Mộng Dục - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Mộng Dục


Chương 6


thắt có quy luật miết lên dương vật của hắn.
Hắn biết rõ giai đoạn chật vật nhất đã qua, nên bất động thang sắc thong thả động, chậm rãi đen côn thịt rút ra, cho đến khi quy đầu thối lui đến cửa động, lại cắm toàn bộ vào, lặp lại mất lần, tiến vào mật huyệt càng lúc càng thông thuận, mật dịch cũng càng lúc càng nhiều, khiến toàn thân gậy đều ướt rượt nước.
Chỉ mới đưa đẩy biên độ nhỏ như vậy, cũng khiến Trịnh Liệt thể nghiệm đến nghiện, hắn thấp giọng nói: “Bảo bối em thật chặt, tuyệt vời!”
Lâm Vĩnh Túc nheo đôi mắt lại, tuy rằng còn có chút đau, nhưng so với trước còn có điểm tê dại, lúc hắn tiến vào, cô liền cảm thấy cả người căng tràn, lúc hắn rút ra, lại có cảm giác không quen, tiểu huyệt cũng hẫng đi.
Cô theo bản năng co lại muốn giữ hắn lúc hắn sắp rời đi, nhưng Trịnh Liệt lại xấu xa bất động, chỉ dừng lại trong thủy huyệt của cô, cảm giác thiếu thốn khiến bên trong càng co thắt hi vọng hắn có thể thỏa mãn mình.
Thấy Lâm Vĩnh Túc cuối cùng cũng hoàn toàn thích ứng, vui mừng áp lên môi cô: “Bảo bối, bắt đầu nhé!”
Lâm Vĩnh Túc còn chưa phản ứng kịp đã bị một luồng lực mạnh mẽ tiến vào, “A…”
Kêu xong, cô rốt cục không ngừng được cảm giác nửa đau nửa sung sướng này. “Ừm… Mạnh quá… Sâu quá…”
Trịnh Liệt tăng tần suất, dùng sức đâm vào trong hoa huyệt của cô, hắn bây giờ bất chấp tất cả, cô mềm mại bao bọc lấy hắn, còn hút lấy, bên trong thật mềm thật nóng, Trịnh Liệt không thể chịu đựng được nữa, gầm lên như dã thú, nâng đùi cô lên, cuồng mãnh xông vào.
“AAAA…Ưm!” Lâm Vĩnh Túc hưng phấn thét lên, vặn vẹo thân thể.
Trịnh Liệt kịch liệt đưa đẩy, thảng như muốn ma sát đến tóe lửa vách thịt mềm mại của cô, mà mỗi lần hắn dùng sức thẳng tiến, là hoàn toàn lấp đầy âm đạp nhỏ hẹp của cô, va chạm đến hoa tâm non nớt trong cơ thể cô, đảo loạn khiến toàn thân cô tê dại, khoái cảm kịch liệt từ nơi hai người ma sán khuếch tán ra, lưu chuyển trong cơ thể cô, khắc sâu trong linh hồn cô.
“A…Đừng… tôi chịu không nổi… Xin anh!”
Nước mắt lóng lánh lại chảy ra từ hốc mắt, nhưng lần này không phải nước mắt đau đớn, mà từ tình cảm sung sướng cực hạn chảy ra. Khoái cảm tê dại không thể hình dung công kích thân thể với thần kinh mẫn cảm của cô, cô dần dần học cách thả lỏng thân thể, phối hợp với nhịp độ lên xuống của Trịnh Liệt. “
A…Lần nữa…” Cô ngửa đầu, để mặc côn thịt thô to của hắn mãnh liệt va chạm trong mật huyệt.
Trịnh Liệt đổ mồ hôi, nghe trong tiểu huyệt phát ra từng đợt tiếng lách tách lưu động kèm theo va chạm, tiểu yêu tinh này thế mà lại nhiều mật dịch đến vậy, xem đi, mỗi lần hắn rút ra cự long, đều có một phần dâm thủy theo ra, vương trên đùi cô hoặc đùi hắn, gối đầu bên dưới và trải giường đều ướt cả, hắn trầm thấp giọng ghé sát tai cô thì thầm: “Cô gái, em ướt quá!”
Lâm Vĩnh Túc đã sớm mụ mị đầu óc, nghe dâm ngữ của hắn, cũng bất giác đáp lại: “Ưm, sướng lắm… Mạnh nữa! Nữa!”
Trịnh Liệt nghe tiếng rên rỉ của cô kèm với lực hút mãnh liệt của bảo huyệt thì nhịn không nổi, mạnh mẽ đưa đẩy thêm càng mạnh, trên sống lưng nổi một trận khoái cảm tê dại, tức thì đầu óc trống rỗng, đâm thật mạnh lại thật mạnh vào tận sau trong cô, chôn vùi trong đó.
Lâm Vĩnh Túc là quá khoái hoạt mà gào thét chói tai: Aa…không…mạnh quá…tôi…tôi không được rồi…Aaaaa….
Sau một khắc, cả cô và hắn đều hét lên một tiếng, ngay sau đó tinh dịch nóng rẫy thi nhau bắn vào trong cơ thể cô.
Lâm Vĩnh Túc hưởng thụ khoái cảm đưa đẩy không gì sánh nổi, chỉ cảm thấy hoa tâm được một luồng nhiệt dịch cọ rửa, tràn đầy, khoái cảm đến tột đỉnh, cao trào đến rút cạn sức lực cô.
Thở hắt một hơi, Lâm Vĩnh Túc mơ mơ màng mang, đôi mắt đầy nước quay đầu sang bên, định bụng sẽ ngủ một trận đến chết đi sống lại, lập tức nghe thấy tiếng điện thoại của mình vang lên.
Là một dãy số lạ.
Lâm Vĩnh Túc khẽ nhíu mày cầm ghé sát tai: Alo… Một giây sau, cô dường như là bật dậy từ trên giường với sắc mặt trắng bệch, khiến Trịnh Liệt co chút kinh ngạc nhìn theo.
Hắn vừa định mở miệng hỏi có chuyện gì thì đã thấy Lâm Vĩnh Túc như gặp phải chuyện gì rối rắm mà nhanh chóng mặc lên bộ quần áo đã có chút nhàu nát, sau đó mở cửa xe chạy vội đi mà không nói với hắn một tiếng nào.
Cô gái này…rốt cuộc lại có chuyện gì chứ?
Trịnh Liệt không nhanh không chậm cầm lên điện thoại di động của mình ở một bên, gọi một cuộc điện thoại cho quản gia của Trịnh gia.
Chưa đợi tới hai giây sau đã lập tức có người bốc máy: Alo…thiếu gia ạ.
Điều tra về cô gái vừa rồi ở trên xe tôi.
Nói xong không đợi bên kia trả lời, Trịnh Liệt đã nhanh chóng dập máy, vứt điện thoại sang một bên, bấm vào nút màu đỏ ở gần tay lái, không gian trong xe lại trở về hình dáng của một chiếc xe ban đầu.
Trịnh Liệt xoay chìa khoá, khởi động xe, rồi cho xe rời đi, bỏ lại đằng sau một làn bụi dày đặc.
Trên con đường tấp nập
Là con phố sầm uất nhất trung tâm thành phố
Nơi mà chỉ những con người có địa vị cùng danh vọng mới dám bước chân vào
Khách sạn Hoàng Kim.
Lâm Vĩnh Túc mặc trên người bộ quần áo không kịp ngay ngắn chạy tức tốc vào cổng khách sạn, lập tức cô bị nhân viên bảo vệ chặn lại với lý do là cô không có quyền tự do đi vào nơi này.
Lâm Vĩnh Túc gắng sức giãy dụa để thoát khỏi gìm kẹp của cánh tay người nhân viên bảo vệ, miệng hét lớn: Thả tôi ra, các người làm gì vậy? Tôi phải vào tìm bố tôi.
Nhưng hét là việc của Lâm Vĩnh Túc cô, còn bảo vệ miếng cơm là việc của bọn họ, vậy nên lực tay của nhân viên bảo vệ cũng ngày càng siết chặt hơn, tỷ lệ thuận với độ giãy dụa ngày càng quyết liệt của cô.
Lâm Vĩnh Túc bị kéo lê trên nền đá sàn bằng hoa cương trắng bóng nhẵn nhụi, vô cùng đẹp mắt, vô cùng tinh tế, vô cùng sáng bóng.
Sáng bóng đến mức cô vừa cúi mặt xuống thì lập tức thấy bản thân mình được phản chiếu vào đó, giật mình vài giây Lâm Vĩnh Túc có chút cười khổ không nhận ra mình.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Nhìn hình bóng được phản chiếu đây chính là cô sao? tóc tai rối mù, sắc mặt nhợt nhạt, nước mắt tèm lem đang thi nhau chảy xuống, một giọt lại một giọt cứ thế thi nhau rơi.
Cô dường như không biết từ lúc nào vào bao giờ, khi nhìn lại xung quanh đã thấy bản thân mình đang ngồi trước sảnh cửa lớn của khách sạn Hoàng Kim.
Hốc mắt đỏ bừng, Lâm Vĩnh Túc không còn sức lực để có thể đứng dậy, chỉ có thể ngồi đó ngẩn ngơ như một con ngốc, đôi mắt vô hồn nhìn tại một điểm vô định.
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Khóc…trên cuộc đời này cô ghét nhất là khóc. Bởi vì đó là một hành động vô ích, vừa tốn thời gian vừa chẳng giúp được gì.
Nhưng là hiện tại…cô lại chẳng thể làm gì ngoài khóc.
(Na: chậc…ta ghét con nhỏ Lâm Vĩnh Túc ghê, không thuộc gu tính cách của ta thì phải.)
Không được. Cô phải vào trong, nhất định phải vào được bên trong đó.
Lâm Vĩnh Túc chập chững đứng lên, đôi chân dường như vô lực mà siêu vẹo đến mức khó khăn mới có thể đứng dậy, nhưng là cô vừa đứng dậy bước chân liền lảo đảo muốn ngã. Và khi cô tưởng chừng sẽ ngã lăn ra đất, sẽ làm trò cười cho mọi người đang nhìn vào thì một vòng tay rắn chắc ôm trọn lấy cô, ép cô sát sao với cơ ngực dày dặn có thể nhận thấy xuyên qua lớp áo tây trang.
Cô không sao chứ? một giọng nói trầm trầm nhẹ nhàng phảng phất bay ngang qua tai cô, Lâm Vĩnh Túc vừa muốn ngẩng đâu nhìn xem là ai thì trong đầu liền xuất hiện một mảng tối đen, sau đó nhanh chóng chìm vào trong vô thức.
***_________________
Trịnh Liệt ngồi trên chiếc ghế xoay trong phòng cao nhất của tập đoàn IE.
Chiếc bút trong tay hắn nhẹ nhàng sột soạt vài nét trên giấy liền hiện ra một dòng chữ tựa rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp, đường viết như bức họa điệu nghệ, nhìn thế nào cũng phải trầm trồ khen ngợi rằng quả là khí chất khác người.
Gấp lại tập tài liệu, Trịnh Liệt ném sang một bên, đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất, lôi điên thoại từ trong túi quần ra, trên màn hình hiển thị một cái tên là Giám đốc Lâm.
Khẽ nhíu mày một cái, Trịnh Liệt vuốt nhẹ màn hình, đưa điện thoại đến bên tai nghe: Tôi nghe.
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, sau đó Trịnh Liệt ậm ờ rồi tắt máy.
Hít sâu một hơi, bạc môi hơi hơi mím lại, hắn nhìn ra quanh cảnh bên ngoài cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống, mọi thứ dường như đều ở dưới chân hắn.
Trịnh Liệt hắn đã phải trải qua những giai đoạn nào, những vấn đề gì, không cần ai biết, nhưng có một điểm mà tất yếu là những kẻ trên thương trường đều biết, đó là tính cách của hắn, có ân báo ân, có thù tất trả. Không những thế còn phải trả gấp mười lần, gấp trăm lần hắn đã nhận được.
Đáy mắt hiện lên một tia thù hằn, Trịnh Liệt mở miệng, tiếng gió rít qua kẽ răng: Lâm Trạch, đến lúc tôi trả lại cho ông tất cả rồi. Nói xong hắn quay người, bước nhanh ra khỏi phòng, một tiếng Rầm báo hiệu cánh cửa đã được đóng lại.
***___________
Mơ màng có chút tỉnh lại, đầu óc Lâm Vĩnh Túc vẫn như đang rất mệt mỏi, toàn thân dường như bị kịch liệt rút hết ứ lựuc, muốn đứng dậy nhưung căn bản lại là không thế.
Mở ra đôi mắt nai xinh đẹp, ánh sáng của chiều tà qua ô cửa kính chiếu lên thẳng vào mắt cô. Theo bản năng cô đưa tay ra che mắt, lại mơ mơ hồ hồ dường như thấy trước mặt mình xuất hiện một bóng dáng đàn ông.
Hắn đứng trước cửa sổ kính, đưa tấm lưng rộng về phái cô nên Lâm Vĩnh Túc không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn. Chỉ là tận sâu trong tiềm thức, cô nhận thấy…
…dường như….
…người đàn ông này…
có thể chính là một người mẫu chính hiệu.
Nhìn qua cũng có thể thấy thân hình trong bộ đồ tây trang được đặt may riêng ôm sát lấy hắn, khiến toàn thân dường như là lộ ra từng cơ da thớ thịt, ánh chiều tà chiếu vào người hắn, khiến cho xung quanh hắn dường như tỏa ra một ánh hào quang sáng chói đến hư ảo, xinh đẹp mị hoặc.
Dường như cũng nhận ra có ánh mắt đang nhìn mình, người đàn ông khẽ động vai, sau đó xoay người lại, ánh mắt dài hẹp như chim ưng nhìn thẳng vào mắt cô, nói: ”Cô đã tỉnh?
Nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông trước mặt, Lâm Vĩnh Túc chợt há hốc mồm không nói được câu nào.
Những câu định thoát ra miệng như đây là đâu anh là ai tôi đang ở đâu …
Tất cả đều dường như trở nên mơ hồ, và rồi biến mất, chỉ còn lại sự kinh ngạc.
Đôi mắt to đen tròn mở lớn nhìn hắn, người đàn ông này không những có thân hình xinh đẹp mà khí chất bao quanh cũng vô cùng mê hoặc.
Mắt phếch mũ cao, mày đậm anh tuấn, làn da trắng mịn, quanh người toả ra sự yêu nghiệt khó cưỡng.
Người đàn ông nhẹ nhàng nhìn cô, khẽ cười.
Đừng nhìn tôi như thể sinh vật lạ như vậy. Ngừng một chút, anh hơi nhướng mày, nói tiếp: đã lâu không gặp. Em trưởng thành rồi, tiểu Túc.
Giọng nói hắn như có mị hoặc mê người, đem theo hồn phách của Lâm Vĩnh Túc quay lại thế giới thực.
Anh…Anh trở về thật rồi.
Lý Nhậm Trình, anh thật sự trở về sao?
***___ ___
Trịnh Liệt mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần âu mang nhãn hiệu Italya được đặt may riêng ôm lấy đôi chân dài của hắn.
Khuôn mặt tuấn mỹ dường như lộ ra một chút gì đó khẩn trương, chút gì đó mong chờ và cả chút gì đó căm phẫn.
Nó in sâu trong đôi mắt ưng dàu hẹp, toát ra sự lạnh lùng xa cách.
Hắn như con chim ưng trên bay trên cao, là chúa tể bầu trời, là uy nghiêm khiến kẻ khác phải kinh sợ.
Chiếc xe màu đen chạy êm ái trên đường, đi vào khu nhà cao cấp Trinh Hoa nằm giữa trung tâm thành phố , nơi chỉ dành cho giới quý tộc, hay nói cách khác, đây là nơi chỉ dành riêng cho những kẻ có tiền.
Hắn không có ngôi biệt thự nào ở đây, đương nhiên không phải vì hắn không có tiền. Mà vì một lý do khác, hắn không muốn ở cùng với tên khốn nạn , bởi tên khốn nạn đó cũng có một ngôi biệt thự riêng ở đây. Tên khốn đó không ai khác chính là Lâm Trạch, kẻ mà Trịnh Liệt hắn căm hận đến tận xương tuỷ, hận đến từng chân tơ kẽ tóc.
Bàn tay khẽ siết lại, đường gân nổi lên khiến trông hắn lại càng trở nên giống như một ác bá vương.
Đang suy nghĩ, chiếc xe đi qua một ngôi biệt thự lớn mang phong cách châu Âu cổ điển khá quen thuộc, và rồi một bóng dáng quen thuộc cũng lướt qua hắn.
Trong tích tắc, Trịnh Liệt quay mặt nhìn về hướng vừa đi qua: Bác Lương, phiền bác quay xe lại một chút. Dừng một chút hắn nói tiếp: Đi chậm thôi.
Tài xế họ Lương trạc ngoài bốn mươi tuổi, tóc đã điểm bạc, khuôn mặt đôn hậu có chút không hiểu hơi nhíu mày nhưng cũng không dám hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu một cái rồi bắt đầu cho xe chạy ngược về phía sau, đến một căn biệt thự lớn nhất ở khu này liền nghe Trịnh Liệt bảo Dừng lại.
Trước mắt hắn xuất hiện chính là một chàng trai mang dáng vẻ tuấn mỹ cuồng ngạo và một cô gái vừa bước xuống xe, hai bên là hai hàng vệ sĩ với tây trang màu đen, cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng noãn, mái tóc đen dài cột cao đang xách hai chiếc vali trên tay nhìn chàng trai kia. Trên người cô gái mặc một chiếc váy trắng tinh hệt như cô hầu gái bận rộn.
Khoé miệng Trịnh Liệt khẽ co giật, đôi môi mấp máy như muốn nói ra cái gì đó, lại không rõ là muốn nói gì, chỉ khẽ cúi đầu.
Qua một lúc lâu không thấy Trịnh Liệt nói gì, tài xế Lương liền lên tiếng: Trịnh thiếu gia, chúng ta đi được chưa? Chẳng phải là Trịnh Liệt thiếu gia nói muốn đến một chỗ này gấp sao? Sao bây giờ lại đứng trước cổng nhà Ninh Kiến Thần thiếu gia thế này?
Tài xế Lương có chút thắc mắc nhưng là không dám nói ra, chỉ tự mình hỏi rồi giữ lại cho chính mình.
Rèm mi cong dài của Trịnh Liệt hạ xuống, che đi vẻ mặt không nhìn ra nét biểu cảm, hắn khẽ cất tiếng ừ .
Sao cô ấy lại xuất hiện ở chỗ này? Lại còn là nhà của Ninh kiến Thần.
Cô ấy nhất định vô cùng nghèo túng trong mấy năm nay.
Tiếng thở dài như có như không, cuối cùng bị vùi lấp trong âm thanh khởi động của xe ô tô.
Ngồi trong xe, Trịnh Liệt trầm mặc đưa mắt nhìn ra bên ngoài
Rốt cuộc cũng tìm thấy cô ấy
Sau bao nhiêu thời gian tìm kiếm cũng đã thấy
Nhưng sao cảm giác không giống như hắn tưởng tượng
Trịnh Liệt đã từng nghĩ tới bản thân sẽ như thế nào khi gặp lại Lô Vỹ Tinh. Dù hàng trăm hàng vạn hình ảnh có thể nghĩ tới nhưng lại không nghĩ là sẽ bình tĩnh như bây giờ.
Hiện tại… Chẳng lẽ hắn đã thay đổi?
Trịnh thiếu gia, đã tới.
Giọng nói của bác Lương cắt đứt dòng suy nghĩ của Trịnh Liệt, kéo hắn về với hiện tại.
Phải, là hiện tại.
Hắn cần giải quyết một số việc quan trọng hơn.
Chiếc xe dừng trước khách sạn Hoàng Kim, nhân viên trông cửa chạy lại mở cửa xe cho Trịnh Liệt, hắn mang theo nét mặt nghiêm nghị ưu nhã bước xuống xe.
Quần tây áo sơ mi trắng, nhưng dường như khí chất của một bậc đế vương toả ra quanh người hắn là điều mà không ai không thế cảm nhận thấy.
Lúc Trịnh Liệt bước vào cửa xoay tròn trước cổng vào khách sạn thì tiếng chuông điện thoại trong túi hắn vang lên, báo hiệu có ngừoi gọi tới, vừa sải chân bước về phía cầu thang máy, vừa lối điện thoại ra xem, Trịnh Liệt khẽ nhíu mày nhìn trên hình hai chữ Lâm Trạch , đôi mắt ánh lên một tia lạnh lẽo.
Có chuyện gì? Giọng nói của Trịnh Liệt chứa bảy phần băng lãnh ba phần khinh thường, đưa điện thoại áp lên tai nghe máy. Hai phút. Nói xong hắn không chút do dự nhấn phím tắt.
Rốt cuộc cũng đợi tới ngày này.
Ting.
Thang máy kêu một tiếng, cánh cửa thang máy liền mở ra.
Trịnh Liệt rảo bước tới phòng 1709. Đứng trước cánh cửa phòng 1709, Trịnh Liệt lấy chìa khoá bằng thẻ quẹt, quẹt vào một cái, cửa phòng liền mở ra.
Khi hắn bước vào trong, không để ý rằng ở phòng 1710 ngay sát bên cạnh cũng dường như là cùng lúc mở cửa ra. Đi ra ngoài là một nam một nữ, không ai khác chính là Lâm Vĩnh Túc và người đàn ông tên Lý Nhậm Trình.
***____
Trịnh Liệt bước vào căn phòng nồng nặc mùi tanh của máu, và tiếng rên rỉ cầu cứu ai oán
Thấy hắn đi vào, khoảng năm sáu người mặc đồ đen ở bên trong đang vay quanh một người đàn ông lập tức đúng đậy, kính cẩn cúi đầu.
Trịnh Liệt gật đầu một cái, đi tới người đàn ông ngồi trên ghế ở giữa vòng vây kia, trên miệng ông ta còn dính vết máu, khoé miệng rỉ ra một ít chất dịch màu đỏ tanh tưởi
Ông ta ngẩng đầu, nhìn thấy Trịnh Liệt việt muốn đứng dậy, nhưng là sức lực đã không còn một chút nào liền chỉ biết mấp máy môi, khó nhọc rên rỉ: Trịnh thiếu…cuối cùng…cậu cũng tới.
Trịnh Liệt cau mày, đứng thẳng lưng nhìn xuống người đàn ông kia, lạnh lùng mở miệng: Lâm Trạch, ông cũng có ngày hôm nay.
Nhìn Lâm Trạch ngồi như một cái xác chết trên ghế, quần áo tây trang rách tơi tả, khuôn mặt anh tuân có chút già nua vì sự ăn mòn của thời gian đầy rẫy vết bầm tím. Lâm Trạch miễn cưỡng nở ra nụ cười.
Không ngờ ông cũng có ngày này? Thật không ngờ. Haha… Đến ông cũng không ngờ mình lại có ngày này.
Cậu trưởng thành rồi, không giống như lần đầu tôi gặp cậu nữa…hự…khụ khụ khụ… Lâm Trạch ho khan, lấy tay che trước miệng: Nhanh thật, mới đó mà đã bao nhiêu năm qua rồi…
Trịnh Liệt co giật khoé môi, băng lãnh trong đôi mắt ngày càng tăng, tựa như có thể khiến trong vòng bán kính của căn phòng này đều có thể rơi vào trạng thái đóng băng.
Lâm Trạch lại cười, nụ cười mang chút bi ai.
Bà ấy…mẹ cậu mất rồi sao? Năm xưa…
Tôi cho phép ông nói? Trịnh Liệt nhướng mày, vằn đỏ hằn lên trong đôi mắt, cơ hồ muốn giết người.
Phải, hắn thật sự đang muốn giết người. Ông ta còn mặt dày dám nhắc tới mẹ hắn? Lương tâm ông ta đã bị dã thú gặm đi hết rồi sao?
Lâm Trạch đang nói bị cắt ngang, có chút hụt hẫng nhướng nhướng hai hàng lông mày.
Được rồi, tôi không nhắc đến những chuyện ngoài lề nữa….khụ… Tôi ở đây hôm nay chỉ muốn cầu xin cậu một việc..khụ… Đó là….
BỤP!!!
Một cú đấm vào bên mặt của Lâm Trạch, khiến ông không phòng bị trước mà nghiêng đầu sang một bên.
Trịnh Liệt nắm lấy cổ áo của Lâm Trạch xốc lên, vẻ mặt tức giận đến đỏ gay, khẽ thốt ra từng chữ qua kẽ răng: Ông dám mở miệng cầu xin tôi? Ông thật sự là loại người như thế nào? Đến cùng ông còn muốn sao nữa? Hả?…
Không đợi hắn nói hết, Lâm Trạch bỗng dưng mặt biến sắc, cơ thể co giật, hai mắt trắng dã đến đáng sợ, miệng chỉ kịp hét một tiếng AAAaaa… Rồi đột nhiên cả cơ thể rơi xuống dưới đất, Trịnh Liệt còn đang chưa hết kinh ngạc có chuyện gì xảy ra thì phịch một tiếng. Dường như là tiếng thân thể ngã xuống.
Nhưng là ở phía cửa.
Trịnh Liệt quay mặt nhìn lại, chỉ thấy một thân thể nhỏ bé đang ngồi soài trên nền nhà, cả người run lên bần bật, sắc mặt trắng bệch không còn chút săc máu.
Bên cạnh cô còn có một người đàn ông vô cùng anh tuấn mỹ lệ, khí chất yêu nghiệt thu hút mọi ánh nhìn, anh ta đang ngồi xổm đỡ vai Lâm Vĩnh Túc, khuôn mặt cúi xuống có chút bi ai nhìn cô.
Lâm Vĩnh Túc run rẩy đưa bàn tay trắng nõn lên che miệng, cổ họng cô muốn nói nhưng là toàn bộ âm thanh đều tự nhiên không còn, cô không thể thốt nên lời khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Bố cô… Trịnh Liệt…
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN