Mộng Dục - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Mộng Dục


Chương 5


Trịnh Liệt chịu không nổi khoái cảm mê người này, bàn tay nhanh chóng đưa xuống dưới mông cô, nắm chặt lấy vòng eo cô sau đó dùng lực một chút, nam căn to lớn liền ngập một nửa vào trong hoa huyệt.
Côn thịt quá khổ dù đã dùng sức khá lớn mà chỉ vào được mới một nửa. Nhưng là thứ cảm giác tê dại ở nơi giao nhau mạnh mẽ khuếch trương tới đại não, lan toả ra toàn thân.
Hoa huyệt trơn ướt mềm mại co bóp kịch liệt, cố gắng thích nghi với vật thể lạ, đầu óc Lâm Vĩnh Túc bắt đầu trở nên ong ong mơ hồ, tựa như cô đang lơ lửng giữa ranh giới của thiên đường và vô thường.
Cố áp chế cảm giác muốn bùng nổ phía thân dưới nóng rực, Trịnh Liệt gầm nhẹ một tiếng rồi bắt đầu mạnh mẽ đưa đẩy.
Dùng thêm lực, đẩy mạnh một cái, phân thân lập tức ngập kín trong khuôn miệng nóng mềm đang co bóp mãnh liệt của Lâm Vĩnh Túc.
“Aaa… Lớn…lớn quá….”
Tiếng kêu thét nhưng đầy dụ hoặc kích tình của Lâm Vĩnh Túc càng làm Trịnh Liệt khó lòng giữ nổi bình tĩnh, hắn siết chặt hơn bàn tay ở cặp mông tròn trịa của cô, đẩy lên xuống phần hông rắn chắc, phân thân dũng mãnh ra vào.
Trịnh Liệt khống chế hạ bộ rất tốt, quy đầu thẳng tắp rút ra cắm vào trượt sát vào hoa hạch, mỗi lần như vậy tim Lâm Vĩnh Túc lại một lần đập mạnh như muốn phá lồng ngực nhảy ra ngoài, thêm vào đó mỗi lần đi vào thì xương mu của hắn lại sụp xuống hoa huyệt, nhìn qua tựa như là một mô hình vô cùng khớp, khớp đến mức làm nóng mặt người khác.
Lại “phập” một tiếng, côn thịt lần nữa được hoa kính bao bọc kín kẽ, hạ thể dâng lên cảm giác sung sướng khó tả, một loại cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ từ hạ thể lan tràn ra khắp người cô, cô rên lên:
“A…không được… Rách mất…ân…”
Rất rõ ràng, động tác của Trịnh Liệt đều là đung hết sức để chôn vùi trong người cô, nhưng mỗi nhịp lại rất thong thả, tựa hồ như đang đùa giỡn với con mèo nhỏ.
“Ưm…ngứa…khó chịu…ân… Nhanh…nhanh một chút…”
“Muốn nhanh sao?”
Trịnh Liệt đục ngầu hỏi một câu, còn chưa đợi câu trả lời, hắn đã liên tiếp thúc mạnh vào người cô, , mỗi một cú thúc như muốn quét bay cô vậy, trong gian phòng tràn ngập âm thanh da thịt vỗ vào nhau và tiếng thở trầm thấp của đàn ông.
Nghe thấy những âm thanh ma mị này khiến Lâm Vĩnh Túc đỏ bừng mặt, nhưng là cô chỉ có thể làm một việc duy nhất để an ủi chính mình, đó là rên theo từng động tác của Trịnh Liệt.
“A…mạnh..a… “
“Mạnh quá… A… “
“Nhanh…ân… Nhanh qua..á…”
“Á…không…a…”
“Không cần… Nhanh…a…”
“Nhanh quá…sẽ hư mất…aaaa…”
Cứ như thế một màn cho tới khi đã đưa đẩy gần trăm lần, tới lúc cảm giác tê tái run rẩy ngập trong người Lâm Vĩnh Túc, động tác của côn thịt mới chầm chậm giảm tốc độ, chốc sau, một tiếng gầm nhẹ vang lên, một dòng dịch đặc phun ra trên bắp đùi cô.
Cô cảm nhận được từng đợt co giật kịch liệt của hoa kính, đầu óc cô dường như cũng bị kịch liệt co giật đến mức đờ đẫn, cơ thể nổi lên một đợt nóng ran tê rần khó tả.
***___ ___
Làn gió mùa hạ về đêm thổi mạnh khiến mái tóc đen đậm đang có chút ẩm ướt của Lô Vĩnh Kỳ khẽ động. Ngoài ban công của tầng hai ngôi nhà kiểu dáng Châu Âu cổ điển, pha trộn giữa phong cách cổ kính cùng hiện đại khiến nơi này vào buổi tối càng trở nên bí hiểm hơn.
Vô Dĩnh Kỳ hất nhẹ mái tóc ra phía sau, những giọt nước long lanh ánh lên màu vàng nhạt của chiếc đèn ngủ từ trong phòng hắt ra có chút phản quang le lói, cậu đăm chiêu nhìn về phía chiếc ghế đá ở dưới gốc cây tường vy trong vườn, thở ra một tiếng, nhẹ nhàng đứng lên, chậm chạp đi tới hàng lan can bằng sứ cao cấp, dáng vẻ lười nhác dựa người vào lan can.
Nơi gốc cây tường vy đang đơm những nụ hoa đầu tiên có một người phụ nữ đang ngồi đó.
Người phụ nữ đó hướng ánh mắt chăm chú, mang theo chút buồn bã và đau khổ nhìn ra cánh cổng lớn.
Bình thường ở trước mặt mọi người, bà nghiêm khắc là thế, vậy mà ai có thể ngờ rằng một Khiên Thục Linh kiên cường lại có dáng vẻ này?
Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt chứ đựng lo âu và buồn phiền dường như đã mấy ngày không ngủ khiến cho đôi mắt sắc sảo cũng có chút bất thần vô định. mái óc dài buông thả, nhẹ phất phơ theo đường gió như sợ tơ trong nước.
Vô Dĩnh Kỳ không hiểu sao càng nhìn người phụ nữ này cậu lại càng dường như khó rời mắt, hơn thế, nhìn một bộ dạng này của Khiên Thục Linh cậu lại thấy khó chịu.
Hà cớ gì phải đau lòng như vậy? Rõ ràng là sáng nay cậu vừa theo Khiên Thục Linh vào trong nhà, còn chưa kịp nói được câu nào cô ta đã đập nát hai bộ đồ sứ xuống sàn rồi mang đóng kín cửa phòng mình. Đến tối lại thần không biết quỷ không hay mà trốn đi.
Đó đâu phải là lỗi của Khiên Thục Linh bà đâu. Là do cô gái kia bướng bỉnh, được nuông chiều quá thành hư mà thôi.
Lại nhìn đến tình cảnh hiện tại, sao cậu lại đứng đây mà nhìn người phụ nữ này lâu như vậy chứ?
Hẳn là bản tính chinh phục của đàn ông khi gặp một người phụ nữ đẹp đang trỗi dậy trong người đây mà.
Đang tự an ủi bằng một lý do đủ để thuyết phục mình thì một trận gió đêm thổi đến khiến một vài sợi tóc rủ xuống, che đi tầm mắt của cậu.
Vô Dĩnh Kỳ vuốt vuốt tóc, lại theo bản năng đưa mắt nhìn người phụ nữ ngạo khí kia. Gần như lập tức Vô Dĩnh Kỳ quay đầu, ánh mắt vẫn còn mở lớn, rõ ràng là biểu hiện của sự bất ngờ.
Bước chân của Vô Dĩnh Kỳ ngày càng nhanh, đóng lại cánh cửa ban công, Vô Dĩnh Kỳ lao đến giường ở góc phòng nằm soài ra đấy, đôi má trắng mịn như men sứ có chút ửng hồng nhớ lại vừa rồi.
Vừa nãy… Vừa nãy… chiếc áo ngủ mỏng tanh của Khiên Thục Linh bị gió bay tuột xuống vai, lộ rõ đôi nhũ hoa no tròn cực đại dưới ánh trăng dìu dịu, bất chợt lại khiến cậu cảm thấy thân dưới có chút căng trướng.
Rốt cuộc bà ta là gì vậy? Chỉ thế thôi mà đã khiến cậu nổi hứng được sao?
Nghĩ xong, cậu lại đỏ mặt hơn, vội vàng vùi đầu vào chiếc gối mềm mại gầm lên một tiếng:
“Aaa…đúng là bức người mà.”
Vùi đầu vào gối gần nửa buổi, Vô Dĩnh Kỳ mới he hé cặp mắt đen sẫm của mình, có chút lơ đãng ở điểm bất định.
Sau đó thở dài một hơi: “Haizzz….. Đúng là dụ dỗ người khác quá đáng mà.”
Vô Dĩnh Kỳ đứng đậy, rời khỏi giường, mở tủ quần áo ra lấy một chiếc áo khoác gió của mình cầm lấy, rồi nhanh chóng đi về phía cửa.
***
Trên chiếc ghế đá bạch thuý dưới bụi hoa tường vi đang lay nhẹ những tán lá
Ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống
Chiếu lên gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ
Mắt sắc mũi cao, luống tóc đen dài xoã xuống, bay bay trong làn gió mùa hạ mang đầy mùi của nắng.
Có chút dịu mát lại có chút hừng hực mơn trớn trên làn da trắng noãn như ngọc trai
Khoác nhẹ bộ áo ngủ mỏng tanh trên người, Khiên Thục Linh cảm thấy có chút lạnh, đang định nép mình lại thì đột nhiên từ đâu một mùi hương nam tính bay tới, tiếp đó là chiếc áo gió được đặt lên người bà.
Khiên Thục Linh có chút ngơ ngẩn quay người lại
“Là cậu?”
Rất nhanh chóng, từ một Khiên Thục Linh yếu đuối đã biến thành một Khiên Thục Linh uy nghi thường ngày.
Vô Dĩnh Kỳ nhìn vậy có hơi giật mình, chỉ là rất nhanh che giấu đi mà khoé miệng cười nhạt, nhún nhún vai nói: “Thất vọng vì là con sao ạ?”
A!
Đến tận bây giờ Vô Dĩnh Kỳ mới phát hiện ra, hoá ra diễn xuất của cậu chỉ là trò chơi trẻ con. So với người phụ nữ này thì quả là một trời một vực.
Vừa mới buồn như vậy mà đã trở mặt ngay được, cậu có nên tán thưởng một câu không đây?
Nghe Vô Dĩnh Kỳ nói thế, Khiên Thục Linh mới có chút chột dạ.
Thực ra vừa rồi ngửi thấy mùi đàn ông rất nồng đậm lan toả trong không khí, không hiểu sao trong ý thức của bà có suy nghĩ đầu tiên chính là Lâm Trạch, người chồng không làm tròn bổn phận của mình đã hối cải quay về.
Nhưng khi quay đầu lại thì không phải là người mà bà muốn, đành lòng có chút mất mát và hụt hẫng.
Chỉ là…
Mùi đàn ông nồng đậm đó, thực là của người con trai trẻ này sao?
Đã ai nói chưa? Mùi cơ thể cũng chính là một cơ chế biểu thị một phần nào đó bản chất của một con người.
Nó cũng có thể được đánh đồng như tính cách thứ hai, tính cách ẩn, có nghĩa là loại tính cách bị mờ nhạt bẩm sinh, hoặc cũng có thể là…
Cố ý che giấu khiến nó mờ nhạt trong mắt người khác.
Mà mùi đàn ông vừa rồi, thật sự là rất nồng ấm, vững chãi, gây cho người khác cảm giác an toàn và dựa giẫm. Nó hoàn toàn khác với vẻ trẻ con yếu đuối của Vô Dĩnh Kỳ, cậu ta là một kẻ ngây thơ, hiếu thảo, sống tình cảm.
Không thể có loại khí chất lão luyện này được!
“Không có. Tôi chẳng có gì để thất vọng cả.” Khiên Thục Linh đáp trả bằng giọng nói uy nghiêm, toàn thân cũng theo đó mà toả ra chút bức người. “Cậu làm gì giờ này còn chưa ngủ?”
“À…” Vô Dĩnh Kỳ dù đã nghĩ tới câu trả lời cho câu hởi này trong đầu rồi, nhưng bây giờ lại thấy nó không được hoàn hảo, nên đang định tím một câu trả lời khác mà có thể đưa vấn đề sang một hướng khác. Chỉ là suy nghĩ cả buổi mà vẫn không rõ nên nói gì tiếp theo đành chịu khó làm một chàng thiếu niên đang tuổi dậy thì, có nhiều tâm sinh lý thay đổi.
Bằng chứng đó là cậu cúi đầu xuống đất, tay gãi gãi phía sau gáy, hai má ửng hồng nhẹ.
Thấy vậy Khiên Thục Linh cũng không tỏ ra bất thường gì, chỉ xoay người đi vào trong, sau đó bỏ lại một câu: “Vào ngủ đi, tuổi mới lớn không nên mơ về vấn đề đó nhiều quá.”
Vô Dĩnh Kỳ nghe xong câu nói đó, mặt đơ cứng, khoé miệng co giật.
Cậu đang cố làm dáng của một chàng trai yêu nghiệt, cốt là khiến một người phụ nữ xa chồng có thiện cảm hơn và…
Vậy sao bà lại nghĩ rằng khuôn mặt đó của cậu là vì “giấc mộng xuân” của tuổi mới lớn chứ?
Bà coi cậu là trẻ con hả!!?
***________
Đầu óc có chút mơ màng
Lâm Vĩnh Túc cảm giác được toàn thân nhức mỏi và ê ẩm
Dù đôi mắt đang nhắm nghiền nhưng cô có thể biết rằng hiện giờ cô có tình trạng như thế nào.
Aaa…
Tên hắc nam kia thật quá đáng, cô là bỏ tiền ra để được hắn phục vụ mà sao vừa tiền mất tật mang thế này?
Aiz zda… Aiz zda…
Cố nằm lười theo bản năng một chút nhưng…
Khoan đã.!!!
Không phải chứ!!? Phía… Phía… Phía dưới của cô đang bị bàn tay hắn mò mẫn, chen vào cánh hoa có chút sưng đỏ vì trận hoan ái vừa rồi.
Aaaaa…. Hắn là dã thú, cô mệt lắm rồi nha!
Bình tĩnh, bình tĩnh
Cứ giả vờ như mình đang ngủ
Lâm Vĩnh Túc tự khuyên bảo chính mình
“Em không có khả năng của một diễn viên.” Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ, bàn tay phía dưới càng động chạm mạnh hơn vào cánh hoa đã bắt đầu có chút rỉ nước.
Biết rõ mình không thể dùng chiêu này với hắn, Lâm Vĩnh Túc cắn nhẹ môi, he hé cặp mắt đẹp nhìn hắn, khuôn mặt lộ ra đau khổ nói: “Trịnh Liệt, tôi thật sự rất mệt, anh tha cho tôi đi được không?”
Nghe cô nói vậy, Trịnh Liệt chỉ nhướng mày một cái, sau đó rút tay về, cứ tưởng là đã thoát khỏi., nào ngờ một giây sau, điểm hồng trước ngực cô lại bị hắn vân vê, lập tức cơ thể cô phản ứng lại mà rên nhẹ một tiếng.
“Ân…”
“Rõ ràng em muốn.” Trịnh Liệt xấu xa cười.
“Tôi…tôi mới là không muốn.” Lâm Vĩnh Túc cố gắng cãi lại, nhưng rõ ràng là biểu hiện của cô lại dường như nói lên điều ngược lại, vì vậy má cô lại xấu hổ mà ửng lên một mảng hồng.
“Em thật xinh đẹp, thân thể em thật là vũ khí giết người, thật là quyến rũ đàn ông, nếu như em nói không muốn thì gọi tôi đến làm gì?”
Giọng nói của Trịnh Liệt có chút trầm đục say mê, ngón tay ngón tay trượt xuống hang động giữa hai chân: “Tôi là chưa thỏa mãn em sao? Thật xin lỗi vì chưa phục vụ em hết mình..”Trịnh Liệt còn chưa dứt hẳn lời nói thì ngón tay ma quái của hắn đã đâm thẳng vào bên trong cô.
“A…” Lâm Vĩnh Túc vặn vẹo thân thể, vẻ mặt đỏ ran, thân thể không tự chủ mà hợp nhất theo tiết tấu của ngón tay Trịnh Liệt.
“Thấy chưa? Tôi sẽ thỏa mãn em mà.” Ngón tay Trịnh Liệt nhẹ nhàng đam vào rút ra, cúi người xuống, đặt môi mình lên đôi môi của cô mà dây dưa, đưa đẩy. “Cô gái ngoan, cứ rên nếu em muốn.” Lâm Vĩnh Túc khóc nức nở, phần eo đong đưa theo tay Trịnh Liệt.
“Cô gái ngoan, sờ nó.” Mồ hôi trên mặt Trịnh Liệt đã chảy ra đầm đìa, dường như là đang cố gắng kiềm chế, ánh mắt tựa như dã thú đói khát đã bị bỏ đói mấy năm, phảng phất như ngay sau đó sẽ đem người đối diện ăn vào trong bụng.
Trịnh Liệt cầm tay bàn tay nhỏ của Lâm Vĩnh Túc đặt lên tiểu đệ đệ cường tráng đang ngẩng cao đầu.
Lâm Vĩnh Túc có chút giật mình định rút tay về thì bị bàn tay của Trịnh Liệt giữ lại: “ Ngoan, vuốt ve nó.” Trịnh Liệt dụ dỗ.
Mặc kệ là gì, hiện tại đầu óc Lâm Vĩnh Túc trống rỗng, ngón tay thon dài trắng nõn của cô sờ nhẹ vào côn thịt của hắn.
“Aa…” Trịnh Liệt thở ra một tiếng thỏa mãn.
Ngón tay của Trịnh Liệt vẫn ra vào đều đặn, chỉ là hắn luôn giữ một tốc độ nhất định, thong thả chậm rãi đến khó chịu, phải, là hắn muốn cô tự nguyện cầu xin hắn: “Trịnh Liệt…Trịnh Liệt… tôi rất khó chịu…” cảm giác mong muốn không ngừng dâng cao trong cơ thể, khiến Lâm Vĩnh Túc vặn vẹo ngày càng mãnh liệt.
Lâm Vĩnh Túc vừa nói vừa thở gấp, nhìn thực mê người, trong căn phòng tràn ngập tiếng thở dâm mỹ.
Trịnh Liệt vẫn giữ nguyên , hắn im lặng không nói gì, nhưng tiếng thở khó chịu đã chứng mình rằng dục vọng của hắn đang căng trướng.
“A… tôi..hự… nhanh một chút… Trịnh Liệt… khó chịu…” Thiếu nữ dường như vô pháp kháng cự khoái cảm, hai chân không khống chế ôm lấy eo rắn chắc của Trịnh Liệt.
“Aa…Trịnh Liệt…. xin anh…. vào đi… tôi khó chịu quá….” cuối cùng cũng đợi được câu nói này của cô, Trịnh Liệt nhếch lên khóe miệng.
“Được!” Chỉ đợi có thế, Trịnh Liệt nhanh chóng rút ngón tay của mình ra, đặt phân thân trước cửa huyệt non mềm, sau đó dùng sức đẩy một cái..
“Aaaaa…..” cả hai dường như là đồng thời cùng phát ra âm thanh tràn đầy thỏa mãn.
Trịnh Liệt đỏ mắt, gầm lên chịu đựng khoái cảm tầng tầng thịt mềm đang điên cuồng ép tới ,tiểu huyệt của cô giống như có ý thức của chính mình vậy, bú mút, ép chặt, vuốt ve côn thịt của hắn, chặt đến nỗi hắn không nhịn nổi, một chút tinh dịch rỉ ra. Trịnh Liệt lấy lại bình tĩnh, đợi huyệt thịt không còn kháng cự nữa mới chậm rãi đẩy vào trong.
Lâm Vĩnh Túc hít sâu một ngụm khí, hoảng sợ phát hiện hung khí của hắn lại đi vào trong, cô ghìm cứng hai đùi không dám động, thực sự không chịu được nữa, chảy nước mắt cầu xin: “Liệt… Oa, lớn quá…anh đừng vào nữa! xin anh…”
ến bây giờ thì muốn rút lui cũng không thể, Trịnh Liệt đành nhịn một chút, khuyên bảo cô: “Ngoan, nhịn một chút, sẽ hết đau.” Lâm Vĩnh Túc lắc mạnh đầu, là không thể nhịn, quá lớn, đã trải qua với hắn rồi nhưng là lần nào của hắn cũng dường như muốn xé rách cô.
Trịnh Liệt biết cô đau, vì vậy hắn gắng gượng cắm vào trong, từng chút từng chút đẩy vào âm đạo hẹp khít, khó khăn lắm mới đẩy vào hết, anh nỗ lực duy trì bất động, cảm thụ tiểu huyệt trơn mềm.
Ngừng một lát, khi tiểu huyệt đã dần thích ứng được với côn thịt to lớn của Trịnh Liệt, Lâm Vĩnh Túc lại bắt đầu cảm thấy hạ thể đang lên khoái cảm, hoa huyệt thích ứng với xâm nhập của côn thịt, cô có thể cảm nhận rõ từng mạch máu nổi trên thân côn thịt, cảm giác rất kì diệu, chính mình bọc lấy toàn bộ của hắn.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN