Mộng Phỉ Thúy - Chương 17: Con người thật của Tào gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Mộng Phỉ Thúy


Chương 17: Con người thật của Tào gia


“Công phu này cô học được ở đâu?” Buông tay ra khỏi thân An Dĩ Thuần, Tào Tử Lôi cất tiếng dò hỏi.
“Gia đình tôi từ nhỏ đã mở võ quán, không có lý do gì để tôi không biết công phu.”
Lời nói dối này cô đã chuẩn bị từ lâu, cũng sẽ lường trước Tào Tử Lôi sẽ dò hỏi, cho nên điềm nhiên mở miệng không chớp mắt.
“Không phải lúc để trò chuyện đâu.” James Khải Huân hạ được những tên sát thủ cuối cùng thì một tên khác chân trúng đạn vẫn cố lết bỏ chạy, James chạy hướng ngược lại gào lên: “Mau đuổi theo hắn. Đừng để hắn thoát.”
Ánh mắt Tào Tử Lôi bỗng nhiên sắc lạnh như gươm. Chân lướt trên nền đất lạnh, đưa tốc độ xé gió lao tới bóng của tên sát thủ đang bỏ chạy, chẳng mất đến vài giây đã đuổi kịp, một cước đánh gã tên sát thủ.
Nắm lấy cổ áo tên sát thủ, gỡ mặt nạ ra, Tào Tử Lôi gầm mặt, đưa khí tức lạnh lẽo uy hiếp: “Nói, là kẻ nào muốn bắt sống Tào Tử Lôi ta?”
Tên sát thủ thở hồng hộc hai hơi, đứng trước khí thế của Tào Tử Lôi không tránh khỏi sợ hãi, nhưng ánh mắt vẫn cương quyết đáp: “Nguyên tắc của sát thủ là tuyệt đối giữ bí mật cho người thuê. Điều này mà ngươi cũng không biết sao?”
“Ta đương nhiên biết.” Tào Tử Lôi nở nụ cười nửa môi lạnh lẽo, u ám. Bàn tay cầm lấy cánh tay tên sát thủ, chớp mắt liền bẻ ngược ra phía sau. Các khớp xương của tên đó vang lên tiếng rang rắc rợn người. Tựa hồ như đã bị gãy. Hắn đứng đó, uy nghiêm tàn nhẫn: “Cho nên ta sẽ khiến ngươi mở mồm bằng cách khác.”
“A a a!!!”
Tiếng gào la thất thanh đến chết đi sống lại của tên sát thủ khiến cho An Dĩ Thuần và James Khải Huân xanh mặt kinh hãi.
Tào Tử Lôi nức tiếng Đoan Mộc gia vì hành vi cử chỉ nho nhã, điềm đạm. Suốt cả đời chỉ biết cắm đầu vào học làm ăn, một lòng theo chân người cậu Đoan Mộc Niên giỏi giang. Nhưng cảnh tượng mà chúng nhân thấy lúc này không phải là một người hiền lành tử tế mà là một ác quỷ đội lốt người, tàn nhẫn bẻ gãy khớp xương của người khác không ghê tay.
James Khải Huân nheo mi, không nói gì nữa mà quay đầu đi vào phía trong căn nhà, nơi mà hắn mất cả tối để bảo vệ đó.
An Dĩ Thuần đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng này thì bàn tay chợt run lên. Ánh mắt nổi lên nộ khí, bàn chân nặng nề nhấc lên vội vàng bước tới. Tiếng gào của tên sát thủ kia càng lúc càng lúc càng gần, càng lúc càng thê lương, thanh âm ám ảnh bủa vây tới cả những sát thủ bị trọng thương nằm đó.
“Bỏ hắn ta ra đi. Hắn gãy tay mất rồi!!!”
Không bỏ lời nói của An Dĩ Thuần vào tai. Tào Tử Lôi chưa moi được tin sẽ còn chưa từ bỏ hành hạ này, hắn đưa những ngón tay bóp vào đường gân của tên sát thủ khiến cho đau đớn dồn dập khiến cho sát thủ thà rằng chết đi.
“Nào, nói đi, chỉ cần ngươi chịu mở miệng, ta lập tức trả ngươi về chu toàn.”
An Dĩ Thuần nghe thấy tiếng la hét đó, không thể chịu được mà lao tới kéo tay Tào Tử Lôi: “Tha cho hắn đi, hắn có nguyên tắc nghề nghiệp của hắn, một khi đã lập nguyên tắc sẽ không thể mở miệng phản bội chính mình. Dùng cách khác đi!” Thế nhưng kéo mạnh đến đâu, thân thể Tào Tử Lôi cũng chẳng hề nhúc nhích.
Hắn chỉ cần gạt tay một cái, An Dĩ Thuần đã ngã nhào ra đất.
“Ngậm miệng cô lại đi.”
Bàn chân của Tào Tử Lôi đạp lên gáy tên sát thủ, lần này đến lượt những ngón tay đã gần như tê liệt của sát thủ bị Tào Tử Lôi hành hạ, đau đớn đến mức sát thủ đã chẳng thể cất được tiếng gào la được nữa.
Đây phải chăng mới là con người thật của hắn? Một con quỷ dữ luôn tỏ ra thánh thiện?
“Tào Tử Lôi! Mau buông tay.”
Không thể đứng nhìn cảnh tượng khủng khiếp như vậy được nữa. An Dĩ Thuần tức giận gào lên, một cước hướng thẳng về phía hắn hạ thủ.
Tào Tử Lôi bất ngờ liền buông tên kia ra để kịp thời né một đòn cước. Ánh mắt lạnh lẽo gấp bội khi phát hiện ra An Dĩ Thuần muốn tấn công mình.
“Cô dám!!!”
Bốp!
Tào Tử Lôi vừa mở miệng đã nhận ngay một cái tát mạnh mẽ từ bàn tay nhỏ nhắn kia hạ xuống má mình. Cái tát đền từ sắc mặt giận dữ của An Dĩ Thuần khiến cho trong mắt hắn là nộ khí xung thiên, hàn khí lạnh như băng ào dào đổ tới. Khiến cho bầu không khí xung quanh hai người một nóng một lạnh như mây đen vần vũ. Đám sát thủ bị thương không thể bỏ chạy đó nhìn thấy cũng nuốt nước bọt kinh hãi hoảng sợ.
Tào Tử Lôi nắm lấy cổ áo cô, kéo cô kề sát gương mặt lạnh lùng, hắn gầm lên:
“Cô dám đánh tôi? Muốn chết rồi?”
Chết tiệt, từ xưa đến nay chưa có ai dám thẳng tay tát hắn như vậy. Cục tức này, nuốt làm sao trôi?
“Tôi đương nhiên không muốn chết, nhưng ngài hãy nhìn xem điều ngài đã làm đi. Có đáng là một con người không? Đánh hắn bị thương là được rồi, sao cứ phải hành hạ đến như vậy? Quá sức tàn nhẫn, An Dĩ Thuần này nhìn không vừa mắt liền đánh.” An Dĩ Thuần không sợ hãi, ngã dương mắt gào lên đáp trả.
“Đừng cho rằng cô ra mặt giúp tôi một lần là có thể làm càn. Đây không phải việc của cô. Mau cút.”
Nói rồi ném An Dĩ Thuần sang một bên nhưng cô đã kịp chụp lấy cổ tay hắn, cho nên cô giống như con đỉa bám vào tay hắn không chịu buông, cho dù Tào Tử Lôi có dùng sức gạt ra cô vẫn bám chặt lấy hắn không sơ hở mà gào lên:
“Sát thủ đã lập nguyên tắc thì không thể mở miệng, một khi mở miệng, người thân của hắn cũng không còn được an toàn sống xót. Sát thủ cũng là người, là con trai, là chồng, là cha. Họ không thể vì đau đớn bản thân mà bức người thân đến con đường chết. Tào gia, không thể dùng cách này được. Tuyệt đối không được.”
“Khốn kiếp! Buông tôi ra.”
Tào Tử Lôi bực bội gạt tên sát thủ qua một bên mà cúi xuống vác An Dĩ Thuần lên vai chỉ bằng một cú nhấc bổng.
“Tuổi thiếu niên bướng bỉnh, tôi sẽ chấn chỉnh lại cô sau!”
Hắn mặc kệ cô vùng vẫy trên vai mình. Vác cô thẳng một đường đến cửa tiệm vắng hoe gần đó rồi ném vào ghế. Nhanh chóng đóng chặt cửa, khóa chốt bên ngoài. Để mặc cô ở bên trong đập cửa gào lên bất lực trong lớp cửa kính đen.
Khi Tào Tử Lôi còn đang bực mình vừa quay lưng đã phát hiện ra James Khải Huân cùng xuất hiện với một người phụ nữ và vài cảnh vệ đi theo. Phía xa là đám sát thủ đã bị cảnh vệ trói tay mang đi nơi khác.
Tào Tử Lôi nhận ra người phụ nữ đứng bên cạnh James, gương mặt từ tức giận chuyển sang ngữ khí điềm đạm như ngày thường chỉ trong nháy mắt. Bỏ chuyện ép cung sát thủ ra sau đầu mà bước đến, gật đầu như một lời chào:
“Nghiêm phu nhân nãy giờ vẫn an toàn chứ?”
“Nhờ có Tào gia cậu kịp thời xuất hiện. Tôi đây mới có thể an toàn. Một lời cảm ơn này không biết phải nói sao cho hết.” Người phụ nữ đó đáp lời bằng gương mặt bình thản, không hề có chút hoảng sợ sau cảnh tượng vừa rồi.
An Dĩ Thuần đứng bên trong cửa tiệm nhìn ra, có thể nhìn rõ được nửa gương mặt của người phụ nữ được gọi là Nghiêm phu nhân đó. Dưới ánh nguyệt hờ hững ban đêm và ánh sáng từ nến đi kèm với đèn pin, đôi mắt của người phụ nữ như trân châu, phát ra tia sáng lấp lánh, gương mặt thể hiện nét lanh lợi và hiểu chuyện, bước chân lại nhẹ nhàng thanh thoát tựa như thân thủ không hề tồi. An Dĩ Thuần biết người phụ nữ này là ai.
Cô ta là đích nữ cuối cùng của Bối gia một thời hưng thịnh. Người duy nhất khiến cho Chủ thượng của giới hắc bang Nghiêm Trạch đổi sắc, là chuyện tình mười năm vất vả được truyền tai nhau trong giới đó đã chính thức kết hôn vài tháng trước khi Nghiêm Luật – con trai của họ đã được mười tuổi vừa là câu chuyện hy hữu, vừa là câu chuyện ngọt ngào hiếm có trong thời đại này. Cô ta chính là Bối Tư Mạn. Còn gọi là Ephemera, kẻ lừa đảo duy nhất không bị giới chức tống giam.
An Dĩ Thuần nhớ ra gì đó, liền liếc mắt sang James Khải Huân. Quả nhiên phát hiện ra ánh mắt James Khải Huân nhìn Bối Tư Mạn có nét dịu dàng, lại luôn đứng phía trước cô ta để kịp thời bảo vệ tứ phía bất kỳ lúc nào. Lúc này An Dĩ Thuần mới hiểu ra, người mà James Khải Huân hết lòng bảo vệ chính là Bối Tư Mạn, ánh mắt đó, hành vi đó xem ra là một gã si tình mù quáng.
Tào Tử Lôi và Bối Tư Mạn trạc tuổi nhau, nên khi họ nói chuyện lời lẽ vô cùng đơn giản, hợp ý.
Có lẽ vì vậy mà An Dĩ Thuần không nhận ra tất cả chưa phải là kết thúc mà tranh thủ bên ngoài đám người Tào Tử Lôi đang nói chuyện, rút điện thoại ra gọi cho Nhân Kiệt.
“Nhân Kiệt, có một nhân vật chưa từng nghe cậu nhắc đến. Chính là James Khải Huân. Hắn ta là ai?”
Đầu dây vang lên tiếng ngáp dài của Nhân Kiệt, còn định cằn nhằn tại sao cô lại gọi đến vào lúc này liền nghe An Dĩ Thuần nhắc đến cái tên không nên nhắc, Nhân Kiệt liền thận trọng đáp:
“Cậu gặp hắn ta rồi?”
“Phải, hắn đã cùng tớ đấu với vài sát thủ. Tuy rằng tớ biết hắn là FBI nhưng tớ không biết FBI lại có thể giỏi đến vậy, một mình hắn và Tào Tử Lôi đã hạ gần hết mười lăm tên sát thủ chuyên nghiệp. Nếu không tận mắt thấy, tớ cũng không dám tin.”
Đầu giây trầm mặc một chút mới đáp: “James Khải Huân không phải đặc vụ bình thường, hắn ta là đội trưởng đội đặc nhiệm số một. Hắn từng tham gia vào đội chống khủng bố khi làn sóng đánh bom đầu tiên bắt đầu sau sự kiện Trung tâm Thương mại Thế giới năm 1993 ở Thành phố New York và trở nên nổi tiếng sau đó. Hắn chính là cái gai trong mắt của không ít gia tộc chuyên làm việc xấu. Nghiêm gia cũng từng có một thời nằm trong tầm ngắm của hắn, nhưng kể từng khi kết giao tình với Nghiêm gia thì sự dè chừng mới được giảm bớt. Tuy nhiên không ai có thể đảm bảo một ngày, hắn không dở trò tống giam bè phái của hắc bang bởi ai cũng rõ, người hắn bảo vệ chỉ có Bối Tư Mạn chứ không phải Nghiêm gia.”
“Thì ra là vậy, trách gì Tào Tử Lôi nhìn hắn lại không có thiện cảm. Vậy nếu như tớ có thể khiến hắn trở lành công cụ đắc lực để…”
“Mộc Lan cậu điên rồi. Sao lại có thể nghĩ đến chuyện đó? James Khải Huân không phải người cậu có thể dễ dàng lợi dụng được đâu. Đến cả ông già nhà tớ cũng phải nể mặt hắn vài phần. Hắn ta đã ở ngưỡng bốn mươi tuổi, sự việc con người đã đi qua khiến cho hắn có con mắt tinh tường hơn bất cứ ai. Một khi cậu đem hắn ra làm công cụ, hắn sẽ khiến cho cậu phải đi cải tạo ở nơi xó xỉnh nào đó đấy. Không đùa đâu.”
An Dĩ Thuần vân vê cằm nhìn ba con người đầy quyền lực đứng ở bên ngoài kia. Tào Tử Lôi không còn gì để nói. Bối Tư Mạn chủ mẫu Nghiêm gia cao cao tại thượng. James Khải Huân lại là một người mà giới hắc bạch đều không dám đụng vào. Vậy thì tại sao cô lại không dựa vào họ chứ?
“Nhân Kiệt, tớ muốn lấy mạo hiểm hôm nay đổi lấy giao tình giữa James Khải Huân và Bối Tư Mạn đồng thời ở bên cạnh Tào Tử Lôi. Nếu hôm nay tớ có bề gì. Cậu nhớ thay tớ báo thù.”
“Không. Mộc Lan….”
Ngắt điện thoại ngay khi nhìn thấy người ngoài đột nhiên đẩy cửa lao vào bên trong cửa tiệm của cô. An Dĩ Thuần còn chưa kịp mở miệng thì Tào Tử Lôi đã lấy đầu cô ấn xuống.
Đoàng! Đoàng!
Một loạt tiếng súng vang lên, bắn vỡ tất cả những gì có thể vỡ ở trong cửa tiệm họ đang trốn. Ở phía xa là ánh lửa từ thuốc súng tóe lên, mùi thuốc súng sộc thẳng lên mũi khiến cho An Dĩ Thuần hiểu được một điều.
Họ đã bị tập kích.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN