Mộng Phỉ Thúy
Chương 18: Ám ảnh lương tâm
Lần tập kích này có thể nói đơn giản là vô cùng nguy hiểm bởi số lượng kẻ tấn công vô cùng hùng hậu được trang bị vũ khí hạng nặng, không ngần ngại mà nổ súng giữa đêm đen như mực.
Ngôi làng cổ tích đẹp như mơ chẳng mấy chốc đã thủng đạn đôi chỗ, những mảnh vỡ vương vãi khắp nền nhà, bụi mù và đạn dược vây kính lấy nơi thanh bình này, khiến mọi thứ trở nên xấu xí hỗn loạn.
Đám người An Dĩ Thuần, Tào Tử Lôi, James Khải Huân và Bối Tư Mạn nằm đằng sau một bức tường che chắn khỏi những phát súng nguy hiểm kia. James thỉnh thoảng rút súng ra từ khe hở bắn trả. Những cảnh vệ đi theo Bối Tư Mạn núp ở đôi chỗ xung quanh, không hề chậm trễ mà ra tay giúp James ứng phó. Hai bên súng đối súng, sát khí đằng đằng vô cùng căng thẳng.
Núp ở đằng sau Tào Tử Lôi, An Dĩ Thuần đột nhiên nhớ ra hắn vẫn chưa ăn gì suốt một ngày này, lại vừa trải qua một trận giao đấu, cho nên vội vội vàng vàng đem bánh sữa từ trong túi áo nhét vào miệng hắn.
“Cái gì thế này?” Đột nhiên bị tống thứ gì đó mềm mềm vào miệng, mày Tào Tử Lôi nhăn lại tính nhả ra nhưng nhìn thấy An Dĩ Thuần là người nhét vào nên phân vân giữ lại.
“Là bánh sữa, cả ngày này ngài đã không ăn gì rồi. Còn tiếp tục như vậy sẽ hạ đường huyết. Ăn cái này vào mới có thể trụ được.” An Dĩ Thuần vừa nói vừa nhét hết bánh sữa vào miệng Tào Tử Lôi, không chịu để cho hắn có cơ hội nhả ra.
Tào Tử Lôi trầm mặc nhìn An Dĩ Thuần, để mặc cô nhét bánh sữa vào miệng. Chỉ thấy trong mắt cô quả thật có chút lo lắng, hồi lâu mới cử động miệng để nhai. Vừa nhai vừa trân trân nhìn cô, mặc kệ bên ngoài súng đạn vô tình vẫn lăm lăm đe dọa.
“Bánh sữa rất ngon đúng không?” Nhìn thấy Tào Tử Lôi nhìn cô không chớp mắt, An Dĩ Thuần nở một nụ cười nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi không thích đồ ngọt.” Tào Tử Lôi đáp một câu, lại trắng trợn cướp đi đống bánh sữa còn lại trên tay An Dĩ Thuần, xé vỏ, bỏ vào miệng nhau ngấu nghiến từ cái này đến cái khác sau khi phát hiện ra bụng đúng là đang đói.
An Dĩ Thuần nhìn đống vỏ bánh nằm chổng chơ trên nền nhà, mắt rưng rưng, lòng xót xa:
“Bánh….sữa tôi đã mang từ mấy ngàn hải lý sang tận đây…Tôi chỉ cho ngài ba cái, sao lại ăn hết của tôi???”
Tào Tử Lôi nhìn sắc mặt này của An Dĩ Thuần, thật sự nghĩ rằng cô keo kiệt. Chỉ vài ba cái bánh sữa mà nước mắt lưng tròng, hắn không thuận tình đáp:
“Trở về tôi sẽ đền cho cô.” Rồi quay lưng quan sát tình hình bên ngoài mà không hề nhìn thấy nụ cười nửa môi của An Dĩ Thuần.
Lời này của hắn chính là đã ngầm chấp thuận để cô ở bên cạnh rồi.
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên khiến cho nụ cười nửa môi của An Dĩ thuần vụt tắt khi một đường đạn vừa xẹt qua đầu cô bắn vỡ một chiếc bình cổ ở bên kia. Giật mình nằm úp xuống nhờ Tào Tử Lôi nhanh mắt kịp thời ấn đầu cô nằm xuống tránh đuợc đuờng đạn kia, cô kinh ngạc nhìn mảnh vụn bên kia và những còn người lăm lăm vũ khí trong tay.
Đối với An Dĩ Thuần tuổi mười tám mà nói, cô là lần đầu tiên đứng giữa trận mạc, trực tiếp đối diện với một trận chiến với những gã sát thủ sử dụng súng bắn tỉa tầm xa đang hướng về mình không ngừng nhả đạn. Trong lòng không tránh khỏi lo lắng. Thà rằng trực tiếp đối diện như lúc nãy, cô còn biết đường chống trả. Cô đến súng còn không biết cầm sao cho đúng, làm cách nào để hạ những kẻ nấp trong bóng tối đó chứ?
Thế nhưng dường như chỉ mình An Dĩ Thuần trẻ tuổi non dạ lo lắng, người xung quanh toàn là đàn ông không nói, đến cả Bối Tư Mạn cũng chẳng mảy may biến sắc, miệng còn nhoẻn ra một nụ cười hào hứng:
“Lâu lắm rồi không được tham chiến dãn gân dãn cốt, thật là nhớ nghề chết mất.”
James Khải Huân nghe vậy, liền không ngại ngần đem cây súng dài vác trên lưng đó đặt xuống ném sang cho Bối Tư Mạn: “Thứ này là chuẩn bị cho em. Tác chiến đi, nhớ đừng để bị thương.”
“Duyệt.”
Bối Tư Mạn nhận lấy khẩu súng, những ngón tay mảnh mai vuốt ve từng khung sắt trên họng súng, động tác lắp đạn, gạt chốt an toàn vô cùng điêu luyện, cứ như thể súng và cô là một thực thể không thể tách rời. Đặt thân súng lên ô cửa, báng súng kê vào hõm cổ. Bối Tư Mạn nheo một mắt, một mắt ngắm. Tay nhấn cò.
Đoàng!
Đường súng với tốc độ xé toạc gió lao đến phía bên kia, nơi những tên sát thủ đang ẩn nấp đó. Thẳng một đường vỡ nát họng súng phía đối diện rồi cắm thẳng vào tên sát thủ chính xác không trật dù chỉ một ly.
Toàn bộ cảnh tượng đó rơi vào tầm mắt An Dĩ Thuần khiến cô há hốc mồm kinh ngạc, mắt mở to trợn tròn đến quên cả chớp mắt.
Người phụ nữ này rốt cuộc là cái gì?
Thế nhưng đó chưa phải là tất cả, Tào Tử Lôi ở bên cạnh cô, khẩu súng bạc ở trên tay không đủ để ngắm bắn tầm xa nhưng đủ để khiến mọi thứ gần đó vỡ nát. Hắn chuyển hướng họng súng, nhắm vào biển quảng cáo cách đó một dặm. Nhiều đường đạn theo ngón tay bóp cò của Tào Tử Lôi thẳng tiến, làm bệ đỡ biển quảng cáo vỡ ra, khiến cho lực chống đỡ mất đi mà rơi xuống phía bên dưới, nơi trần nhà được làm bằng đất đó vang lên tiếng rạn nứt mà đổ ập xuống, đè lên thân thể đám sát thủ súng bắn tỉa, khiến cho nhân lực mất đi không ít.
An Dĩ Thuần cả kinh nhìn Tào Tử Lôi, trong mắt hắn là phán đoán chuẩn xác đến mức giữa đêm đen vẫn có thể dùng một tấm biển quảng cáo, hạ gục đối phương cho thấy sự dày dặn và mục quanh tinh tế khi chiến đấu của hắn. Thật sự không thể xem thường.
Lúc này bất chợt lia mắt đến James Khải Huân, nhìn thấy James chỉ nhắm bắn như thường thì đột nhiên trong tay từ đâu lấy ra ba quả lựu đạn nhỏ, tranh thủ đám sát thủ còn lại bị Tào Tử Lôi làm cho phân tâm mà cắn cò quăng thật xa về phía bọn chúng, mắt đặt lên lỗ nhắm của súng trường.
Nhấn ba phát đạn.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Bùm!
Ba phát đạn trúng ba quả lựu đạn khiến cho chúng ma sát chạm nhau, nổ tung cả bầu trời, rực sáng nơi đêm đen bao trùm, thiêu đốt những kẻ mang sát khí đầy mình. Khiến cho vạn vật nóng rực lên, đến mắt cũng lóa đi vì ánh sáng nóng như lửa đốt này.
“Quá đã!” Bối Tư Mạn hào hứng reo lên.
“Không hổ danh là đặc vụ số một. Đem người của FBI dấu đi không cho họ ra chiến để tự mình xử lý. Xem ra là ngứa nghề quá lâu.” Tào Tử Lôi cất tiếng, dường như đã nhìn thấu tâm tư của James.
“Chẳng mấy khi đám sát thủ đó mò tới gây hấn. Tôi đương nhiên phải tiếp đãi thật chu toàn mới được.” James Khải Huân đắc ý nói: “Tư Mạn, đám chuột nhắt đó sợ lửa bò ra rồi, những tên còn lại đó là của em.”
“Okie!”
Bên cạnh là ba người gan to tày trời, hào hào hứng hứng khi tham da dã chiến, không hề nương tay, không hề nhân nhượng, hạ thủ không lưu tình, súng nổ đạn rơi cũng chẳng mảy may chớp mắt. Đột nhiên mồ hôi hai bên thái dương An Dĩ Thuần vã ra như tắm. Lồng ngực như bị đè lên, gây ra cảm giác khó thở.
Phải chăng đây chính là những gì mà Nhân Kiệt đã cảnh cáo cô? Một người sinh ra nơi cửa Phật, lớn lên bằng những cuốn kinh thư, suốt cả đời chỉ ăn chay như cô vốn dĩ không thể tự nhiên mà có thể tiếp nhận thế giới thượng lưu đi kèm với những cuộc chiến tàn khốc không khoan nhượng.
Đánh người, khiến người ta bị thương là điều tệ nhất mà cô có thể làm. Không phải là nổ súng giết người, không phải là ném đạn tan tác, không phải là phá hoại thành trì. Những danh ngôn mà cô học, những đạo lý tu tâm dưỡng tính mà cô thuộc làu đó bây giờ đã bị súng bắn vỡ nát.
Phía bên kia, những người nằm dài ra đó với vết thương túa máu, màu đỏ tươi trong đêm đen vẫn có thể nhìn thấy đó ám ảnh như thế nào? Cô cuối cùng cũng tận mắt chứng kiến.
Họ chết rồi?
An Dĩ Thuần thẫn thờ quỳ thụp xuống, đôi tay vò đầu trượt xuống tai bịt chặt lại, gương mặt trắng toát cắt không còn giọt máu, đôi mắt trở nên mục rỗng.
Họ đều đã chết rồi ư? Cô đã tham gia trận chiến này, cho dù cô không hề ra tay nhưng day dứt khiến cô cắn rứt không yên. Cứ như thể cô đã gián tiếp hại chết họ. Chỉ cách cô vài trăm mét thôi, những con người đã sinh ra, đã lớn lên đó trút hơi thở cuối cùng trong cuộc chiến không hề có một sự nhân nhượng. Cô đã không ngăn được nó xảy ra. Bỏi vì cô chẳng là ai cả, cô không có gì cả. Cô chỉ là An Dĩ Thuần không danh phận, không quyền lực, không tiền tài, trơ mắt nhìn loài nguời thanh trừng nhau tranh đua sống xót.
Bất chợt hình ảnh Phương Trượng ngồi trên bàn thiền gõ mõ xuất hiện trong đêm đen mông lung. Gương mặt thất vọng của ông ám ảnh trong tâm trí cô, những tiếng gõ mõ trong trí óc thay bằng tiếng súng đạn, càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều.
[Mộc Lan, Mộc Lan…]
Thanh âm vang vọng trượt trong đầu não khiến cho hơi thở của An Dĩ Thuần càng lúc càng nặng nhọc.
Dừng lại, dừng lại đi!
“An Dĩ Thuần! Cô làm sao vậy?” Vừa quay đầu đã bắt gặp bộ dạng tái xanh kinh hãi của An Dĩ Thuần, Tào Tử Lôi nhíu mi nắm lấy cổ tay cô dò hỏi nhưng cô vẫn ôm lấy đầu quỳ thụp xuống đất, đôi mắt kinh hãi tột độ, mồ hôi vã ra như tắm không dám ngẩng đầu.
Bối Tư Mạn nghe tiếng mà quay đầu rời khỏi khẩu súng, liền bắt gặp gương mặt tái nhợt run rẩy của An Dĩ Thuần. Nhìn thấy cô gái trẻ hoảng hốt khi thấy một màn kia, một dòng ký ức đột nhiên chạy xẹt qua. Bóng dáng cô gái co ro hoảng sợ khi thấy cảnh tượng kinh hãi này thật quen thuộc. Quen thuộc đến mức tay Bối Tư Mạn cũng run lên. Lạnh mặt trừng mắt với James Khải Huân, cô quát lên:
“Sao lại để dân thường ở đây? Chẳng phải đã nói đưa đi hết rồi sao?” Quay sang Tào Tử Lôi nói: “Cô bé này trông có vẻ còn rất trẻ, hẳn không thể chấp nhận cảnh nhiều người chết như vậy trước mắt mình. Tốt nhất là nên đưa đi, thoát khỏi đây.”
“Nhưng mà vừa nãy cô ấy….” James muốn giải thích rằng chính An Dĩ Thuần là người đã hạ tên chỉ huy sát thủ vừa nãy nhưng có vẻ như Bối Tư Mạn không muốn nghe, bị gương mặt hoảng sợ của An Dĩ Thuần làm cho đau lòng mà muốn đưa An Dĩ Thuần ra khỏi nơi này.
Bối Tư Mạn vội vàng bước tới, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của An Dĩ Thuần, nhỏ giọng nói: “Em gái, đừng sợ. Bên ngoài đã ổn rồi, không còn ai nổ súng nữa rồi. Xin lỗi vì đã để em nhìn thấy cảnh này. Tôi sẽ đưa em rời khỏi đây.”
An Dĩ Thuần cuối cùng cũng cử động, tinh thần trở nên ổn định khi nhìn thấy cánh tay mình được nắm chặt bởi Tào Tử Lôi đi kèm với mi tâm nhíu chặt của hắn, bàn tay được truyền hơi ấm từ Bối Tư Mạn và gương mặt lo lắng của cô.
An Dĩ Thuần siết chặt tay. Họ lo lắng cho cô ư?
Gạt đi hốt hoảng, gạt phăng ám ảnh. Cố gắng giữ điềm tĩnh. Một ý nghĩ nào đó đột nhiên xẹt qua khi nhận ra người đang nắm chặt tay cô đó là phu nhân Nghiêm gia đồng thời là chủ nhân Bối gia, người phụ nữ không kẻ nào có thể động đến, chủ mẫu tối cao của hắc bang. Bối Tư Mạn.
An Dĩ Thuần đưa mắt nhìn thẳng vào hai nguời kia rồi chậm rãi gật đầu.
“Phu nhân, Tào gia…Xin hãy giúp tôi.”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!