Mộng Dục - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Mộng Dục


Chương 4


Trong quán cà phê nhỏ giữa lòng thành phố náo nhiệt
Bản nhạc violon nhẹ nhàng lan toả đến từng ngõ ngách bên trong quán
Nơi phía góc cuối
Cạnh cửa sổ kính sát đất
Nơi có thể vừa ngồi nhìn ra cuộc sống ôm đồm tấp nập, vừa ngồi nhâm nhi tách cà phê nồng nàn và tĩnh lặng.
Ở nơi đó có một đôi nam nữ đang ngồi đối diện với nhau.
Chàng trai có vẻ như là một kẻ từng trải thâm niên của thương trường, mang theo đôi mày đậm và đôi mắt sắc sảo như muốn xuyên thấu người khác. Hắn chỉ mặc độc nhất áo sơ mi trắng và quần âu đen, nhưng lại tản mác khí thế bức người.
Vẫn như lần đầu gặp.
Lâm Vĩnh Túc thầm nghĩ.
Nhìn hắn vẫn không khác gì lần ở trong quán bar hôm đó, vẫn là một thân đơn giản, thâm trầm và lãnh mặc. Tựa như tách biệt với thế giới, tự cô lập với thế giới của chính mình, thế giới băng lãnh mà hắn chính là đấng vua toàn năng. Người hắn toả ra một khí bách khiến cho người nhìn vào đều nảy sinh một loại cảm giác bá đạo, và rồi tự cúi đầu trước loại khí bách đó.
Lâm Vĩnh Túc xoay nhẹ tách cà phê ở trên dĩa sứ nhỏ.
Phải, cô cũng chỉ là người bình thường, cũng giống như bao người khác, đều tự cúi đầu trước mặt hắn.
Trịnh Liệt ngồi phía đối diện, dựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo, tay phải vươn lên lấy chiếc thìa nhỏ khuấy đều cà phê trong ly.
Tiếng đồ sứ va chạm vang lên tiếng “leng keng” khiến Lâm Vĩnh Túc có chút chột dạ, siết lấy tách cà phê mạnh hơn một chút.
“Cô không định nói gì à?” Trịnh Liệt cầm lên tách cà phê, để trước mũi ngửi ngửi, làn khói nhè nhẹ bay trước mặt hắn như hư ảo.
Là do làn khói…hay… Vốn dĩ hắn đã đẹp trai bức người như thế?
Lâm Vĩnh Túc ngây ngốc một lúc rồi như chợt sực tỉnh, vội cười ngóic nghếch: “À…haha… Thật trùbg hợp nhỉ? Không ngờ anh lại gặp anh nhanh như vậy.”
Động tác uống cà phê của Trịnh Liệt bỗng nhiên dừng lại, hắn ngước mắt nhìn cô, nhướng mày: “Ý cô là không muốn gặp tôi sao?”
“Không không, tôi không có ý đó.” Lâm Vĩnh Túc xua xua tay: “Tôi chỉ nghĩ là công việc của anh hẳn rất bận rộn, không nghĩ lại có thể gặp anh thế này.”
Công việc bận rộn?
Trịnh Liệt cau mày, sau đó dường như hiểu ra gì đó, bật cười một cái.
“Phải. Công việc của tôi thực rất bận.”
Không nghĩ tới cô gái nhỏ này vẫn tưởng anh là trai bao cấp cao của câu lạc bộ đêm. Thật là ngốc thật hay giả vờ ngốc đây?
Lâm Vĩnh Túc gật mạnh đầu một cái như để khẳng định cho câu nói vừa rồi của hắn.
“Chính là vậy, tôi cũng định hôm nay tìm đến anh nhưng lại không biết tìm ở đâu.”
“Tìm tôi?”
“Phải. Tôi muốn xin lỗi anh vì hôm trước, tôi đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh.” Nghĩ lại lúc đó cô vì xấu hổ mà ném xấp tiền mặt lên bàn rồi đi luôn, chắc chắn là đã làm tổn thương anh ta, chắc chắn anh ta rất tức giận.
Trịnh Liệt “à” lên một tiếng như hiểu ra vấn đề, sau đó nhíu nhíu đôi lông mày nói: “Đúng là tôi đã bị tổn thương lòng tự trọng, nên hôm nay mới cố tình tới gặp cô…”
“Để trả lại số tiền đó sao?” Hắn còn chưa nói hết, Lâm Vĩnh Túc đã cắt ngang: “Khô…không cần đâu. Đó là số tiền anh đáng được nhận.”
“Đáng?” Trịnh Liệt có chút mơ hồ hỏi lại cô.
Lâm Vĩnh Túc khẽ gật đầu, đỏ mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Hôm đó…anh…rất tuyệt vời.”
(Na: ta là tác giả nhưng khi viết đến đây thật là ta cười lăn lộn… Khụ… Vĩnh Túc nhà ta bị bệnh máu lên não chậm, các sắc nữ đừng trách nó a…)
“Hôm đó…anh…rất tuyệt vời.”
Nghe câu này từ miệng của cô gái nhỏ thốt ra với vẻ ngượng ngùng tràn ngập, thiếu chút nữa thì Trịnh Liệt đã phun ra ngụm cà phê vừa bỏ vào miệng.
Cố nén cho cái cảm cúc nhất thời không tên kia, Trịnh Liệt ho khan hai tiếng, sau đó đặt tách cà phê xuống dĩa sứ.
“Ờm…không có gì. Nhiệm vụ của tôi mà.” Trịnh Liệt dường như đang nén cười đến mức bả vai run run, khoé miệng co giật, ngừng một chút hắn lấy chiếc bút và tờ tập giấy nhỏ cạnh góc bàn, soẹt soẹt lên đó vài nét rồi đưa đến trước mặt cô.
Lâm Vĩnh Túc nhíu mày không hiểu.
Hàng lông mi cong dài chớp nhẹ, đáy mắt ẩn hiện như có ánh sáng li ti mê người.
Trịnh Liệt nhìn bộ dạng này của cô đến ngẩn người, suýt chút nữa thì quên luôn lời mình định nói, vội hắng giọng một tiếng, sau đó đưa mắt đi nơi khác, dường như là sợ cô phát hiện ra sự khác thường trong bất chợt đó.
“Đây là số điện thoại của tôi. Không phải khi nãy cô nói không biết cách liên lạc với tôi sao?”
“À…” Lâm Vĩnh Túc à lên một tiếng, sau đó nhận lấy tờ giấy nhỏ, nhìn tờ giấy một phút sau đó mới cầm lấy bỏ vào trong túi.
“Nếu cô cần cứ gọi cho tôi.”
“Như vậy có phiền anh không? Lỡ như…” Lâm Vĩnh Túc dừng một chút, nói tiếp: “…lỡ như lúc ấy anh đang tiếp khách thì phải làm sao?”
Lờ nói vừa ra khỏi miệng, Lâm Vĩnh Túc liền dùng tay bịt lấy miệng mình.
Hắn ta là “nhân viên cao cấp” của câu lạc bộ đêm, nhưng đúng ra là cô cũng không nên nói những lời như vậy, chắc hẳn sẽ khiến hắn đã tổn thương nay lại tiếp tục thương tổn đến lòng tự trọng cao ngạo của đàn ông.
“Không sao. Cô có thể gọi cho tôi bất cứ khi nào cô muốn.”
Ném cho hắn một ánh mắt đầy nghi hoặc: “Anh nói thật chứ?”
Trịnh Liệt không nói gì, chỉ khẽ nhướng mày biểu thị cho câu trả lời.
***___ ___
Trong tầng cao nhất, phòng tổng giám đốc của tập đoàn IE
Căn phòng chỉ đơn giản được trang trí với hai màu chủ đạo là trắng và đen
Những vật dụng cho công việc như chiếc bàn, bộ ghế sofa và chiếc máy tính
Bên cạnh là dãy cửa sổ kính lớn đến choáng ngợp, dường như một mặt tường kia được làm bằng thứ thuỷ tinh trong suốt vậy.
Hai hàng rèm cửa màu đen với hoa văn tinh tế nhẹ nhàng phất phơ
Trước dãy cửa kính nhìn ra không gian bên ngoài đó, một chàng trai với quần âu và áo sơ mi trắng đang đứng. Một tay hắn bỏ túi quần, tay còn lại cầm điện thoại để bên tai.
“Tối mai sao? Được…Gặp nhau ở quán bar cũ.”
Tắt máy, Trịnh Liệt nhìn xuống màn hình điện thoại di động màu đen, mím nhẹ môi.
Cô ấy khóc.
Lâm Vĩnh Túc đơn giản kia vì chuyện gì mà có thể làm cho cô ấy khóc được.
Lâm Vĩnh Túc gập điện thoại lại, nước mắt lại rơi thêm một giọt thấm ướt gối.
Mẹ cô, người mẹ mà cô hằng kính mến lại mang theo nam sủng về nhà. Bà ấy nói muốn hắn ta ở đây, ở tại ngôi nhà của gia đình cô.
Rốt cuộc bà ấy nghĩ gì? Bà ấy thật sự muốn gia đình này tan vỡ sao?
Cô không hiếu…hoàn toàn không thể hiểu được…
Cô đau lòng thế nào bà ấy có biết không? Mẹ cô có biết đứa con gái này đang nhìn như thế giới màu hồng của mình sụp đổ một cách bất lực như thế nào không?
Cô cũng là con người, cũng có cảm xúc, cũng biết yêu thương và đau khổ…
Nhưng nỗi đau này thì mình cô gánh không xuể, cô cần có người ở bên, cần có người san sẻ cùng, hay ít nhất…
…là cần người giúp cô quên đi nỗi đau đó.
Cho dù là một thoáng chốc thì cô cũng không muốn nghĩ về nó nữa.
Đã vậy… cô sẽ cho cả bố và mẹ cô thấy, đứa con gái ngoan ngoãn cưng chiều của mình hư hỏng đến mức nào. Cô cũng chẳng cần giữ kẽ gì nữa, cô sẽ thác loạn hết mình.
Đêm dường như là thứ luôn đi liền với rượu.
Ở quán bar là nơi truỵ lạc và cũng đầy cám dỗ cùng những phóng đãng.
Ta nói cuộc sống ban đêm đã bao trùm lên quán bar, hay quán bar đã đi vào cuộc sống ban đêm của con người.
Dù thế nào thì khoảng thời gian mặt trời chạy trốn bóng đêm luôn là khoảnh khắc lên ngôi của sự kích động nổi loạn.
Góc xa xa của quán bar Nam Lãng – quán bar nổi tiếng nhất ở cả nước về những nhân viên và độ chu đáo tận tình.
Ở đây, một cô gái xinh đẹp đang ngồi nhấm nháp thứ chất lỏng màu đỏ. Tận hưởng cái cảm giác đê mê trong nền nhạc dance sôi động.
Thứ ánh sáng đủ màu đua nhau chiếu rọi lên lãnh địa của những kẻ sợ ánh mặt trời.
Ngồi đối diện với cô là một chàng trai có lhuoon mặt đẹp như tạc tượng, đây dường như không còn là khuôn mặt của người phàm nữa mà là một tuyệt phẩm điêu khắc. Nhìn vào có thể khiến người trước mặt quên cả hít thở.
Hắn nhìn cô gái trước mặt đang cầm trong tay thứ dung dịch màu đỏ sẫm sóng sánh, toả ra mùi hương nho nồng nàn kia, khẽ nhíu mày.
Lâm Vĩnh Túc nhìn một cảnh này chợt cười nhẹ.
Đến cả nhíu mày cũng tuấn tú, kinh diễm lòng người như vậy. Thật khiến cho người ta vừa ghen tỵ lại vừa hâm mộ mà.
Lâm Vĩnh Túc lại đưa ly rượu kề sát môi, còn chưa kịp uống, tay cô đã bị một bàn tay to lớn ngăn lại.
“Đừng uống nữa.” Giọng nói của Trịnh Liệt trầm thấp, không mang theo chút tình cảm nào nhưng không hiểu sao lại khiến cho lòng Lâm Vĩnh Túc có chút trở nên ấm áp hơn.
Lâm Vĩnh Túc hất tay hắn ra, đưa ly rượu lại gần miệng, một lần nữa lại bị ngăn cản.
Nhưng lần này không phải là cầm lấy tay cô, mà hắn hất văng ly rượu thuỷ tinh xuống sàn, sau một tiếng “choang” giòn tan thì ly thuỷ tinh vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Lâm Vĩnh Túc còn chưa kịp có thời gian để ngơ ngác thì Trịnh Liệt đã nhanh chóng đứng dạy, đi đến trước mặt cô, kéo tay cô đi ra phía cửa quán bar.
Cô không giãy dụa như trong phim, không la hét đòi bỏ tay ra như trong tiểu thuyết, cũng không đỏ mặt hạnh phúc như những cặp đôi yêu nhau, mà chỉ im lặng để hắn nắm tay như thế, kéo đi như thế.
Cái thứ ánh sáng bảy màu đầy cám dỗ nhảy nhót dần dần biến mất, cái thứ âm nhạc như đập phá màng nhĩ cũng dần dần xa.
Cuối cùng hai người dừng lại trước một chiếc xe BMW đời mới, hắn đứng trước cô, hắn có một tấm lưng rộng rãi và vững chắc, bàn tay to lớn của hắn mở cửa xe, sau đó đẩy cô vào trong.
Vì lực của hắn khá lớn mà Lâm Vĩnh Túc có chút đau, cô nhíu nhẹ mi tâm, còn chưa kịp định thần lại tư thế thì cô cảm giác được một lực lớn bổ lên người mình, cứ thế đè nén đến cô có chút khó thở.
Miệng hắn kề sát tai cô, thì thầm: “Em hẹn tôi tới đây là vì chuyện này mà. Đúng không?”
Nói xong, Trịnh Liệt xấu xa thở một luồng hơi nóng lên gáy cô, sau đó cắn nhẹ vành tai đang ửng đỏ của cô.
Bàn tay hắn vuốt một đường từ vai cho tới đôi mông tròn trịa của cô, sau đó lại không an phận luồn ra phía trước.
Bàn tay Trịnh Liệt như có ma lực, hắn chạm đến đâu, làn da cô lại trở nên nóng rát đến đấy.
Điểm dừng lại của bàn tay hắn là nơi mẫn cảm cách qua quần tam giác của cô.
Dù cách qua một lớp vải mỏng nhưng dường như cô lại cảm nhận thấy một trận hoả nhiệt bất thường chạy dọc lên não, khiến cô rùng mình một cái.
Lâm Vĩnh Túc thở gấp một hơi, trong xe chật chội, bao quanh là những chiếc ghế bọc da cao cấp, tản ra nhàn nhạt mùi gỗ trầm, nhưng hiện tại, thứ bay vào mũi cô không phải là mùi hương gỗ trầm, mà là mùi kích tình, mùi của ám muội và cám dỗ.
Trịnh Liệt cúi đầu, liếm lên vành tai nhạy cảm của Lâm Vĩnh Túc khiếm cô bất chợt run lên, đầu có chút tránh né muốn quay sang bên kia, nhưng là chư kịp tránh thì lại bị hắn cắn nhẹ lên vành tai, sau đó mờ ám thở vào tai: “Không biết hôm nay là gì đây…”
Nói giữa chừng, Trịnh Liệt ngừng lại một chút, Lâm Vĩnh Túc khó hiểu khẽ cau mày, đôi mắt dường như có chút đã bị nhiễm dục mê mà long lanh mờ đục, hai má nổi lên hai mảnh hồng nhuận, đôi môi vì cắn nhẹ mà bóng lưỡng căng tròn hơi mở ra, hơi thở đã có chút không ổn định.
Nhìn một cảnh này, Trịnh Liệt nhịn không được liền dùng ngón tay xoa nhẹ theo vòng tròn qua lớp quần mỏng đang che chắn nơi mẫn cảm: “Ý tôi là…không biết hôm nay em có mặc dâu tây không.”
Cô nghe hiểu ý của Trịnh Liệt, Lâm Vĩnh Túc càng đỏ mặt đánh mắt lung tung để tránh ánh mắt của hắn.
Chỉ là…
Đánh mắt thế nào, điểm dừng lại chợt dừng lại tại điểm kia, nơi hạ bộ của hắn đang cố căng trướng lên qua chiếc quần âu hàng hiệu.
Cá…cái gì thế này.???
Đừng nói là hắn….
Tim cô đập thịch một cái, sau liền như sực tỉnh liền chống hai tay lên ngực hắn, cọ quậy chân, muốn thoát khỏi hắn một chút.
Nhưng là cô lại cọ quậy không đúng thời điểm, không đúng cách, càng không đúng không gian.
Nơi xe hơi chật chội này, cô vừa cọ quậy chân, lại vô tình sao trượt qua trượt lại nơi hạ bộ đang muốn bành trướng ra ngoài kia.
Trịnh Liệt nghiến răng, hít vào một hơi như cố gắng kiềm chế: “Cô gái, em đang cố tình dụ dỗ tôi sao?”
Trịnh Liệt vừa nói vừa tà ác dùng ngón tay vuôt ve nơi mẫn cảm của cô, sau đó một ngón tay luồn vào trong, xoa nắn trước hoa huyệt đang nóng lên tụa như có ngọn lửa thiêu.
Đè nén cỗ hoả nhiệt đang nóng bừng lên trong thân thể, Lâm Vĩnh Túc há miệng ra thở, hắn thật xấu xa. Rõ ràng… Rõ ràng…
“Ân…” Cô rên lên một tiếng nho nhỏ vì không thể kiềm chế.
“Đúng vậy, tiếng rên của em thật dễ nghe.” Trịnh Liệt nhếch miệng lên cười, lộ ra hàm răng trắng bóng thẳng tắp như những hạt ngọc. Chỉ là giọng nói của hắn đã nhiễm chút trầm khàn của dục vọng.
Bàn tay còn lại của hắn không an phận mà từ trên chiếc cổ trắng nõn tinh tế của cô trượt xuống, dừng lại nơi cổ áo mỏng manh rồi nhẹ nhàng kéo xuống, mảng lớn da thịt tuyết trắng lõa lồ lập tức hiện ra.
Trịnh Liệt cúi xuống hôn lên môi cô, đầu lưỡi dò xét vào trong miệng, quấn lấy đầu lưỡi đang có chút bối rối muôn trốn chạy của cô.
Sau một lúc không hợp tác thì Lâm Vĩnh Túc cũng từ từ mở ra hàm răng đang khép chặt, đáp trả lại hắn bằng một nụ hôn dây dưa.
Có chút ngạc nhiên vì hành động này của cô, Trịnh Liệt hơi ngây ngốc nhướng mày một cái: “Không tồi. Em đã luyện với tôi ở trong đầu nhều lần rồi đúng không?”
Lâm Vĩnh Túc đơ lưỡi, câm nín quay mặt sang chỗ khác.
Khụ…đúng là từ sau lần đó, cô luôn tưởng tượng ra trong đầu rằng…rằng… Nhưng…
Trịnh Liệt lại lần nữa cúi xuống hôn đôi môi đã có chút sưng đỏ vì hôn, bàn tay theo vạt áo đã bị mở ra mà thăm dò vào, nắm chặt lấy dây quai dùng sức giật một cái, đôi ngực thiếu nữ run run liền lập tức lộ ra, Trịnh Liệt nhanh chóng cầm lấy đôi ngực mềm mại, ngón tay cái mân mê nhuỵ hoa hồng hồng khiến nó dần dựng thẳng lên.
“Ân…” Lâm Vĩnh Túc rên nhẹ một tiếng, khẽ ưỡn đôi ngực cao ngất của mình lên, bầu ngực no tròn như được đúc ra để bàn tay Trịnh Liệt có thể nắm lấy.
“Ưm…rất vừa!”
Trịnh Liệt nhìn bầu ngực vừa in trong bàn tay mình thì gật đầu một cái vẻ tán thưởng, sau đó cúi đầu xuống hôn lên xương quai xanh của cô, đôi môi như ma quỷ, ẩm ướt lướt dần xuống dưới, vừa hôn từng thớ thịt đang hở ra trên người cô, vừa cắn gặm nhấp nháp tựa như đang thưởng thức mỹ vị tuyệt hảo.
Cuối cùng, bạc môi hắn dừng lại ở điểm hồng trước ngực cô, hắn hôn lên đó một cái, ánh mắt mang đậm ý cười, liếm một cái.
Cảm giác mềm ướt, nóng ấm, và cả ray rứt khiến Lâm Vĩnh Túc không chịu nổi mà cắn môi, tự ngăn cho chính mình không phát ra âm thanh xấu hổ đó, chỉ là dù đã cố kiềm chế nhưng: “ân…ưmmmm…. A…chỗ đó…ưmm…”
“Trước giờ tôi rất ghét nói một câu hai lần, nhưng mà…” Trịnh Liệt ngừng lại, cúi sát xuống ngửi lấy một hơi trên da thịt trắng nõn thơm mịn của cô, nơi da thịt đó liền lập tức như có dòng diện chạy tới, rân tê truyền đến thần kinh kích thích, cảm giác đó liền như được phóng đại ra khiến đầu óc Lâm Vĩnh Túc rơi vào trạng thái mộng mị của dục vọng: “Cơ thể em thật mẫn cảm.”
Nói xong, Trịnh Liệt lại chuyển lên đôi môi đang sưng đỏ của Lâm Vĩnh Túc, tiếp tục dây dưa không buông, bên cạnh đó, bàn tay phía dưới cũng làm việc không ngừng nghỉ.
Ngón tay hắn vẫn trêu đùa cửa huyệt, sau đó nhanh chóng tốc chân váy lên, nhướng mày một cái: “Ồ… Lần này lại là mèo kitty sao?”
Trịnh Liệt nhìn mảnh vải nhỏ nơi giữa hai chân Lâm Vĩnh Túc một lúc, khoé miệng có chút co giật.
Thật không biết nên cười hay nên khóc với cô gái này đây, thuần khiết thế này khiến người ta làm sao mà nỡ…
Nhưng là… Aizzz
Trịnh Liệt đặt cả bàn tay to lớn của mình lên điểm giao giữa hai chân Lâm Vĩnh Túc, độ ấm cùng sự kích thích nhanh chóng bao vây lấy hoa huyệt đã bắt đầu có chút ẩm ướt, trong bất chợt hắn giật mạnh tấm vải nhỏ ra, “roẹt” một tiếng, chiếc quần lót bị xé làm hai.
(Na: ta xin lỗi vì cắt ngang cao trào của các sắc, nhưng Trịnh ca bạo lực quá, nhớ không nhầm thì lần đầu Trịnh ca cũng xé quần của Lâm tỷ thì phải *nhếch miệng*)
Lâm Vĩnh Túc dù là đã một lần với hắn, dù là biết hôm nay tới đây nhất định sẽ phát sinh chuyện này, có điều cô vẫn không thể tự nhiên, hai chân thon dài trắng nõn lập tức khép lại như muốn che lại u động xinh đẹp. Bàn tay Lâm Vĩnh Túc cũng che lại hạ bộ dù biết hiện tại bản thân mình nhìn chẳng có chút kháng cự nào.
Khuôn mặt Lâm Vĩnh Túc đỏ bừng lên, cắn nhẹ môi dưới, Lâm Vĩnh Túc ngập ngừng quay mặt sang một bên: “Đư… Đừng nhìn…!”
Trịnh Liệt nhìn bộ dạng hiện tại của Lâm Vĩnh Túc, mê người vạn chủng, không kiềm chế nổi mà gầm nhẹ một tiếng.
Tiểu yêu tinh này… Thật là khiến cho người ta muốn ăn tươi nuốt sống, ăn đến không chừa một mẩu xương mà.
Đè nén hoả dục đang bùng phát trong người như muốn thiêu đốt, Trịnh Liệt lấy tay tách một chân của Lâm Vĩnh Túc ra, sau đó nhanh chóng bỏ một chân của mình vào, ngăn cách đôi chân thon dài của cô.
Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng hạ bộ của hắn va chạm với hoa huyệt của cô, cọ xát nhẹ khiến cả hai người đều phát sinh ra cảm giác bất thường, dòng điện cao oát cũng theo đó mà chạy dọc thân thể khiến cả hai nhịn không được mà cùng ngâm khẽ một tiếng ám muội.
“Ân… Khó… Khó chịu quá.”
Lâm Vĩnh Túc ưỡn lưng lên, mảnh da thịt lộ ra cũng ửng hồng mị hoặc.
“Roẹt…” Thêm một tiếng, bộ váy trên người Lâm Vĩnh Túc lập tức rời khỏi người cô, phân thành hai mảnh bay ra dãy ghế phía sau.
Thân thể trần trụi của Lâm Vĩnh Túc loã lồ, xinh đẹp như nàng tiên nữ đang e lệ.
Bàn tay Trịnh Liệt vuốt dọc một đường từ tấm lưng trần đến bụng phẳng, rồi chầm chậm đi tới hạng động u mê đang chảy ra chất dịch ẩm ướt, ngón tay vân vê một chút hạt trân châu mẫn cảm của người con gái.
“Ân… Ưmmm…. Khó chịu… Ân…. Khó chịu quá…”
Tiếng ngâm nga của Lâm Vĩnh Túc càng khiến cho tiểu đệ đệ đã căng trướng của hắn thêm cứng rắn hơn, cách qua chiếc quần âu, cũng có thể thấy nam căn quá khổ của hắn đã đứng dậy muốn ra ngoài đến có thể phá rách chiếc quần rồi.
“Tiểu yêu nghiệt, thân thể em đúng là để thoả mãn đàn ông mà.”
Dùng lực một chút, ngón tay Trịnh Liệt bất ngờ đi vào hoa huyệt, khiến cho Lâm Vĩnh Túc không ngờ tới mà rên lên một tiếng.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN