là một toà núi băng, cô không tới gần được.

Rất may mắn là lúc trước Trình Thư Nặc đã quyết tâm kết thúc đoạn tình cảm quái dị này.

Khoảng thời gian đó rất đau khổ, bà ngoại qua đời, cô sinh bệnh, lần lượt mất đi những thứ mình coi trong nhất, nhưng cũng may cô cố chịu đựng rồi cũng qua hết.

Trình Thư Nặc nghĩ như vậy, thực ra còn thấy tự hào vô cùng, cô của bây giờ, không cần khát cầu tình yêu của bất kì ai, có thể vô tư mà sống.

Trình Thư Nặc không nghĩ tiếp nữa, điện thoại trong túi lại vang lên.

Cuộc gọi hiển thị là từ mẹ cô, Trình Thư Nặc do dự mấy giây, ấn nghe.

Mẹ Trình thế mà lại rất trực tiếp, “Thằng nhóc xem mặt lần trước ấy, hai người thế nào rồi? Có tiếp tục liên lạc không?”

Trình Thư Nặc ném túi xách lên sô pha, thuận miệng đáp: “Có liên hệ, cuối tuần có hẹn ăn cơm ạ.”

Cô nói dối cho có, sự thật là từ sau lần gặp mặt với Lâm Hủ đó thì không có liên lạc nữa, hai người không lưu số điện thoại, WeChat cũng là lập nhóm, trong nhóm còn có cái đồ sao chổi Lâm Yến kia nữa, đương nhiên cô sẽ không nói cái gì trong đó.

Mẹ Trình nghe được câu trả lời của cô, giọng điệu không lạnh như băng nữa mà mang theo chút ý cười, “Nếu tốt thì ổn định luôn đi, một cô gái như con thì nề nếp một chút, đừng giao du với mấy tên bạn trai lung tung, người nào người nấy không có ai nghiêm chỉnh, làm giảm giá trị con người của bản thân.”

Mẹ Trình lải nhải nói, Trình Thư Nặc không bày tỏ ý kiến, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu.

Ổn định với Lâm Hủ? Bà có lẽ là điên rồi.

Chưa kể đến tầng quan hệ với Lâm Yến thì quả thật cô có ấn tượng không tồi với Lâm Hủ, nhưng cậu ta thế mà lại gọi Lâm Yến một tiếng chú nhỏ, nếu cô thật sự phát triển quan hệ với Lâm Hủ thì hậu quả thật sự không tưởng tưởng nổi.

Cô nhìn ra được Lâm Yến rất quan tâm Lâm Hủ, mà trong mắt Lâm Yến, có lẽ cô là một cô gái vừa phóng đãng vừa tuỳ tiện, đương nhiên không xứng với cháu trai của anh.

Trình Thư Nặc cởi áo khoác trên người ra, ngồi trên sô pha, cúi đầu nhìn cái chân sưng đỏ.

Cô không nói tiếp, mẹ Trình lại tỏ thái độ, “Rốt cuộc con có nghe thấy lời mẹ nói không vậy? Lần nào cũng thế này, con cái đứa nhỏ này, chưa bao giờ chủ động gọi cho mẹ thì thôi đi, cũng không thấy con trở về nhà, còn không ngoan ngoãn bằng Dư Tề nữa.”

Cảm xúc của Trình Thư Nặc không có bất cứ sự dao động nào, cô ném điện thoại lên bàn trà, mở loa ngoài, “Mẹ, con đang nghe đây.” Cô bình tĩnh hỏi, “Gần đây trong người thế nào? Dư Tề chắc sắp nghỉ rồi nhỉ?”

Mẹ Trình chế nhạo: “Hôm nay là ngày tốt gì thế này, con thế mà lại quan tâm đến mẹ? Dư Tề làm sao mà con cũng quan tâm à? Mẹ thấy con căn bản không coi nó là em trai.”

Giọng điệu bên kia điện thoại rất lớn, Trình Thư Nặc chạm vào mắt cá chân sưng đỏ, cô đau đớn mà nhíu mày, vừa muốn nói gì đó thì mẹ Trình lại hùng hổ doạ người mà mở miệng: “Chính là vì cái tính này của con nên mới không giữ nổi người ta, cái người bạn trai trước kia của con, lúc ấy mẹ có nghe bà ngoại con nói, hai người ở cùng một chỗ, người ta còn không phải là không muốn con đó sao?”

Trình Thư Nặc không ngờ mẹ mình sẽ đột nhiên nhắc tới Lâm Yến, lúc ấy chân cô đang giẫm lên bàn trà lấy hòm thuốc trên ngăn tủ, không để ý dẫm vào khoảng không, “bang” một tiếng, ngã mạnh xuống một bên sàn nhà, đầu còn xui xẻo bị đập vào bàn trà.

Cô ở bên này “bốp bốp” vang lên, mẹ Trình oán giận mấy câu rồi tức giận cúp điện thoại.

Điện thoại bị cắt đứt, Trình Thư Nặc lại rõ ràng nhẹ thở ra, cô không phải không quan tâm mà quan hệ giữa cô mà bố mẹ thật sự rất nhạt nhoà.

Trong trí nhớ, năm mười tuổi ấy bố mẹ ly hôn, sau khi bố Trình tái hôn lần nữa thì mang theo vợ con lên phía bắc làm việc, dường như chưa bao giờ trở về một lần, mẹ Trình cũng có gia đình mới. Cô vẫn luôn đi theo bà ngoại, cho đến ba năm trước bà ngoại qua đời, liên lạc giữa cô và bố mẹ đã ít lại càng ít. Gần hai năm thì dần tiếp xúc nhiều thêm với mẹ, tuy rằng hầu hết đều là giục cô lấy chồng.

Thật ra cô không thích nghe cái này cái kia, nhưng có đôi khi bên tai quá thanh tịnh, có người om sòm như vậy hình như cũng không đến nỗi nào, trong sinh hoạt cũng có thêm mùi vị của khói lửa nhân gian.

Trình Thư Nặc dừng lại suy nghĩ, lấy hòm thuộc đổ nghiêng trên mặt đất qua, cô lấy lọ thuốc tốt nhất bôi cho mình, nghĩ nghĩ rồi vẫn lấy điện thoại chuyển tiền cho mẹ Trình.

Cô vừa định thả di động xuống, đúng lúc lúc nhảy ra mấy cái tin nhắn trong nhóm tán gẫu, “Liên minh yêu mến chị gái” trên WeChat.

Trình Thư Nặc nhàm chán mở ra, tuỳ tay lướt lên trên mấy lần.

Nhóc đáng yêu số ba của chị gái: “Trình Thư Nặc có ở đây không? Luật sư Lâm muốn tôi thêm anh ấy vào nhóm? Tôi có nên thêm hay không đây? Thêm? Hay là không thêm? Tôi rất phiền não.”

Nhóc đáng yêu số bốn của chị gái: “Luật sư Lâm là ai? Nam à? Đám luật sư đều “Địa Trung Hải”* như nhau, tuổi cũng lớn, lại béo phì, loại người này thì thêm vào làm gì?”

(*) Địa Trung Hải nghĩa là chỉ đầu trọc.

Nhóc đáng yêu số hai của chị gái: “Tô Hàng nói rất đúng, Luật sư Lâm nào đấy? Nhóm của chúng ta không phải ai cũng có thể vào đâu, Tống Diệc Dương cậu xem thông báo trong nhóm chưa vậy? Trình Thư Nặc ngậm đắng nuốt cay ba năm mới khiến cho chúng ta có duyên gặp gỡ, cậu đừng có thấy mấy cái đồ linh ta linh tinh gì cũng thêm vào.”

Nhóc đáng yêu số ba của chị gái: “Luật sư Lâm không phải đồ vật, anh ấy là hàng xóm của tôi, cao phú soái, quan hệ giữa tôi với anh ấy khá tốt, anh ấy còn thân thiết gọi tôi là hai tuần, nhóm của chúng ta cũng lâu rồi chưa có người mới, mấy người không cảm thấy cô đơn à?”

Nhóc đáng yêu số hai của chị gái: “Cậu nói thế nghe cũng có lí, bốn người chúng ta chơi mạt chược, quả thật còn thiếu một người bưng trà rót nước, Trình Thư Nặc chị cố gắng chút đi!”

Nhóc đáng yêu số bốn của chị gái: “Đúng! Tôi không cần phải làm em út nữa, bây giờ là lúc có người mới tới hầu hạ tôi, Trình Thư Nặc à chị nhanh lên đi!”

Nhóc đáng yêu số một của chị gái: “Chị à, cố lên nha, tìm một người biết chăm sóc, chứ ngàn vạn lần đừng giống cái tên đàn anh hồi chiều kia, hung dữ vãi, vừa nhìn là biết không phải người tốt.”

Trình Thư Nặc: “…”

Trình Thư Nặc xem đến mức thái dương thịch thịch nhảy lên, suýt chút nữa là ném luôn điện thoại lên mặt đất.

Bưng trà rót nước? Hầu hạ mấy người?

Lâm Yến sao?

Điên rồi sao? Đúng là một lũ điên!

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến: “Anh tức chết rồi, thắp cho nén nhang đi.”

Trình Thư Nặc: “Vậy em đây có phải có thể đổi chồng rồi hay không? Nghĩ lại thì cũng vui đó.”

Lâm Yến: “…Em giờ là goá phụ, có thể phối hợp bi thương một chút được không vậy?”

Trình Thư Nặc: “Oaaaa…em đau khổ quá, sang năm em sẽ mang chồng con đến mộ phần anh nhảy múa, Lâm Yến à anh yên tâm mà đi đi thôi!”

(Mẫn: Tôi sợ hai anh chị thật sự =))))

Lâm Yến: “…”

Mỗ Lục: “Chương này vì sao ngắn như vậy, đương nhiên là tuỳ thuộc vào nam chính đó!”

Lâm Yến: “Cái này không đùa được đâu, tôi là một người đàn ông sĩ diện.”

Trình Thư Nặc: “Anh ấy không phải, anh ấy không có đâu, quả thật rất ngắn.”

Lâm Yến: “???”

Lâm Yến: “Tôi nghiêm túc yêu cầu huỷ bỏ đoạn kịch nhỏ này của tác giả, ngày mai ông đây kiên quyết không tham gia.”

Mỗ Lục: “Được thôi, vậy chính văn cũng không cần cậu có mặt luôn.”

Lâm Yến: “???”

Editor có lời muốn nói: Thật ra tui đoán từ “ngắn” này là một câu hai nghĩa =))) thì mẹ đẻ cũng nói rồi đó, chương ngắn hay dài phụ thuộc vào nam chính hết đó, hihi.

Hết chương 12.

Chương 13 dài gấp đôi bình thường (cụ thể là hơn 6000 chữ) thì vốn là mình sẽ post sau 10 ngày nhưng vì ngày 1/10 có phúc lợi cho mọi người nên tui sẽ post vào ngày 1/10 nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN