Mộng Phỉ Thúy - Chương 19: Phán đoán của An Dĩ Thuần
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Mộng Phỉ Thúy


Chương 19: Phán đoán của An Dĩ Thuần


Bối Tư Mạn kia nói là làm thật, chỉ mất đến vài phút. Người của Nghiêm gia đã di chuyển một chiến Cadillac đen tuyền oai vũ lướt vào nơi họ ẩn nấp. Nhờ lực lượng FBI theo sự phân phó từ trước của James trấn áp đám sát thủ trốn ở xung quanh mà họ có thể lên xe, đóng chặt lớp kính chống đạn, khiến cho những phát súng hướng về nó trở nên vô nghĩa mà bình an rời đi cùng đoàn xe mở đường đi trước.
An Dĩ Thuần ngồi bên trong xe cùng Tào Tử Lôi, James và Bối Tư Mạn. Lúc này đã cảm nhận được thế giới mà cô không bao giờ ngờ tới. Thế giới mà một người phụ nữ mỏng manh họ Bối có thể điều khiển theo ý muốn của mình, có thể một tay che cả bầu trời, hô phong hoán vũ chỉ bởi một cái phất tay. Dần dần tầm mắt của An Dĩ Thuần không thể dứt khỏi sự điềm tĩnh nhanh nhẹn của Bối Tư Mạn được, như thể Bối Tư Mạn đã trở thành một biểu tượng sống trong mắt cô.
“Tôi không thường nhìn thấy Nghiêm phu nhân để tâm tới ai. Có lẽ phu nhân không biết, cô ta không phải dân thường mà là hầu gái của tôi.” Tào Tử Lôi ngồi bên cạnh, như đọc được suy nghĩ của An Dĩ Thuần mà lên tiếng.
Bối Tư Mạn đặt hồ sơ đang đọc dở trên tay xuống, nhìn An Dĩ Thuần đáp: “Hầu gái? Còn trẻ mà đã phải vất vả như vậy ư?”
“Gia đình tôi khá khó khăn, nên vừa tốt nghiệp cao trung tôi đã phải đi làm phụ giúp gia đình.” An Dĩ Thuần bình tĩnh nói. Lời nói dối này cô đã chuẩn bị rất lâu, nhưng không hiểu sao trước mặt Bối Tư Mạn lại có chút không thuận mồm.
Bối Tư Mạn nhìn vào mắt An Dĩ Thuần hồi lâu không nói gì. Sắc mặt bình thường không buồn không vui nhưng lại có ý dò xét. Nhìn đến mức trong lòng An Dĩ Thuần thấy ngột ngạt, tựa như đã bị Bối Tư Mạn nhìn ra cô đang nói dối.
“Em có biết tôi từng là lừa đảo không?”
“Tôi…đã từng nghe nói…” An Dĩ Thuần có một linh cảm không lành trước câu hỏi này.
“Em có biết công việc của một lừa đảo là gì không?” Bối Tư Mạn đột nhiên vươn tay ra nâng cằm An Dĩ Thuần, ánh mắt sắc bén đến mức James và Tào Tử Lôi ngồi bên cạnh đều cảm thấy lạnh gáy: “Chính là nói dối. Suốt cả đời hành nghề lừa đảo, lời tôi nói ra tất cả đều là nói dối. Cho nên chỉ có tôi lừa người khác, kẻ khác không lừa được tôi, em hiểu tôi muốn nói gì chứ?”
Quá rõ ràng rồi. Bối Tư Mạn đã nhìn ra An Dĩ Thuần đang nói dối.
Sống lưng lạnh toát, mồ hôi ở thái dương trôi tuột xuống. An Dĩ Thuần cảm thấy khí của người phụ nữ này không kém gì lúc Tào Tử Lôi giận dữ, cho nên biết điều mà nhanh miệng đáp:
“Là tôi không dám nói thật. Tôi sợ phu nhân cũng giống người khác, thương hại một kẻ như tôi. Tôi tuy nghèo nhưng cũng có lòng tự trọng, không muốn người khác thương hại.”
“Nói vậy là cô nghèo thật?” James Khải Huân lên tiếng, mặc dù lướt qua ăn mặc An Dĩ Thuần đúng là nghèo thật nhưng vóc dáng đó, cách đi đứng, khí chất đó tại sao lại cảm thấy không đúng?
An Dĩ Thuần bị sáu con mắt của ba người bên cạnh dò xét liền tỏ vẻ thật thà nói: “Các vị bình sinh ngậm thìa vàng có lẽ không hiểu cách một đứa trẻ nghèo khó sinh ra. Thực ra tôi cũng chẳng biết cha mẹ ruột của mình có nghèo khó hay không vì tôi vừa sinh họ đã ném tôi đi rồi. May mắn là khi tôi bị ném đi, một quả phụ cô đơn thương tâm nhận nuôi. Bà ấy rất nghèo, để nuôi tôi đến cả sữa cũng chẳng có phải lấy nước gạo đun sôi mà bồi tôi lớn lên. Vô cùng cực khổ. Tôi lại nghe nói vị trí hầu gái này bổng lộc và phúc lợi không hề nhỏ. Cho nên…”
James ngồi đó ánh mắt chợt như sóng nước bị đá làm rung động, nhìn cô gái tuổi đôi mươi xinh xắn nhưng tuổi thơ hàn vi cơ cực thì không khỏi xót xa.
Tào Tử Lôi không nói gì, chỉ hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ suy tư gì đó. Trầm mặc.
Còn Bối Tư Mạn cứ như nhìn thấy bản thân mình lúc nhỏ, bóng hình gầy yếu phải gồng minh lên chống đỡ thế giới này sao mà quen mắt. Cô vươn tay chạm lên đỉnh đầu An Dĩ Thuần xoa hai cái nói:
“Thật là một đứa trẻ có hiếu. Giới trẻ bây giờ khó có được cô gái như em.”
“Cảm ơn lời khen của phu nhân. Nhưng…có chuyện này không biết tôi có thể hỏi được không?”
Nghi hoặc mà Bối Tư Mạn vừa bày ra đã hoàn toàn bị phá bỏ. Bây giờ đối với An Dĩ Thuần đôi mắt vô cùng thương cảm mà mỉm cười đáp:
“Tôi không ngại trả lời em bất kỳ điều gì.”
Nhìn ra con đường đen hun hút trượt qua ở bên ngoài, An Dĩ Thuần đưa đôi mắt tinh thuần dò hỏi: “Tại sao chỉ vì dụ ai đó xuất hiện mà hi sinh nhiều người đến như vậy để bày ra cuộc họp giả ngày hôm nay?”
Chúng nhân đang thảnh thơi dưỡng tâm nghe câu hỏi này thoát ra từ cửa miệng An Dĩ Thuần, người vừa nãy còn đang sợ hãi kia thì mặt cũng thoáng biến sắc.
“Cô nhận ra?” Tào Tử Lôi bất ngờ hỏi.
“Từ khi Nghiêm phu nhân rời khỏi tòa nhà cùng ngài James mà không có người nào đi cùng. Tôi đã nghi ngờ cuộc họp mà các vị dùng cả một lực lượng không nhỏ bảo vệ đó chẳng qua chỉ là một cái bẫy, Nghiêm phu nhân vốn dĩ không đến đây cùng với người nào đó để bàn chuyện làm ăn. Mà chỉ đến đây để dụ ai đó xuất hiện. Những sát thủ đã đến ngày hôm nay đều nằm trong kế hoạch của phu nhân. Tôi nói có phải không?”
Khác với vẻ dè chừng của hai người đàn ông. Bối Tư Mạn lại mỉm cười đáp: “Em làm một hầu gái thật quá uổng phí. Liệu có muốn đến Nghiêm gia làm thư ký của tôi không?”
An Dĩ Thuần không đổi sắc mà điềm nhiên đáp: “Cảm ơn thịnh tình của phu nhân nhưng tôi chỉ muốn làm việc cho Đoan Mộc gia.”
“Tại sao? Bổng lộc và phúc lợi của Nghiêm gia cao gấp ba lần Đoan Mộc, hầu gái trẻ như em cũng không có, em sẽ được đối đãi tốt hơn so với những hào môn khác.”
An Dĩ Thuần lắc đầu khước từ: “Đoan Mộc gia có Tào gia, đối với tôi như vậy đã đủ rồi.”
Tào Tử Lôi ngồi bên cạnh, ánh mắt không che đậy sửng sốt. Hắn đột nhiên cất giọng:
“Cô với tôi không ân tình, không thân thích, cô lấy gì đo niềm tin với lời nói đó?”
An Dĩ Thuần quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như động không đáy của Tào Tử Lôi đáp: “Ngài đã quên rồi, chỉ vài phút trước ngài đã trao cho tôi ân tình khó trả. Lúc nãy ở bên trong đó, nhờ có ngài hỗ trợ và cứu tôi một đường đạn bảo toàn mạng sống. Ngay giây phút đó thân này mang nợ ngài. Tuy rằng tôi nghèo vật chất nhưng giàu ân tình. Ngài là ân công một lần, tôi sẽ trả ngài một đời.”
Xúc động.
Phải, tất cả đều bị cô gái này làm xúc động hai lần chỉ trong vài phút. Miệng lưỡi cô giống như những diễn giả nổi tiếng, khiến cho đầu não ngu muội cũng được khai thông.
Cũng chẳng ai biết cô đã từng thuộc hết sách trong Tàng Kinh Các, nắm bắt cảm xúc của con người là điều mà cô đã học được từ đó. Cho nên cô có thể tận dụng mọi cơ hội để khiến ba con người kia vì công mà động tâm, giao tình.
Tào Tử Lôi quay đầu không đáp lời, dưới ánh trăng lạnh và ánh sáng từ đèn xe, chỉ nhìn thấy được nửa môi hắn dãn ra một nụ cười.
Là nụ cười thật sự.
“Trẻ tuổi nhưng thấu tình đạt lý, không bốc đồng hay khoa trương. Tôi rất thích.” James Khải Huân không dấu được tâm tình mà lên tiếng.
“Vậy em có thể nói tôi nghe phán đoán của em về hành động của tôi ngày hôm nay?” Bối Tư Mạn dường như lỡ mất cơ hội đem An Dĩ Thuần về tay mình, lại muốn khai thác xem cô có thật sự tinh mắt hay không mà dò hỏi.
“Theo như tôi đoán phu nhân đang dẫn dụ một tội phạm quốc tế, người này hẳn có liên quan mật thiết đến cả Đoan Mộc gia.”
“Dẫn chứng?”
An Dĩ Thuần nhìn về phía James Khải Huân nói: “Dẫn chứng đầu tiên chính là sự xuất hiện của ngài James. Ngay từ khi một đặc vụ FBI xuất hiện, tôi đã nghĩ đến sự xuất hiện của tội phạm quốc tế mới khiến đặc vụ đến tận nước Đức để dẫn độ. Cho dù ngài James có giao tình không nhỏ đối với Nghiêm phu nhân thì cũng không thể tùy tiện dẫn đội đặc nhiệm đến tận đây chỉ để bảo vệ phu nhân khỏi những người không liên quan. Trừ khi kẻ xuất hiện là tội phạm bị truy nã. Dẫn chứng thứ hai chính là Tào gia. Tào gia cùng tôi hôm nay gặp phải cảnh này không phải là tình cờ mà là có sự sắp đặt. Sát thủ vừa xuất hiện đã muốn bắt sống Tào gia chứng tỏ một điều rằng kẻ muốn gặp mặt Tào gia đã thông đồng với tên tội phạm bị truy nã mưu đồ hẹn Tào gia đến đây để bắt ngài ấy, đồng thời hạ sát phu nhân. Lý do chúng muốn bắt sống Tào gia có một khả năng, chính là khiến Nghiêm gia biết được Tào gia đã đến đây ngày hôm nay, vào đúng địa điểm mà Nghiêm phu nhân bị hạ sát. Tào gia sẽ tự động nằm vào diện tình nghi là kẻ cầm đầu vụ ám sát. Từ đó khiến sự liên kết giữa Nghiêm gia và Đoan Mộc gia bị cắt đứt, vĩnh viễn không thể nối lại.”
Bối Tư Mạn nghe xong, mày cũng nhướn lên. Đưa mắt sang Tào Tử Lôi nói: “Tào gia, cậu nghe chưa? Cậu chờ ba mươi năm. Cuối cùng cũng có một cô gái thông minh bên cạnh cậu rồi đấy. Chỉ thiếu chút gan dạ nữa mà thôi.”
Tào Tử Lôi không buồn không nhìn An Dĩ Thuần nói: “Phán đoán của cô vẫn còn thiếu rất nhiều. Vì vậy mà đến bây giờ cô vẫn chưa thể nghĩ ra được kẻ bị truy nã kia là ai. Suy nghĩ thêm đi, tại sao FBI chỉ bao vây xung quanh mà không trực tiếp tham chiến? Xông pha trận mạc cũng chỉ có duy nhất đặc vụ James?”
An Dĩ Thuần nghe vậy, trong đầu cũng bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ trong sự tĩnh lặng và ánh mắt của ba người James, Tào Tử Lôi, Bối Tư Mạn. Trong lúc suy tư, An Dĩ Thuần không hề nhận ra rằng ba người đó đang mở cánh cửa thế giới của họ, cho cô bước từng bậc thêm khúc khuỷu chơi vơi tiến về phía họ. Sự tiếp nhận một cách từ từ này cho đến mãi sau này An Dĩ Thuần mới có thể nhận ra.
“Chính quyền. Phải rồi. Thị trấn này nằm trong khu vực an ninh thắt chặt vì là địa điểm du lịch nổi tiếng. Nhưng từ khi bắt đầu tôi đã không hề nhìn thấy bất kỳ cảnh sát địa phương nào xuất hiện cho dù cuộc chiến gây ra không ít chấn động. Phải chăng là vì chính quyền Đức bắt tay với FBI để tóm gọn kẻ sẽ xuất hiện. Nếu như vậy kẻ đó phải là tội phạm đặc biệt của Đức.”
“Em nhìn nhận gần hết rồi đấy.” Bối Tư Mạn không dấu nụ cười nói.
“Tôi cho cô thêm một thông tin nhé. Kẻ này vốn dĩ là người Đức nhưng sinh sống ở Mỹ và sớm trở thành một tỷ phú nhờ kinh doanh lin kiện điện tử. Dạo gần đây đã bị tai nạn nằm liệt một chỗ không thể đi lại. Cô nói xem người như vậy chúng tôi đến tận giường bắt là được rồi đúng không? Hà tất phải khổ như thế này.” James bồi thêm một câu vừa vặn như mảnh ghép dữ kiện cuối cùng khiến cho An Dĩ Thuần ba lên một tiếng.
“Trừ khi người bị tai nạn nằm một chỗ là thế thân của hắn ta. Nghiêm phu nhân hôm nay là cố tình rêu rao bàn chuyện làm ăn với thế thân của hắn ta, khiến hắn khiếp sợ kẻ thế thân đã tỉnh dậy mà khai báo gì đó mới thuê sát thủ đến nơi này tàn sát.”
“Đừng nói với tôi nghĩ đến vậy rồi cũng không biết kẻ đó là ai nhé.” James cau mày tỏ vẻ không hài lòng nói.
An Dĩ Thuần gãi đầu: “Các vị đánh giá cao An Dĩ Thuần quá rồi, cách đây vài tháng tôi còn là học sinh cao trung trong thị trấn nghèo nàn. Thông tin mà tôi học về Đoan Mộc gia đã là vô tận, tôi nào có biết đến tội phạm quốc tế nhiều như vậy. Tôi chỉ có thể phán đoán về kẻ đó, không thể chỉ đích danh.”
Bối Tư Mạn mỉm cười: “Tên của em nghe rất hay đấy. Nếu có cơ hội đến Đoan Mộc gia chơi, tôi nhất định sẽ để mắt đến em.” Lời vừa dứt thì chiếc xe Cadillac oai nghiêm dừng bên khách sạn màu xanh rêu, nơi Tào Tử Lôi và An Dĩ Thuần lưu trú. Lời nói đó như một lời tạm biệt.
Khi An Dĩ Thuần và Tào Tử Lôi an toàn xuống xe, trước khi rời đi James Khải Huân không quên bỏ lại một câu: “Tôi biết Tào gia nhà cô đã một thời gian, sắc mặt hôm nay của cậu ấy khiến tôi vô cùng ưng ý. Cô nên khuyên cậu ta một chút, đừng lúc nào cũng đem nụ cười rợn người đó đi gặp người khác. Thật đáng sợ.”
Nói hồi đoàn xe của Nghiêm gia mất hút sau đêm đen, chỉ để lại An Dĩ Thuần và Tào Tử Lôi. Khi cô quay đầu, chỉ nhìn thấy gương mặt bình thản của hắn. Thật ra mà nói cô đã nghe đồn về thái độ mỉm cười đáng sợ của Tào Tử Lôi, nhưng từ khi gặp mặt, hắn luôn giận dữ với cô cho nên cô vẫn không thể nhìn thấy mặt nạ của hắn.
Chậc, xem ra cô còn ở bên cạnh, hắn còn không thể đeo mặt nạ lên.
Theo chân Tào Tử Lôi đi vào khách sạn, bước vào thang máy, lên đến phòng. Tào Tử Lôi vẫn điềm nhiên bước đi không nói một lời, sải chân dài đó lúc nào cũng khiến An Dĩ Thuần vắt chân lên cổ mà chạy.
Về đến phòng Suite, nhìn thấy Trương Phi cố thủ trên nền nhà đánh một giấc ngon lành như chết, ngủ ngon đến mức miệng chảy dãi như nhện giăng tơ vô cùng xấu xí. Khiến cho mi tâm Tào Tử Lôi nổi lên gân xanh. Cầm lấy cái gối trong tầm tay ném thẳng vào mặt Trương Phi.
Khò….!
Trương Phi ôm lấy cái gối vừa bị ném kia, tiếp tục ngủ ngon. Khiến cho An Dĩ Thuần bất chợt lạnh gáy.
Tên thư ký mất nết. Tính khiến cô bị lửa giận của Tào Tử Lôi hành hạ sao?
“Tào gia! Ngài cần gì phân phó tôi đi. Thư ký Trương xem bộ mấy ngày không ngủ đã mệt rồi. Con người chứ đâu phải trâu bò, mà trâu bò cũng phải nghỉ ngơi chứ…”
Tào Tử Lôi chậm rãi quay đầu. An Dĩ Thuần mồ hôi vã ra hai thái dương, nghĩ rằng khi nhìn thấy sẽ là bộ mặt giận dữ của hắn. Chẳng ngờ rằng hắn lại điềm nhiên mở miệng:
“Hạn đến sáng mai. Nghĩ cho ra tên tội phạm bị truy nã ngày hôm nay là ai? Nếu mai cũng không nghĩ ra, cô không cần về Đoan Mộc gia nữa.”
Nói rồi đóng sập cửa, mặc kệ An Dĩ Thuần đứng bên ngoài há hốc mồm trơ mắt nhìn hắn.
Cái này chẳng phải…quá dễ sao? Cô chỉ cần lên mạng tra một chút, hỏi Nhân Kiệt một chút, thông tin lập tức nắm được.
Ra một đề bài dễ như vậy phải chăng là có ý muốn giữ cô bên hắn?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN