Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào
Chương 13: Tôi thay thế nó
Hoạt động khai mạc của Studios Dịch Hạo thực hiện rất thành công, số liệu mọi mặt rất được, hạng mục hoạt động trong tay kết thúc, không khí trong tổ sôi nổi hơn hẳn, trên tay bọn họ còn phải gánh vụ việc của Sáng Thế, còn lại là một vài khách hàng thường ngày, nội dung làm việc tương đối vặt vãnh.
Vài người tụ lại một chỗ tán gẫu, Trình Thư Nặc cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi, nhớ tới tin nhắn trong nhóm ngày hôm qua, cô muốn tìm Tống Diệc Dương hỏi một chút, chuyện Lâm Yến muốn vào nhóm cuối cùng là sao, còn chưa chờ cô click mở khung thoại thì liền nhận được tin nhắn từ văn phòng Lệ Hành, vụ việc của Sáng Thế cuối cùng cũng có tiến triển, cần hẹn thời gian để kết thúc công việc.
Việc thu mua không phải là chuyện nhỏ, Trình Thư Nặc không ngờ hiệu suất của Lệ Hành lại nhanh như vậy.
Gần giờ tan tầm, lại nhận được cuộc gọi từ Sáng Thế, tuần tới sẽ có kết quả điều tra sự cố lần trước, đến lúc đó mỗi bên đều cần phải phối hợp.
Ban ngày quá nhàn rỗi, bây giờ đoàn người lại bận rộn hẳn.
Cách một ngày, tại văn phòng Lệ Hành.
Lúc Trình Thư Nặc đến, luật sư Vương là người dẫn bọn họ đến phòng họp, đi qua chỗ làm việc, Trình Thư Nặc nhìn thấy Lâm Hủ, cậu ta đang gọi điện thoại, tinh thần hăng hái nói: “Thẩm phán Chương à, cháu biết mấy chú đang vội, nhưng bên đương sự của cháu cũng lo lắng lắm, chính là việc cưỡng chế chấp hành án lần trước…”
Khi cậu ta nói chuyện, bỗng nhìn đến cô, “bá” một tiếng đứng lên: “Chị? Sao chị lại ở đây?”
Hành động quá lớn, ghế dựa phía sau bị đổ, Lâm Hủ rất kích động, “Tới gặp tôi hả? Không thể chờ được mà tìm đến văn phòng luật sao? Chị, chị nhớ tôi như thế à?”
Trình Thư Nặc sửng sốt, đột nhiên có chút muốn cười, Lâm Hủ lại cực kì chờ mong mà nhìn cô, Trình Thư Nặc không biết phải nói gì, luật sư Vương đã nhắc nhở trước một bước: “Tiểu Hủ, điện thoại.”
Lâm Hủ bỗng phản ứng lại, vội vàng nói vào ống nghe, “Thẩm phán Chương à thật xin lỗi, cháu đang nghe đây, cháu cũng nhớ chú muốn chết, ha ha ha ha, vừa rồi nói đến chỗ nào rồi nhỉ…”
Trình Thư Nặc cảm thấy Lâm Hủ thật sự đáng yêu, nhưng cả nhóm người đang có việc, cô đành phải rời đi trước.
Đi vào phòng họp, ba người bên Duy Á ngồi xuống.
Luật sư Vương tỏ ý xin lỗi mà nói: “Luật sư Lâm có chút việc gấp, chờ mười phút nữa sẽ lập tức qua.”
Anh ta và Trình Thư Nặc rất quen thuộc, cũng không khách sáo quá, “Việc của Lâm Yến rất nhiều, vụ việc của Sáng Thế thực ra anh ấy không cần phải phụ trách.”
Thực ra Trình Thư Nặc rất rõ điểm này, Lâm Yến chủ yếu là đảm nhiệm mấy vụ biện hộ, quả thật chuyện thu mua không phải lĩnh vực anh phụ trách, nhưng người tài thì thường nhiều việc, có lẽ Lâm Yến là muốn như vậy.
Cô không nghĩ tiếp nữa.
Cuộc họp thiếu người chủ trì, cả đám người không có việc gì để làm.
Luật sư Vương ngồi đối diện với Trình Thư Nặc, người quen gặp nhau nên anh ta nói có chút nhiều, “Làm việc ở chỗ này của bọn tôi, chuyện li kì gì cũng gặp, như mấy ngày trước, vụ án trước kia luật sư Lâm phụ trách, đương sự trong lúc đang bị giam giữ thì chạy trốn, nghĩ lại còn thấy không tưởng tượng nổi.”
Trình Thư Nặc nghe thấy, lòng hơi trầm xuống, Thẩm Gia Vi đã tò mò hỏi: “Đương sự nào vậy?”
Luật sư Vương thần thần bí bí mà nói, “Tội phạm giết người, tin tức đều đã bị ép xuống.”
Thẩm Gia Vi căng thẳng mà truy hỏi: “Doạ người như vậy, luật sư Lâm có sao không?”
Luật sư Vương lắc đầu, “Không sao, bây giờ là xã hội pháp trị (cai trị bằng pháp luật), hơn nữa, luật sư Lâm là luật sư biện hộ cho hắn ta, không phải đối địch với hắn.
Tính cách Thẩm Gia Vi rất thẳng thắn, “Sao luật sư Lâm lại biện hộ cho tội phạm giết người chứ…”
Cô còn chưa nói xong, Trình Thư Nặc đã dùng khuỷu tay huých cô, Thẩm Gia Vi lập tức ngậm miệng, ý thức được bản thân nói không lựa lời, cô ấy hơi xấu hổ mà cúi đầu, không nói gì nữa.
Mắt Trình Thư Nặc nhìn đồng hồ, cô đúng lúc chuyển đề tài, “Đại khái còn bao lâu vậy?”
Luật sư Vương vẫn ngượng ngùng, “Rất nhanh thôi, thật sự ngại quá.”
Trình Thư Nặc cười, lễ phép nói: “Vậy tôi đây ra ngoài một chút.”
Cô nói xong, đẩy ghế dựa ra đứng dậy, bước chân có chút lảo đảo, Trần Mặc nhìn thấy, không hiểu nói: “Chân của cô vẫn chưa lành, đi giày cao như vậy làm gì?”
Trình Thư Nặc lại không nói gì, sau đó thì đi ra ngoài.
Cô đi đến WC, lúc rửa tay thì nhớ đến lời nói vừa rồi ở phòng họp.
Lần cô nhìn thấy Lâm Yến hai ngày trước, anh mới từ thủ đô trở về, trên mặt có vết thương.
Cô không muốn hai người có liên lạc gì, nói cách khác, là không có quan hệ gì với cô.
Cô hong khô vệt nước trên tay, bước ra hành lang.
Hành lang thẳng tắp, phòng họp ở một đầu khác cách đó mấy mét, cửa sổ bên trái mở rộng, ánh sáng mặt trời chiếu xuống từng mảng lớn, bên chân có vầng sáng, Trình Thư Nặc không thể nói được là cảm xúc gì, lúc cô hơi hơi ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đang đi đến trước mặt.
Bước chân anh có chút vội vàng, áo khoác vắt ở khuỷu tay, áo sơ mi cởi vài cúc. tóc có chút rối, rũ xuống trên trán, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đúng lúc xuyên thấu qua cửa kính lớn, rọi vào cặp mắt kia, hàng mi thật dài nhiễm màu vàng nhạt, nơi đáy mắt là những tia sáng nhỏ vụn, rực rỡ lấp lánh.
Trình Thư Nặc không thể không thừa nhận, Lâm Yến thật sự rất đẹp trai, cho dù trăng đổi sao dời, anh chỉ cần bâng quơ liếc mắt một cái, một khi cô không cẩn thận, sẽ ngã vào cặp con ngươi sâu không thấy đáy kia, một lần lại một lần, thân bất do kỉ* trôi trôi nổi nổi.
(*) Thân bất do kỉ: Việc không thể theo ý mình, không thể tự làm chủ.
Lâm Yến cũng nhìn thấy cô, hai người cách một hành lang thật dài, ánh mắt giao nhau.
Trình Thư Nặc đột nhiên nhớ tới vài năm trước, lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Yến.
Nhưng cô chưa kịp nghĩ nhiều thì có người nhẹ nhàng chọc cánh tay phải của cô, Trình Thư Nặc nghiêng mắt thì nhìn thấy Lâm Hủ đứng ở bên cạnh, cười tủm tỉm mà nhìn mình.
Trình Thư Nặc ép muôn vàn suy nghĩ trong lòng xuống, cũng cười: “Đã lâu không gặp, bạn học Lâm Hủ.”
Lâm Hủ ôm chồng tư liệu lớn, cùng Trình Thư Nặc song song bước đi, cậu phát hiện ra điều bất thường, “Chị, chân chị không thoải mái à?”
Trình Thư Nặc không ngờ tới Lâm Hủ cẩn thận như vậy, sau khi sửng sốt thì không để ý mà lắc đầu.
Lâm Yến đứng ở cửa phòng họp, tay phải để lên chốt cửa, anh dường như nghe thấy được lời nói của Lâm Hủ, ánh mắt đi xuống, nhẹ nhàng quét qua, dừng một giây, lại thản nhiên thu ánh mắt về, tay kéo xuống, đẩy cửa đi vào trước cô một bước.
…
Trong phòng họp, không khí cũng coi như là hài hoà.
Vụ việc Sáng Thế thu mua LIKE, Lệ Hành làm rất hoàn mĩ, đây là cảm thụ trực quan nhất của Trình Thư Nặc, còn xem xét mấy điểm nhỏ nhặt thì cô không hiểu lắm, không phải chuyên môn của cô, mà Duy Á cũng không phụ trách chuyện này.
Ngày hôm qua, đoàn luật sư Lệ Hành vừa mới họp với người phụ trách của Sáng Thế, hầu hết mấy vấn đề đều đã xác định, mà cái Duy Á cần làm là phải phối hợp với cơ hội mà vụ thu mua này mang lại, PR cho Sáng Thế.
Trong khoảng thời gian này, vì gièm pha trốn thuế lúc trước mà Sáng Thế vẫn luôn đứng ở đầu sóng ngọn gió, cũng luôn tiếp nhận các bên thẩm tra.
Sau khi bên Lệ Hành kết thúc phụ trách, gánh nặng lập tức sẽ đè hết lên bên Duy Á, Lệ Hành vẫn sẽ cung cấp về mặt hướng dẫn pháp lí như cũ, cũng sẽ phối hợp với Duy Á đăng văn bản luật sư, nhưng những công việc chính thì không phải chuyên môn của bọn họ
Cho đến khi gần kết thúc cuộc họp, thần kinh Trình Thư Nặc vẫn căng chặt.
Lâm Yến đóng notebook, chiều nay anh nói rất nhiều, tiếng nói lại vẫn sạch sẽ mát lạnh như cũ, “Tuần tới sẽ có kết quả điều tra, Lệ Hành sẽ tiến hành thưa kiện với các bên truyền thông truyền bá thông tin sai lệch ban đầu.” Anh hơi dừng một chút, “Sự cố ở tiệc rượu kỉ niệm của Sáng Thế, người nhân viên bị thương tên Dương Cường chúng tôi cũng đã cho người điều tra.”
Trình Thư Nặc xoay bút máy trong tay, nhớ tới nguyên nhân của vụ việc, lễ kỉ niệm mười năm của Sáng Thế, hiện trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người bị thương tên Dương Cường là nhân viên bộ tài vụ, Dương Cường lén liên lạc với truyền thông, nói Sáng Thế trốn thuế, sau đó mới có những phản ứng dây chuyền sau này.
Cô ngước mắt nhìn về phía Lâm Yến, “Dương Cường là người của LIKE à?”
Lâm Yến gật đầu rất nhẹ, anh chưa nói tỉ mỉ, chỉ khách quan mà nói: “Sự việc có thể ngay lập tức lên mạng, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.”
Điểm này trong lòng Trình Thư Nặc hiểu rõ, công ty quan hệ xã hội của LIKE là Mộng Hoà, lúc trước nếu không có đoàn đội marketing tham gia vào thì sự việc sẽ không thể bị khuếch tán nhanh như vậy, hơn nữa, xưa nay Duy Á và Mộng Hoà vẫn luôn đối đầu, việc Sáng Thế lần trước hơn nửa đêm lên hotsearch chính là kiệt tác của Mộng Hoà.
Nhưng Lâm Yến vừa nói thế, Trình Thư Nặc lại khó có lúc sửng sốt, cô đột nhiên nghe được từ trong miệng Lâm Yến những lời này, cái này rõ ràng không phải nội dung công việc của anh, anh nhiều lời, chỉ có thể là đang nhắc nhở cô.
Nhắc nhở cô ư?
Trong lúc nhất thời Trình Thư Nặc không biết nói tiếp như thế nào, Lâm Yến đã kết thúc cuộc họp, một đám người đứng lên thu dọn đồ đạc, tiếng vang “sột sột soạt soạt” phá vỡ sự nặng nề một khắc trước, bên tai là những lời tán gẫu.
Thẩm Gia Vi thấy Trình Thư Nặc ngẩn người, cô ấy không khỏi thấy kì quái, “Thư Nặc? Làm sao vậy?”
Trình Thư Nặc bừng tỉnh, cô vội vội vàng vàng đứng dậy, khoé mắt thoáng nhìn cửa phòng họp, Lâm Yến đi tuốt ở phía trước, thân hình anh thẳng tắp, bước chân vững vàng, bóng dáng phóng khoáng, thân hình hơi nghiêng, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Trình Thư Nặc chế giễu bản thân tự mình đa tình, cô thu lại nhưng cảm xúc không thể hiểu được đó, cúi đầu thu dọn đồ đạc trong tay.
Thẩm Gia Vi đã thu dọn xong trước một bước, nhìn thời gian, hỏi: “Đã hơn bốn giờ rồi, có trực tiếp về công ty không?”
Trình Thư Nặc cũng ngó nhìn đồng hồ nói: “Trước cứ tan tầm đi, ngày mai là thứ bảy, có thể sẽ phải tăng ca.”
Cô nói xong, vài người oán giận mấy câu rồi cũng không nói gì nữa.
Như thường lệ luật sư Vương tiễn bọn họ ra ngoài, ban đầu Trình Thư Nặc định trực tiếp về nhà, vừa ra khỏi phòng họp thì di động rung lên, bước chân Trình Thư Nặc dừng lại, nhìn đến tin nhắn nhảy ra trên màn hình, là nhóm WeChat lần trước khi xem mắt với Lâm Hủ.
Lâm Hủ: “Mọi người kết thúc chưa? Chúng ta đi ăn cơm đi, lần trước phải đi trước tôi cảm thấy rất có lỗi.”
Lâm Hủ: “Tôi cũng sắp tan tầm rồi, nhiều nhất là nửa giờ nữa, chị chờ tôi một chút được không?”
Lâm Hủ: “Chị à, sao chị không nói gì vậy? Chị đừng ngại mà, tôi chỉ hỏi chút thôi, nếu chị không muốn đi thì thôi vậy.”
Trình Thư Nặc nhìn đống tin nhắn tràn lên, có chút không biết nên khóc hay cười.
Cô nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Được, tôi chờ cậu.”
Cô tiếp tục đi ra ngoài, không thấy Lâm Hủ ở chỗ làm việc, lại hỏi: “Cậu đang ở đâu vậy?”
Cô gửi xong, tin nhắn của Lâm Hủ rất nhanh đã đến: “Tôi đang ở WC! Nếu bị bắt được đang nghịch di động thì sẽ bị trừ tiền lương nên tôi trốn vào WC, có phải tôi rất thông minh không hả, đúng rồi, buổi tối chúng ta ăn gì đây, lẩu được không?
Cô còn chưa kịp trả lời thì đã có tin nhắn mới: “ĐM! Di động của tôi suýt nữa thì rơi vào hố, tên bệnh thần kinh nào đó cách vách đá vào ván cửa bên tôi làm gì vậy chứ, tôi rủa hắn buối tối ăn phải phân! Ăn đến phun ra luôn!”
Trình Thư Nặc cạn lời, Lâm Hủ lại rất cẩn thận dặn dò: “Chị à, chị chờ tôi ở phòng nghỉ nhé.”
Trình Thư Nặc nhìn đến bật cười, đáp một câu “Được”, cô giải thích mấy câu với Thẩm Gia Vi và Trần Mặc, hai người vào thang máy đi trước. Thấy thế, luật sư Vương có chút nhiều chuyện: “Quản lí Trình và tiểu Hủ của chúng tôi rất thân quen à?”
Trình Thư Nặc không muốn nói nhiều: “Bạn bè bình thường thôi, có chút chuyện muốn nói.”
Luật sư Vương cũng biết ý, “Vậy quản lí Trình nghỉ ngơi ở đây một chút, tôi có việc phải đi gấp.”
Trình Thư Nặc vội vàng gật đầu, không trễ nải việc chính của người ta nữa.
…
Bên kia, Lâm Yến từ cách vách đi ra, đến bồn rửa tay, anh xắn cổ tay áo, mở vòi nước, tỉ mỉ mà rửa tay.
Không đến một lúc, bên cạnh truyền đến tiếng “nịnh hót”: “Lâm Yến à trùng hợp thật đấy, anh cũng đi WC hả?”
Nghe vậy, đầu Lâm Yến cũng không nâng chút nào, anh nặn hai giọt nước rửa tay, nhẹ nhàng xoa từ lòng đến mu bàn tay, rồi lại đưa đến dưới dòng nước rửa đi.
Lâm Hủ không chờ người đáp lại, cậu đến trước mặt Lâm Yến, hạ giọng: “Chú nhỏ à, sao chú lại không để ý đến cháu vậy?”
Lâm Yến vẫn thong thả ung dung, anh đóng vòi nước, rút một tờ giấy, lau vệt nước trên tay, sau đó khôn khéo nghiêng người, nghiêng nghiêng quét mắt nhìn Lâm Hủ.
Mặt mày anh không gợn sóng, Lâm Hủ lại bị anh nhìn đến run rẩy, cậu ta không nhớ được mình đã đắc tội chú nhỏ khi nào.
Lâm Hủ vô tội mà chớp mắt, Lâm Yến đem tờ giấy ướt vứt vào sọt rác, không để ý đến cậu, trực tiếp đi ra ngoài, Lâm Hủ chạy nhanh theo sau, gần đó không có ai khác, cậu hỏi: “Chú nhỏ, hôm nay cháu có thể tan tầm sớm một chút không ạ?”
Hai tay Lâm Yến đút trong túi, bước chân anh không nhanh không chậm, lạnh giọng hỏi lại: “Cháu nói xem?”
Lâm Hủ thở dài, trước giờ Lâm Yến là một người làm việc rất quy củ, cậu cười khổ: “Cháu hỏi một chút thôi mà, chỉ cần không phải tăng ca là được.”
Lâm Yến nhàn nhạt “ừ” một tiếng, anh đã đi đến cửa văn phòng, bước chân hơi dừng, xoay người khó có khi mà nở nụ cười, tiếng nói nhàn nhạt: “Lâm Hủ, sao chú nhỏ lại có thể để cháu tăng ca chứ.”
Lâm Hủ không ngờ Lâm Yến lại đột nhiên quan tâm tới cậu như vậy, cậu lại cảm động cùng ngưỡng mộ mà nhìn về phía Lâm Yến, Lâm Yến lại bình tĩnh thu ánh mắt về, sau đó liền đẩy của đi vào.
…
Nửa giờ sau, người trong văn phòng luật lục tục thu dọn đồ đạc rồi tan tầm.
Lâm Hủ mặc áo khoác vào, chạy đến phòng nghỉ tìm Trình Thư Nặc: “Chị, tôi đi được rồi.”
Giọng điệu cậu hưng phấn, lại phát hiện Trình Thư Nặc đang nghe điện thoại nên ngoan ngoãn im lặng, đứng một bên chờ cô.
Đúng lúc Trình Thư Nặc đang nói chuyện với Hàn Thần Ngộ, cô thấy Lâm Hủ đi vào, vội vàng kết thúc đề tài, cúp điện thoại: “Cậu xong việc rồi à? Vậy chúng ta đi thôi.”
Lâm Hủ vui tươi hớn hở gật đầu, cậu chà xát tay, muốn nói gì đó thì phía sau lại có người gọi cậu, Lâm Hủ xoay người thì nhìn thấy luật sư Vương đứng ở cửa, mí mắt phải của cậu nhảy lên thình thịch, luật sư Vương lại cười tủm tỉm mà mở miệng, “Tiểu Hủ, hôm nay vất vả rồi.”
Lâm Hủ khách khách khí khí, “Không vất vả ạ, đều là chuyện đương nhiên mà.”
Luật sư Vương vui mừng mà gật gật đầu, “Nếu như vậy, vụ việc của Thành Kiến chúng ta muốn chống án, tôi đang muốn chuẩn bị tài liệu chống án đây.”
Mắt phải của Lâm Hủ nháy mạnh hơn, luật sư Vương nhiệt tình mà để tay lên vai cậu ta, “Tuần tới phải mở phiên toà rồi, thời gian rất gấp, tiểu Hủ ở lại giúp tôi đi.”
Lâm Hủ: “Không phải, tôi…”
Luật sư Vương: “Tôi biết cậu sẽ không từ chối tôi mà.”
Lâm Hủ: “…”
Luật sư Vương vừa nói vừa đẩy Lâm Hủ ra ngoài, Lâm Hủ có chút rối loạn, cậu quay đầu nhìn Trình Thư Nặc, “Chị à, tôi không biết, vừa rồi tôi còn hỏi chú nhỏ…” Cậu ta phát hiện bản thân lỡ lời, lại sửa miệng, “Luật sư Vương à, vừa rồi Lâm Yến còn nói không cần tăng ca, tôi đã hẹn quản lí Trình dùng cơm rồi.”
Luật sư Vương: “Dùng cơm thì không phải dễ rồi sao, chờ vội xong việc này, muốn ăn cái gì tôi đều mời cậu, cho cậu ăn no luôn!”
Anh ta nói xong, nhìn Trình Thư Nặc lại nói: “Thật ngại quá, quản lí Trình à cô sẽ không trách tôi chứ?”
Trình Thư Nặc có chút bất ngờ, sở dĩ cô đồng ý ăn cơm với Lâm Hủ là muốn nói chuyện với Lâm Hủ một chút, nếu người lớn hai bên hỏi tới thì nói là vẫn liên lạc, như vậy mẹ Trình sẽ không giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô nữa.
Nếu Lâm Hủ có việc gấp, cô thấu hiểu nói: “Không sao, công việc quan trong hơn, tôi và Lâm Hủ lại hẹn hôm nào khác vậy.”
Lâm Hủ rất áy náy, lại chỉ có thể bị luật sư Vương đẩy đến văn phòng, cậu buồn bực muốn chết, lần trước xem mắt cũng bị luật sư Vương quấy rối, cái gì mà bị đau bụng rồi nhất định phải là cậu đi đưa giấy, hôm nay vẫn là cậu!
Trình Thư Nặc ngược lại không nghĩ quá nhiều, cô mặc áo khoác vào, xua xua tay với Lâm Hủ, rời khỏi văn phòng luật.
Ở cửa thang máy, Trình Thư Nặc ấn mũi tên đi xuống, chờ thang máy chạy lên.
Khoé mắt lại nhiều thêm một đôi giày da, mấy hôm nay thời tiết ở An Thành không tốt, thế mà mặt giày màu đen lại vẫn không dính chút bụi như cũ.
Trình Thư Nặc nghiêng người, không hề bất ngờ nhìn Lâm Yến ở một bên, không giống tây trang giày da vừa rồi, anh mặc một cái áo khoác màu đen dài, vừa khéo che đến trên đầu gối một chút, anh đứng thẳng tắp, càng phô ra thân hình cao to.
Lâm Yến không nhìn cô, Trình Thư Nặc im lặng một chút, cô không biết phải nói gì, chỉ đơn giản cười cười, đang muốn thu tầm mắt về, người đàn ông lại thờ ơ mà mở miệng: “Lâm Hủ muốn mời cô ăn cơm à?”
Trình Thư Nặc không biết ý đồ của anh khi hỏi như vậy, nhưng anh nói sự thật, cô vẫn nhàn nhàn “ừ” một tiếng, “Bây giờ cậu ấy phải tăng ca.”
Nghe xong đáp án của cô, Lâm Yến không nói gì nữa.
Cửa lớn thang máy đúng lúc mở ra, có hai người đi ra, bên trong không còn ai nữa, Trình Thư Nặc đi vào, Lâm Yến thì đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trình Thư Nặc cho rằng anh không định vào, nên ấn nút đóng cửa, chờ cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Lâm Yến lại ở lúc cuối cùng vào thang máy, anh hơi nâng mi mắt, nhìn về phía Trình Thư Nặc, giọng nói mát lạnh: “Tôi thay thế nó.”
“Hả?”
Trình Thư Nặc nhất thời có chút mơ hồ, lập tức nghe thấy tiếng nói thanh thanh đạm đạm, không thể chen vào mà Lâm Yến luôn dùng nói: “Tôi là chú nhỏ của Lâm Hủ, tôi thay nó mời quản lí Trình ăn cơm.”
Trình Thư Nặc: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Hủ: “Chủ nhỏ!!! Chú yên tâm cái gì!!”
Lâm Hủ: “Sao lại có thể đối xử với cháu như vậy!!!”
Lâm Hủ: “Đừng có không nói gì cả! Chú cút ra đây cho cháu! 30 mét kẹo que của tôi đâu…Không đúng, là 30 mét đao của tôi đâu!”
Lâm Hủ: “Là đàn ông thì đừng có sợ! Đi ra giải quyết! Hello? Hello? Người đâu rồi?”
Mỗ Lục: “Đừng gọi nữa, thắp nhang thử xem.” (Mẫn: ý là gọi hồn đó =)) Chương trước ai kia bảo mình chết rồi đó mà)
Lâm Hủ: “…”
Trình Thư Nặc: “Chương này có chút lớn, không ngắn cũng không nhỏ.”
Lâm Yến: “Giống anh, vợ à em nói xem có đúng không? Hả?”
Trình Thư Nặc: “Không phải anh “đi” rồi sao?”
Lâm Yến: “Anh là xác chết vùng dậy.”
Trình Thư Nặc: “…”
Hết chương 13.
Chương 14 sẽ được post vào ngày 5/10/2019
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!