Mộng Phỉ Thúy
Chương 16: Trận chiến trong đêm tối
“Tào gia, ngài đừng làm như không biết tôi như vậy chứ. Sẽ làm tôi tổn thương đấy.” An Dĩ Thuần tỏ vẻ vô tội đáp.
“Cô nói cái gì?” Đó không phải là câu trả lời mà Tào Tử Lôi mong muốn, cho nên mi tâm hăn càng nhăn lại, đến mức James đứng bên cạnh cũng nhướn mày tò mò vì lần đầu thấy Tào Tử Lôi làm ra bộ mặt như vậy.
“Tôi đã đi theo ngài từ Luân Đôn sang đến đây, đứng bên cạnh bồi ngài uống hết cả bình trà, chuẩn bị cả trang phục, hoa quà, còn ngồi trên xe chọn bản nhạc ngài yêu thích rồi đi đến nơi này. Tôi đã bám theo mông ngài vài tiếng đồng hồ rồi, ngài không thể coi tôi xa lạ như cục đá ngoài đường được.”
Tào Tử Lôi dường như đã nhận ra thói quen xem Trương Phi như không khí, hại đến chuyện cô gái này tranh thủ mà bám theo mình một cách táo tợn. Trong mắt Tào Tử Lôi không dấu chán ghét đáp:
“Đi đi.”
An Dĩ Thuần trợn mắt: “Ngài muốn đuổi tôi đi ư?”
“Đến bằng cách nào thì đi bằng cách đó, tôi không cần cô.” Nói rồi quay sang James Khải Huân, gương mặt lại biến thành thân thiện đáp: “Tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại ngài vào dịp khác, hi vọng lúc đó chúng ta có thể thưởng trà bàn công chuyện.”
“Chuyện đó không có gì khó, chỉ có điều cậu không nên để một cô gái xinh đẹp như vậy đi vào lúc này đâu. Đây là lời khuyên với tư cách đặc vụ.”
Tào Tử Lôi không nhìn An Dĩ Thuần mà hờ hững nói: “Đây là vấn đề của Đoan Mộc gia, ngài chớ nên xen vào.”
“Tào gia, ngài không thể để tôi đi bây giờ được đâu.” An Dĩ Thuần đột nhiên bước đến gần Tào Tử Lôi và James Khải Huân, vẻ mặt vô cùng thận trọng.
“Có ý gì?”
“Không lẽ…” Sắc mặt James Khải Huân vẫn điềm tĩnh nhưng ánh mắt đã biến đổi sau một vòng dò xét sự tĩnh lặng lạ thường trong thị trấn cổ, liếc nhanh về phía An Dĩ Thuần nghi hoặc: “Cô nhận ra ư?”
Không chỉ có James Khải Huân nghi hoặc mà ngay cả Tào Tử Lôi cũng đột nhiên nhận ra gì đó rồi đẩy nghi hoặc về phía An Dĩ Thuần. Khi hai người giao mắt về phía cô, cũng là lúc toàn bộ đèn chiếu sáng của cả thị trấn bị cắt đứt. Khoảng không lung linh huyền ảo lúc nãy chỉ một cái chớp mắt đã rơi vào hố đen của bóng đêm. Màu đen kia bao trùm lên mọi sinh vật, khiến cho nửa vầng trăng trên trời bây giờ trở thành ánh đèn le lói duy nhất.
“Sao lại bị mất điện?”
“Ôi trời, tôi sống ở đây bao nhiêu năm, chưa bao giờ gặp cảnh mất điện mà không thông báo như thế này.”
“Thử gọi điện thông báo đến ban quản lý xem nào…”
Người xung quanh xôn xao, kinh ngạc trong đêm tối. Những ngọn nến nhanh chóng được thắp lên nhưng ánh sáng kia chẳng đủ để chiếu hết âm mưu nào đó mà càng làm cho bầu không khí trở nên âm u hơn.
“Có kẻ đã phá cầu giao.” Bộ đàm của James Khải Huân vang lên tiếng báo cáo rất gấp vội bằng tiếng Đức. James đáp lại gì đó rồi mới nói: “Xem ra người ở ban quản lý đã bị chúng diệt rồi.”
“Phải chăng vụ án mà ngài nói chính là đây?” Tào Tử Lôi dò hỏi. Dường như cảm nhận được một thế lực nào đó đang sắp sửa gây ra đại loạn.
“Đúng vậy, về chi tiết tôi không thể tiết lộ. Hai người bây giờ nên cùng người dân xung quanh vào cửa tiệm nào đó an toàn, đóng kín cửa. Tuyệt đối không được ra ngoài…”
James còn chưa nói xong An Dĩ Thuần đứng bên cạnh đã cướp lời: “Không kịp rồi ngài đặc vụ. Sát khí của hai mươi người đã xuất hiện rồi, cách chúng ta chỉ gần một trăm mét.”
Tào Tử Lôi và James Khải Huân chau mày nhìn xung quanh, không phát hiện thứ gì ngoài những người dân, chỉ có An Dĩ Thuần đứng im như tượng, mắt nhắm lại như thể tập trung lắng nghe điều gì đó.
Cho đến khi phía sau bức tường xuất hiện hai tốp người ào đen có trang bị bịt mặt, mang đồ bảo hộ, trên tay là súng trường dài bước đến, hai người họ mới đột nhiên quay sang An Dĩ Thuần, kinh ngạc đến quên cả chớp mắt.
Cô ta là ai?
Đoàng! Đoàng!
Đám người áo đen vừa xuất hiện, họng súng đã dương lên trời nổ ra phát súng chỉ thiên đe dọa bằng thứ tiếng Anh ngọng ngịu như người nước ngoài:
“Tất cả lùi về, nằm xuống.”
Quần chúng xung quanh được dịp hoảng sợ, kinh hãi khi bị phát súng kia dọa dẫm, vô cùng nghe lời mà cúi thấp người xuống lùi về một phía. Vừa vặn đến vị trí của ba người An Dĩ Thuần, Tào Tử Lôi và James. Trong miệng không ngừng lẩm nhẩm:
“Xin đừng giết tôi.”
“Tôi chỉ là khách du lịch thôi…”
“…”
Một tên áo đen dáng vẻ như kẻ chỉ huy gầm lên: “Im miệng, muốn sống tốt nhất là ngậm miệng chúng mày lại. Bằng không mỗi lần chúng mày mở miệng, tao sẽ bắn chết một người.”
Chúng nhân lúc này dù có lắm lời đến thế nào cũng chẳng dám hó hé một câu, thở cũng câu nệ đến vài giây. Trạng thái vô cùng hoảng sợ.
An Dĩ Thuần, Tào Tử Lôi và James. Ba người dường như chẳng có mối liên hệ thân thiết nào chỉ vì cuộc gặp gỡ ngày hôm nay mà thuận tình lùi về kề bên nhau âm thầm tính kế.
“Ngài đặc vụ, tôi thấy ngài chẳng có gì vội vàng trong tình huống này, phải chăng đã có sắp xếp?” Tào Tử Lôi nhỏ giọng nói.
“Tuy rằng mọi thứ diễn biến nhanh hơn dự liệu nhưng phía đội đặc nhiệm của tôi cũng đã sớm có sự chuẩn bị. Chỉ là tôi không thể đảm bảo một trăm phần trăm an toàn của dân thường. Cho nên chốc nữa nếu có biến, hy vọng Tào gia không ngại ra tay phụ trợ.”
“Nếu tôi không nhầm có lẽ lý do mà ngài cố thủ ở vị trí của tôi là vì ngôi nhà bên kia đường đang có một cuộc họp mật. Ngài đang bảo vệ cho những người trong cuộc họp đó.”
James Khải Huân nhếch môi: “Thông tin này đã tới tai Tào gia, chẳng trách bọn chúng lại nắm bắt nhanh đến vậy. Cuộc họp đó là giữa hai người có thể tính đến lụi bại của không ít tập đoàn. Những gã này là sát thủ do các tập đoàn đó thuê đến, hành vi của chúng vô cùng chuyên nghiệp. Có thể sẽ gây ra không ít thương tổn mới cần nhờ đến sự trợ giúp của Tào gia.”
Tào Tử Lôi vẫn giữ nét điềm tĩnh, nửa gương mặt được ánh trăng chiếu sáng phát ra thứ tinh quang lấp lánh trong đôi mắt sâu hoắm khiến cho An Dĩ Thuần ngẩn ngơ một chốc. Anh nói:
“Ngài phải nhờ đến tôi bảo hộ người dân chẳng phải vì ngài bận bảo vệ người phụ nữ đó sao?”
Người phụ nữ đó?
An Dĩ Thuần tò mò. Một người lịch lãm mang vẻ ngoài đào hoa như James Khải Huân lại tận lực bảo vệ người phụ nữ nào đến mức phải giao phó nhiệm vụ của mình cho người khác?
James còn chưa kịp đáp lời thì những kẻ áo đen kia chiếu đèn pin về phía họ, gầm giọng quát:
“Tào Tử Lôi là kẻ nào, mau chóng bước ra đây.”
Chúng nhân kinh ngạc. Ngay cả James cũng nhíu mi đổi sắc. Tại sao bọn chúng lại biết Tào Tử Lôi sẽ đến đây?
Tào Tử Lôi dường như nhận ra điều gì đó. Sự điềm tĩnh kia xen lẫn những toan tính đáp: “Xem ra tôi chẳng thể giúp ngài đặc vụ được rồi. Cuộc hẹn hôm nay của tôi có lẽ là vì người ta dụ đến.”
“Còn không mau bước ra!”Giọng của sát thủ áo đen kia gầm gừ gào lên cắt ngang lời của Tào Tử Lôi. Hắn không ngại ngần nhấc chân tính toán bước ra ngoài thì đột nhiên một bàn tay gạt ngang eo ngăn hắn cất bước.
“Là tôi.”
An Dĩ Thuần bước đến phía trước trong sự kinh ngạc của Tào Tử Lôi và James Khải Huân. Tào Tử Lôi trầm giọng gầm mặt: “Không phải là lúc để cô làm càn.”
An Dĩ Thuần vẫn không quay đầu mà gạt phăng lời của Tào Tử Lôi sang một bên, hiên ngang bước đến: “Xin chào, tôi là An Dĩ Thuần, thư ký của Tào gia. Hôm nay ngài ấy quả thực có cuộc hẹn ở đây nhưng bận việc nên tôi đến thay ngài ấy, không biết các vị tìm ngài ấy có chuyện gì?”
Bàn tay Tào Tử Lôi đột nhiên cuộn chặt lại, mi tâm cũng nhăn nheo, trong lòng bất ngờ xen lẫn bực bội.
Gã sát thủ chỉ huy ủ mình dưới lớp mặt nạ đen, dùng đôi mắt sắc lạnh quét đến An Dĩ Thuần, dùng họng súng lạnh toát kia đẩy cằm cô lên nói:
“Cô nghĩ bọn này là kẻ ngốc sao? Bọn ta muốn tìm Tào Tử Lôi, lý nào lại không biết hắn mồm ngang mũi dọc thế nào ư? Hắn chẳng phải đứng ngay sau lưng cô đó? Định lừa ta sao? Con khốn!”
Lời vừa dứt kẻ kia đã vung tay muốn hạ xuống gương mặt của An Dĩ Thuần một bạt tai nhưng cô lại nhanh hơn cánh tay kia, vừa kịp hạ xuống đã bị cô chặn đứng bằng bàn tay nắm gọn lấy cổ tay của tên kia. Ánh mắt cứng rắn đến mức người xung quanh cũng đột nhiên kinh hãi.
“Bà đây không phải là loại người dễ ức hiếp. Hôm nay muốn đụng đến Tào gia, các người phải hỏi xem bà đây có cho phép hay không?”
James Khải Huân đứng ở đằng sau, miệng cũng mở tròn mà ồ lên: “Tào gia có được người dưới trung thành đến mức này, quả thực khiến tôi ghen tị.” Bất chợt quay đầu, James mới phát hiện ra ánh mắt điềm tĩnh của Tào Tử Lôi từ lúc nào đã biến đổi, mắt của hắn không rời khỏi An Dĩ Thuần dù chỉ nửa giây. Ngay chính hắn cũng chẳng biết tại sao An Dĩ Thuần lại liều mạng bảo vệ hắn? Một người mà ngay cả tên của cô cũng chỉ mới biết.
Chỉ là không ai biết được nước đi này là An Dĩ Thuần dùng để đổi lấy niềm tin của Tào Tử Lôi. Diễn biến ngày hôm nay tuy rằng không nằm trong kế hoạch của cô nhưng sự việc nguy hiểm này sẽ là một bước tắt qua đường quan trọng, giúp cô nhanh chóng tiến gần hơn và có cơ hội ngồi ở vị trí thân cận của Tào Tử Lôi, chiếm được lòng tin của hắn mà moi được chìa khóa mở cánh cửa bí mật của Đoan Mộc gia. Khiến cho gia tộc đã bỏ rơi cô, hủy hoại cô phải quỳ xuống van xin cô tha thứ. Bằng mục đích đó, cô sẵn sàng đổi lại nguy hiểm ngày hôm nay.
“Con nhỏ khốn kiếp. Dám ra oai với lão đây sao? Mày không có tên trong danh sách giữ mạng. bẳn bỏ.” Lên đạn, ngắm bắn.
Đoàng!
Họng súng kia hướng về phía An Dĩ Thuần rồi khạc ra một đường đạn nóng nảy tóe lửa lao thẳng về phía cô giữa đêm đen mờ ảo. Khi chúng nhân hoảng sợ la hét, Tào Tử Lôi toan chạy đến kéo An Dĩ Thuần thì cái bóng của cô đột nhiên biến mất chỉ bởi một cái lắc người khiến cho đường đạn kia bị đêm đen nuốt chửng.
“Cô ta đâu rồi?”
“Mau soi đèn.”
Không ai nhìn thấy An Dĩ Thuần chính xác ở vị trí nào bởi đêm đen đang bọc lấy họ, che đi tầm nhìn của mắt thường. Chỉ có Tào Tử Lôi kịp nhìn thấy một bóng đen đạp bờ tường rồi lao lên không trung. Che đi vầng trăng lạnh đang lướt mình kia mà lao xuống.
“Trên kia!”
Khi đám sát thủ kịp phát hiện ra An Dĩ Thuần thì cô đã dáng một đòn xuống đỉnh đầu sát thủ chỉ huy. Khiến hắn chỉ kịp hự một tiếng rồi ngã xuống. Bất tỉnh.
“Chỉ huy!”
Chúng nhân hít một ngụm khí lạnh, kinh hãi nhìn về phía cô gái trẻ đang ở độ tuổi vị thành niên kia hạ knock-out một gã sát thủ cao lớn có trang bị vũ khí chỉ trong nháy mắt với thân thủ nhanh nhẹn không thua kém ninja Nhật. Quả là được mở rộng tầm mắt.
“Mọi người mau tranh thủ chạy đi.” James Khải Huân phản ứng nhanh nhất, vội vàng thúc dục quần chúng trốn chạy khỏi vòng vây đang hoảng loạn khi chỉ huy sát thủ đã bị hạ gục.
Chúng nhân tuy rằng vẫn muốn xem An Dĩ Thuần biểu hiện nhưng xét thấy mạng mình quan trọng hơn đành bỏ chạy. Vừa chạy khỏi đó vừa tiếc khi không kịp nhìn rõ mặt cô gái đó.
Duy chỉ có Tào Tử Lôi không nhúc nhích mà đứng yên một chỗ, tay khoanh lại, vẻ mặt đầy hào hứng như muốn xem cho hết màn biểu diễn này của An Dĩ Thuần.
“Chỉ huy ngất rồi.” Những gã sát thủ khác thất kinh nhìn tên sát thủ chỉ huy rồi tức giận gào lên hướng họng súng về phía cô: “Thay đổi kế hoạch, diệt trừ ả đàn bà này truớc, bắt sống Tào Tử Lôi”
Đám nguời kia nghe lệnh lập tức lên đạn nhắm bắn về phía ba nguời.
James Khải Huân bình tĩnh luớt qua đám nguời, rút súng, nhanh chóng bắn hạ vài tên. Tào Tử Lôi bề ngoài không vũ khí nhưng chớp mắt đã rút trong túi ra một khẩu súng lục màu bạc, đem đuờng đạn lạnh lùng cắm vào đám sát thủ bằng ánh mắt cuơng nghị.
An Dĩ Thuần không đuợc trang bị vũ khí nhưng thế thuật của cô không thể xem thuờng. Nhưng lần này An Dĩ Thuần không phi thân lên không trung nữa mà chỉ nhảy bổ về phía trước, đạp lên thành súng trước khi chúng kịp khai hỏa, xoay một vòng, tung cước vào thẳng mặt sát thủ.
Hai tên sát thủ trật hàm ngã về một bên, những gã sát thủ khác đặt súng qua một bên xoay dao găm phóng về phía An Dĩ Thuần với tốc độ bàn thờ. Cô né được một đường dao hiểm nhưng lại bị một tên sát thủ khác dùng súng trường đánh vào lưng ngã sang một bên.
“Dám đánh phụ nữ.” An Dĩ Thuần bật dậy lao đến với tốc độ tên bắn đạp vào bờ tường vung một cước vào mặt gã đã đánh trúng cô kia gào lên: “Không được đánh phụ nữ dù chỉ là một nhành mai nhé.”
Tào Tử Lôi và James ở bên cạnh, gương mặt đang vô cùng nghiêm trang khi đang giao đấu với sát thủ nghe đến lời của An Dĩ Thuần cũng đột nhiên bật cười.
Trong chốc lát, giữa khu vực vừa nãy còn sáng loáng yên ắng bây giờ bị bóng đêm bao trùm và sát khí đằng đằng bởi một cuộc chiến không cân sức giữa gần hai mươi sát thủ chuyên nghiệp và ba người không một mối liên hệ thân thích. Cuộc chiến này tuy rằng số lượng chiếm thế thượng phong nhưng chất lượng của ba người kia đủ để san bằng cái gọi là số lượng bởi khả năng tham chiến điêu luyện không thể bàn cãi của James, sức bền khi chịu đòn và những chiêu thức hiểm độc của Tào Tử Lôi đi kèm với sự nhanh nhẹn thoắt ẩn thoắt hiện của An Dĩ Thuần khiến cho đám sát thủ chuyên nghiệp khó khăn trở tay.
“Tào gia! Còn không mau phụ tôi?”
Tào Tử Lôi vừa cướp được súng của một tên sát thủ, nghe thấy An Dĩ Thuần lên tiếng liền quay đầu. Không còn câu nệ với cô điều gì mà nhanh chóng vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô để cô có thể lấy đà tung cước, hạ thẳng một đòn khiến cho bốn tên cùng một lúc ngã nhào xuống.
“Không tệ.”
Kéo ngược An Dĩ Thuần trở về, để cô rơi vào lòng hắn. Bàn tay nắm lấy eo nhỏ của cô nâng lên. Tào Tử Lôi cất tiếng khen ngợi.
“Nếu lần này có thể bảo vệ ngài chu toàn, tôi có thể đủ tư cách để hầu hạ ngài rồi chứ?” An Dĩ Thuần không để tâm hai người bây giờ người sát người, hơi thở cũng sát lấy nhau như hòa làm một. Cô ôm lấy vai của Tào Tử Lôi mà lấy đà bật nhảy.
“Còn phải xem cô hầu hạ tôi như thế nào.”
Theo đà của Tào Tử Lôi, An Dĩ Thuần nhảy thêm một vòng, đưa cước từ bàn chân hạ xuống gày của một tên sát thủ vừa kịp lao tới, súng trên tay còn chưa kịp lên đạn đã bị An Dĩ Thuần cướp đi. Súng vào đến tay cô lại thành côn và vung đến đánh thụp vào bụng chúng trên không trung.
Chỉ là lần này cô đã mất đà khi đạp phải bờ tường đã bị mục rữa. Hạ được tên sát thủ kia cô cũng sẽ rơi xuống. Khả năng sẽ trúng mặt.
Chết tiệt, phải làm sao đây?
Ngay khi An Dĩ Thuần đành chấp nhận bị thương liền phát hiện ra Tào Tử Lôi nhanh hơn nhạn xuất hiện bên dưới sau khi đã hạ gục hai tên bằng cước pháp vô cùng mạnh mẽ. Hắn đứng đó với nụ cười nửa môi kiêu hãnh. Hai bàn tay dang rộng.
An Dĩ Thuần bất chợt mỉm cuời, để mặc bản thân giống như một sợi bông rơi vào lòng Tào Tử Lôi thật nhẹ nhàng. Sợi dây màu đỏ để giữ tóc cô tuột xuống, khiến cho mái tóc của cô bung ra vấn vuơng trên mũi hắn mùi oải huơng dịu dàng. Hắn mặc nhiên để cô ôm lấy chiếc cổ cao kiêu hãnh của mình, dựa vào hắn giảm lực rơi rồi đặt chân xuống nền đất lạnh. Hai nguời mắt đối mặt với nhau, có thể nhìn rõ từng đuờng nét trên guơng mặt nhau, sự kề cạnh đến mức cô có thể chạm vào lồng ngực vạm vỡ, ngửi đuợc mùi huơng nam tính quyến rũ trên nguời hắn.
Lần thứ hai mắt đối mắt, tay chạm tay, không có đèn đêm, chỉ có ánh trăng chiếu vào mục quang hai con nguời hữu ý tuơng phùng. Giữa đêm đen ngày hôm đó, một ngọn lửa nhỏ bé đã được nhóm lên.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!